← Ch.30 |
Tôi tên Ly Thương, vốn sinh ra trong một thế gia cổ xưa thần bí. Từ khi còn bé ông nội đã ôm tôi chơi đùa, dạy tôi đọc sách, viết chữ. Nội dung sách rất khó hiểu, đọc thế nào cũng không thể lưu loát trôi chảy. Nhưng với tôi đó là niềm vui thú lớn nhất thuở bé thơ.
Tôi lớn dần và bắt đầu hiểu chuyện, ông nội tìm thầy bùa phép giỏi nhất trong gia tộc đến dạy tôi nhập môn. Sau đó đích thân ông hướng dẫn tôi vẽ bùa, niệm chú, đốc thúc tôi luyện võ, kiện thân. Ông còn thường xuyên luyện ra một vài dược liệu để tạo tủy mới cho tôi, cho nên từ nhỏ tôi đã lợi hại hơn mấy anh chị em khác.
Quên nữa, ông nội tôi là tộc trưởng, ba mẹ đã qua đời lúc tôi còn bé, nghe nói ba là đứa con trai ông thương yêu nhất. Có lẽ cũng vì thế mà ông dốc sức bồi dưỡng tôi trở thành người nói nghiệp. Cho nên ông đi đâu, làm gì đều mang tôi theo. Dĩ nhiên là ngoại trừ chuyện đi vệ sinh, bởi vì chuyện này không cần canh gác.
Thành thực thì thuở bé tôi rất nghịch ngợm, gây ra không ít tai hoạ nhưng ông nội không bao giờ trách phạt. Vì vậy tôi thường xuyên dùng bùa phép hoặc trận pháp ông nội dạy tỷ thí với các cô chú. Biết làm sao được, người cùng trang lứa thật sự đâu có ai chịu nổi một cú của tôi.
Ngày một trưởng thành, chuyện về gia tộc tôi cũng biết nhiều hơn. Tôi biết long mạch, biết huyết mạch phượng hoàng, biết huyết mạch kỳ lân. Những điều này là mục tiêu mà gia tộc hướng đến. Bản lĩnh của tôi cũng càng ngày càng cường đại, tôi có thể bày ra trận pháp mà ngay cả các trưởng bối cũng không thể phá giải, hoặc là làm ra bùa phép mê hoặc họ. Ông nội ngày càng đánh giá cao tôi.
Năm tháng trôi đi, đến lúc tôi 17 tuổi. Dựa theo tục lệ của gia tộc, mỗi đứa trẻ trưởng thành đều phải ra ngoài trải nghiệm, tôi cũng không ngoại lệ. Hôm sinh nhật, ông nội đã tặng tôi máu mắt phượng bồ Đề, hy vọng lúc tôi bị thương có thể dùng nó để kéo dài tính mạng.
Cứ thế tôi bắt đầu cuộc sống trải luyện. Tôi vừa đi vừa hồi tưởng những lời ông nội từng nói. Hiện tại trong nhân gian có một người thừa kế huyết mạch Phuợng Hoàng đang ở bên ngoài trải luyện, ông nội bảo tôi nghĩ cách tiếp cận cô ấy để lấy được huyết mạch phượng hoàng. Khi đó tôi còn chưa biết, người thừa kế huyết mạch phượng hoàng sau này sẽ gần gũi với mình đến vậy.
Rời khỏi gia tộc, tôi giống như con chim được rời khỏi lồng. Tôi đi bắt ma, trêu chọc đủ thứ yêu quái trà trộn ở nhân gian, mỗi ngày với tôi đều là mới lạ. Sau một năm, cuối cùng tôi tìm được người thừa kế viết mặt phượng hoàng.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc dài buông xõa đến eo, dưới tóc mái ngang là đôi mắt tròn xoe luôn mang theo nét cười, mũi nhỏ nhắn, gương mặt hồng hào. Vừa cười đã thấy lúm đồng tiền ngọt ngào, nhìn rất muốn cắn một cái. Lần đầu tiên gặp cô ấy, trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác rất khó tả, trực giác mách bảo tôi phải đi theo cô ấy.
Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy vui vẻ nhất. Xem cô ấy bắt ma, đối phó yêu quái, phượng hoàng màu vàng rực rỡ vờn quanh người cô ấy. Trong vô thức hình bóng của cô ấy đã chiếm lấy lòng tôi, tôi bỗng cảm thấy chán ghét sứ mạng ông nội giao cho mình, tôi không muốn tình cảm dành cho cô ấy pha lẫn sự lợi dụng.
Cũng không biết ông nội hay được tin tức từ đâu, dùng bí pháp gửi thư bảo tôi nghĩ cách tiếp cận người thừa kế huyết mạch phượng hoàng, cướp lấy truyền thừa huyết mạch, trong thư còn kèm theo một gói thuốc bột.
Tôi do dự, một bên là ông nội yêu thương tôi từ bé, một bên là cô gái mang đến cho tôi rung động đầu đời. Tôi không muốn phụ lòng tin của ông nội, càng không muốn lợi dụng người mình thích, trong lúc nhất thời tôi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Dường như hiểu được nỗi rối rắm trong lòng tôi, ông nội lại gửi thư nói nếu tôi không thể làm được thì ông sẽ cử người khác đến, đến lúc đó an toàn của cô ấy sẽ không thể nào đảm bảo được. Vì an toàn của cô ấy nên tôi đã hạ quyết tâm làm nghe lời ông.
Trong khoảng thời gian sau đó, tôi đã biết tên cô ấy là Đào Tử. Cuối cùng tôi tìm được cơ hội tiếp cận cô ấy.
Và một buổi trưa trời nắng đẹp, Đào Tử truy đuổi một con Nhiếp Thanh Quỷ đến kho hàng bỏ hoang. Đánh nhau một trận với nó làm nó bị thương. Không ngờ là con quỷ kia rất gian xảo, lợi dụng lòng thương hại và sự ngây thơ của Đào Tử bảo cô đến gần nó, thế mà cô lại làm theo.
Tôi rất muốn xông đến bảo cô ấy đừng đi, nhưng lý trí ngăn tôi lại, cuối cùng cô ấy cũng bị thương, oán khí Nhiếp Thanh Quỷ dùng mạng trả giá làm sao có thể dễ dàng phá giải, sau khi rời khỏi kho hàng, cô ấy liền ngất xỉu ven đường.
Tôi ôm thân thể nhỏ nhắn ấy đưa đến nơi mình ở, lấy máu mắt phượng Bồ Đề trị thương cho cô. Thực ra không cần dùng đến vật quý giá như vậy, nhưng tôi muốn dành cho cô ấy thứ tốt nhất. Cuối cùng Đào Tử tỉnh lại, đôi mắt mê man nhìn xung quanh khiến tôi thương tiếc. Tôi chào hỏi cô ấy, bắt đầu cuộc đối thoại đầu tiên. Biết được tôi dùng máu mắt phượng Bồ Đề cứu mình, cô ấy không giấu nổi giật mình, thực sự vô cùng đáng yêu, nhưng tôi không dám có hành động gì, sợ sự lỗ mãng của mình sẽ dọa cô.
Cứ thế cô ở lại, lúc tôi chăm sóc sẽ lén bỏ thuốc một ông nội đưa vào thức ăn. Việc làm đó khiến tôi vừa đau lòng vừa tự trách, nhưng nếu tôi do dự thì ông nội sẽ có cách khác, tôi không nhẫn tâm nhìn người khác dùng thủ đoạn tàn độc với Đào Tử.
