← Ch.259 | Ch.261 → |
Thạch Ánh Lục thả ra pháp khí giống như suy nghĩ của Lâm Giáp, cùng hỏa diễm thú đánh về phía sau, không làm thương tổn hỏa diễm thú chút nào, ngược lại ngay lập tức bị phá hủy, nhưng mà ngay sau đó, có ánh sáng lập lòe bên trong pháp khí bị tàn phá _"Thủy Linh phù" cất giấu bên trong bộc phát!
Bùa được Đề Thiện Thượng tỉ mỉ chế luyện vào giờ khắc này phát huy vô cùng uy lực, linh khí hệ Thủy mạnh mẽ làm năm con hỏa diễm thú đang xông đến phát run, màu sắc hỏa diễm mờ đi rất nhiều, hơi nước màu trắng bốc lên, trong sân lập tức tràn ngập hơi nước.
Lâm Giáp chỉ cảm thấy một cỗ thủy linh khí mạnh mẽ đâm tới, giống như đưa chân nguyên linh khí phóng ra ngoài, xé rách thành từng mảnh nhỏ, hắn khó chịu đến nỗi hai mắt hoa cả lên, trước ngực đau nhức một trận, há mồm phun ra một ngụm máu đen tại chỗ.
Trước ngực?!
Lâm Giáp ngạc nhiên cúi đầu, phát hiện ngực phải mình đã bị cây thương vàng do Thạch Ánh Lục huyễn hóa ra đâm thủng một lỗ to, thương vàng mạnh mẽ đâm xuyên qua bảo giáp hộ thân của hắn, lúc này rốt cục hết năng lượng, vỡ vụn tan ra thành những ánh sáng màu vàng, rất nhanh liền hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại một lỗ lớn đang phun máu tươi, đau đến nỗi hắn gần như muốn ngất đi
Hơn mười thanh thương vàng đều là ảo ảnh, chỉ có duy nhất một thanh thật đâm vào vị trí trọng yếu của hắn, may là lệch một chút không có chính giữa tim, nếu không coi như hắn là tu sĩ Kết Đan, cũng sẽ mất mạng tại chỗ.
Hiện tại mặc dù người chưa có chết, nhưng cũng cũng không khá hơn chút nào, đồng thời bị thương nặng ở hai chỗ, Lâm Giáp ngay cả kêu la thảm thiết cũng không thể phát ra, tay đè lên vết thương ngửa mặt ngã nhào trên đất.
Lâm Lục đang ở bên cạnh xem hắn ta, hắn quả thực không thể nào tin nổi con mắt của mình, mỹ nhân nũng nịu là tu sĩ Kết Đan thì thôi, lại trong thời gian thật ngắn đánh trọng thương Lâm Giáp, một trong Lâm Thị Thập Tương thành danh lâu nhất Lâm thị!
Thạch Ánh Lục thắng được do may mắn bằng thủ đoạn bất chính. Nhưng là nàng xác thực đã thắng, một bộ đấu pháp hư hư thật thật là do Cơ U Cốc dạy nàng, Huyễn Mị yêu hồ đưa nàng 《 Huyễn Mị đại pháp 》 là một những ảo thuật cao cấp nhất trong thiên hạ, coi như là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu như không phải là có nghiên cứu đặc biệt đối với ảo thuật hoặc là có phương pháp đặc biệt ứng đối, cũng không có thể trong một thời ba khắc nhìn ra bí mật trong đó.
Bàn về thực lực tu vi chân chính, trong bốn đệ tử của Vưu Thiên Nhận thì Thạch Ánh Lục là yếu nhất, chỉ khi nào nàng dùng tới Huyễn Mị đại pháp thì ba sư huynh sư đệ còn lại liên thủ cũng không thể thắng được nàng.
Lâm Lục không biết những thứ này, hắn chỉ nhìn thấy ngay vừa lúc trước, Lâm Giáp còn chỉ huy hỏa diễm thú hùng hổ vây công Thạch Ánh Lục, hiện tại người cũng đã trọng thương hôn mê, hỏa diễm thú mất đi khống chế. Hoàn toàn tiêu tán không thấy, trước mặt chỉ còn lại Tam nhãn xích hỏa sư hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang của Thạch Ánh Lục trừng mắt nhìn mình...
Hắn quá sợ hãi, phô trương thanh thế hét lớn: "Yêu nữ ngươi thật to gan, dám đả thương người Chiêu Thái tông ta!"
Đây không phải là nói nhảm sao? Thạch Ánh Lục mới mặc kệ hắn, chỉ huy Tam nhãn xích hỏa sư nhảy tiến lên, muốn thu thập luôn cả hắn luôn.
Tiếng kêu của Lâm Lục kinh động đến Lâm Đinh và ba người, trong đó Lâm Quý cách gần đấy, lúc này nhào đầu về phía trước một tay đem Lâm Lục và Lâm Giáp trên mặt đất mang ra.
"Ánh Lục, đi bắt tiểu tử kia!" trong tai Thạch Ánh Lục nghe được tiếng Cơ U Cốc truyền âm. Lập tức mang theo Tam nhãn xích hỏa sư tử đuổi theo.
Lúc Thạch Ánh Lục và Lâm Giáp ác chiến thì Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương bọn họ đối mặt với bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc vây công rơi vào khổ chiến, còn có Lâm Đinh và Lâm Nhâm thỉnh thoảng chờ đúng cơ hội lại ra tay với bọn họ, nếu như có thể bắt Lâm Lục, cái người trọng yếu này làm con tin thì rất nhanh có thể kết thúc chiến đấu.
