Vay nóng Tima

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 19

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 19: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Shopee


Sáng sớm, lúc Tô Mạt mở mắt, Hàn Ngạo bên cạnh đang mỉm cười nhìn cô không hề chớp mắt, điều này khiến Tô Mạt có phần không thích ứng. Cô nhớ lại chuyện hôm qua, ngại ngùng đẩy anh ra, sau đó dời mắt đi, nhìn vào bàn tay mình đan xen với tay anh.

"Hôm qua... hôm qua rốt cuộc là sao? Em tưởng anh không về được nữa."

"Lẽ ra đưa em vào kết giới, có thể thấy em bình an rời khỏi, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Điều tiếc nuối duy nhất chính là không thể đi cùng với em, cũng không thể nắm tay em nữa." Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt, anh cảm thấy tựa như mình đang mơ, anh nắm tay cô đưa lên môi khẽ đặt một nụ hôn, sau đó kế tiếp, "Con quái vật kia không ngừng tấn công anh, cũng may lúc anh ở nước ngoài vẫn chăm chi rèn luyện, thân thể khá linh hoạt, hơn nữa quyển sách cổ sư phụ anh để lại có rất nhiều phương pháp luyện tập có thể giúp anh né tránh những cú tấn công của quái vật. Thấy cửa kết giới dần dần nhỏ lại, nói thật anh cảm thấy tuyệt vọng, trong lòng nghĩ dù thế nào cũng không trở về được nữa, chi bằng bây giờ liều mạng luôn. Bởi vì anh thật sự không biết phải làm thế nào mới vượt qua được những tháng ngày không có em."

Nghe Hàn Ngạo kể, Tô Mạt tựa vào ngực anh, lẳng lặng nghe nhịp tim anh đập. Anh ôm chặt cô, thoáng ngừng lại rồi nói tiếp.

"Có lẽ là ngay cả ông ười cũng không đành lòng chia rẽ hai ta. Trong lúc anh và quái vật chiến đấu, dao găm trong tay anh không ngừng chém vào cánh tay và cổ nó, ngăn cản nó ăn thịt của mình khôi phục lại thể lực. Quái vật kia cũng bị đau, mấy lần dùng vuốt tấn công anh nhưng không trúng. Anh còn cố ý dùng bùa phá sát trên dao găm, vì vậy sau vài lần, động tác của nó chậm dần.

Anh bắt đầu lui về phía cửa kết giới. Nó cũng tức giận đi theo anh, dẫu nó chậm chạp hơn trước rất nhiều nhưng anh vẫn bị nó làm cho không cách nào thoát thân, mà cửa ra kết giới càng lúc càng nhỏ. Lúc đó nó lảo đảo lao về phía anh, anh giơ chân đạp vào ngực nó, sau đó mượn lực xông đến của nó đẩy anh xuyên qua cửa kết giới sắp đóng lại. Mọi chuyện sau đó em cũng biết rồi đấy."

"Hai người đã dậy chưa? Tôi sắp chết đói rồi? Tuy nói tìm được đường sống từ chỗ chết nhưng cũng phải chú ý đến cái đứa F. A đói bụng mà vẫn trông chừng hộ hai người như tôi chứ."

Đào Tử ờ phòng trong bỗng nói vậy khiến hai người đang trò chuyện sừng sốt, thật là đã quên mất cô ấy.

"Biết rồi, cậu chuẩn bị quần áo cho mình đi, mình vào tắm trước đã."

"Tỉnh rồi à? Ngủ ngon không hả người đẹp Mạt Mạt?"

Nhìn Tô Mạt đỏ mặt vào phòng, Đào Tử vừa cầm quần áo giúp cô vừa hỏi.

"Cậu cũng cười mình, mình hôn mê cậu không biết đưa mình vào phòng à, xấu hổ quá đi."

Tô Mạt nhận lấy quần áo, đi vào phòng tắm.

Hai người vẩt vả lắm mới sống sót, làm sao mình nỡ nhẫn tâm quấy rầy chứ! Huống chi cậu vừa hôn mê đã dọa chết mình và Hàn Ngạo, sợ rằng cậu xảy ra chuyện gì, cậu còn nghi ngờ mình à? Nếu biết như vậy thì nói gì cũng phải đưa cậu vào phòng rồi, hì hì..."

"Được được, mình sửa soạn thật nhanh rồi chúng ta ăn sáng. Đúng rồi, mình từng trúng độc lúc ở trong kết giới, lát nữa cậu xem giúp mình xem có sao không."

Quay đầu lại liếc nhìn Đào Tử, cô đi vào phòng tắm, để lại cô bạn còn cười tươi roi rói.

"Món này em ăn nhiều một chút, còn món này món này nữa..." Vừa gắp đủ món vào bát Tô Mạt, Hàn Ngạo vừa lẩm bẩm, "Hôn mê lâu như vậy nếu không nhờ những thứ kia duy trì thể lực cho em, không biết em sẽ gầy thế nào nữa, em ăn nhiều một chút đi."

"Đủ rồi Ngạo, em vừa tỉnh lại, không cần phải ăn nhiều như vậy đâu, nếu không dạ dày sẽ gặp vấn đề đấy."

"Cũng đúng." Hàn Ngạo lại cầm lấy cái bát không, múc nửa bát cháo cho Tô Mạt rồi đặt trước mặt cô, "Vậy ăn cháo trước đi, cảm thấy ăn được thì ăn thêm nữa, đừng cố."

Vui vẻ nhìn hành động của Tô Mạt và Hàn Ngạo, Đào Tử cúi đầu, giấu đi vẻ cô đơn chợt lóe lên trong mắt, im lặng ăn sáng. Nhận ra cảm xúc của Đào Tử, Tô Mạt vội chuyển đề tài.

"Mình hôn mê bao lâu rồi? Một ngày hay hai ngày, Cô gái tên Lạc Lạc kia thế nào rồi?"

"Cậu hôn mê chừng ba ngày, vì không biết rõ tình trạng thế nào nên vẫn cho cậu uống thuốc duy trì thể lực. Mấy ngày qua quả thật bọn mình không chú ý đến cô gái kia, cứ lo nghĩ làm sao để khiến cậu tỉnh lại, nhưng hình như không có chuyện gì xảy ra cả. Như vậy chúng ta ăn sáng xong thì đi thăm cô ấy nhé?"