Dần dần tôi cảm nhận được dường như cô ấy cũng có cảm tình với mình. Phát hiện này càng khiến tôi phiền muộn, bởi vì trong tình huống như vậy, mà tôi lại có mục đích với cô ấy. Ăn thứ bột đó thì huyết mạch phượng hoàng trong cơ thể cô ấy sẽ xao động ngày càng mạnh mẽ. Đã thế, đề phòng tôi mềm lòng trước Đào Tử, ông nội lại cử người chú nỗi tiếng tàn bạo trong gia tộc đến giám thị tôi.
Vì an toàn của người con gái mình thích, tôi đành phải tiếp tục hành động đáng khinh bỉ kia. Nào ngờ đến lúc sắp thành công lại bị Đào Tử phát hiện cuộc trao đổi giữa tôi và chú.
Nhìn vẻ mặt cô ấy khiếp sợ, tôi rất muốn bước đến ôm cô ấy, nói hết nỗi khổ tâm của mình. Tuy nhiên sau khi chú tôi biết chuyện, ông định đi đến ra tay với Đào Tử. Tôi hoảng sợ truyền âm cho ông, nếu ông làm hại cô gái này thì tôi sẽ hủy hoại bản thân tôi ngay, thế là ông do dự.
Trong lòng ngổn ngang, trong một thoáng tôi muốn thuyết phục Đào Tử, song tự bản thân cũng đã rõ, cô ấy sẽ không giao ra huyết mạch phượng hoàng. Kết cục giống như tôi nghĩ, cô ấy không đồng ý. Chú tôi nhất thời nôn nóng liền ra tay với Đào Tử, nhưng tôi nhanh hơn một bước, đánh một chưởng khiến cô ấy nội thương phun ra máu. Thật ra tôi chỉ muốn giúp cô ấy tống máu bầm ra, dù như vậy nhất định sẽ bị hiểu lầm.
Quả nhiên Đào Tử rất đau khổ còn tôi thì không tài nào an ủi được. Tôi sợ chú sẽ làm hại cô ấy, nên giả vờ ra vẻ muốn tấn công lần nữa để ép cô ấy giao ra huyết mạch, thật ra điều tôi muốn là cô ấy nhanh chóng chạy đi. Rút cuộc Đào Tử không đành lòng đánh tôi bị thương, chỉ dùng phượng hoàng hỏa quấn lấy tôi, rồi rời khỏi nơi đó.
Chú muốn đuổi theo nhưng tôi giả vờ như bị ngọn lửa đã thương, cản đường ông. Cuối cùng cô ấy cũng an toàn rời đi.
Tôi được chú mang về gia tộc, dường như ông nội đã nhìn thấu sự tình tuy nhiên lại không nói gì, chỉ bảo tôi dưỡng thương cho tốt. Khoảng thời gian đó, tôi lúc nào cũng lo lắng cho an toàn của Đào Tử. Thực ra đôi khi tôi rất nghi ngờ, tại sao khoảnh khoắc nhìn thấy cô ấy thì tôi đã mê đắm. Có điều tình cảm là như vậy, luôn luôn khó diễn tả, yêu là yêu, không có lý do gì cả.
Bởi vì bị thương không nặng, nên tôi nhanh chóng bình phục, được ông nội gọi đến mật thất gia tộc, tức tối răn dạy. Hơn nữa còn bắt tôi phải lấy được huyết mạch phượng hoàng, nếu không ông sẽ bắt Đào Tử, biến cô ấy thành người rối rồi rèn luyện thành công cụ giết người. Đến tận giờ phút hãy tôi mới biết được, gia tộc còn có rất nhiều tài phép. Ông nội cho tôi rời khỏi gia tộc một lần nữa, giao cho tôi một lá cờ màu đen, ông nói đây là cờ hiệu Thiên hồn, được chế tạo từ cả nghìn linh hồn, oán khí rất nặng. Không biết tại sao, tôi bắt đầu bài xích gia tộc. Tôi chán ghét phương pháp tà ác, nhưng tôi lại đang ở trong một gia tộc như vậy.
