Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 27

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 27: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Shopee


"Cô ra ngoài rồi hả?"Vân Thanh nhìn Tô Mạt đã khôi phục trạng thái bình thường, vội vàng hỏi: "Sao rồi?"

Tô Mạt liếc nhìn Vân Thanh, không nói lời nào. Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn Chuyển Luân Vương trên đại điện: "Ngài đã sớm  biết kết quả rồi phải không?"

"Đúng! Cho nên bổn vương mới bảo cô đừng nên xen vào chuyện của người khác." Chuyển luân Vương gật đầu, sau đó đưa tay lên, Tô Mạt trả lại sách Tam Thế cho ông.

"Tiểu nữ biết nên làm thế nào rồi."Tô Mạt bỗng cười tươi rói: "Tiểu nữ còn có một việc thỉnh cầu."

"Nói đi. Bổn vương biết được chắc chắn sẽ không giấu cô."

"Chắc hẳn chuyện quỷ ăn tóc ngài cũng biết đúng không ạ? Tiểu nữ muốn biết tung tích của nó, nhiều cô gái mất tóc như vậy, tiểu nữ muốn giúp họ."

"Chuyện này giống như việc cô vào sách Tam Thế, ta cũng không tán thành cô xen vào."Không ngờ đến câu trả lời của Chuyển Luân Vương, Tô Mạt sững sờ.

"Ý của ngài là?"Tô Mạt không dám chắc, ngẩng đầu lên nhìn ông hỏi.

"Thôi nói cho cô biết cũng không sao, đứng lên trước đi."

"Vạn vật đều có nhân quả, người vốn là linh hồn của vạn vật. Từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo người, bản thân con người vô cùng linh tính. Chẳng qua là do tham lam tàn phá lương tri, cho nên thế giới này càng lúc càng loạn."Chuyển Luân Vương ngồi trên ngai vàng, đưa mắt nhìn về phía xa xăm như thể thông qa ại điện âm phủ, nhìn thấy được vạn vật chốn dương gian.

"Theo sự thay đổi của loài người, linh khí của họ cũng càng ngày càng ít. Cho dù như vậy, trên người họ vẫn có vài chỗ còn linh khí, ví dụ như là tóc."

"Tóc ư?"Tô Mạt vuốt mái tóc của mình theo bản năng, kinh ngạc hỏi. Còn Vân Thanh đã sớm bị qủy sai mời ra ngoài, chờ Tô Mạt xong việc mới có thể cùng cô rời khỏi âm phủ.

"Ha ha! Nha đầu ngươi không nghĩ đến sao? tóc của loài người cũng có linh tính. Không phaỉ loài người đều có một vài cấm kị về việc cắt tóc hay sao? Chuyển Luân Vương mỉm cười nhìn Tô Mạt.

"Hình như đã từng nghe nói đến, ngày rằm và buổi tối không thể cắt tóc. Tuy không biết rốt cuộc là sao, nhưng có liên quan gì đến tóc của mấy cô gái ư?"Tô Mạt cảm thấy khó hiểu.

"Người có nhân quả tuần hoàn, cho dù kiếp này họ không tạo ra nghiệp gì nhưng lhoong có nghĩa là kiếp trước hay kiếp trước nữa cũng không. Cô biết đó, ngày xưa loài người có tư tưởng vô cùng lạc hậu. Kiếp trước quỷ ăn tóc kia từng là kẻ rất chú trọng lễ nghi. Khi quân Thanh qua ải, hắn bị buộc phải cạo đầu, người ra tay chính là mấy cô gái kia. Đến kiếp sau, hắn chuyển thế đến thời dân quốc, lại bị cắt tóc, ra tay cũng là mấy cô gái kia. Suy cho cùng, kẻ này đúng là xui xẻo, cốt cách cực kỳ bảo thủ, nhưng kết quả mỗi lần chuyển thế đều bị như vậy. Vì vậy dưới cơn tức giận cùng cực và uất ức, hắn đã treo cổ, trước khi chết, hắn nguyền rủa những kẻ đã cắt tóc của hắn kiếp sau sẽ phải nếm thử cảm giác bị trọc đầu. Sau đó... hắn biến thành qủy ăn tóc."Nói xong, Chuyển luân Vương vĩ đại này lại đột ngột bật cười.

Tô Mạt sa sầm mặt, lòng thầm oán, chẳng biết có gì buồn cười mà ông ta lại cười ngặt nghẽo như thế. Có điều nhanh chóng cô đã biết được đáp án.

"Hắn được bầu chọn là loài ma qủy xui xẻo nhất, nên bọn ta cũng thấy hắn đáng thương, lúc này mới chấp nhận nguyện vọng của hắn, biến hắn thành qủy ăn tóc. Nên mấy cô gái kia gặp kết quả như bây giờ coi như là quả báo, cô không tìm được hắn đâu, từ bỏ đi." Sau khi cười xong, Chuyển Luân Vương khẽ ho khan, ròi trở lại bình thường.

Tô Mạt lặng im nhìn Chuyển Luân Vương đang nín cười, cảm thấy một đàn quạ đen bay qua trên đầu. Nếu ông ấy đã bảo cô không tìm được qủy ăn tóc, vậy cô cũng không phí thời gian nữa.

"Tiểu nữ cáo lui."Tô Mạt đứng lên, khom người chào Chuyển Luân Vương, quay người định rời đi.

"Đứng lại."Tô Mạt chưa ra khỏi đại điện đã nghe thấy tiếng ông gọi lại: "Xong việc rồi lại muốn đi ngay à? Đánh cờ với bổn vương đã. Người đâu! Mang bàn cờ đến hậu điện, chuẩn bị trà bánh."

"Giữ tiểu nữ ở lại đây vậy ngài thả hoa yêu kia đi nhé?"Tô Mạt càu cạnh.

