← Ch.1016 | Ch.1018 → |
̀i... (Thượng)
Lần này mười một vị nghị viên Thần Hoàng mới rốt cục phát hiện không ổn, nữ nghị viên Thần Hoàng lúc trước cắt đứt lời hắn, đứng dậy, thử dò xét:
- Victor Moore Thần Hoàng, ngươi không sao chứ?
Victor Moore tiếp tục trầm mặc, nhưng vẻ mặt dại ra đã từ từ phát sinh biến hóa, từ từ biến thành vẻ mặt phức tạp, có hoảng sợ cũng có vui sướng giải thoát.
Trước mặt mười một vị nghị viên Thần Hoàng, Victor Moore bỗng nhiên khàn khàn nói:
- Ta... , đại nạn của ta đã đến.
- Cái gì?
Sắc mặt của mười một vị nghị viên Thần Hoàng đại biến, tựa hồ theo bản năng đưa mắt nhìn nhau, một loại cảm giác bất an không giải thích được chậm rãi dâng lên trong lòng bọn họ.
Nhiều nghi vấn như vậy, có ít nhất hơn phân nửa tập trung ở cái gọi là đại nạn, lúc này Victor Moore lại nói đại nạn của mình đã đến? Hơn nữa nhìn vẻ mặt, tựa hồ còn có loại vui sướng giải thoát? Tình huống ly kỳ như thế, lập tức khiến mười một vị nghị viên Thần Hoàng cảnh giác.
Kanubisa Thần Hoàng bất động thanh sắc từ trên ghế salon đứng lên, đồng thời khẽ xê dịch một bước nhỏ về phương hướng cửa ra vào cabin, hỏi tiếp:
- Đại nạn, là cái mỗi Thần Vương, Thần Hoàng đều phải trải qua, nhưng Victor Moore Thần Hoàng, ngươi định làm như thế nào?
- Ta?
Victor Moore khẽ sửng sốt, sau đó liền nhún bả vai một cái, dùng một loại giọng nói hết sức bình tĩnh nói:
- Thần Vương, Thần Hoàng, là hi vọng cuối cùng của chủng tộc loài người chúng ta, cũng là tài phú quý giá nhất của loài người, chúng ta hưởng thụ vinh diệu chí cao vô thượng, cũng có thể gánh chịu trách nhiệm trọng đại.
- Mặc dù ta cảm giác tính mạng của ta đã chạy tới hồi cuối, nhưng...
Không đợi Victor Moore nói hết, một vị nữ Thần Hoàng đã tiếp lời của hắn, nói:
- Ta nguyện ý dùng thời gian sinh mệnh cuối cùng của ta, cống hiến cho tự do và hòa bình của nhân loại, đây là trách nhiệm của chúng ta, cũng là thiên chức của chúng ta!
Lưu loát nói xong câu đó, nữ Thần Hoàng liền hỏi tiếp:
- Các ngươi phát hiện không vậy? Tựa hồ mỗi vị Thần Vương, Thần Hoàng cảm giác đại nạn đã đến, muốn đi đến biển sâu, đều sẽ nói lên đoạn này!
Chất vấn nồng đậm, tràn ngập bên trong cabin chiếc xe phi hành...
Có thể từ võ giả cấp mười lột xác thành Thần Vương cấp mười một, cũng đã là thiên tài khó lường, tuyệt đối cũng là thiên tài trong tỉ người! Điểm này, không ai có thể phản bác.
Nhưng sau khi trở thành Thần Vương cấp mười một còn muốn tấn thăng làm Thần Hoàng, ngoại trừ cố gắng tu luyện, lúc tấn chức Thần Vương sử dụng thú hạch Thú Vương cũng là một nhân tố cực kỳ mấu chốt, không có thú hạch thích hợp dung nhập vào trong thân thể, cho dù có thiên tài như thế nào cũng sẽ từ từ trở nên tầm thường.