Gặp lại Đào Tử, khi đó vừa mới truyền thừa huyết mạch lại cho một cô gái tên là Tô Mạt. Cô ấy mặt mũi tái nhợt ngồi đó khiến tôi đau lòng. Lúc bị phát hiện, cảm xúc trong đôi mắt mà mình ngày đêm nhớ mong khiến tôi rất muốn giải thích tất cả mọi thứ, nhưng bên cạnh có quá nhiều ánh mắt giám thị, tôi không dám...
Tô Mạt vừa hồi phục sức lực, cho rằng tôi muốn làm hại Đào Tử thì lao vào tấn công. Không muốn dây dưa, tôi lập tức đến bên cạnh Đào Tử, dùng cô ấy uy hiếp Tô Mạt.
Đào Tử nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng, dường như không thể tin được những chuyện đã xảy ra trước đây. Tôi không có cách nào để phân trần rằng đó chỉ là màn kịch tôi buộc phải diễn để bảo vệ cô ấy. Nhìn vẻ mặt Đào Tử lúc đó, tôi không kiềm chế được hôn lên đôi môi ấy. Đó là nấu hôn đầu tiên của chúng tôi, cô ấy không giẫy dụa. Khi nụ hôn kết thúc, tôi đặt dao găm vào tay Đào Tử, nắm tay cô ấy đâm thật mạnh về phía mình rồi quay người bỏ đi trong sự kinh ngạc của cô ấy.
Những ánh mắt giám thị kia đến gần tôi, tôi chỉ lạnh lùng liếc mắt bảo họ về nói với ông nội, tôi sẽ làm theo giao hẹn, đừng làm hại Đào Tử. Tôi lảo đảo quay về nơi tôi và cô ấy từng sống, sau đó rơi vào hôn mê.
*****
Khi tôi tỉnh lại thì đã trở về phong mình trong gia tộc, tôi biết ông nội sẽ lại đến, tôi lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên biết tin tôi đã tỉnh, ông liền tìm đến, chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Ông hứa sẽ không đụng đến Đào Tử, nhưng với điều kiện tôi phải lấy được huyết mạch Phượng Hoàng. Lúc đó tôi sẽ được tự do, ông còn hứa sẽ đồng ý chuyện hôn sự của tôi và Đào Tử, nếu cô ấy đồng ý.
Tôi biết chuyện long mạch, bởi vì từ bé đã nghe trưởng bối nói ở vị trí Tây Nam có một nhánh long mạch, cứ qua vài năm sẽ chuyển mình. Có điều trước đó nó sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu, khi đó chỉ cần phong ấn được long mạch là có thể hút được long khí, thay đổi số mệnh, tu thành chính quả. Tôi không biết đến cùng kế hoạch của gia tộc có thành công hay không. Dù sao đây cũng không phải là long mạch nhỏ, linh căn cũng không phải loại xoàng, muốn phong ấn đâu dễ như nói, chỉ là tôi biết nói ra cũng chẳng khuyên ngăn được gì nên đành im lặng.
Tôi đồng ý với ông nội, ông thởi dài, đưa cho tôi một con ấn. Đó là con ấn dành cho người thừa kế của gia tộc. Tôi có chút kinh ngạc, không hiểu sao ông nội lại làm vậy. Ông chỉ vuốt đầu tôi, vẻ mặt hiền hòa giống như lúc tôi còn bé, sau đó quay người rời đi.
Lại ra đi lần nữa, tôi biết ông nội vẫn sẽ giám thị. Nhưng lúc này tôi đã nghĩ thông suốt, chỉ cần ép buộc mình năm là có thể rời xa những thứ này, không phải thế sao?
Tôi biết huyết mạch Phượng Hoàng phải kích hoạt, chỉ cần kích hoạt thì sẽ xuất hiện số kiếp nghìn năm, lại tiến hành truyền thừa lần nữa. Tôi âm thầm bày ra rất nhiều trở ngại cho Tô Mạt, nhìn cô ta giải quyết từng bước một, nhìn Đào Tử xuất ngoại rồi quay về, nhìn chàng trai tên Hàn Ngạo xuất hiện.