"Bổn Vương vốn không định giữ cô ta lại, có điều cô càng lúc càng gan dạ, gặp được trên Hoàng Tuyền cũng dám giữ bên cạnh làm bạn. Nếu không phải trên người cô có áp lực của huyết mạch thần thú khiến cô ta kiêng kị, có lẽ sau này mỗi ngày cô đều phải đánh cờ với ta rồi."Chuyển Luân Vương khẽ hừ một tiếng, sau đó chắp tay đi trước.

Tô Mạt đi theo phía sau, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô biết Chuyển Luân Vương quan tâm cô. Tuy ông là một trong những vị vua của địa phủ, nhưng đã giúp đỡ cô rất nhiều.  

Cô đi một hồi lại khựng bước, nhìn ra phía sau trong giây lát, không có gì cả. Lẽ nào là cô đa nghi, từ lúc bước vào đây đã cảm thấy phía sau như có môtj ánh mắt nóng rực nhìn vào cô chằm chằm, nhưng quay lại thì không có gì hết. Có lẽ cô cả nghĩ rồi, trong cung điện của Chuyển Luân Vương sao có thể xuất hiện thứ gì được chứ?

"Nha đầy, cô đang nhìn gì thế?"Biết Tô Mạt dừng bước, Chuyển Luân Vương quay người lại.

"Ồ, không có gì, chỉ là thấy cung điện của ngài dẹp quá đi thôi. Ngài xem ánh sáng long lanh... À, thôi, chúng ta nhanh óng đi đánh cờ nào."Tô Mạt nói năng ấp úng, ngại ngùng gãi đầu, sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh Chuyển Luân Vương.

"Đi thôi."Thấy Tô Mạt đã đến gần, ông ra hiệu cô đi tiếp, còn bản thân ông thf nhìn về phía sau cô đầy thâm ý, rồi đi đến hậu điện.

Bóng dáng nơi góc tối khẽ vỗ ngực mình, dường như vân còn sợ hãi vì khi nãy súyt bị phát hiện. Hắn lại nhìn về phía Tô Mạt, sau đó quay người bỏ đi, mái tóc màu bạc tung bay.

Không lâu sau Chuyển Luân Vương bấm tay tính toán, rồi nói với Tô Mạt: "Không còn sớm nữa, cô nên trở về thôi."

Tô Mạt hơi sững sờ nhìn ông. Cô không nghe lầm chứ? Khi nãy ông giữ cô lại đánh cờ, giờ lại bảo cô về. Có điều ông vừa bấm quẻ, chắc hẳn là ở nhân gian có chuyện gì sảy ra rồi. Nghĩ đến đây, cô đứng dậy khom người chào ông rồi quay đi."

"Cô tự về thì quá chậm rồi, bổn vương tiễn cô một đoạn. Về phần hoa yêu kia, bổn vương sẽ để cô ta rời đi."Nói xong ông ta vung tay lên, mắt Tô Mạt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã đứng dưới lầu nhà mình rồi.

Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Chuyển Luân Vương lại đưa thẳng mình về nhân gian. Tô Mạt nghĩ ngợi rồi đi lên lầu, chưa đến cửa đã nghe thấy ồn ào.

"Đám lừa gạt các người trả lại con gái cho tôi!"

Tô Mạt giật mình vội vàng đi đến trước cửa nhà mình. Thấy một phụ nữ trung niên đang chỉ vào Hàn Ngạo và Ly Thương chửi ầm ĩ. Còn Đào Tử thì nhàn nhã nhìn người phụ nữ kia, thỉnh thoảng còn cho quả nho vào miệng nhai nhóp nhép.

" Xảy ra chuyện gì?"Tô Mạt vội lên tiếng. Có lẽ Đào tử đã thiết lập kết giới, nếu không ồn ào thế này hàng xóm đã đến xem rồi.  

"Bà ấy nói Ngải Giai mất tích, đến tìm chúng ta đời người."Đào Tử thấy Tô Mạt trở về bèn đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó dẫu môi về phía người phụ nữ kia, giải thích lai lịch của bà.  

Thấy Tô Mạt, người phụ nữ trung niên chợt im bặt, bà đánh giá Tô Mạt từ trên xuống dưới, bỗng bật khóc, "Cô chính là thầy Tô sao? Cầu xin cô hãy cứu con gái của tôi."

Bà ta ngay lập tức quỳ xuống, Tô Mạt hoảng sợ bước đến dìu bà ta đứng dậy, lú này mới cất lời hỏi thăm.

"Bác là mẹ Ngải Giai à? Có chuyện gì thế? Từ từ nói đã."Cô tiện tay rót cho bà ta một cốc nước rồi hỏi.  

"Thật xin lỗi, khi nãy làm ồn như vậy thực tế là muốn cô xuất hiện. Con gái tôi gần đây luôn nhắc đến chị Mạt Mạt, ngày hôm qua tôi mới biết được nhà cô. Đã làm phiền các cô rồi."Nhận lấy cốc nước, bà bình tĩnh lại, áy náy nói với Tô Mạt.

Hóa ra là kể từ khi dọn đến thành phố A, bà đã phát hiện ra con gái bất thường. Ban đầu bà cũng không chú ý lắm, chỉ cho rằng con gái nhà nào cũng đều có bí mật nho nhỏ. Nhưng thời gian qua đi, bà cảm thấy nhất định con mình gặp phải chuyện gì rồi, tuy nhiên mấy lần Ngải Giai không có ở nhà, bà vào phòng con tìm tòi lại không thấy gì cả, vì thế đành im lặng theo dõi.

"Lúc sáng bác đi vẫn không có tung tích của Ngải Giai sao?"

"Không có, lúc ấy chỉ mong nhanh chóng tìm cô, nên không màng đến những việc khác. Lẽ nào Ngải Giai đã về phòng rồi?"

Bà cầm điện thoại gọi vào số điện hoại bàn ở nhà, sau khi reo vài tiếng, tiếng nói quen thuộc vang lên, bà bỗng chốc chảy nước mắt, tiếng nói cũng nghẹn ngào. Ngải Giai thấy lạ bèn hỏi bà đang ở đâu, có điều bà đã khóc không ra lời nên Tô Mạt nhận lấy điện thoại, nói qua loa tình trạng của của bà.  