Không ai biết, sau khi Thần Vương tấn chức Thần Hoàng, tinh thần lực sinh ra trong linh hồn chi hạch sẽ lâm vào trạng thái cạnh tranh với tàn phách dị thú, tinh thần lực thắng, thì không lo, nếu như tinh thần lực thua, nặng thì ý thức hỗn loạn nổi điên mà chết, nhẹ thì chịu ảnh hưởng của tàn phách dị thú, tự nhận đại nạn đã tới, dưới sự dẫn dắt của tàn phách dị thú quyết định đi đến biển sâu.
Cả Vũ Không đại lục có chừng mấy Thần Hoàng thắng được tàn phách dị thú, chính là mười nghị viên Thần Hoàng có tôn xưng là Thần Hoàng mạnh nhất, thực lực bây giờ của bọn họ, thật ra tương đương với vị thần cao giai của bổn nguyên vũ trụ.
Sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của tàn phách dị thú, ý thức của Thần Hoàng cường giả sẽ trở nên thanh tỉnh, đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Dương Thành không phát hiện ra khí tức dị thú trên người mười Thần Hoàng này.
Lúc này nghe được Victor Moore Thần Hoàng tự xưng đại nạn đã tới, hơn nữa cùng nhiễm mê hoặc như những Thần Vương, Thần Hoàng kia, cũng muốn đến biển sâu kết thúc tính mạng không còn nhiều lắm của mình... Mười một vị nghị viên Thần Hoàng còn lại đồng thời nghĩ tới kết quả của bốn Thần Vương, Thần Hoàng kia.
Kanubisa Thần Hoàng bình tĩnh, tiến lên một bước nhỏ nói:
- Victor Moore, chúng ta sẽ không cho phép ngươi đến biển sâu, tốt nhất ngươi nên thừa dịp hiện tại bỏ đi ý niệm buồn cười này trong đầu!
- Không sai.
Lời nói của Kanubisa nhận được tán đồng của mười vị nghị viên Thần Hoàng còn lại, Aki Bern Thần Hoàng đứng trước mặt Victor Moore trực tiếp gật đầu tiếp lời, chỉ nghe hắn nói như đinh chém sắt:
- Ít nhất, trước khi chúng ta chưa biết rõ ràng chân tướng sự việc, bất cứ Thần Vương, Thần Hoàng nào cũng không được tiến vào biển sâu, đúng vậy, bất cứ kẻ nào!
Trước kia một khi quyết định tương tự được nói ra, bất luận là Thần Hoàng hay Thần Vương tựa hồ lập tức được ngàn tỷ dân chúng của Vũ Không đại lục truyền xướng ca tụng, tuyệt đối không có một người đứng ra phản đối.
Là nghị viện của nghị viên cao nhất hiệp hội dong binh tự do, tất cả các nghị viên Thần Hoàng đều có một số phát biểu dõng dạc làm người ta nhiệt huyết sôi trào, tóm lại là nhận được tán đồng của toàn bộ Vũ Không đại lục.
Nhưng hôm nay cảnh tượng phát sinh bên trong buồng phi cơ xe phi hành, lại hoàn toàn phá vỡ quy củ Vũ Không đại lục tạo thành vài ngàn năm qua, tất cả mười một vị nghị viên Thần Hoàng đều có ý kiến phản đối!
- Các ngươi điên rồi sao?
Victor Moore tựa như vô cùng kinh ngạc quét mắt nhìn mười một vị nghị viên Thần Hoàng, sau đó lớn tiếng nói:
- Đại nạn của ta đã đến, chẳng lẽ các ngươi muốn ta chết đi trong uất ức? Chẳng lẽ các ngươi hi vọng dân chúng trên đại lục mắng ta là chết nhát sao? Chẳng lẽ... Các ngươi đều sợ rồi? Các ngươi bị đám dị thú hù dọa vỡ mật rồi?
Một loạt chất vấn, câu hỏi khiến mười một vị nghị viên Thần Hoàng đưa mắt nhìn nhau, có chút cảm giác không phản bác được, bọn họ thừa nhận lời nói của Victor Moore rất có lực kích động, nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy trong chuyện này tràn đầy mùi vị âm mưu, chỉ sợ, âm mưu này nhìn qua rất quang minh lỗi lạc!
