Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0237

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0237: Thẩm phán
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Lần thứ hai, đây là lần thứ hai trong đời Ngữ Nguyệt Lạc thấy hối hận.

Khi bị nhốt trong xe taxi, lần đầu tiên Ngữ Nguyệt Lạc thấy hối hận. Ngữ Nguyệt Lạc hối hận không nên nghe lời nhảm nhí của Triệu Hợp Đức mang theo toàn bộ thành viên tổ chức sát thủ Cửu U vào Ôn Nhạc huyện, gặp phải kẻ địch siêu cường đại.

Lần thứ hai hối hận là Ngữ Nguyệt Lạc hối tiếc vừa rồi không biết tự lượng sức mình. Nếu sớm biết đối phương có chín linh thể thực lực vượt qua dị nhân thượng đoạn S giai, dù cho Ngữ Nguyệt Lạc mười lá gan gã cũng không lựa chọn phá vòng vây. Khi xuống xe chắc chắn Ngữ Nguyệt Lạc sẽ tự nổ, chỉ có như vậy gã mới tranh thủ được thời gian chạy trốn cho mười lăm thành viên tổ chức sát thủ Cửu U, không như bây giờ hoàn toàn thành tù nhân.

Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn, chín người này như hổ rình mồi, Ngữ Nguyệt Lạc còn làm được gì?

Tia sáng cầu sinh vụt tắt trong mắt, Ngữ Nguyệt Lạc nằm sấp dưới đất, yên lặng chờ đợi tử thần tuyên án.

Đám người Hình Tuấn Phi phát ra hơi thở cường giả ảnh hưởng mặt tinh thần, phá hủy ý định chống đối của tổ chức sát thủ Cửu U. Ngữ Nguyệt Lạc không chịu nổi áp lực đó đã tan vỡ.

Diệp Dương Thành đứng lặng, nương nhờ Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử thi triển chiếu minh thuật phát ra ánh sáng yếu ớt. Ánh mắt Diệp Dương Thành lướt qua mười sáu thành viên tổ chức sát thủ Cửu U bèo nhèo như xơ mướp, mặt mày đầy sát khí.

Diệp Dương Thành không biết trước khi tổ chức sát thủ Cửu U đi vào Ôn Nhạc huyện đã làm bao nhiêu tội ác không thể tha thứ, hắn cũng không biết trước ngày hôm nay có bao nhiêu người chết vào tay mười sáu tên này.

Chỉ nhìn các vụ án thảm khốc xảy ra trong Ôn Nhạc huyện vào tối hôm nay, Diệp Dương Thành có thể tưởng tượng được mười sáu người này phạm tội ngập trời cỡ nào. Bọn họ có chết cũng chẳng đáng tiếc.

Đối với đám cặn bã này, từ bi, nụ cười, thương hại, thiện tâm không đủ để bọn họ hối lỗi, sửa sai.

Chỉ có chết mới trấn an những sinh mệnh vô tội bị bọn họ tàn sát, được yên bình tâm hồn trước khi luân hồi.

Diệp Dương Thành càng nghĩ lòng càng cứng rắn hơn.

Trong tĩnh lặng kỳ dị, thời gian trôi quá gần một phút. Giọng Diệp Dương Thành khàn khàn vang vọng trong bãi cỏ được rừng rậm bao quanh. Thanh âm rất nhẹ, rất lạnh, rất hờ hững.

- Trong một gia đình sáu người chết thảm tại nhà ở đường Quảng Hối Nhạc Dương Trấn, là ai dùng dòng điện đốt thân dưới của lão bà bà?

Không khí đông lại.

Không ai trả lời câu hỏi của Diệp Dương Thành. Bởi vì nghe giọng điệu chứa đầy sát khí kia, không khó đoán ra ai lên tiếng thì chắc chắn sẽ chết.

Mọi người đều có lòng ôm may mắn, khác biệt ở chỗ có người nhận rõ hiện thực, có người trong tuyệt cảnh vẫn hy vọng may mắn, kỳ tích xảy ra.