Tôi biết Đào Tử rất rõ tất cả đều do tôi làm nhưng từ đầu đến cuối không xuất hiện. Tôi hi vọng sau khi tất cả kết thúc, lại có thể trước mắt cô ấy cầu xin được tha thứ, dù khả năng kia cực kỳ nhỏ nhoi.
Tôi từng xuống Âm Ti cướp hồn với Tô Mạt, bày kết giới trong tiệm cô ta, còn lợi dung cờ hiệu Thiên Hồn bố trí bảy cửa ải cho họ, nhìn họ vượt qua từng cửa một. Trong thời gian đó, tôi còn thu thập đủ loại vật phẩm cần thiết để phong ấn long mạch. Rất nhiều lần thấy Đào Tử cô đơn, muốn xông ra song nghĩ đến ánh mắt giám thị xung quanh nên tôi bỏ qua ý định này.
Tiếu Hi
Hi
Thời gian trôi qua từng chút, thoắt cái đã mấy năm. Tôi vẫn đấu pháp với Tô Mạt, rốt cuộc mở ra kiếp số nghìn năm của cô ta. Đúng lúc này ông nội cho tôi biết, thời gian phong ấn long mạch sắp đến, bảo tôi chuẩn bị mấy linh hồn và thể xác của mấy cô gái sinh ngày chí âm. Tôi không muốn giết người, tuy trong chuyện này tôi đã làm hại rất nhiều người, thế nhưng những cú chí mạng cuối cùng đều do người của ông nội cuống tay.
Tôi đến một khách sạn suối nước nóng ở thành phố D, bày trận pháp hấp dẫn những cô gái này tự chui đầu vào rọ. Đã thu thập được hầu hết vật phẩm phong ấn, chỉ thiếu duy nhất Đá Tam Sinh.
Nhiều năm phiêu bạt tôi đã biết một cô gái tên là Nguyệt. Cô ta rất đẹp, trên thực tế cô ta đẹp hơn Đào Tử rất nhiều. Cô ta thích tôi mà trong lòng tôi vốn dĩ không còn vị trí nào cho cô ta. Nguyệt biết tường tận mọi chuyện của tôi với Đào Tử, thế nhưng vẫn không hề che giấu cảm tình của mình.
Lúc nghe thấy tôi muốn xuống Âm Ti, mặc kệ ba mình phản đối, Nguyệt lặng lẽ đi theo. Chỗ Đá Tam Sinh đương nhiên được bảo vệ rất nghiêm ngặt, vì tôi mà Nguyệt bất chấp lấy được một mảnh Đá Tam Sinh, cũng chính vì thế mà mặt cô dính nghiệp hỏa Âm Ti, dung nhan bị hủy hoại. Một nửa khuôn mặt hoàn mĩ không tổn hao gì, một nửa còn lại thì như ác quỷ, không có da thịt, chỉ có xương trắn hếu.
Dung mạo bị hủy hoại, cô trở nên cuồng loạn, đây là chuyện thường tình của con người. Một cô gái xinh đẹp thoáng chốc biến thành như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ thế thôi. Dáng vẻ này của Nguyệt khiến tôi cảm thấy áy náy, nhưng vẫn chẳng thể trao cho cô ấy tình yêu mà cô ấy ước ao. Có lẽ là tôi lòng dạ sắt đá, tuy nhiên trái tim con người kỳ lạ thế đó. Nó nhỏ bé nên chỉ có thể đủ chứa một người, ít nhất với tôi là vậy. Điều tôi có thể làm chỉ là ở bên cạnh Nguyệt, chăm sóc song không thể nào yêu cô được.
Kế hoạch coi như thành công, chỉ chớp mắt đã lấy được vài linh hồn của mấy cô gái. Không biết số mệnh an bày hay là do duyên phận, nhóm Tô Mạt lại đến đây. Bởi vì họ đột ngột đến nên tôi giấu Cửu Bảo trong rừng rậm.