"Đã khiến hai người lo lắng rồi. Thật ra mình cùng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ biết sau khi mình vào phòng, có mấy cô gái mắt không tròng quay đầu lại nhìn mình chằm chằm, sau đó mình chẳng còn biết gì cả, tỉnh lại thì đã ở chỗ đó." Cô áy náy nắm tay Đào Tử, "Đào Tử, thật xin lỗi đã khiến hai người lo lắng."

"Ngốc quá, chúng ta là bạn thân mà, việc tốt nhất là giờ cậu đã không sao rồi. Người cực khổ bất chấp nguy hiểm đi tìm cậu vẫn là Hàn Ngạo, cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi."

Sau khi ăn sáng, ba người đi thẳng đến phòng 212, chưa gõ cửa thì cửa phòng đã lập tức được người bên trong mở ra. Một cô gái trông khá thanh tú vừa định ra khỏi phòng, thấy ba người đứng ngay cửa thì sửng sốt.

"Anh chị tìm ai ạ?"

"Xin hỏi Lạc Lạc có ở đây không?"

Đào Tử cất lời hỏi cô gái chưa từng gặp này, đoán thầm, lẽ nào đây là cô gái Lạc Lạc từng muốn tìm?

"Lạc Lạc? Cô gái nghiêng đầu suy nghĩ, như đang từn kiếm trong đầu ấn tượng về cái tên này, "Xin lỗi, em không biết người chị nói."

"Không biết? Xin hỏi, em đến đây từ ngày nào? Chị tên Đào Tử, ở khách sạn suối nước nóng này, đây là Tô Mạt và Hàn Ngạo."

Cô gái nhìn ba người trước mắt, trực giác nói cho cô biết có thể tin tưởng ba người này.

"Em tên Tiểu Triết, vừa đến tối qua."

"Tiểu Triết? Em vẫn còn đi học sao? Đến một mình à?"

"Vâng ạ, em học đại học ớ trong thành phố, mấy ngày qua đúng lúc được nghỉ nên đến đây chơi, gần nhà mà. Bạn em hầu như đều về nhà hết nên em đi một mình."

"Ồ, con gái một mình đi chơi cần chú ý chút nhé, có chuyện gì cứ đến tìm bọn chị. Bọn chị ở căn phòng phía trước, số phòng là..."

Đào Tử quay đầu liếc nhìn Hàn Ngạo, hỏi số phòng của họ.

"208."

Hàn Ngạo thản nhiên trả lời để Tiểu Triết biết số phòng của họ.

"Vâng ạ, cảm ơn nhé chị Đào Tử, em đi trước đây, bye bye."

Tiểu Triết vẫy tay chào với ba người rồi đi xuống lầu, nhìn bóng cô bé rời khỏi, ba người không nói bất cứ lời nào mà đi thẳng xuống dưới lầu, đích đến là... quầy lễ tân khách sạn.

"Cô nói là cô chưa từng đăng kí phòng cho cô gái nào tên Lạc Lạc sao? Nhưng lúc trước không phải cô đưa cô ấy đến phòng 212 sao?"

Tô Mạt cau mày nghi ngờ nhìn nhân viên lễ tân có vẻ mặt ngỡ ngàng trước mắt.

"Thưa chị, xin lỗi, em không rõ chuyện chị nói, theo lí mà nói em không thể giúp chị kiểm tra ghi chép, nhưng bởi vì chị đã ở lâu nên em mới làm trái quy định kiểm tra giúp chị. Trong tháng này không hề có bất cứ ghi chép nào về hai vị khách tên Tiểu Vũ và Lạc Lạc mà chị nói. Có phải chị nhớ lầm rồi không?"

Nhân viên lễ tân vô tội nhìn Tô Mạt, không hiểu tại sao cô lại muốn tìm ghi chép về vị khách không tồn tại, có điều sau đó dường như nghĩ ra điều gì, sắc mặt nhân viên lễ tân hơi thay đổi rồi lập tức trở lại bình thường. Tuy nhiên chi tiết nhỏ này vẫn không lọt khỏi mắt Hàn Ngạo đang nhìn cô ấy chằm chằm.

"Cô nhớ ra gì sao?" Tiếng nói dễ nghe của Hàn Ngạo vang lên, khiến nhân viên lễ tân không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn.

"Em... Không có gì..."

"Không sao, có thể phiền cô nói cho chúng tôi biết được không? Chúng tôi rất cần thông tin này."

"Chuyện này... Được rồi, thật ra thì gần đây xảy ra không ít chuyện kì lạ, phòng 212 chỗ tụi em rõ ràng không có khách vào ở, nhưng khi thu dọn nhân viên luôn phát hiện phòng 212 có dấu vết từng có người ở. Tháng này đã xuất hiện năm sáu lần rồi, khiến người ta hoang mang vô cùng, mấy chị dọn phòng đã xin nghỉ việc hết."

Sắc mặt nhân viên lễ tân tái nhợt, người cũng không nhịn được mà run rẩy.

"Không có gì đâu, đừng suy nghĩ nữa."

Đào Tử đặt tay lên vai cô nhân viên lễ tân, dán bùa an thần trấn an cảm xúc cô ấy.

"Nếu như vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, về trước đây."

Đêm khuya kéo đến như quái vật há cái miệng rộng của mình ra nuốt chửng toàn bộ thế giói, lúc này khách sạn suối nước nóng vì cúp điện nên tối vô cùng. Gió núi ào ào đập vào cửa sổ phát ra tiếng cạch cạch như ai đó khẩn cấp muốn vào trong phòng vậy. Trong phòng tối đến mức gần như xòe tay không thấy năm ngón, đột nhiên một ngọn lửa màu vàng chiếu sáng cả không gian đen kịt.

"Tối quá thời tiết như vậy chúng ta có nên đến phòng 212 xem thừ không?"

Ngọn lửa Phượng Hoàng bùng lên trong tay Tô Mạt, cô nhìn Đào Tử và Hàn Ngạo hói.

"Thật là ba người chúng ta đang chơi vui vẻ sao phải quan tâm chuyện này."

"Đúng, chơi vui vẻ, nhưng anh nói xem, tối như vậy thì chơi thế nào?" Giơ bộ tú lơ khơ trong tay lên, Đào Tử cáu kỉnh nói.

"Đi thôi, hai người lúc nào cũng cãi nhau, nhỏ giọng một chút đừng đánh thức người khác."

Hành lang tối đen như mực chẳng hề có bất cứ điều gì khác thường, có lẽ là bởi vì điện đột ngột bị cúp khiến du khách định ngâm nước nóng rối rít trốn vào phòng.