Nhưng hiển nhiên dù thế giới này có kỳ tích cũng sẽ không xảy ra trên người các thành tổ chức sát thủ Cửu U vào đêm nay, số phận đã định bọn họ sẽ chết. Đối với biến dị phản thần giả bị Diệp Dương Thành tước đoạt, xóa sổ thì chết chóc nghĩa là hồn phi phách tán, từ nay không để lại chút dấu vết trên đời này để chứng minh bọn họ đã từng tồn tại.

Diệp Dương Thành không tức giận ép hỏi, không nghiến răng nghiến lợi quát hỏi. Diệp Dương Thành đứng đó, bình tĩnh chờ, đợi kẻ hành hung không chịu nổi áp lực, hoàn toàn tan vỡ.

Diệp Dương Thành không hỏi tiếp. Hình Tuấn Phi đoán được suy nghĩ của Diệp Dương Thành, lão ngần ngừ rồi điều động linh lực, tăng uy thế phát ra. Tảng đá đè trong ngực tổ chức sát thủ Cửu U trong phút chốc biến thành ngọn núi lớn, mười sáu người mặt ửng đỏ, suýt nghẹt thở.

Ba phút sau, rốt cuộc nữ nhân được gọi là Hồng tỷ không chịu nổi áp lực sâu tận xương, nàng điên cuồng nhảy dựng lên.

- Ta, là ta!

Hồng tỷ hét to:

- Là ta giết rồi sao?

Diệp Dương Thành nhướng mày nói:

- Là ngươi giết?

Diệp Dương Thành mỉm cười nói:

- Không sao cả.

Hồng tỷ khoảng từ mười sáu đến hai mươi chín tuổi, vóc dáng cao kiều, thân thể nóng bỏng, phối hợp khuôn mặt trái soan xinh đẹp, xứng là mỹ nhân.

Nhưng bây giờ Diệp Dương Thành không có tâm tình ngắm người đẹp. Trong mắt Diệp Dương Thành thì nữ nhân này là nữ nhân độc ác đáng bị lăng trì. Đối với bà lão tóc bạc phơ mà dùng thủ đoạn độc ác đén thế, nàng, còn xem như là con người không?

Diệp Dương Thành nhìn Hồng tỷ thở dốc, đôi mắt đỏ rực hung tợn trừng hắn.

Diệp Dương Thành cười khẽ nói với Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương:

- Hai ngươi lột quần nàng xuống.

Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương kinh ngạc nói:

- A?

Hai người chú ý thấy biểu tình Diệp Dương Thành nghiêm túc mới xác định hắn không đùa. Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương ngơ ngác gật đầu bay tới trước mặt Hồng tỷ. Một người kiềm chặt nửa người của nữ nhân độc ác này, kẻ còn lại lột trần vải che thân dưới.

Diệp Dương Thành vẫn cười tủm tỉm nhưng mắt lạnh băng:

- Chổng ngược nàng lên.

Thân dưới bị lột sạch, đầu chĩa xuống đất, Hồng tỷ tâm ngoan thủ lạc nhưng lúc này trong lòng tràn ngập sợ hãi.

- A!!!!

Hồng tỷ hét rầm lên:

- Khốn kiếp, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi, a a!!!

- Tùy, nhưng ta sẽ không cho ngươi có cơ hội làm quỷ.

Diệp Dương Thành nhìn thân thể nửa lõa nhưng hắn thờ ơ, như thể Hồng tỷ không phải mỹ nữ hiếm có mà là cây khô già chết héo.

Diệp Dương Thành nhìn Hồng tỷ, hít sâu, nói:

- Sớm biết như vậy lúc trước làm gì...

- Thần lôi thuật, đốt!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tia chớp thô cỡ miệng chén từ trên trời giáng xuống trúng ngay thân dưới của Hồng tỷ, dòng điện mạnh kích thích nữ nhân độc ác rú lên, tiếng gào thê lương vang vọng chân trời.

Diệp Dương Thành không thèm nhìn Hồng tỷ nữa, lựa chọn tước đoạt, xóa sổ.

- Tước đoạt, xóa sổ.