Forster Thần Hoàng trầm mặc chốc lát, mới nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta không phải sợ cũng không phải hi vọng ngươi chết đi trong uất ức, chỉ là chuyện này... Ngươi nhìn Tạp Lỗ Khâu Thần Vương đi, ban đầu hắn cũng giống như ngươi hiện tại, không chút lưu luyến lựa chọn đến biển sâu, kết quả ngươi xem bộ dạng bây giờ của hắn đi? Ngươi...
- Ta? Hình dạng của ta làm sao?
Khi Forster Thần Hoàng định dùng hậu quả của Tạp Lỗ Khâu Thần Vương để khuyên giải Victor Moore Thần Hoàng, cánh cửa bên trong buồng phi cơ xe phi hành bỗng nhiên mở ra, từ bên ngoài truyền vào thanh âm của một nam tử trung niên hùng hậu, tràn đầy nụ cười.
Trận thanh âm mới vừa vang lên, ngay lập tức có một nam nhân hình thể gầy gò, da toàn thân phát xanh đi vào trong cabin, chỉ nghe hắn sảng lãng cười nói:
- Các lão bằng hữu mấy ngàn năm không gặp, các ngươi đều khỏe chứ?
Đừng nói là mười một vị nghị viên Thần Hoàng chưa chuẩn bị tâm tư, ngay cả Victor Moore Thần Hoàng mới vừa lớn tiếng muốn tiến vào biển sâu cũng trợn tròn mắt.
Người từ bên ngoài tiến vào, toàn thân gầy yếu như da bọc xương, kinh khủng hơn chính là trên đỉnh đầu hắn không lưu lại vài cọng tóc, con ngươi tựa hồ muốn rỉ máu cùng với cái miệng phát tím, tổng hợp tất cả những cái này quả thực chính là một con quái thú hình người!
̀i... (Hạ)
Nhưng tất cả mọi người đều nhận ra, đây không phải là Tạp Lỗ Khâu Thần Vương sao?
- Ngươi... Ngươi đã khỏe?
Nhìn khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc gấp mấy lần của Tạp Lỗ Khâu Thần Vương, mười hai vị nghị viên Thần Hoàng nhất tề lộ ra vẻ kinh hãi, nữ Thần Hoàng suýt nữa bỏ mạng trên đỉnh Tự Do hơn bốn mươi giờ trước mang theo giọng nói dò xét, hỏi hắn:
- Ngươi, còn nhớ ta là ai không? Ban đầu ngươi gọi ta như thế nào?
- Ngươi?
Tạp Lỗ Khâu Thần Vương đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bật cười nói:
- Ngươi không phải là Vera Nika sao? Lúc ấy ta hình như gọi ngươi là Nika Thần Vương, không sai chứ?
- Ách...
Vera Nika Thần Hoàng ngẩn ngơ, tiếp theo liền lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu nói:
- Đúng đúng, lúc ấy ngươi mới vừa tiến vào Thần Vương một triệu tỷ, còn ta, đã sắp đến Thần Hoàng cấp một, thật không ngờ tốc độ tiến bộ sau này của ngươi lại tăng kinh khủng, không đến mấy năm đã đuổi kịp ta...
Chỉ cần thử dò xét như vậy, chuyện Tạp Lỗ Khâu Thần Vương khôi phục ý thức coi như đã được xác định.
Lúc này, một Thần Hoàng thân hình cao lớn từ một bên nhảy ra ngoài, đập một quyền nặng nề vào trước ngực Tạp Lỗ Khâu Thần Vương, tức giận nói:
- Một quyền này, coi là ta thay sư huynh trả cho ngươi!
- Antonio sư thúc, tại sao ngài đánh ta?
Vẻ mặt Tạp Lỗ Khâu Thần Vương đầy ủy khuất, hoàn toàn giống như bộ dạng mấy ngàn năm trước bị Antonio khi dễ!
- A, ngươi thật sự đã tỉnh lại rồi.