Ngải Giai không ngờ mẹ cô đã biết chuyện, xem ra không giấu được nữa rồi. Cô nhanh chóng thay quần áo tử tế sau đó đến nhà Tô Mạt.

"Con gái tôi cuối cùng là đã gặp phải chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại biến mất? Rồi lại đột ngột xuất hiện?"Thật lâu sau bà mới lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Mạt, muốn biết tất cả sự thật.  

Tô Mạt kể rõ ràng lại tất cả mọi chuyện  cho bà nghe, dĩ nhiên ngoại trừ nội dung trong sách Tam Thế. Nói xong Tô Mạt im lặng quan sát phản ứng của bà. Có lẽ chuyện quá khó tin, bà bằng hoàng ngồi trên ghế sô pha rất lâu, lặng thinh không nói tiếng nào.

Chuông cửa vang lên, Tô Mạt đứng dậy mở cửa, đón Ngải Giai vào nhà. Vừa vào nhà cô đã chạy đến phía mẹ mình đang ngơ ngác. Thấy con gái, tâm trạng vừa ổn định lại trỗi dậy, cứ thế hai mẹ con ôm nhau khóc.

Kể từ khi xem sách Tam Thế, Tô Mạt không muốn giúp Ngải Giai rời khỏi chàng trai kia nữa, ngược lại cô muốn để họ ở bên nhau. Cho dù chống lại vận mệnh thì thế nào chứ? Nhưng chuyện này phải nói sao với Ngải Giai đây?

"Chị Mạt Mạt..."Ngải Giai sợ hãi cất lời, gọi Tô Mạt đang đứng dậy đi đến phòng bếp, "Em có vài lời muốn nói với chị. Mẹ, mẹ chờ con một lúc, con lập tức ra ngay."

Tô Mạt đưa Ngải Giai đến phòng của mình, quay lại nhìn thấy Ngải Giai đang ngập ngừng, đột nhiên vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng.

"Có gì cứ nói thẳng? Đến cùng Ngải Giai đang ở đâu?"

Một câu nói khiến Ngải Giai sửng sốt, "Chị Mạt Mạt, chị nói vậy là sao?"

"Chúng ta đều biết, cô không phải Ngải Giai, rốt cuộc cô là ai? Là hoa yêu bên cạnh thiền ý kia đúng không?"

"Sao cô biết?"Quay người lại, Ngải Giai thay đổi hình dáng, có điều là không muốn để Tô Mạt thấy được chân thân nên bao phủ bản thân bằng sương mù.

"Chủ nhân muốn mời cô đi một chuyến, là đích thân cô đi, không phải dùng cảnh mơ mê hoặc cô. Không biết tại sao nữ chủ nhân đến bây giờ vẫn còn ngủ mê không tỉnh, nên chủ nhân bảo tôi hóa thành dáng vẻ người đến nhân gian."Hoa yêu nói rõ mục đích, sau đó hóa lại thành Ngải Giai.  

"Cô ngụy trang giống lắm đấy! Trước đó tôi hoàn toàn không nhìn ra, nếu không phải cô yêu cầu nói chuyện riêng với tôi, tôi cũng không nhìn ra cô là hoa yêu. Sao làm thế được vậy?"Tò mò nhìn hoa yêu, không hiểu tại sao cô lại không chán ghét hoa yêu này.  

"Bí mật, chờ tối nay cô đi tôi sẽ nói cho cô biết. Tôi chờ cô đấy!"

" Cô đến rồi."

Tô Mạt mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, "Vân Thanh, cô..."

"Chủ nhân đang chờ cô."Vân Thanh mỉm cười ra hiệu mời, ý bảo Tô Mạt đi theo mình."

"Tôi còn tưởng rằng cô còn đang bị giam giữ nữa đấy. Lúc đi là Chuyển Luân Vương đưa tôi đi, cũng không cho tôi báo với cô một tiếng, cô không sao chứ?"Tô Mạt hơi áy náy với Vân Thanh nên ân cần hỏi han.

"Không phải bây giờ tôi vẫn tốt sao? Cô nương đừng vướng mắc trong lòng." Vân Thanh mỉm cười quay đầu lại, sau đó ra hiệu mời lần nữa.  

Tô Mạt đi theo Vân Thanh nhìn thấy người đàn ông đứng trong đình nghỉ mát cách đó không xa. Dường như nhận ra Tô Mạt, hắn quay đầu lại, nhìn thấy cô đến gần thì vẻ mặt nghiêm trọng bỗng  trở nên hòa hoãn.

"Chuyện lần trước là tôi lỗ mãng, tôi nghĩ cô muốn chia rẽ tôi và Ngải Giai, vì vậy... xin lỗi cô."Người đàn ông cất lời nói xin lỗi Tô Mat, khiến cô có chút ngạc nhiên.

"Sao anh biết hiện tại tôi không muốn chia rẽ  anh và Ngải Giai nữa?"

"Tôi biết cô đã đến địa phủ, hơn nữa còn xem sách Tam Thế. Tuy Vân Thanh không biết nội dung sách Tam Thế nói gì, nhưng tôi nghĩ cô sẽ đứng về phía tôi."Người đàn ông nhìn Tô Mạt chằm chằm, ánh mắt cầu khẩn.  

"Anh nhớ lại rồi à?"Tô Mạt nhìn hắn chằm chằm, chắc hẳn hắn đã nhớ lại mấy kiếp của bản thân và Ngải Giai rồi.  

"Đúng, đã nhớ ra cả rồi, không ngờ vận mệnh lại trêu đùa như thế. Thế mà kiếp này nàng lại sợ tôi, muốn rờ xa khỏi tôi."Ánh mắt hắn hiện lên vẻ đau khổ, "Tôi không muốn để nàng rời đi, tôi thấy không cam tâm. Chúng tôi đời đời kiếp kiếp bị chia ly, dù lần này chúng tôi không phải trải qua những đau đớn kia nhưng vẫn phải xa cách, bởi vì nàng muốn trốn tránh tôi."