Ngay khi Diệp Dương Thành ra lệnh, tiếng hét chói tai, tiếng mắng chửi bỗng ngừng bặt. Thiên địa lại trở về yên tĩnh.

Hồng tỷ đã chết, nhưng tiếng gào rú thê lương trước khi chết của nàng làm tổ chức sát thủ Cửu U mặt trắng bệch. Sắc mặt của Kiếm Thập Tam khó xem nhất, cơ thể run lẩy bẩy, hai tay siết chặt thả lỏng lại siết chặt, gã đang đấu tranh tâm lý dữ dội.

Sau khi Diệp Dương Thành xóa sổ Hồng tỷ, hắn không kéo người tiếp theo ra mà đứng yên ba phút.

Mãi khi thần kinh các thành viên tổ chức sát thủ Cửu U căng như dây đàn, Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:

- Trong một gia đình sáu người chết thảm tại nhà ở đường Quảng Hối Nhạc Dương Trấn, là ai cắt da thịt hai má lão nhân hơn bảy mươi tuổi?

- Là ta.

Lần này người vùng vẫy đứng dậy là thủ lĩnh tổ chức sát thủ Cửu U, Ngữ Nguyệt Lạc.

Diệp Dương Thành hờ hững liếc Ngữ Nguyệt Lạc:

- Ngươi? Rất tốt.

Diệp Dương Thành quay đầu nhìn Ngô Chấn Cương:

- Cắt thịt hai má của hắn.

- Tuân lệnh chủ nhân!

Ngô Chấn Cương xem đến đây đã hiểu Diệp Dương Thành định lấy răng trả răng. Đối với lão nhân hơn bảy mươi tuổi xuống tay độc ác như thế, Ngô Chấn Cương không có chút lòng thương hại Ngữ Nguyệt Lạc. Ngô Chấn Cương giơ tay điều khiển hai dòng khí lưu cắt qua gò má Ngữ Nguyệt Lạc.

Phập xoẹt phập xoẹt!

Hai tiếng vang khẽ, dù lòng Ngữ Nguyệt Lạc có cứng rắn đến mấy cảm nhận nỗi đau đớn này vẫn không chịu nổi rú lên. Tiếng gào thảm thiết hơn Hồng tỷ quanh quẩn thật lâu trong rừng cây.

- A!

Thanh âm lạnh lùng tuyên án cái chết của Ngữ Nguyệt Lạc:

- Tước đoạt, xóa sổ.

Tống Lâm Lập ném xác Ngữ Nguyệt Lạc sang bên cạnh Hồng tỷ như vứt con chó, gã quay đầu chờ hung thủ tiếp theo bị Diệp Dương Thành lôi lên đoạn đầu đài.

- Trong một gia đình sáu người chết thảm tại nhà ở đường Quảng Hối Nhạc Dương Trấn, là ai kéo hai bầu ngực thiếu nữ mới có hai mươi mốt tuổi xuống?

Giọng điệu lạnh băng, mặt Diệp Dương Thành đầy sát khí. Từ khi Diệp Dương Thành nghe Dương Đằng Phi báo cáo trạng thái chết của thiếu nữ thì hắn đã có chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không để hung thủ này chết dễ dàng.

Có tấm gương Hồng tỷ, Ngữ Nguyệt Lạc, mười bốn người còn lại không dám thở mạnh. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, bọn họ sống được giây nào hay giây nấy, kéo dài hơn tàn được bao lâu hay bấy nhiêu. Có mấy người chưa chết tâm mong chờ kỳ tích xảy ra.

Nhưng Diệp Dương Thành không định câu giờ với tổ chức sát thủ Cửu U. Thấy trong mười bốn người không ai dám đứng ra thừa nhận việc này, Diệp Dương Thành có cách đối phó với bọn họ. Diệp Dương Thành nháy mắt với Tống Lâm Lập, gã hiểu ý gật đầu. Tống Lâm Lập tiến lên một bước, nắm cổ áo nam nhân hơn ba mươi tuổi xách đứng dậy.