Nhìn nhóm Đào Tử muốn bảo vệ những cô gái kia khiến tôi có chút không nhẫn tâm. Tôi không phải người tàn bạo, không hề thật sự muốn làm hại mấy cô gái này. Họ biết được chuện Cửu Bảo là do Đào Tử trở lại trở lại gia tộc của mình, nhưng cô ấy không giống như tôi, mất đi truyền thừa cô ấy không cách nào vào được thung lũng. Lúc này tôi vây khốn Tô Mạt trong kết giới, chỉ muốn kéo dài một chút thời gian, không để họ bị cuốn vào chuyện này. Bởi vì chỉ cần Tô Mạt bị cuốn vào, Đào Tử cũng sẽ vào theo. Trớ true thay ở đời chuyện không theo ý nguyện của người ta bao giờ, Đào Tử bị cuốn vào còn Tô Mạt thì đã tỉnh lại. Toàn bộ mọi chuyện vượt khỏi quỹ đạo kiểm soát của tôi.
Tiếu Hi
Hi
Thời gian cách ngày phong ấn càng lúc càng gần, tôi đành phỉa giấu đi linh hồn của một cô gái thể chất Lư Đinh, bởi vì mỗi một linh hồn đều sẽ ảnh hưởng đến phong ấn. Tôi không ngờ việc tôi làm lại triệt để đẩy Nguyệt vào đường cùng. Lần cuối cùng tôi đến khách sạn tìm cô gái sinh vào ngày tháng chí âm kia, cô ta theo đuôi tôi vây Đào Tử trong kết giới. Nhưng pháp thuật của cô ta làm sao đấu lại Đào Tử, tuy cuối cùng Đào Tử bị thương nhưng Nguyệt lại tan thành mây khói. Cô ta mãi mãi không biết thể chất Đào Tử khác với người thường. Bình thường tuy vết thương sẽ chảy máu, cũng sẽ đau đớn nhưng tốc độ lành lại rất nhanh, bởi do viên máu mắt phượng Bồ Đề tôi đã trao cho cô ấy.
Tô Mạt muốn dành lại linh hồn của cô gái kia, tôi không làm khó cô ta bởi từ đầu tôi đã không có ý định mang nó đi. Tôi định bụng làm bộ bị cướp rồi sau đó rời đi thì không ngờ Đào Tử lại xuất hiện. Dù biết thể chất cô ấy khác người thường nhưng vẫn khiến lòng tôi kinh hoàng. Tôi trả hồn phách kia cho Tô Mạt song lại mang theo Đào Tử. Tôi biết chỗ đặt thể chất cô gái Lư Đinh kia có bố trí cơ quan, liền nhắc nhở Tô Mạt đi xem Hàn Ngạo.
Trong bệnh viện, lúc tôi vừa muốn rời đi thì Đào Tử đã kéo tôi ở lại, có lẽ do xúc động, cũng có lẽ do đã sớm muốn làm như vậy, nên tôi đưa Đào Tử đến khách sạn, biến cô ấy trở thành người của mình. Đó là lần đầu tiên của chúng tôi.
Giây phút chia xa vẫn phải đến, có lẽ tôi sẽ không bao giờ trở lại, có lẽ ông nội sẽ giam giữ tôi. Lúc rời khỏi tôi vẫn có chút bất an bèn quay lại, thấy Đào Tử trở về khách sạn suối nước nóng và ngủ thật say, tôi mới an tâm đến vùng núi Tây Bắc liền kề với Tây Nam, nơi đó là địa điểm phong ấn long mạch.
Đến hang núi, tôi vừa nhìn đã thấy ông nội và mấy cô gái nằm trên đất. Em họ Ly Uyên đang tính toán thời gian phong ấn tốt nhất. Điều tôi ngạc nhiên nhất chính là Cửu Bảo đang đặt ở kia đáng lẽ phải nằm trong tay Tô Mạt.