"Vậy anh tìm tôi làm gì?"

"Cô mang nàng đi đi."Hắn chán chường ngồi xuống, trầm mặc thật lâu, cuối cùng khó khăn cất lời.

"Mang cô ấy đi? Anh muốn thả cô ấy đi à?"Tô Mạt kinh ngạc, cô không ngờ người đàn ông này lại quyết định buông tay. Vốn cho rằng hắn sẽ bất chấp giữ Ngải Giai lại, cho rằng hắn mời cô đến là hi vọng cô đừng xen vào, lại không ngờ...

"Anh thật sự quyết định thả cô ấy đi sao? Không hối bận à?"

"Nàng muốn rời khỏi tôi, muốn sống cuộc đời bình thường, nếu tôi ép buộc nàng ở đây thì nàng sẽ không hạnh phúc. Thay vì đời đời kiếp kiếp nhìn nàng đau khổ, không bằng tôi thả nàng đi. Đây cũng là chút yêu thương cuối cùng tôi có thể cho nàng."Nghĩ đến chuyện Ngải Giai sẽ rời khỏi mình, hắn cảm thấy hít thở cũng khó khăn, phải nắm lấy vạt áo trước ngực, cố gắng ổn định tâm trạng.

"Tại sao không kể cho cô ấy nghe kiếp trước của hai người? Nếu cô ấy biết có lẽ sẽ thay đổi quyết định thì sao?"Tô Mạt khó hiểu nhìn hắn, "Có lẽ khi cô ấy biết được kiếp trước bi thảm cùng cực của hai ngươi thì sẽ muốn ở bên cạnh anh đấy."

"Như vậy quá đau khổ, kiếp trước của chúng tôi cô đã thấy rồi, chẳng phải đều kết thức trong bi kịch ư? Tôi nhớ lại cũng còn cảm thấy quá đau đớn, làm sao lại nhẫn tâm khiến nàng đau thêm lần nữa?"Hắn lắc đầu. Sao hắn lại có thể nhẫn tâm khiến Ngải Giai đau khổ như vậy? Có lẽ không biết gì cả mới là tốt nhất cho nàng, đành để nàng rời đi thôi.

*****

"Không phải nói Ngải Giai hôn mê sao? Đã xảy ra chuyện gì?"Nhìn hắn như vậy, Tô Mạt thật sự không biết nói thế nào. Vốn cho rằng hắn sẽ bất chấp giữ Ngải Giai ở lại, cô đã xem sách Tam Thế đương nhiên không xen vào, để thuận theo tự nhiên. Nhưng chẳng dè hắn lại ra quyết định như vậy, khiến cô phải thay đổi cách nhìn với hắn. Thấy hắn đau thương, Tô Mạt đành nói sang chuyện khác.

"Tôi cũng không biết tại sao nữa, chuyện này xảy ra ở thế giới của tôi, thật sự khiến tôi hoang mang nên mới mời cô đến một chuyến. Một là cô xem giúp tôi nàng có sao không, hai là đợi nàng tỉnh lại xin cô đưa nàng rời đi. Tôi không tài nào đích thân đưa nàng đi được."Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Mạt, "Đi với tôi, xem tình hình nàng thế nào."

Tô Mạt theo hắn đến phòng của Ngải Giai. Đẩy cửa ra, cô thấy Ngải Giai đang ngủ mê man trên chiếc giường cổ, nhìn cách bài trí trong phòng, Tô Mạt thoáng kinh ngạc, đây không phải là căn phòng kiếp trước trong sách Tam Thế sao? Xem ra trong tiềm thức hắn vẫn nhớ những thứ này.

" Ngày hôm qua đến vẫn ngủ mê mang đến tận bây giờ, đến giờ nàng phải về tôi cũng không gọi nàng dậy được, nên đành phải tìm cô đến xem thử có tra ra được đến cùng xảy ra chuyện gì không." Hắn đi đến bên cạnh Ngải Giai, cúi người hôn lên trán cô, sau đó nhường chỗ cho Tô Mạt.  

Tô Mạt bước đến xem thử khí sắc của Ngải Giai, trông rất khỏe mạnh. Chăm chú quan sát, Tô Mạt xem hồn phách của cô ấy, cũng đầy đủ. Cơ bản là không vấn đề gì, lẽ nào do sức khỏe của cô ấy? Nghĩ vậy Tô Mạt bèn cầm cổ tay Ngải Giai, mạch vẫn bình thường.  

" Không vấn đề gì, khí sắc rất tốt, mạch đập ổn định, không phải vấn đề sức khỏe. Hồn phách đầy đủ, không mất cái nào, sao lại ngủ mê không tỉnh vô lí như vậy?" Tô Mạt cũng không rõ tình trạng của Ngải Giai.  

" Không vấn đề ư?" Hắn cũng cảm thấy lạ với kết luận của Tô Mạt.  

Hai người đang nói chuyện thì bỗng trên giường vang lên âm thanh nho nhỏ, người đàn ông vội vàng đi đến bên cạnh Ngải Giai, thấy cô mở mắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.  

" Nàng tỉnh rồi? Có khó chịu ở đâu không? Nàng đói bụng không? Để ta bảo tỳ nữ mang chút gì cho nàng ăn nhé?" Hắn hỏi liên thanh không ngừng nghỉ khiến Tô Mạt không nhịn được  phì cười.  

" Xin lỗi, anh tiếp tục đi, tôi chỉ thấy anh hỏi nhiều như vậy người ta phải trả lời câu nào trước đây? Dù sao cũng phải cho người ta cơ hội trả lời chứ." Tô Mạt giải thích, bất ngờ phát hiện Ngải Giai đỏ mặt, có lễ đây là một dấu hiệu tốt.