"Anh nói những kẻ kia có thể nhân lúc này ra ngoài gây chuyện không?" Đào Tử nhỏ giọng hỏi Hàn Ngạo.

"Chuyện này cũng khó nói, hiện giờ âm khí nặng nhất, chúng ta cẩn thận một chút thì hơn. Mạt Mạt, em đứng phía sau anh."

Hàn Ngạo đưa tay về phía trước định nắm tay Tô Mạt, không ngờ lại trống rỗng, anh sững sờ nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

"Mạt Mạt đâu?"

"Khi nãy Mạt Mạt vẫn còn ở đây mà, sao chớp mắt đã không thấy người đâu cả vậy?"

"Chúng ta lại bị gài rồi."

Hàn Ngạo tức giận đập vào vách tường bên cạnh, Đào Tử sợ đến mức vội vàng kéo cánh tay anh.

"Đừng nổi nóng, anh càng nổi nóng chúng ta lại càng dễ gặp chuyện, phải biết hiện giờ chúng ta thật sự có còn ở trong khách sạn suối nước nóng không hay là đã ở một kết giới khác rồi? Tô Mạt đi đâu? Chúng ta trúng kế khi nào?"

Hàn Ngạo tựa lưng vào tường, ép mình phải bình tĩnh trở lại, Đào Tử nói rất đúng, anh không thể mất lí trí, nếu không Mạt Mạt sẽ thật sự nguy hiểm.

"Anh có cảm thấy mọi chuyện gần đây đều nhằm vào Mạt Mạt không? Đầu tiên là hôn mê, bây giờ lại đột nhiên biến mất?"

"Nói đúng lắm, thế nhưng mục đích cuối cùng là gì?"

Hàn Ngạo hoàn toàn đồng ý với cách nói của Đào Tử, chỉ là anh không hiểu kẻ làm phép bỏ nhiều vốn như vậy rốt cuộc để làm gì? Nếu như chỉ vì Tô Mạt, tại sao phải chuẩn bị nhiều đồ hiếm có như vậy? Lẽ nào chỉ vì dụ họ giữ lại sao? Có lẽ không đơn giản như vậy. Nhưng nếu vì trận pháp nào đó, tại sao lại đẩy Tô Mạt vào chốn nguy hiểm lần nữa? Lẽ nào trận pháp này có liên quan đến Tô Mạt?

"Có thể trận pháp này có liên quan đến Tô Mạt không?"

Câu nói cùa Đào Tử trùng hợp vói suy nghĩ của Hàn Ngạo, anh nhìn Đào Tử, gật đầu.

"Tôi cũng nghĩ như vậy, trên người Mạt Mạt thật ra có thứ gì khiến cho kẻ bày trận kia bạo tay đến thể?"

"Huyết mạch Phượng Hoàng. Tôi chỉ có thể nghĩ đến huyết mạch Phượng Hoàng thôi, song tôi hiểu rõ Ly Thương, hình như anh ấy không bạo tay đến vậy. Ngoại trừ anh ấy ra, tôi lại chẳng nghĩ được người nào khác."

Nhắc đến Ly Thưomg, cảm xúc Đào Tử hơi chùng xuống. Hàn Ngạo vỗ vai Đào Tử, lấy ra một lá bùa lửa soi sáng hành lang đen kịt nơi Tô Mạt mất tích.

"Hình như không có vấn đề gì, tôi không cảm nhận được bất kì tà khí nào tồn tại, cũng không thấy gì dị thường."

Mắt Hàn Ngạo khác hẳn với người thường, nghe thấy anh nói an toàn, Đào Tử thầm thờ phào nhẹ nhõm, sau đó cũng mở mắt ra.

"Bây giờ chúng ta làm thế nào? Tiếp tục đi về phía căn phòng 212 ư?"

"Ừ, đi xem qua chút đi, nhân tiện tìm Mạt Mạt. Không chừng căn nguyên của vấn đề bắt nguồn từ căn phòng kia, có lẽ phá giải bí mật của căn phòng mới có thể cứu được Mạt Mạt."

Hai người vừa nói vừa tiếp tục đi về phía căn phòng 212, tuy nhiên trong lòng họ đều lo sợ bất an, không biết giờ đây Tô Mạt thế nào rồi?

Trong khi Hàn Ngạo và Đào Tử đang tìm kiếm dấu tích của Tô Mạt thì cô vẫn đi ở phía trước một mình, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường. Quá yên tĩnh, cô định quay đầu lại hỏi Hàn Ngạo và Đào Tử xem có thấy gì khác thường không thì lại kinh ngạc phát hiện hai người đi sau mình biến mất.

Nguy rồi, trúng kế!

Tô Mạt tiếp tục đi về phía căn phòng 212, đi được mười phút, cô mới phát hiện mình lại quay trở về chỗ vừa rồi.

"Quỷ dựng tường thật à? Chuyện như vậy cũng muốn làm khó mình sao?"

Có chút chế nhạo kẻ tạo ra trận pháp này, Tô Mạt quay người đi về phía căn phòng lúc đầu, Phượng Hoàng Hỏa vẫn cháy trong tay, nhưng mắt của cô lại nhắm. Cảm nhận vị trí dưới chân mình, Tô Mạt rẽ trái rẽ phải cuối cùng thì dừng bước. Chính là nơi này, Tô Mạt mở măt, vung tay về phía bức tường trước mặt.

"Phá!"

Một lá bùa bay tới, đánh thẳng vào vách tường trắng tinh, trong khoảnh khắc lá bùa dán vào vách tường, vách tường này lập tức biến mất một cách kì lạ.

"Hừ, đúng là kém cỏi."

Cô cười khẩy đi thẳng về phía trước, tìm phòng 212, song sắc mặt Tô Mạt nhanh chóng trở nên khó coi. Cô vẫn còn bị bao vây! Tô Mạt nhìn xung quanh lập tức sắc mặt sa sầm, xem ra kẻ bày trận này không hề đơn giản, cảm giác hẳn không phải là Ly Thương. Mấy lần giao thủ với Ly Thương, tuy chưa từng tấn công chính diện nhưng thực lực của Ly Thương tuyệt đối không mạnh như vậy. Rốt cuộc là ai đây?

Tô Mạt ngạc nhiên phát hiện ra mình có thể cảm nhận được tiếng gió thổi mạnh ngoài cửa sổ cơ mà lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Điều này khiến trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một khả năng.