Tống Lâm Lập nở nụ cười thân thiện, đứng cách nam nhân hơn ba mươi tuổi hơn một thước hỏi:

- Cho ta biết, là ai làm chuyện đó?

Nam nhân hơn ba mươi tuổi hừ mạnh:

- Hừ!

Nam nhân hơn ba mươi tuổi quay đầu sang một bên, có vẻ thuộc loại xương cứng.

Nếu bọn họ cho rằng im miệng không thừa nhận là sẽ trốn thoát trừng phạt của Diệp Dương Thành thì bọn họ sai mười mươi. Đối với mấy kẻ khốn nạn cặn bã này Diệp Dương Thành không có lòng thương hại.

Thấy nam nhân hơn ba mươi tuổi hừ một tiếng rồi im miệng, tỏ rõ chống đối, Diệp Dương Thành không hề tức giận mà còn mỉm cười.

Diệp Dương Thành bình tĩnh nói:

- Không phối hợp thì cũng có cái tốt của nó.

Cái tốt? Đương nhiên có, người không phối hợp sẽ được ăn canh rắn.

Trong bụi cỏ um tùm vang tiếng xột xoạt. Nhờ Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử thi triển chiếu minh thuật, có thể thấy rõ từng con rắn độc kích cỡ, chủng loại khác nhau nhanh chóng bò tới gần Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành ngước lên nhìn nam nhân hơn ba mươi tuổi mặt trắng như tờ giấy nhưng vẫn cắn chặt răng, hắn nhếch môi cười. Diệp Dương Thành giơ tay đánh ra một cấm cố thuật giam cầm nam nhân hơn ba mươi tuổi.

Tiếp theo Diệp Dương Thành kêu Tống Lâm Lập ném nam nhân hơn ba mươi tuổi vào bầy rắn. Có thần quyền của Diệp Dương Thành trói buộc, đám rắn độc sống trong núi to này quấn quanh nam nhân hơn ba mươi tuổi, răng sắc nhọn nhưng không có độc cắm phập vào da thịt.

Năm giây sau cấm cố thuật mất hiệu lực, nam nhân hơn ba mươi tuổi bị mấy chục con rắn độc công kích chỉ phát ra tiếng hét yếu ớt, gã hấp hối.

Diệp Dương Thành ngồi xổm xuống cạnh nam nhân hơn ba mươi tuổi, thản nhiên nói:

- Tước đoạt, xóa sổ.

Mười sáu thành viên tổ chức sát thủ Cửu U lần lượt chết trong thẩm phán của Diệp Dương Thành.

Khi thành viên cuối cùng của tổ chức sát thủ Cửu U chết tại chỗ đã là mười một giờ khuya.

Diệp Dương Thành nhìn mười sáu cái xác lạnh băng, hắn thầm thở dài. Không phải Diệp Dương Thành thấy thương cảm cho đám người tồi tệ chết, hắn thấy thương tiếc những mạng sống vô tội đã bị tổ chức sát thủ Cửu U tàn hại.

Trải qua chuyện này, bất cứ lúc nào Diệp Dương Thành đều nhớ kỹ một đạo lý đó là nhổ cỏ không tận gốc sẽ để lại tai họa vô cùng.

Diệp Dương Thành ngước nhìn trăng cong cong treo trên bầu trời đêm, vẻ mặt hắn phức tạp.

Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:

- Triệu Hợp Đức, lần này... Ta không tha cho ngươi được.

Khánh Châu thị cách Hàng Châu thị chỉ khoảng 300 km. Khu vực quản lý hiện tại của Diệp Dương Thành là 1500 km vuông, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, hắn cảm thấy lúc này thăng cấp sẽ tăng ít nhất 3000 km vuông. Chỉ cần điều chỉnh chút ít là Diệp Dương Thành có thể thuận lợi nhét một nửa Hàng Châu thị vào khu vực quản lý.

Chờ thần quyền của Diệp Dương Thành có tác dụng trong Hàng Châu thị thì...

Những mạng sống vô tội trong Ôn Nhạc huyện chết thảm vào tay đám tổ chức sát thủ Cửu U khốn nạn, món nợ máu này bị Diệp Dương Thành tính trên đầu Triệu Hợp Đức. Đối với phó tỉnh trưởng gần như điên này...