Hắn cũng ý thức được mình đã hỏi quá nhiều rồi, liền nhìn Ngải Giai, sau đó dịu dàng hỏi, " Nàng có chỗ nào khó chịu không?" 

Ngải Giai lắc đầu không nói gì.

" Vậy nàng có đói không? Có muốn ăn gì không?" Thấy Ngải Giai lắc đầu, hắn hỏi tiếp.  

Ngải Giai vẫn im lặng lắc đầu, chẳng qua trong đôi mắt từ ngân ngấn lệ.

" Nàng sao vậy? Sao lại khóc?" Thấy Ngải Giai đỏ mắt, hắn cuống quýt lấy mảnh khăn màu trắng trong ngực ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Nhìn đến đây, Tô Mạt tựa như hiểu gì đó, cô quay người đi ra cửa.  

Vừa ra ngoài, Tô Mạt đã thấy một cô gái mỉm cười nhìn mình, nụ cười kia rất quen.

" Không phải chúng ta đã từng gặp nhau chứ?" Tô Mạt lập tức hỏi thẳng.

" Không phải ban ngày đã gặp sao? Nhanh như vậy đã quên mất rồi à?" Cô gái che mặt cười, " Cô còn hỏi tôi sao che được yêu khí trên người nữa đấy."

" Hóa ra là cô à? Thảo nào tôi thấy quen quá." Cô gái này chính là hoa yêu lúc sáng giả dạng thành Ngải Giai đây mà.

" Tôi là Vân Lam." Khẽ nhún chào Tô Mạt, " không biết có hứng thú uống trà với tôi không?" 

" Đi thôi." 

Trong đình nghỉ mất đã chuẩn bị sẵn trái cây và bánh ngọt, mùi trà tỏa ra thơm ngát khiến tinh thần Tô Mạt phấn chấn lên hẳn, " Trà gì mà thơm thế?"

" Là tôi đặc chế đấy, cô nếm thử xem." Đưa tay rót trà cho Tô Mạt một chén, Vân Lam mỉm cười nhìn cô.

Tô Mạt nhẹ nhấp một ngụm, miệng đầy hương thơm, nhưng quả thật không rõ đây là trà gì.  

" Ngon thật đấy, mùi thơm quanh quẩn trong miệng, đây là loại trà gì thế?" 

" Thật ra đây chỉ là trà lài thôi, không đáng nhắc đến." Vân Lam lại mỉm cười rót cho Tô Mạt thêm một ly trà nữa.

Người ta không muốn nói đương nhiên cô cũng không truy hỏi, cô vừa thưởng thức trà vừa ngắm nghía cảnh sắc trong viện.

"Cô còn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại không thấy được yêu khí của cô." 

" Coi như tôi tốt số, lúc hóa thành hình người gặp được người tốt bụng chỉ điểm, nên ẩn giấu được yêu khí."

" Vậy là chuyện đã được giải quyết như thế sao?" Ngồi trên ghế sô pha, Đào Tử ngỡ ngàng nhìn Tô Mạt. Cô vốn cho rằng giữ Ngải Giai và thiền ý vẫn còn rất nhiều việc phải xử lí, nào ngờ lại có kết quả nhanh như thế.  

" Mình cũng không ngờ chuyện này lại trở nên dễ đằng như vậy, còn nghĩ nếu mang Ngải Giai trở về thì người đàn ông kia sẽ thế nào? Chia ly đời đời kiếp kiếp như thế, mình chứng kiến cũng thấy nhẫn tâm. Nhưng không ngờ lúc Ngải Giai ngủ mê man lại nhớ được chuyện mấy kiếp trước, tự yêu cầu ở lại thế giới kia. Có điều  ban ngày cô ấy vẫn sẽ quay về, chỉ niêm phong trí nhớ của mẹ cô ấy thôi." Tô Mạt cảm thấy tạo hóa, cũng vui mừng cho hai người họ. Có điều cô vẫn cảm thấy chuyện này quá ảo diệu rồi, lần đầu tiên có việc dễ giải quyết đến vậy.  

" Mình thấy hình như gần đây tâm trạng của cậu khá tốt. Sao vậy? Có gì giấu mình sao?" Đào Tử nhìn Tô Mạt tươi rói, trong lòng cũng cảm thấy vui. Tô Mạt kể lại chuyện gặp Vân Thanh ở địa phủ và chuyện gặp được Vân Lam cho cô nghe.  

" Mình nghĩ nếu không có người kia nói với cô ấy là " Cô làm sao không giống người chứ, nhìn kĩ thì cô giống tiên hơn, ta cảm thấy cô hẳn nên mang theo tiên khí" thì yêu khí trên người Vân Lam không hẳn tránh khỏi mắt mình được." Nói đến hai hoa yêu kia, Tô Mạt cười rạng rỡ, như thể chuyện này là chuyện của chính bản thân mình vậy.  

Nhìn Tô Mạt, Đào Tử thấy kì lạ vô cùng, cô luôn cảm giác đây không phải bộ dạng thường ngày của Tô Mạt. Dù thấy bạn thân vui cô cũng vui, nhưng Mạt Mạt đã thân thiết với hai hoa yêu kia vượt khỏi giới hạn nhất định, đó không phải là tính cách của Tô Mạt...

Đào Tử thầm suy đoán, nhưng không tìm ra được điều gì nên không nói ra. Ý nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu, có thể do cô mang thai nên mới nhạy cảm như vậy.  

Lúc ăn tối, Đào Tử lén lứt nói phát hiện của bản thân cho Hàn Ngạo và Ly Thương trong bếp nghe, báo họ chú ý thay đổi của Tô Mạt, xem thử có đúng không hay là do cô cả nghĩ. Vì vậy lúc ăn cơm, Đào Tử cố ý nhắc đến chuyện hoa yêu. Quả nhiên vừa nhắc đến thì Tô Mạt bình thường luôn lạnh nhạt lại nhất thời kích động, khua tay múa chân kể chuyện hoa yêu, thậm chí còn kể lại chuyện đã nói với Đào Tử lúc ban ngày cho Lý Thương và Hàn Ngạo nghe. Sự cuồng nhiệt trong mắt khiến Đào Tử kinh hãi.  