Có lẽ vấn đề không phải do khách sạn suối nước nóng này, vòng vây không thiết lập ở đây mà là trên người. Khi người tu đạo quen với các loại thiên nhãn cũng sẽ quen thói mở thiên nhãn để xem xét sự việc. Kẻ bày trận lợi dụng điều tai hại này để phong ấn tâm nhãn của cô, bởi vì thói quen của cô chính là dùng tâm nhãn nhìn sự vật, nhưng kẻ đó là ai?

Tô Mạt suy đoán thân phận kẻ bày trận, sau đó đóng lại thiên nhãn và tâm nhãn của mình, lúc này mới nhìn hành lang phía trước lần nữa. Quả nhiên ở ngã rẽ cách đó không xa, Tô Mạt phát hiện ra điều khác thường. Màu sắc bức tường trước mặt đối lập rõ rệt như thể bị ghép lại, trên bức tường vốn trắng tinh lại xuất hiện từng điểm loang lổ như bị thấm nước.

Tô Mạt tiến gần đến bức tường, vung bùa phá sát dán lên đó.

Vù!

Âm thanh vang lên chứng tỏ bùa phá sát đã phát huy tác dụng. Màu sắc trên bức tường bắt đầu biến mất, cả hành lang trở về như cũ. Gió thổi khiến cửa kính phát ra tiếng vang lạch cạch, Tô Mạt thỏa mãn nở nụ cười rồi đi đến căn phòng 212.

Cô vừa mới đi được vài bước thì đã trông thấy Hàn Ngạo và Đào Tử đang đứng ở ngã rẽ cách đó không xa. Tô Mạt thầm khen ngợi kẻ bày trận cao siêu, có thể đồng thời thiết lập vài chỗ để mê hoặc ba người họ. Vừa cảm thán vừa thầm đề cao cảnh giác, xem ra nhiệm vụ này không hề đơn giản, không biết sau này còn phải đối mặt với thử thách thế nào đây. Ai cũng nói giáo đâm trước mặt dễ tránh, tên bắn lén khó phòng, hiện giờ họ ở ngoài sáng mà kẻ địch ờ trong tối, rốt cuộc phải làm thế nào thì ba người họ mới có thể an toàn?

Tồ Mạt vừa nghĩ vừa đi đến chỗ Hàn Ngạo va Đào Tử. Cầm một lá bùa phá sát trong tay, cô đánh đến kết giới vô hình kia, đồng thời khẽ quát:

"Phá!"

Khi lá bùa mở ra, Hàn Ngạo và Đào Tử bị bao vây cũng nhìn thấy Tô Mạt.

"Mạt Mạt, em/cậu không sao chứ?"

"Mình không sao, cậu nhìn xem không phải mình hoàn hảo đứng trước mặt hai người sao? Chúng ta nên đi xem cô bé kia trước đi, sau đó mình kể cho hai người phát hiện của mình."

*****

Trong căn phòng đen kịt, ngoài tiếng gió núi không ngừng vỗ vào cửa sổ ra thì không gian lặng phắc như tờ, trừ một cô bé đang run rẩy. Lúc này Tiểu Triết khóc không ra nước mắt, cô quấn chặt chăn run rẩy không ngừng. Cô sọ nhất là thời tiết như thế này, không ngờ vừa mới đến thì đã gặp phải, gió rít thì cũng tạm chấp nhận, không những thế lại còn bị cắt điện. Thật là đáng sợ! Cô âm thầm cầu nguyện trời nhanh sáng đế mình có thể vượt qua thời khắc gian nan này.

"Cạch cạch..."

Gió núi không ngừng ùa vào làm cửa sổ phát ra tiếng vang lạch cạch, khiến Tiếu Triết không kìm được mà nghĩ đến những truyện ma kinh dị từng xem. Cô càng cuộn mình chặt thêm, hốc mắt cũng bắt đầu nóng ran.

Gió núi vẫn mạnh mẽ ùa vào, kèm theo đó, những hạt mưa to như hạt đỗ cũng trút xuống, hòa cùng tiếng gió thối thi nhau rít gào ngoài cửa sổ phòng Tiểu Triết. Có thế nghe rõ tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ như pháo nổ ngày Tết, khiến căn phòng yên tĩnh trở nên ồn ã.

Thật đáng sợ!

Tiếu Triết chực rơi nước mắt, bỗng dưng cô ngồi bật dậy, lảo đảo đi về phía cửa phòng. Cô muốn đi tìm mấy người trông đáng tin kia, chỉ là khi cô vừa chạy đến cửa thì lại kinh ngạc không thôi, vì dù cố gắng thế nào cô cũng không cách nào mở ra được, như thể cánh cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài vậy.

Tại sao lại như vậy? Tiểu Triết gõ mạnh vào cửa phòng, hi vọng có người nghe thấy tiếng gõ cửa của cô. Đáng tiếc là có lẽ ngay cả thần cũng đang bận, không ai nghe thấy cô gõ cửa, cửa phòng vẫn không thể mở ra.

"Vô dụng thôi, cô ra không được đâu."

"Aaaa!"

Tiếng nói đột ngột vang lên khiến Tiếu Triết bất chợt quay đầu lại, chỉ thấy căn phòng đã le lói chút ánh sáng tự lúc nào không hay. Căn phòng vốn tối đen được chiếu sáng trong nháy mắt, tuy nhiên điều này chẳng những không thể khiến Tiểu Triết đang chán nản vui vẻ lên, ngược lại còn hoảng sợ đến gần như bất tỉnh.

Lúc này đây trong phòng có đầy người, người vừa lên tiếng là một cô gái trông xấp xỉ cô. Tiểu Triết sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cô không biết tại sao phòng của mình bỗng xuất hiện nhiều "người" như vậy, họ là ai?

"Các cô... các cô là ai? Tại sao ở trong phòng của tôi? Các cô muốn làm gì?"

"Phòng của cô à? Ha ha ha, cô nhầm rồi, căn phòng này cũng từng là phòng cúa chúng tôi. Chúng tôi luôn ở đây, là cô không nhìn thấy mà thôi."

Cô gái xấp xỉ tuổi Tiểu Triết thoáng cái đã đi đến trước mặt cô, sau đó cúi người, nhìn Tiểu Triết mặt đầy nước mắt, "tốt bụng" giải thích.

"Cô... cô đừng đến đây." Tiểu Triết gào lên với khuôn mặt chỉ cách mình vài centimet.

