← Ch.300 | Ch.302 → |
Chu Chu định trầm mặc đến cuối cùng, để cho Đại trưởng lão một mình nói cho đã nghiền.
Nhưng nàng không nhịn được. Nàng nghĩ đến Doãn Tử Chương khi còn nhỏ ở trang viên Lâm thị bị bắt nạt, nghĩ đến trừ cha mẹ hắn ra, trên dưới Lâm thị không có một người bảo vệ huynh ấy, càng không có một người nghĩ tới huynh ấy cũng họ Lâm, giờ lại nghe thấy phải trở thành người thân với bọn chúng, nàng đã cảm thấy như có ngọn lửa không tên đang bùng cháy mãnh liệt, xông từ bụng lên não, đốt cháy sạch sẽ lý trí của nàng.
Ở trong lòng bọn động vật lạnh máu này, có giá trị lợi dụng mới xứng họ Lâm, mới xứng trở thành một thành viên trong số chúng. Một khi mất đi giá trị lợi dụng rồi, dù cho chết ngay trước mặt, bọn họ cũng sẽ không nhìn nhiều hơn nửa con mắt, càng sẽ không lo lắng cảm xúc hay ủy khuất của người đã từng là người thân.
Lão quái vật trước mặt này không thể nghi ngờ chính là 'tấm gương tiêu biểu' của Lâm thị, phát hiện thiên phú của Doãn Tử Chương và thân phận của nàng, muốn bọn họ trở thành một phần tử của Lâm thị mà giọng điệu còn như thể ban ơn vậy!
Phi! Cũng không thèm nghĩ xem bọn ta có cần không?! Nàng mới không thèm có quan hệ với những tên động vật máu lạnh này!
"Không! Ta sẽ không khuyên huynh ấy, ta cũng không muốn gả cho người họ Lâm."
Một câu ngang ngạnh, cự tuyệt không chút chần chừ từ Chu Chu trong miệng thốt ra, thậm chí còn không cần mảy may suy nghĩ.
Không khí trên đại điện như bị băng tảng đè lên. Chu Chu cũng biết mình đã chọc giận lão quái vật kia nhưng nàng cũng không hối hận.
Bản thân nàng biết Doãn Tử Chương sở dĩ nguyện tới Vũ quốc là vì bảo vệ nàng, nhưng nàng sẽ không khiến cho Doãn Tử Chương vì nàng mà lại một lần nữa phải ăn nhờ ở đậu. Lâm thị khiến hắn oan khuất đã đủ nhiều rồi! Nàng không muốn bởi vì mình mà để cho Doãn Tử Chương bị người Lâm thị kiềm chế.
Cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán*, lão quái vật dù khó chịu thế nào, cũng không đến mức giao nàng cho thái tử Đan quốc.
*Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡ làm đôi, ý chỉ để đạt được mục đích, hai bên cùng chịu thiệt hại cũng chẳng sao.
Về phần bí mật của nàng có thể bị tiết lộ hay không, nàng không nghĩ nhiều được như vậy.
"Khi A Chương chịu khổ chịu tội các ngươi đang ở đâu? Bây giờ lại muốn hắn vác họ Lâm. Tại sao phải thế? Chính là người Lâm thị các ngươi hại chết cha mẹ huynh ấy. Chúng ta không cần có quan hệ với những kẻ đó! A Chương và ta có cưới hay không cũng không liên quan đến việc của ông!" Dù sao cũng đã vạch mặt, Chu Chu dứt khoát mắng hết một lần cho thống khoái.
"Ngươi cho rằng ngươi đang ở đây nói chuyện với ai?!" Đại trưởng lão cũng không nhớ được lần bị mắng thẳng vào mặt gần đây nhất là chuyện của bao nhiêu năm trước nữa rồi. Con bé này, lá gan thật là lớn.
Kèm theo âm thanh lạnh như băng là uy áp mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng mãnh liệt ập đến, hung hăng ép lấy Chu Chu, nếu đổi lại là người khác, giờ phút này đã sớm sợ mất mật mà nằm bẹp trên đất.
Chu Chu cắn chặt hàm răng không nói một lời, đứng thẳng tắp. Nhìn thân ảnh yếu đuối nhỏ gầy nhưng lại vô cùng bền bỉ.
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn nàng, tùy ý thả ra uy áp, ông muốn nhìn xem nàng có thể kiên trì tới khi nào. Ông cũng không tin ông đường đường một tu sĩ Đại Thừa kỳ lại không thu phục được một tiểu nha đầu nhìn qua không có tu vi.
Hơn nữa ông cũng có chút tò mò Chu Chu rốt cuộc có thực lực như thế nào, một thiếu nữ nắm giữ Húc Dương Minh Hỏa, tuyệt đối không thể thật sự không có chút tu vi nào.
Chu Chu cảm giác mình giống như bị rơi vào khe nứt, hằng hà sa số tảng băng không ngừng đè ép lên người nàng một cách điên cuồng. Nàng biết chỉ cần nàng mở miệng cầu xin tha thứ là sẽ được giải thoát, nhưng lửa giận trong đáy lòng và sự quật cường khiến nàng không muốn bị yếu thế trước mặt lão quái vật này.
Công kích chủ yếu nhằm vào thần hồn đạo tâm của nàng. Lần này nếu để cho lão áp đảo, từ nay về sau trước mặt ông ta, trong lòng bất giác sẽ nảy sinh sợ hãi và thần phục, sau đó sẽ khúm núm với ông ta.