Tuy ngoài mặt họ không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đều lo lắng, xem ra Tô Mạt thật sự có vấn đề rồi.  

Ăn cơm xong, Tô Mạt liền ngáp dài rời khỏi bàn, không nói tiếng nào với những người còn lại. Nhìn bóng lưng cô ấy đi rồi, mọi người chẳng buồn thu dọn bàn ăn, ngay lập tức bắt đầu bàn bạc.  

" Hai anh thấy Mạt Mạt rất lạ không? Sáng nay em còn tưởng rằng mình đa nghi nữa đấy." 

Bởi vì không quen thân với Tô Mạt, Ly Thương im lặng chỉ gật đầu xác nhận phát hiện cho Đào Tử. Nhưng anh không nói rõ được Tô Mạt kì lạ ở chỗ nào. Dù sao nếu không phải sống chung với Đào Tử, chắc hẳn anh và Tô Mạt sẽ mãi mãi chẳng bảo giờ qua lại gì vớ nhau. Thấy Ly Thương gật đầu, Đào Tử biết không phải cô cả nghĩ, đúng thật là Tô Mạt có vấn đề rồi.

Hắn im lặng thật lâu, đến khi Đào Tử giục hỏi mớ ngẩng đầu nhìn lên tầng, sau đó cau mày nói, " Giống như đã biến thành người khác ấy, nếu không phải chúng tôi từ nhỏ lên lên cùng nhau, tôi cũng sẽ không có rằng đây thật sự là cô ấy."

"Nhưng nguyên nhận gì khiến Mạt Mạt biến thành như vậy? hai người đó rõ ràng là hoa yêu, hoa yêu có phép mê hoặc người à?  "Đào Tử suy nghĩ khá lâu vẫn không rõ chuyện này là sao. Theo cô ấy, ngoại trừ hồ ly ra, hoa yêu làm sao có bản lĩnh này được? 

" Cây anh túc, nếu như là cây anh túc thì sao?  " Suy nghĩ cẩn thận thật lâu, Hàn Ngạo bỗng ngẩng đầu nói ra suy đoán của mình.

"Cây anh túc?  có khả năng này, nhưng chúng ta không thể biết được chân thân của hoa yêu kia." Đào Tử cau mày.  

" Không biết lúc này Mạt Mạt ngủ chưa nhỉ?  " Chẳng hiểu tại sao trong lòng Đào Tử không nghĩ đến dị thường của Tô Mạt mà là cô ấy có ngủ hay chưa. Nói xong Đào Tử ngẩng phắt đầu lên, "Hàn Ngạo, mau đi xem thử Mạt Mạt, có còn ở trong phòng không?  "    

Câu nói này đã đánh thức Hàn Ngạo, anh vội vàng chạy lên tầng. May là Tô Mạt không có thói quen khoá cửa nên anh có thể dễ dàng mở cửa ra. Giường trống trơn, không biết Tô Mạt đã biến mất tự lúc nào.  

"Xem ra Mạt Mạt cũng giống với Ngải Gia rồi. Ban ngày cô ấy sẽ trở về thế giới của mình, đến tối thì sẽ biến mất. Nhưng Ngải Gia vẫn còn ý thức, còn hiện tại Mạt Mạt là bị mê hoặc." Đào Tử đi theo phía sau nhìn căn phòng trống rỗng, kinh hoàng cất lời, "Phải nghĩ ra cách, nếu không Mạt Mạt sẽ càng bị mê hoặc nặng hơn, đến lúc đó nếu cô ấy không muốn trở về thì chúng ta không thể tìm được cô ấy nữa. Phải nghĩ cách tìm ra đường đến thế giới kia."

Hàn Ngạo thấy Đào Tử hoảng hốt  , vội vàng ra hiệu với Ly Thương trấn an cô. Hai người họ đi xuống tầng, Hàn Ngạo theo sau, trong đầu không ngừng suy nghĩ.  

" Sáng mai, Mạt Mạt trở về Đào Tử chịu trách nhiệm tán gấu với cô ấy, cô gắng tìm hiểu thế giới kia rốt cuộc là ra sao. Tôi tìm Ngải Giai, nếu hiện tại cô ta đã trở thành nữ chủ nhân, có lẽ chúng ta thông qua cô ta sẽ tìm được thế giới đó. Chắc hẳn Ngải Giai sẽ đồng ý giúp đỡ chúng ta, cũng thuận tiện xem thử tại sao hai hoa yêu kia lại mê hoặc Mạt Mạt." Sau khi Đào Tử bình tĩnh trở lại, Hàn Ngạo nói quyếtt định của mình.  

" Bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi. Tôi không sao, đừng lo lắng cho tôi. Tôi chỉ cảm thấy dù Mạt Mạt đã vượt qua kiếp số nghìn năm, nhưng chuyện xảy ra hiện tại dường như vẫn nhằm vào cô ấy. Giống như trong tối có một đôi tay điều khiển tất cả mọi việc, mà chúng ta là con cờ nhỏ nhặt không đáng kể trong tay họ, ngoại trừ để mặc họ định đoạt  , hoàn toàn không có năng lực kháng cự." Đào Tử ngẩng đầu nhìn Hàn Ngạo, sau đó vỗ vỗ Ly Thương đang ôm cô " Giống như chúng ta lại bị cuốn vào vòng quái lạ, chỉ không biết lần này sẽ trải qua chuyện gì thôi." 

Màn đêm dần bao phủ, đồng thời mang đến không khí ảm đạm cho căn nhà họ.  

Bình thường phòng khách bốn người náo nhiệt, giờ chỉ còn ba. Họ đều ngóng trông cho trời nhanh sáng, như vậy mới có thể mau chóng giải quyết chuyện xảy ra với Tô Mạt.