"Được thôi, được thôi, khóc gì chứ, sớm muộn gì cô cũng sẽ là một trong số chúng tôi thôi, nhanh chóng thích ứng một chút vẫn tốt hơn."

Cô gái nhìn Tiểu Triết rồi nhún vai, dịch khuôn mặt cùa mình ra xa khuôn mặt Tiểu Triết, cười nói.

"Cô nói vậy là có ý gì? Các cô là ai? Là... là ma sao?"

Tiểu Triết bỗng ngẩng đầu lên hỏi cô gái vẫn nói chuyện, đồng thời cũng chú ý đến những cô gái phía sau cô ta.

"Ma? Đại khái có thể gọi chúng tôi như vậy, về phần lời nói của tôi có ý gì, sau này cô sẽ biết. Được rồi, có người đến, chúng tôi đi đây."

Cô gái vừa nói vừa quay người đi về phía những cô gái kia.

"Cô nói vậy là sao? Nói rõ ràng đi, này!"

Tiểu Triết vội vàng gọi với theo cô gái đã rời đi, tiếc rằng không ai trả lời cô. Cô vội vàng đứng dậy định đuổi theo hỏi cho ra lẽ, chỉ thấy cô gái sắp rời đi bỗng quay đầu lại, khuôn mặt vốn không khác gì người bình thường bất chợt trở nên vô cùng khủng khiếp. Mắt lật lên, chỉ còn lại lòng trắng, sau đó khẽ mỉm cười với Tiểu Triết.

"Aaaa!"

"Chị Đào Tử, sao chị ở đây?"

A, bọn chị thấy điện bị cắt, hơn nữa gió núi rít gào lớn như vậy, lo lắng một cô bé như em sẽ sợ hãi nên ghé sang thăm em. Không sao chứ?"

"Hì hì, không sao ạ." Theo bản năng, Tiểu Triết che giấu tất cả mọi chuyện mình vừa thấy, vì cô cũng không rõ đó rốt cuộc là mơ hay là thực, "Em còn định đi tìm anh chị đấy, em sợ nhất là trời mưa gió hay lúc bị cắt điện. Bây giờ cả hai thứ đều đến cùng lúc, em đang do dự có nên đi tìm các anh chị không, không ngờ anh chị đã đến."

Nghe lời nói của Tiểu Triết, Đào Tử quay đầu nhìn Tô Mạt, dù cô bé này không nói gì nhưng nhóm Tô Mạt có thể nhìn ra trên vẻ mặt trước đó còn sáng sủa giờ đã nhiễm một vết quỷ khí, rõ ràng khi nãy cô bé từng tiếp xúc với ma quỷ. Thêm luồng tà khí vờn quanh không ngớt, chắc hẳn thứ cô bé tiếp xúc không đơn giản chỉ là một con ma, có điều không biết tại sao cô bé này lại muốn giấu họ, hay là hoàn toàn không nhận thấy được gì?

"Vậy, hôm nay em ở chung với bọn chị hay là ở đây? Giờ này cũng không còn sớm đâu nhi?"

"À em có thể ở chung với anh chị được không?"

"Dĩ nhiên là được, vậy em chịu khó ở chung phòng với bọn chị một đêm nhé. Nếu ngày mai thời tiết tốt hon, chúng ta có thể cùng nhau leo núi."

"Được ạ, được ạ, có lẽ em có thể làm hướng dẫn cho anh chị nữa đấy, đây không phải lần đầu tiên em đến đây đâu, cho nên nhất định em biết nhiều hơn anh chị."

Tâm trạng vui vẻ của cô gái như lây sang ba người. Đúng là lứa tuổi hồn nhiên mà, lúc mình ở tuổi này đã bắt đầu xử lí đủ chuyện quái dị, còn cô bé này vẫn không biết mình có thể bị thần chết triệu hồi bất cứ lúc nào. Hiện tại, chuyện duy nhất có thể làm là tận lực bảo vệ cô bé còn sống cho đến khi họ tìm được cách phá trận.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì bên cạnh có thêm bạn, Tiểu Triết cả đêm ngon giấc, khi cô mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.

"Chào buổi sáng, Tiểu Triết. Thời tiết hôm nay đẹp lắm đấy!"

Từ ngoài cửa đi vào, Đào Tử thấy Tiểu Triết đã mở mắt bèn chào hỏi, sau đó dựa cửa nhìn về phía cửa sổ đã kéo một bên rèm che.

"Chào buổi sáng chị Đào Tử."

"Chị Mạt Mạt vẫn chưa dậy ạ?"

"Nhỏ giọng một chút, nếu chị Mạt Mạt em bị đánh thức, hậu quả rất nghiêm trọng đấy."

Đào Tử vội kéo Tiêu Triết còn đứng bên giường nói chuyện đến cạnh cửa, nhìn Tô Mạt vẫn chưa tỉnh lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Ơ! Nghiêm trọng thế ạ, sẽ không biến thành tiểu quái thú chứ?"

Nhìn hành động của Đào Tử, Tiểu Triết cảm thấy rất buồn cười, cô bé hoàn toàn không thể hiểu được phản ứng của Đào Tử.

"Chị Đào Tử, tại sao chị chỉnh ti vi thành im lặng vậy?"

"Một là sợ đánh thức chị Mạt Mạt em, hai là chị đang luyện khẩu ngữ."

Tiểu Triết: "..."

Nhìn hai người thì thầm to nhỏ trên sô pha, Hàn Ngạo lắc đầu, đi vào phòng trong. Vừa mới vào phòng đã thấy Tô Mạt vẫn đang ngủ say ôm cả chiếc chăn vào lòng bằng cả tay lẫn chân, hệt như chú gấu koala vậy, anh buồn cười đi đến bên giường, ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô. Không biết mơ thấy gì, trên mặt Tô Mạt vương nụ cười nhẹ, tựa như vô cùng vui vẻ.

"Chào buổi sáng!"

Tô Mạt lười nhác nằm trên giường nhìn vẻ mặt mỉm cười của Hàn Ngạo, cất tiếng chào ngượng ngùng. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tô Mạt, Hàn Ngạo cúi người, hôn lên trán cô.

"Chào buổi sáng, tình yêu của anh!"

"Đây là đâu?"

Tiểu Triết gãi đầu quan sát khung cảnh lạ lẫm trước mắt, cô nhớ rõ mình đang leo núi với các anh chị, tại sao chỗ này lại xa lạ thế? Cô thử ngồi dậy, may quá, thân thể không có gì khác thường, cũng không bị thương.