Đối với hành động của tôi, ông nội rất phẫn nộ, ông đánh tôi mắng tôi rồi sau đó rời khỏi hang động với em họ. Ông bắt tôi mau sớm tìm được hai linh hồn còn lại. Trong đó có một linh hồn tôi đang giữ nhưng không thể giao ra được. Từ xưa đến tay có rất nhều người muốn phong ấn long mạch, mà tôi lại nhận thấy ông nội không thể nào làm được điều đó. Tuy nhiên cũng không chắc chắn lắm, vì ở đây còn có Cửu Bảo. Bản thân Cửu Bảo là sự tồn tạ nghịch ý trời, mà hiện tại dùng để phong ấn long mạch, thế nên chưa biết mọi chuyện có thành công hay không.
Ba ngày sau sẽ là thời cơ tốt nhất, tôi tìm đủ mọi lý do trì hoãn kéo dài đến ngày cuối cùng. Không ngờ Ly Uyên lại dùng Đào Tử uy hiếp tôi. Tôi biết được người khởi xướng phía sau, cũng giải cứu Đào Tử, có thể gặp lại cô ấy cảm giác rất tốt.
Tôi và Đào Tử hội họp với nhóm Tô Mạt, gần đây vì quá bận rộn tôi không có quan sát tinh tượng, thế mà không ngờ lại xuất hiện điềm hung như thế. Đang lúc chúng tôi nói chuyện thì truyền đến một tiếng gầm thét. Khi chúng tôi chạy đến, mấy cô gái đã bắt đầu bị lấy máu, hai đứa em họ tôi cũng nằm bất động trên đất.
Tôi muốn kuyeen ông nội, nhưng ông đang ở trạng thái điên cuồng hơn bao giờ hết. Cuối cùng chúng tôi vẫn không thể nào ngăn cản được ông, ông nội đã sắpsửa tiến hành phong ấn cuối cùng. Hàn Ngạo bảo Đào Tử chiêu hồn mấy cô gái, muốn ngăn cản hồn họ đến gần linh hồn long mạch. May mà biện pháp này có hiệu quả...
Lúc chúng tôi tưởng như mọi chuyện đã được cứu vãn thì ông nội bỗng dưng lại bỏ qua phong ấn linh mạch. Ông lấy lại còe hiệu Thiên hồn và da người âm thai, ông đứng trước mặt tôi, có lẽ là muốn kết liễu đứa cháu bất hiếu, có điều cuối cùng vẫn không xuống tay.
Ông nội đi rồi, chúng tôi thu dọn mọi chuyện thỏa đáng, đến tận khi tôi nằm trên đùi Đào Tử nghỉ ngơi, tôi mớihiểu được tại sao ông nội lại từ bỏ.
Thời gian đã qua, uy lực linh hồn long mạch sắp khôi phục, nếu lúc này ông nội cưỡng ép phong ấn tất nhiên sẽ thất bại, có khi còn liên lụy hết tất cả. Nhưng khi ông nội từ bỏ, linh hồn long mạch đã cảm thấy chấn động, vốn là vào giờ này ngày mai nó mới chuyển mình lại bị kích thích mà đã vận động trước. Nếu như vậy cũng không khó giải thích tinh tượng kia, long mạch chuyển động kịch liệt như thế tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng vô cùng lớn. Xem ra trận tai kếp này thật sự không thể tránh.
Mở mắt ra tôi nhìn thấy Đào Tử vẫn còn đang nhìn ngoài cửa sổ. Có lẽ tôi ích kỷ, cho dù nơi này sắp xuất hiện tai kiếp cũng không thể nào ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, bởi vì đây đã là hiểm họa không thể ngăn cản. Nghĩ đến ông nội nói được làm được, sau này tôi có thể cùng Đào Tử đối mặt với tất cả mọi chuyện rồi, cho dù con đường phía trước không dễ đi nhưng rốt cuộc tôi đã được tự do.
HÉT
← Ch. 30 |