Antonio hiểu ra gật đầu...
Mười hai vị Thần Hoàng bên trong buồng phi cơ, đều là cố nhân của Tạp Lỗ Khâu Thần Vương, có người trước kia là bằng hữu, cũng có người là trưởng bối của hắn.
Bất kể bối phận như thế nào, cố nhân gặp mặt chủ đề có thể hàn huyên thật sự là nhiều lắm, trong lúc nhất thời, bên trong buồng phi cơ một lần nữa khôi phục sinh động, tiếng cười tiếng nói thi nhau vang lên, không khí hết sức hòa hợp.
Sau khi nói cười trong chốc lát với bọn người Antonio, ánh mắt Tạp Lỗ Khâu Thần Vương cuối cùng mới rơi xuống người Victor Moore Thần Hoàng, sau khi ngẩn người, hắn dang hai cánh tay của mình, sắc mặt vui mừng nói:
- Victor Moore, có thể gặp ngươi thật tốt quá!
- A...
Victor Moore gượng gạo mỉm cười, sau khi nhẹ nhàng ôm lấy Tạp Lỗ Khâu Thần Vương một chút, liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí hòa hợp, chỉ nghe hắn nói:
- Nếu Tạp Lỗ Khâu đã tỉnh lại, như vậy, ta cũng không còn gì lưu luyến...
- Có ý gì?
Tạp Lỗ Khâu Thần Vương liền biến sắc.
- Hắn nói, đại nạn của hắn đã đến.
Vera Nika Thần Hoàng ở bên cạnh thản nhiên giải thích:
- Hắn cũng muốn bắt chước ngươi hồi trước, đến biển sâu kết thúc cái mạng nhỏ của mình, thuận tiện gia tăng một tay sai cho đám dị thú chết tiệt trong biển sâu.
- Đến biển sâu?
Sắc mặt Tạp Lỗ Khâu Thần Vương biến hóa, tiếp theo liền trầm giọng nói:
- Ta có chuyện cần nói với các ngươi, chuyện vô cùng quan trọng!
Vừa nghe thấy lời nói nghiêm túc của Tạp Lỗ Khâu Thần Vương, mười hai vị nghị viên Thần Hoàng liền ngậm miệng lại, bao gồm cả Victor Moore bên trong, đều có bộ dạng muốn rửa tai lắng nghe.
Dù sao Victor Moore chẳng qua bị tàn phách dị thú chiếm cứ thượng phong ảnh hưởng tới thần trí hoặc là nói nhận được ám hiệu của tàn phách dị thú mới muốn đến biển sâu kết thúc tính mạng của mình, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến linh hồn tự chủ của hắn, nói cách khác, Victor Moore hiện tại vẫn chính là Victor Moore.
Các nghị viên Thần Hoàng đều lộ ra vẻ mặt chân thật, nhưng Tạp Lỗ Khâu Thần Vương không tiếp tục nói tiếp, mà không nói một lời đứng yên ở đó, không nhúc nhích.
Ba phút sau, rốt cục có một vị nghị viên Thần Hoàng không nhịn được.
- Tạp Lỗ Khâu, ngươi không phải nói có một chuyện rất trọng yếu muốn nói với chúng ta sao?
Forster Thần Hoàng không nhịn được hỏi:
- Ngươi cứ nói thẳng ra, trầm mặc cái gì?
- Ách... ,
Tạp Lỗ Khâu Thần Vương sững sờ một lát, tiếp theo liền bật cười nói:
- Người còn chưa tới đủ, đợi Diệp Dương Thành Thần Hoàng bệ hạ cũng tới, sẽ cùng nhau nói.
Không có ai chú ý tới xưng hô của Tạp Lỗ Khâu Thần Vương đối với Diệp Dương Thành tựa hồ tồn tại một chút không ổn. Bệ hạ? Hai chữ này mặc dù dùng trên người Thần Hoàng, nhưng đó là tôn xưng của võ giả từ Thần Vương trở xuống đối với Thần Hoàng!