"Chị Đào Tử? Chị Mạt Mạt? Anh chị ở đâu?"

"Ai cứu tôi với?"

...

"Thế nào? Tiểu Triết đã tỉnh lại chưa?"

Lúc này trong phòng khách sạn suối nước nóng, Tô Mạt cau chặt mày, nhìn chằm chằm Tiểu Triết hôn mê bất tỉnh trên giường, hỏi Đào Tử.

"Không thấy sinh hồn." Đào Tử cấn thận xem xét Tiểu Triết, quay đầu lại trả lời câu hỏi của Tô Mạt.

"Tại sao lại như vậy? Chúng ta vẫn ở cạnh cô ấy mà, sao lại bỗng nhiên xảy ra chuyện này?"

Tô Mạt không thể nào hiếu được trạng thái lúc này cua Tiểu Triết, phải nói đến chuyện lúc sáng, mọi người hẹn hôm nay sẽ leo núi. Tiểu Triết và nhóm Tô Mạt đã thức dậy thật sớm thu xếp đồ đạc cần mang theo, sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ hứng khởi đi lên núi.

Đáng ra tất cả đều tốt đẹp, nhưng lúc đi đến sườn núi, không biết Tiểu Triết nhìn thấy gì, đột nhiên hét to rồi ngã ra sau. May là Hàn Ngạo cách cô bé không xa mới giúp Tiểu Triết tránh được cú ngã đầy nguy hiểm, song cũng chính từ đó, Tiểu Triết hôn mê bất tỉnh đến giờ.

Đáng ra nên đưa Tiểu Triết đến bệnh viện, có điều Hàn Ngạo nói trạng thái Tiểu Triết không ổn, nên Đào Tử mới quan sát cẩn thận, không ngờ rút ra kết luận không thấy sinh hồn. Rốt cuộc là sao đây? Là ai có thể làm ra chuyện như vậy ngay trước mắt họ lần nữa?

"Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao? Tìm thôi! Cô bé chỉ là một cô gái bình thường, nếu sinh hồn mất lâu không biết sẽ xảy ra vấn đề gì nữa. Bây giờ cách duy nhất chính là chúng ta cùng nhau lên núi tìm, nhưng phải để lại một người ở lại trông chừng thân thể cô bé, tránh để thứ gì đó thừa dịp đến đoạt xác."

"Cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Vậy..."

Đào Tử vẫn chưa nói hết, Hàn Ngạo đã thêm vào,

"Cô ở lại trông chừng Tiểu Triết, tôi và Mạt Mạt đi lên núi điều tra, nếu như thân thể cô ấy xuất hiện tình trạng gì, cô cũng kịp thời xử lí."

"Ừ, như vậy cũng tốt. Đào Tử, cậu ở lại trông nom Tiểu Triết, nhân tiện chú ý tới những thứ khác có thể đến đây đoạt xác nhé." Tô Mạt nghe lời Hàn Ngạo nói, suy nghĩ rồi dặn dò Đào Tử.

"Yên tâm đi, hai người cũng phải cẩn thận, làm được chuyện như vậy ngay trước mắt chúng ta, có lẽ người này không dễ đối phó đâu."

Đào Tử có phần lo lắng nhìn Tô Mạt, cô ấy biết rõ, với bản lĩnh của hai người họ, nếu như tấn công chính diện có lẽ đối phương sẽ chẳng chiếm được ưu thế, nhưng nếu người đó đánh lén sau lưng thì cũng không chắc. Huống chi hiện tại tình trạng thân thể Tô Mạt thực sự khiến cô lo lắng.

"Yên tâm đi."

Một giờ trôi qua, Đào Tử bóp bả vai mỏi vì ngồi lâu, cô đứng dậy định đi rót một cốc nước, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ thấp từ lúc nào không hay, gần như há miệng là có thể phả ra khói. Chuyện này là sao? Tại máy điều hòa ư? Đào Tử ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn máy điều hòa... đang tắt...

"Không ngờ nhanh như vậy đã không kiềm chế dược. Đào Tử khẽ nói thầm, rồi giả vờ như không hay biết gì, tiếp tục đi tới nơi đặt cốc nước, nhưng trên tay cầm lá bùa phá sát, chuẩn bị cho con ma không biết tự lượng sức mình kia một đòn chí mạng.

Căn phòng lạnh dần, Đào Tử để ý đến Tiểu Triết.

"Ơ, hình như lạnh đi thì phải?" Cô bỗng cất lời, ra vẻ rất nghi ngờ, sau đó đi đến bên giường Tiểu Triết, "Không thể để Tiểu Triết bị lạnh cóng được."

Đào Tử thấy một linh hồn màu đen rất nhỏ đang quanh quẩn bên người Tiểu Triết, có lẽ định thừa dịp thân xác này không có sinh hồn mà đến chiếm dụng.

"Ôi, cũng là một kẻ đáng thương."

Đào Tử lẩm bẩm, đổi bùa phá sát thành một lá bùa tinh lọc, sau đó vờ như lơ đãng đi đến gần linh hồn màu đen kia.

"Đi đầu thai đi..."

Cô dán bùa tinh lọc trong tay vào linh hồn đang đến gần Tiểu Triết, linh hồn màu đen nhạt dần nhạt dần, vái Đào Tử một cái, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Đào Tử nhìn linh hồn màu đen tan biến, khẽ thở dài một hơi, vừa định ngồi xuống bỗng khựng lại. Thế này là muốn làm loạn sao? Cô đột nhiên cảm thấy á khẩu, bời vì lúc này trong tầm mắt cô lại xuất hiện hồn thể giống như linh hồn đã được tinh lọc lúc nãy, có điều lần này không phải là một mà là bốn...

Dường như xuất hiện mâu thuẫn gì đó, lúc này bốn hồn thể kia đang đánh nhau, cứ như đang tranh giành xem ai là người chiếm thân thể kia vậy.

Đào Từ khoanh tay quan sát, sau đó cô lấy mấy lá bùa tinh lọc từ trong ngực ra, dè dặt đến gần chúng, vì đang bận đánh nhau nên không hồn thể nào phát hiện Đào Tử đến gần, vẫn xô xô đẩy đẩy nhau như cũ.