Nàng không thể bị lão quái vật này làm cho kinh sợ! Chu Chu dùng sức nhắm nghiền mắt, từ từ làm cho đầu óc trống rỗng, chuyển tâm tư đến những việc khác.
Hơi thở A Chương cũng lạnh như băng, nhưng huynh ấy luôn mang đến cho nàng cảm giác thanh tân trong sáng, tinh khiết thanh thoát, không âm trầm như lão quái vật này...... Vẻ thống khổ trên mặt Chu Chu dần dần biến mất, dáng điệu yên ổn, điềm tĩnh, hiển nhiên đã dần thoát khỏi ảnh hưởng của uy áp kia.
Đại trưởng lão âm thầm kinh hãi. Ông toàn lực thả ra uy áp, kể cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không chịu được. Tiểu nha đầu này chẳng qua chỉ khó chịu chốc lát rồi gần như vô sự, đây là làm sao vậy?!
Tới cuối, ông vẫn không cảm giác được trên người Chu Chu có mảy may chút ít dấu vết dao động của pháp lực. Điều này nói lên rằng, thần hồn của nàng còn mạnh hơn cả một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Có thể sánh với ông?
Trừ khả năng đó ra, chỉ có thể là —— trời sinh "Trừng tịnh chi thể"! (cơ thể hoàn toàn thanh khiết)
Đại trưởng lão hơi trầm ngâm, cuối cùng hoàn toàn khẳng định thân phận Chu Chu.
Mười mấy năm trước, từng có lời đồn đại Đan tộc sinh ra một gã tuyệt thế kỳ tài, tư chất thượng đẳng. Nếu như vị kỳ tài này không bị thái tử Đan quốc giết chết, từ số tuổi so ra cũng bằng tuổi với tiểu nha đầu này.
Mặc dù Đại trưởng lão có chút kinh sợ đối với thể chất thiên phú của Chu Chu, nhưng lại không tính dễ dàng bỏ qua cho sự vô lễ mạo phạm của nàng. Nếu uy áp của mình không thể làm nàng kinh sợ, vậy thì thử một chút xem nàng có thể ngăn cản pháp lực của ông hay không?!
"Đóng băng" Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng. Dưới chân Chu Chu đột nhiên sinh ra vô số băng, trong nháy mắt vây nàng. Băng tuyết không ngừng lan tràn, chỉ trong hai nhịp thở đã đóng băng Chu Chu bên trong đó.
Tu vi đại trưởng lão đã sớm vượt qua mọi cảnh giới, căn bản không cần khẩu quyết hay làm thủ ấn, chỉ cần tùy tiện một câu nói, cũng đủ để đánh bay đối thủ.
Không lập tức phong kín Chu Chu ở bên trong, Đại trưởng lão cố ý thả chậm tốc độ làm phép, để cho Chu Chu có thời gian phản ứng. Kết quả Chu Chu không có chút sức phản kháng nào, bị đóng băng ở bên trong. Đại trưởng lão không khỏi có chút thất vọng.
Tiểu nha đầu này tư chất tốt thì tốt, nhưng lại thật sự không có nửa phân pháp lực!
Song còn chưa chờ ông xác định xem có nên ép Chu Chu dùng hết sức hay không, bỗng nhiên cảm giác được một tia nguy hiểm xẹt qua. Đoàn băng khổng lồ bao quanh Chu Chu chợt chuyển sang màu xanh biếc, một ít lại hóa thành một cột sáng bắn nhanh về hướng Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão đầu tiên liền nhận thấy tia sáng xanh biếc kia thực không tầm thường. Kia cũng chẳng phải là ánh sáng, mà là một ngọn lửa trong suốt cực kỳ đáng sợ!
Đây là Thiên Hỏa! Tiểu nha đầu này trừ Húc Dương Minh Hỏa, vẫn còn một loại Thiên Hỏa khác!
Đại trưởng lão không dám lơ là, giơ tay lên nhanh chóng kết ấn, đại điện trong nháy mắt đã trở thành một tiểu thế giới tràn ngập băng tuyết, một bức tường băng khổng lồ hiện lên giữa lúc hai người đang giằng co, ngọn lửa xanh biếc đụng phải tường băng, tiếp xúc đến hàn băng, lập tức đốt lõm vào thành một cái hố to, dễ dàng như cắt đậu hũ vậy.
Nhưng nung chảy tường băng cũng khiến ngọn lửa ảm đạm mấy phần, hơn nữa càng đi vào chỗ sâu, hỏa lực càng yếu ớt, cuối cùng ngay trước lúc gần như xuyên thủng đã tiêu tán ở vô hình.
Đại trưởng lão vẻ mặt ngưng trọng, triệu hồi pháp thuật, nhìn chằm chằm thiếu nữ cách đó không xa, cùng với con heo vừa rồi đột nhiên phun ra loại Thiên Hỏa thứ hai đã hoàn toàn thoát khỏi băng thuật, nhất thời không biết nên gây khó dễ các nàng như thế nào bây giờ.
Nếu muốn quyết đấu sinh tử, kể cả Chu Chu có thể dùng Tiểu Trư cổ quái, có thể vận dụng hai loại Thiên Hỏa thì Đại trưởng lão vẫn nắm chắc chiến thắng trong tay. Nhưng ông đường đường là một tu sĩ Đại Thừa kỳ, lại phải hao tâm tổn sức đấu với một tiểu nha đầu hai mươi tuổi không có tu vi, cho dù chiến thắng cũng chẳng hay ho gì, lại triệt để mất hết thể diện.
Ông không muốn mất mặt như thế đâu.
← Ch. 300 | Ch. 302 → |