*****

Khi Tô Mạt mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô đã cảm thấy dường như có điều gì đó khác thường. Tại sao cô lại ở thế giới của Ngải Giai? Tô Mạt đứng dậy đi đến cửa phòng, cô muốn biết hiện tại là tình huống gì.

Cô đẩy cửa ra nhìn khoảng sân quen thuộc, cũng chính là nơi cô uống trà với Vân Lam lần trước. Lúc này Vân Lam đang ở trong đình nghỉ mát mỉm cười nhìn cô.

" Tôi... sao tôi lại đến đây? " 

" Là cô nương tự mình đến ạ, cô muốn đến tìm tôi nên xuất hiện tại nơi đây. Điều này cũng là duyên phận của chúng ta đấy." Vân Lam đứng dậy đi về phía Tô Mạt.

" Có phải cô nương nhớ trà của tôi không? Tôi đã pha cho cô rồi, uống một chén giải khát trước đi." Vân Lam bước đến thân mật khoát tay Tô Mạt, dẫn cô vào trong đình, sau đó rót trà đưa cô.

Tô Mạt khẽ uống một ngụm, mùi hương nồng nàn nhanh chóng lan toả trong miệng. Cô đặt ly trà xuống, ngắm phong cảnh trong viện, sau đó mới hỏi: 

" Ngải Giai đâu? Cô ấy còn ở đây không? Tôi có thể gặp cô ấy và Vân Thanh không? " 

"Phu nhân đã ra ngoài du ngoạn với chủ nhân rồi, có điều đến tối sẽ trở về vì phu nhân còn muốn trở lại thế giới loài người. Thế nên hiện tại cô chưa gặp được phu nhân đâu. Có gì cần cô nương cứ nói tôi cũng được.   " Vân Lam tươi cười ngồi đối diện Tô Mạt, lại rót cho cô một ly trà, " Không biết cô nương đói chưa, Vân Lam đi chuẩn bị thức ăn cho cô nhé." 

Nhìn Vân Lam rời đi, trong lòng Tô Mạt cảm thấy kì lạ khôn tả. Tại sao cô cảm thấy cứ như mình bị mất trí nhớ vậy? Cảm giác trống trải khiến Tô Mạt cầm ly trà lên uống một hơi cạn sạch.

" Cô thật sự phải làm vậy sao? " Người lên tiếng là Vân Thanh, cô ta kéo Vân Lam vào phòng bếp, mục tiêu hỏi thăm là Tô Mạt vẫn còn ngu ngơ không biết gì.

"Không lâu đâu, chỉ cần vài ngày thôi là thành công rồi." Vân Lam nở nụ cười nham hiểm, gương mặt xinh đẹp có chút dữ tợn.

" Cô chắc chắn thế à? Cô ta có huyết mạnh thần thú, coi xác định lần này có thể giữ cô ta lại thế giới chúng ta không? Mà làm vậy có ích gì chứ? " Vân Thanh không hiểu được hành động của Vân Lam.

" Tôi chỉ muốn lấy được cô ta thôi. Tốt nhất cô đừng ngăn cản tôi, chủ nhân không có ở đây, chỉ cần cô không nói thì họ sẽ không biết"  Vân Lam trừng mắt cảnh cáo Vân Thanh.

"Vân Lam, cô điên thật rồi, tôi không hiểu cô cần một con người ở lại thế giới này để làm gì? Huyết mạch thần thú thì sao chứ? Cô ta có thể giúp gì cho cô? Cô chỉ là hoa yêu thôi." Tiến lên vài bước, Vân Thanh cầm lấy tay Vân Lam, cố gắng  khiến cô ta tỉnh ngộ, "Ở Hoàng Tuyền tôi cũng từng muốn lấy mạng cô ta, nhưng nghĩ cặn kẽ người ta chẳng làm gì hại chúng ta cả, tại sao chúng ta lại làm hại người ta? Vân Lam, bỏ đi thôi! Làm hại hay giữ cô ta lại chẳng có gì tốt cho cô đâu. Chưa tính đến quan hệ giữa cô ta và Chuyển Luân Vương, người thân của cô ta cũng sẽ nhất định không từ bỏ việc tìm kiếm rồi."

"Tôi chỉ... chỉ ham mê hơi thở trên người cô ta thôi." Nước mắt Vân Lam rơi xuống nhỏ vào tay Vân Thanh. Đây là lần đầu tiên Vân Thanh thấy nước mắt yêu tinh, nghe nói yêu tinh đều không có nước mắt, "Trên người cô ta có hơi thở của người kia, người đã khiến tôi không còn yêu khí."

Nghe đến đây, dường như Vân Thnh hiểu được vì sao Vân Lam cố chấp rồi. Vốn cho rằng Vân Lam muốn mê hoặc Tô mạt là vì huyết mạch Phượng Hoàng trên người cô ấy. Nhưng đến bây giờ Vân Thanh mới biết được hóa ra là vì hơi thở của người mà Vân Lam gặp phải vào thời điểm hóa thân.

Khi đó Vân Lam vừa mới có thể hóa thân thành người, Tuy nhiên trước đây yêu tinh hóa hình đều có một thông lệ, đó chính là tìm một con người, hỏi họ mình có giống người hay không. Vân Lam cũng vậy, cô đứng bên cạnh chiếc cầu nhỏ, nhìn người đi thường qua lại có chút sợ hãi. Lỡ như gặp phải người ác mồm ác miệng thì cô phải làm sao đây? Cứ thế Vân Lam lưỡng lự rồi bỏ đi.

Đến một ngày, Vân Lam lại bồn chồn đứng bên cầu, người qua đường dường như đã quen với cô thiếu nữ này. Vì vậy không ai để ý đến cô, chỉ tiếp tục qua cầu. Chán nản ngồi bệt xuống đất, lần đầu tiên Vân Lam cảm thấy làm một yêu tinh như cô quả thật bất tài. Bỗng nhiên có một bóng dáng to lớn đứng trước mặt cô, che đi ánh nắng ban trưa.