Tạp Lỗ Khâu Thần Vương mặc dù vẫn là Thần Vương, nhưng ai cũng biết thực lực hiện tại của hắn đã đột phá giới hạn Thần Vương, nói cách khác, hắn là một Thần Hoàng chân chính.
Cho dù Diệp Dương Thành là Thần Hoàng mạnh nhất, cũng sẽ không có lý do tự nhiên hắn gọi Diệp Dương Thành là bệ hạ!
Nhưng không ai chú ý tới vấn đề này, bởi vì lực chú ý của bọn hắn đều được chuyển dời đến trên người Diệp Dương Thành, đúng vậy làm sao Tạp Lỗ Khâu Thần Vương lại khôi phục tỉnh táo, Diệp Dương Thành chưa tiến vào sao?
- Tạp Lỗ Khâu, Diệp Dương Thành Thần Hoàng đi đâu rồi?
Vera Nika Thần Hoàng hỏi Tạp Lỗ Khâu Thần Vương.
- Hắn sẽ tới rất nhanh thôi.
Tạp Lỗ Khâu Thần Vương cười nói:
- Hắn đi nhà cầu rồi.
Mười hai vị nghị viên Thần Hoàng đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời tất cả đều không biết nói gì.
Trong một thời khắc trọng yếu, khẩn trương như thế, hắn... Hắn còn có tâm tư đi nhà cầu?
Vừa nghĩ tới bọn họ ở chỗ này khẩn trương chờ đợi Tạp Lỗ Khâu Thần Vương giải thích, thậm chí tần số hô hấp cũng theo bản năng giảm thấp, nhưng Diệp Dương Thành cũng đang huýt sáo trong toilet của tòa nhà sắt cứng giải quyết vấn đề vệ sinh...
Trong lúc nhất thời, mười hai vị nghị viên Thần Hoàng đều có loại cảm giác muốn vọng động.
Diệp Dương Thành dĩ nhiên không phải đi nhà cầu, mà là một mình ở lại trong mật thất phong bế cẩn thận nhớ lại quá trình thay đổi tinh thần lực bên trong tiểu viên cầu màu đen lúc trước, cẩn thận cân nhắc, ôn lại, cho đến khi xác định mình đã có thể thuần thục nắm giữ loại phương pháp này, hắn mới từ trên mặt đất lạnh như băng nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra thần sắc tương đối phấn khởi.
- Viên cầu màu đen chỉ là một loại thủ đoạn phụ trợ, nhưng thủ đoạn phụ trợ này lại có thể quyết định một vị Thần Vương, Thần Hoàng bị khống chế sẽ nằm trong trạng thái như thế nào!
- Thân thể của bọn họ đã bị dị thú hoàn toàn thay đổi, nọc độc đã ăn tận xương tủy bọn họ, căn bản không có biện pháp giải cứu, phương pháp xử lí duy nhất chính là tiến hành sửa đổi viên cầu màu đen bên trong cơ thể bọn họ, lại thông qua nói chuyện kích hoạt ý thức nằm sâu trong linh hồn bọn họ, dùng cái này đạt tới hiệu quả hồi phục linh hồn.
- Nhưng đây chỉ là phương pháp trị ngọn không trị gốc, bởi vì nọc độc đã xâm nhập toàn thân bọn hắn, sau khi độc đến chỗ sâu đã biến thành một phần thân thể bọn họ, căn bản không cách nào loại bỏ.
- Cũng bởi vì tồn tại của loại độc tố này, đưa đến linh hồn của bọn hắn cũng chịu ảnh hưởng cực kỳ mãnh liệt, mà tiểu viên cầu màu đen, ngoài ảnh hưởng đến thần trí của bọn họ, còn có hiệu quả hấp thụ, trấn áp độc tố... Nói cách khác, hiện tại thân thể của bọn họ bị vây vào một loại trạng thái thăng bằng vi diệu, bất kỳ cử động thay đổi sự cân bằng này, cũng sẽ mang đến cho bọn hắn uy hiếp trí mạng.
← Ch. 1016 | Ch. 1018 → |