Thực lực của bọn họ mạnh mẽ, kiệt xuất đám người Lâm Lục, Lâm Giáp đã lường trước, sự xuất hiện bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc cũng làm cho bọn họ ứng phó không kịp.
Bốn con mình đồng da sắt toàn thân quái vật đều là độc, = khó đối phó hơn Lâm Giáp và mấy tu sĩ Kết Đan Kỳ kia nhiều!
Ngay cả Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương nhìn thấy hình dáng bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc hung ác xấu xí, trong lòng cũng có chút nhút nhát, may là mấy con quái vật kia động tác chậm chạp. Không giống những yêu thú linh hoạt khác, nếu không bọn họ càng khổ sở.
Bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc hướng bọn họ mở miệng rộng ra, khí tanh hôi làm người ta muốn nôn mửa xông vào mũi, đứng đầu tiên Đề Thiện Thượng lúc này bị một trận buồn nôn, vội vàng lấy ra Tị Độc đan do Chu Chu luyện chế nuốt liền mấy viên mới đỡ hơn chút ít.
"Chết tiệt! Đám quái vật kia thở ra đều mang theo khí độc!" Đề Thiện Thượng nhức đầu rồi.
Bảo Pháp Hổ năm đó theo sư phụ xuống núi luyện tập, từng thấy qua Độc trạch hủ cốt ngạc cấp ba, đối với đặc tính của bọn chúng biết sơ lược. Nhắc nhở: " Nọc độc trên người bọn họ càng lợi hại hơn, có chứa uế khí độc trạch vô cùng dày, pháp bảo linh khí dính vào một chút là có thể bị hao tổn, nếu như là pháp khí, chỉ sợ vừa đụng đến thân thể của bọn nó sẽ phải báo hỏng liền."
Lâm Nhâm cười lạnh nói: "Coi như ngươi có kiến thức!" Hắn và Lâm Quý hai người chỉ là tu vi Kết Đan sơ kỳ. Có thể tiến vào mười người đứng đầu Lâm thị, đều là dựa vào bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc này, có bốn con yêu thú trong tay, thực lực của bọn họ ở trong mười người đứng đầu Lâm thị là công nhận cao nhất.
Lâm Đinh lại càng âm thầm may mắn, hoàn hảo là có bốn con yêu thú cấp sáu của Lâm Nhâm, Lâm Quý trấn giữ, nếu không hôm nay thật muốn lật thuyền trong mương rồi, ai có thể nghĩ tới mấy hậu sinh nhìn qua không tới trăm tuổi, thế nhưng tất cả đều là tu vi Kết Đan kỳ?
Lâm thị Vũ Quốc không thiếu tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng tuổi nhỏ như vậy đích thật hiếm thấy, thiên tư thực lực như vậy, tùy tiện đặt một người bọn họ trong Chiêu Thái tông cũng là thiên chi kiêu tử trong những nhân vật đứng đầu, thiên tài bực này thế nhưng đến một từ môn phái nhỏ bọn họ nghe cũng không nghe qua, hơn nữa còn không chỉ một, khoảng chừng nhiều hơn năm người, quả thực làm cho người ta khó có thể tin!
Doãn Tử Chương bọn họ đối mặt với Độc trạch hủ cốt ngạc từng bước ép sát, chỉ có thể trước lựa chọn bị động né tránh. Những Độc trạch hủ cốt ngạc này hành động chậm chạp, nhưng trong nháy mắt có sức bật hết sức kinh người, Doãn Tử Chương mấy lần cố gắng công kích ánh mắt và cổ họng của nó đều không thể thành công.
Mắt thấy bên kia Thạch Ánh Lục nhanh chóng thu thập Lâm Giáp, trong lòng bọn họ vừa cảm thấy buông lỏng, đồng thời cũng cảm thấy áp lực — mấy người bọn họ là sư huynh vốn không nên chờ sư muội tới cứu a!
Cơ U Cốc quan sát một hồi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ ra kế sách đối phó, hắn truyền âm nói với Doãn Tử Chương: "Những Độc chất trạch hủ cốt ngạc này sống ở phương Nam đất nóng ướt, tựa hồ đối với pháp thuật hhệ Băng của đệ có chút kiêng kỵ, chúng ta nghĩ biện pháp vây khốn bọn chúng, sau đó đệ toàn lực đông cứng nó."
Doãn Tử Chương gật đầu ý bảo đã hiểu rõ, Cơ U Cốc nói một tiếng, đột nhiên thoát thân rời đi vòng chiến, quay một vòng quanh mọi người trong sân, vừa đi biến hướng trong sân vứt một ít hạt giống kỳ quái.
Lâm Đinh và Lâm Nhâm không giải thích được ý nghĩa, nhưng biết chắc không phải là chuyện tốt, cho nên song song xuất thủ tiến lên ngăn lại, tay chân Cơ U Cốc rất nhanh, cũng không cùng bọn họ cứng rắn đối nghịch, chẳng qua là chạy cho bọn họ đuổi theo, đồng thời hướng đám người Doãn Tử Chương quát to: " Lên!"
Doãn Tử Chương chờ lên tiếng lập tức hành động, nhảy lên giữa không trung.
Tứ chi bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc ngừng lại một lát cũng muốn nhảy theo, bay lên truy kích, nhưng bọn chúng mới cách mặt đất mấy tấc liền phát giác không ổn, có nhiều thứ trong lúc vô tình quấn lấy tứ chi bọn chúng, bọn chúng dùng lực lôi kéo giãy dụa, mấy dây leo linh tinh đó lập tức văng tung tóe, nhưng hành động của chúng bị ngăn trở, lần nữa lại ngã trên mặt đất.
← Ch. 259 | Ch. 261 → |