Đào Tử dán bùa tình lọc lên đám hồn thể rồi thở phào nhẹ nhõm, song ngay sau đó cô cau mày lại, xem ra hôm nay cô bận lắm đây, không biết bùa tinh lọc trên người có đủ không nữa. Cô thật sự không muốn ra tay với đám hồn thể đáng thương này, nhưng lúc Mạt Mạt hôn mê cũng bị mất sinh hồn, không hề có một hồn thể đến đoạt thân xác, tại sao Tiểu Triết hôn mê lại dẫn dụ nhiều hồn thể đến đây như vậy? Lẽ nào đây cũng là một âm mưu? Đào Tử thầm phỏng đoán.

Nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống lần nữa, khiến Đào Tử sởn cả gai ốc.

Mẹ ơi, lần này hàng khủng đến sao!

Đào Tử cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, đề phòng... Quả nhiên một cái bóng màu đỏ sậm xuất hiện trong tầm mắt cô. Đào Từ xuýt xoa, sao thế này? Đây tối thiểu cũng phải là một linh hồn ác quỷ, thế nhưng tại sao hồn thể dạng này lại xuất hiện ở nơi đây? Với tu vi hiện tại, nó hoàn toàn có thể tu thành Quỷ Vương mà?

Nhìn cái bóng từ từ đến gần, Đào Tử lên tiếng hỏi, "Mi hoàn toàn có thể tu luyện thành Quỷ Vương, vì sao phải xuất hiện ở đây?"

Có lẽ không ngờ Đào Tử đột nhiên lên tiếng, cái bóng màu đỏ sậm kia hơi khựng lại, dường như đang đánh giá cô.

"Người tu hành?" Tiếng nói ồm ồm truyền đến, tựa như kinh ngạc vì thân phận của Đào Tử, "Cô bảo vệ cô bé này?"

"Ừ, ta rất hoang mang, tại sao mi lại đến đây? Còn thiếu một bước thôi là mi có thể đạt đến cảnh giói Quỷ Vương, sao lại đến đây đoạt thân xác cô bé này? Không sợ phạm vào giới luật hay sao?"

"Không phải là tôi cố ý đến đây, trên người cô gái này dường như có thứ gì đó thu hút tôi đến đây xem. Tôi chẳng hề có ý gì khác, cũng không muốn là kẻ địch của cô."

"Có thứ gì thu hút ư?"

Đào Tử vừa nghi hoặc vừa khó hiểu trước lời giải thích. Tại sao lại như vậy? Lúc nãy cô chẳng hề phát hiện trên người Tiểu Triết có chỗ nào lạ thường cả? Lẽ nào cô bỏ sót gì đó sao?

"Tôi đi dây, nhưng nhắc cho cô biết là sẽ có rất nhiều hồn thể đến đây đấy, tự giải quyết cho tốt đi."

Cái bóng màu đỏ sậm nói xong thì nhạt dần rồi biến mất. Lời của nó khiến Đào Tử ngổn ngang trăm mối, đồng thời cũng đề cao cảnh giác. Cô quan sát Tiểu Triết trên giường, rốt cuộc trên người cô gái này có bí mật gì thế?

"Phù phù..." Trong phòng không ngừng vang lên tiếng thở hổn hển, một cô gái cầm bùa khoa tay múa chân, miệng lẩm bẩm. Nhưng nếu người thật sự thạo nghề sẽ biết là cô gái đang cầm bùa kia đang không ngừng tinh lọc đám hồn thể trong phòng.

"Mệt chết đi được, rốt cuộc là sao thế này?"

Đào Tử vừa thờ hổn hển vừa nhìn đám hồn thể không ngừng ùa đến Tiểu Triết, tung ra từng lá bùa tinh lọc. Sau khi con đại quỷ kia bỏ đi, Đào Tử quan sát xem thật ra Tiểu Triết có gì khác với người bình thường. Nhưng dù có nhìn thế nào đi nữa, cô vẫn không nhìn ra trên người Tiêu Triết có gì nổi bật cả, ấy thế mà lại có một đám hồn thể đông đúc không ngừng ùa vào phòng, nhất thời khiến Đào Tử luống cuống tay chân, phải lấy ra số lượng lớn bùa tinh lọc đánh vào đám hồn thế kia. Cũng để phòng ngừa bất trắc, cô thuận tay dán lên người Tiểu Triết vài cái, tránh có mấy tiểu hồn tiểu quái thừa cơ cướp xác.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp, đám hồn thể đã lấp đầy cả phòng. Bởi vì Tiểu Triết đã được Đào Tử dán bùa nên đám hồn thể chỉ vây quanh cô bé, lượn qua lượn lại chứ không thể làm gì.

"Ôi!" Đào Tử thở dài, nhìn căn phòng đầy hồn thể, "Không biết bao giờ Mạt Mạt mới về nữa. Nếu có họ ở đây thì tốt rồi, như vậy mình cũng có thể nhàn hạ."

Trong phòng khách sạn suối nước nóng, Đào Tử đang cố kéo dài thời gian, mà Tô Mạt và Hàn Ngạo tìm kiếm sinh hồn của Tiểu Triết ở ngoài cũng gặp phải phiền phức giống vậy.

Sau khi rời khỏi khách sạn, hai người men theo con đường lên núi tìm kiếm sinh hồn của Tiểu Triết. Bởi vì là ban ngày, trên núi thỉnh thoảng xuất hiện du khách hoặc cư dân địa phương, vì vậy không thể rầm rộ chiêu hồn được.

Tô Mạt nắm cờ chiêu hồn nhỏ chế tạo đặc biệt trong tay, vừa đi vừa thầm gọi tên Tiểu Triết. Tiếc rằng cờ chiêu hồn không hề có phản ứng.

Tô Mạt và Hàn Ngạo nhanh chóng đi đến chỗ Tiểu Triết ngã trước đó.

"Khi sáng Tiểu Triết bị ngất ở đây, hay là chúng ta tìm thử gần đây xem sao? Đã đến giờ này chúng ta phải nhanh lên, nếu không trời tối muốn tìm lại phiền phức. Ai biết được ban đêm trong núi sẽ xuất hiện thứ gì chứ, khách sạn kia quái lại như vậy, để Đào Tử ở đó em cũng không yên lòng, huống hồ lại thêm Tiểu Triết. Cho nên chúng ta tang tốc nhé?" Quan sát cảnh vật xung quanh một lượt, Tô Mạt nói với Hàn Ngạo.

"Ừ, vậy cũng tốt, chúng ta tìm kiếm một vòng quanh đây đi, nếu như không có thì chúng ta trở về, nhìn thời tiết không chừng sắp nổi gió rồi, không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa." Hàn Ngạo chỉ một hướng khác, "Anh qua bên kia xem thử, em ở gần đây, đừng đi quá xa, tránh để bị lạc."