Mắt Diệp Dương Thành lóe sát khí lạnh lẽo, hắn hít sâu, nói:

- Sở Minh Hiên, Tống Lâm Lập ở lại thanh lý thi thể. Dung Dung, Ưu Tử cùng ta quay về, những người khác tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.

Mọi người đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Đám người tản ra trong rừng rậm.

Ngày thăng cấp thần cách lục giai không còn xa.

Đầu tháng mười một, dị nhân rục rịch rốt cuộc có một nhóm mất kiên nhẫn. Ngày thứ sáu sau khi có tin đồn, một nhóm dị nhân vào Ôn Nhạc huyện, rải rác mỗi thị trấn âm thầm điều tra nghe ngóng, tìm hiểu xem tin tức có đúng không.

Đoàn dị nhân này vào Ôn Nhạc huyện gồm có một dị nhân A A giai, năm dị nhân A giai, bảy B giai và C giai, hôm sau toàn bộ chết hết trong rừng sâu Ôn Nhạc huyện, không rõ nguyên nhân cái chết.

Chín giờ đêm ngày đoàn dị nhân kia chết, lại có một nhóm dị nhân đến từ nước Đức qua đường du lịch thuận lợi vào Ôn Nhạc huyện, tiếp tục công tác điều tra. Ngày thứ ba sau khi đám dị nhân nước Đức vào Ôn Nhạc huyện, một nam nhân vào núi săn thú phát hiện xác chết dị nhân nhóm đầu tiên tại một khe núi, vội báo cảnh sát.

Tin tức mười mấy người chết trong rừng sâu nhanh chóng khuếch tán ở Ôn Nhạc huyện, cũng lọt vào tai đám dị nhân nước Đức. Thủ lĩnh đám dị nhân nước Đức sắp xếp hai người đi điều tra, nhưng trên đường gặp công kích đã chết tại chỗ.

Sau khi mất liên lạc với hai trinh sát, thủ lĩnh đám dị nhân nước Đức điểm danh mười bảy thuộc hạ chạy tới, vừa vặn gặp kẻ tập kích hai xác chết. Hai phe đấu tranh dữ dội.

Cuối cùng ba linh thể tập kích đám dị nhân nước Đức bị 'đánh chết tại chỗ'. Mười tám đám dị nhân nước Đức bao gồm thủ lĩnh tổn thất nặng nề, chỉ còn lại thủ lĩnh bị thương nặng, một thành viên bị thương nhẹ.

Nhưng trải qua đợt này, tin sâu trong rừng có linh thể công kích dị nhân nào xâm nhập qua miệng thủ lĩnh đám dị nhân nước Đức truyền ra ngoài. Ngay đêm hôm đó, đám dị nhân nước Đức còn sống đều bị giết, không có cơ hội chạy trốn. Đám dị nhân nước Đức chết vào khách sạn đăng ký ở tạm.

Cái chết của bọn họ có giá trị, vì tin dị nhân Ôn Nhạc huyện điên cuồng ám sát, đám dị nhân nước Đức truyền tin trước khi chết càng xác định tin tức trong Ôn Nhạc huyện có bảo bối đáng tin hơn.

Giữa trưa ngày thứ hai đám dị nhân nước Đức bị giết tập thể, từ sau khi tin tức truyền ra, lần đầu tiên cuộc tụ hội dị nhân lớn chính thức mở màn. Chạy đến Ôn Nhạc huyện trước nhất là dị nhân Trung Quốc vốn sống ở đây, giới dị nhân mỗi tỉnh rầm rộ điều động số người vào Ôn Nhạc huyện đợi lệnh.

Mấy ngày sau, dị nhân trong các nước Châu Á gần Trung Quốc lục tục hành động. Thông qua thị lực du lịch, nhập cảnh trái phép, đủ các con đường thi nhau vào Ôn Nhạc huyện. Kết quả là chính phủ Trung Quốc cảnh giác cao độ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)