Ngẩng đầu lên theo bản năng, một giọng nam dễ nghe vang lên, "Cô nương cần giúp đỡ gì không?"

Vân Lam đứng lên, ngốc nghếch nhìn chàng trai trước mặt. Chàng mặc bộ áo trắng, mái tóc cột cao trên đỉnh đầu, chỉ có vài sợi tóc xõa lòa xòa trên trán. Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn một chàng trai, cũng là lần đầu tiên thấy hóa ra con người cũng đẹp vô cùng.

"Tôi..." Vân Lam do dự chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm, cô nhắm mắt lại, khẩn trương hỏi chàng, "Tôi trông giống người không?"

"Ha ha..." Tiếng cười sang sảng vang lên, "Cô nương rất đáng yêu, làm sao không giống người chứ? Nhìn kỹ thì cô giống tiên hơn. Không còn sớm nữa, cô nương mau về nhà đi thôi."

Nói xong chàng quay người rời đi, chỉ còn lại Vân Lam đứng ngơ ngác. Khi Vân Lam hoàn hồn lại thì chàng đã khuất dạng từ lâu rồi.

Từ đó về sau, Vân Lam tìm kiếm tung tích chàng khắp nơi. Nhưng chàng trai kia như đã bốc hơi khỏi nhân gian, Vân Lam không tìm được chàng. Có điều vì lời nói của chàng, người Vân Lam hoàn toàn không phát hiện ra yêu khi, điều này càng muốn tìm được chàng hơn. Đến tận khi cô gặp được Tô Mạt, mới cảm nhận được hơi thở kia lần nữa.

"Vân Lam, cô nghĩ kỹ xem. Tô Mạt là nữ, dù cô giữ được cô ta ở lại thì muốn làm gì chứ? Hai người vốn không thể nào có kết quả, cô đã hóa hình nghìn năm rồi, lẽ nào còn định nghịch ý trời biến thành đàn ông sao? Không thể được đâu,   nếu đã thầy cô ta hạnh phúc ở nhân gian, lẽ nào cô không cảm thấy vui?" Vân Thanh và Vân Lam đã quen biết nhau nghìn năm, đương nhiên cô biết được khúc mắc của Vân Lam, nhưng Vân Lam không thể giữ người kia lại được, đặc biệt Tô Mạt còn là huyết mạch thần thú.

Tô Mạt núp trong bóng tối rốt cuộc đã biết được tại sao cô lại mơ mơ màng màng đến đây, hóa ra tất cả đều là Vân Lam dở trò.

Thật ra thì Tô Mạt cũng không cố ý nghe lén. vì lâu quá không thấy Vân Lam xuất hiện nên cô mới đứng dậy định đi dạo, thuận tiện xem thử có tìm được Vân Lam không. Không ngờ nghe được cuộc tranh chấp của hai người họ, định tránh đi lại nghe thấy nhắc đến tên mình.

"Nếu tôi không cam tâm tình nguyện cô ta không giữ tôi lại được đâu. Cho dù là mê hoặc cũng chỉ là nhất thời, cô có chắc mình vượt qua năng lực mê hoặc của hồ tiên vạn năm không?" Tô Mạt đi ra, cất tiếng ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người, "Tôi không cố ý nghe lén, chẳng qua thấy đã lâu cô không xuất hiện nên mới đi tìm, không ngờ lại nghe được sự thật này."

Thấy Vân Lam kinh hoàng, Tô Mạt dịu giọng, dù sao cô rất có thiện cảm với hoa yêu này.

"Cô..." Vân Lam nhìn Tô Mạt trước mặt, định cất lời nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành cúi đầu vân vê góc áo.

"Tôi không trách cô, thật đấy, cho nên cô không cần lo. Tôi cũng sẽ không nói cho Ngải Giai biết, chỉ cần đến giờ tôi sẽ rời khỏi đây. Sau này cô có thể đến nhà tôi chơi, hoặc là hẹn với tôi để tôi đến thăm cô. Nhưng đừng mê hoặc tôi, như vậy chỉ được nhất thời thôi."

"Cô không trách tôi ư?" Vân Lam ngẩng phắt đầu lên, đăm dăm nhìn vào mắt Tô Mạt, sợ thấy ánh mắt ấy ghét bỏ mình.

Tô Mạt im lặng, chỉ cười lắc đầu, sau đó đi lên vài bước đứng bên cạnh Vân lam.

"Rột rột..." Tô Mạt xoa bụng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta, ngại ngùng cười.

"Xin lỗi, tôi nấu cơm ngay, yên tâm, tôi sẽ không bỏ gì vào đó đâu. Cô chờ tôi nhé." Vân Lam nói xong liền quay người nhanh chóng vào bếp, bước chân nhẹ nhàng hơn khi nãy rất nhiều.

"Cảm ơn Tô cô nương." Vân Thanh nhìn Vân Lam rời đi, quay người cảm ơn Tô Mạt tự đáy lòng.

"Không sao, có lẽ kiếp trước tôi và các cô có duyên. Nếu không tôi cũng không gặp cô trên đường Hoàng Tuyền, càng không gặp được Vân lam ở nhà tôi." Tô Mạt cười lắc đầu, "Gọi tôi là Tô Mạt được rồi, đừng kêu cô nương gì đó nghe khó chịu lắm."

Vân Thanh cười gật đầu, sau đó ra hiệu mời, "Vân Lam rất có tài nấu nướng, qua bên đình chờ đi, phong cảnh bên kia cũng đẹp hơn bên này nhiều. Ăn cơm xong tôi đưa cô về thế giới của mình, chắc bạn cô cũng sốt ruột lắm."

Tô Mạt nhẹ nhõm khôn tả, dường như đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thư thái như vậy kể từ khi Tô Mặc Bạch biến mất. Tô Mặc Bạch, rốt cuộc anh ở đâu?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-31)