"Ừ, yên tâm đi, em biết tình trạng mình mà."

Mặt Tô Mạt ửng đó, cô đi về một phía khác. Sớ dĩ Hàn Ngạo nói đừng để bị lạc không phải sợ cô gặp phải nguy hiểm gì, mà bản thân cô là một kẻ mù đường. Ở nơi rừng xanh thì càng không phân biệt được phương hướng, lỡ như cô đi lạc vậy càng phiền phức hơn, Tô Mạt bắt đầu đi vòng quanh nơi Tiểu Triết ngất xỉu.

Hàn Ngạo vừa tìm sinh hồn Tiếu Triết vừa không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Mạt, sợ không cẩn thận sẽ lạc mất cô. Dù sao trong lòng anh, chỉ có Tô Mạt mới là quan trọng nhất, nếu không phải không đành lòng khi chứng kiến một sinh mệnh vô tội biến thành người thực vật, anh sẽ không rảnh mà quan tâm đến chuyện này, huống chi còn có Tô Mạt xen vào. Anh thở dài tiếp tục tìm kiếm.

"Ui cha!"

Tiếng nói bỗng vang lên khiến Hàn Ngạo hoảng hốt, anh vội vàng chạy về phía Tô Mạt.

"Mạt Mạt, em làm sao vậy?"

"Ơ, không sao, không cẩn thận bị quẹt phải chút thôi."

Nhìn Hàn Ngạo thở hổn hển, Tô Mạt ngã ngồi dưới đất hơi áy náy trong lòng. Cho đến nay đều là Hàn Ngạo lo lắng cho cô, thậm chí mấy lần vì cô mà vào sinh ra tử. Kiếp này cô đành nợ ân tình này thôi, cũng không biết tình trạng thân thể của mình thế nào nữa, sau này... Cô không dám nghĩ đến sau này...

Hàn Ngạo luôn không bỏ sót một biểu cảm nào của Tô Mạt, anh thấy sự thay đổi trên nét mặt cô, hiểu ra lại là Thiên Niên Kiếp chết tiệt kia khiến tâm trạng người yêu anh suy sụp rồi. Nhưng anh cũng không thế làm gì trước tình cảnh này, đành cúi đầu giả vờ nhìn vết thưong trên tay Tồ Mạt, che giấu vẻ bất lực trong mắt mình.

"Sao lại bị cào xước vậy?"

Nhìn vết thương không ngừng chảy máu trên tay cô, mày Hàn Ngạo cau chặt. Anh vội vàng lấy thuốc trị thương ở trên người cẩn thận bôi lên vết thương.

"Sao anh mang thuốc trị thương theo vậy?"

"Ừm, phòng ngừa chuyện bất trắc bao giờ cũng tốt. Đau lắm không?"

"Không sao đâu, trông đáng sợ chứ thật ra chẳng hề nghiêm trọng. Vừa rồi em đi ngang qua đây không cẩn thạn bị trượt, đang định huơ tay bắt lấy thứ gì đó, không ngờ lại bị cứa. Em xem coi thứ gì lợi hại như thế?" Tô Mạt vừa nói vừa nhìn lại chỗ mình vừa trượt ngã, Sao không có gì cả, em nhớ rõ ràng nơi này mới nãy có một cái cây mà. Nếu như em không nhớ lầm, vậy cũng phải còn để lại vết máu chứ?"

Tô Mạt hoang mang nhìn con đường núi trống trải và bằng phẳng trước mặt.

"Em nói khi nãy ở đây có thứ gì đó, là thứ cứa em bị thương? Nhưng bây giờ không có đúng không?"

Thấy phản ứng của Tô Mạt, Hàn Ngạo cũng giật mình. Rốt cuộc là sao, có gì đó cứa làmTô Mạt bị thương song lại biến mất không thấy đâu cả. Lẽ nào chỗ này có gì khác thường?

Nghĩ đến đây, Hàn Ngạo đề phòng quan sát xung quanh, tuy nhiên cánh rừng trước mắt có vẻ như chẳng có gì thay đổi, chỉ có gió núi thỉnh thoảng thổi qua khiến cây cối đung đưa, tựa như đang giải thích với Hàn Ngạo rằng mình vô tội.

"Chúng ta về thôi, em bị thương rồi, về xử lí vết thương trước đã. Thuốc anh bôi cho em chỉ tạm thời cầm máu, đừng để nhiễm trùng."

Hàn Ngạo dìu Tô Mạt đứng dậy, sau đó khẽ khom lưng, bế Tô Mạt đi xuống chân núỉ.

"Không cần bế em, tay em bị thương thôi, nào có nghiêm trọng như vậy. Nhanh thả em xuống đi nào."

"Không thả! Cứ bẽ vậy đấy, em mới vừa bị ngã, không chừng đã bị thương ở đâu rồi, nên trở về đeẻ Đào Tử kiểm tra cho em xong rồi nói sau."

"Được rồi, được rồi, anh đừng căng thẳng như vậy, em thật sự không sao mà."

Nhìn vẻ mặt cố chấp của Hàn Ngạo, Tô Mạt thỏa hiệp để mặc anh ôm mình vào lòng đi xuống chân núi, đi chừng một giờ, cuối cùng Tô Mạt cũng nhìn thấy khách sạn suối nước nóng cách đó không xa. Lúc này khách sạn bị một luồng tà khí đen nhạt bao phủ, khiến Tô Mạt thầm giật mình. Bây giờ là ban ngày, bên ngoài khách sạn đã tụ nhiều tà khí như vậy, đến tối chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao? Không biết tình hình của Đào Tử trong khách sạn thế nào nữa? Hình như bình thường không thấy nhiều tà khí thế này bao giờ? Lẽ nào Tiểu Triết đã xảy ra chuyện rồi? Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Mạt liền trở nên khó coi.

"Có phải em không thoải mái ờ đâu không? Sao sắc mặt khó coi như vậy?"

"Không có, em không sao, anh đừng lo lắng. Em đang lo cho Đào Tử, anh nhìn khách sạn suối nước nóng chúng ta ở đi!"

Tô Mạt đưa tay chỉ về phía khách sạn, Hàn Ngạo đưa mắt nhìn theo tay cô, anh trông thấy khách sạn suối nước nóng đang bị tà khí bao phủ, nhất thời sắc mặt cũng trở nên khó coi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-31)