← Ch.167 | Ch.169 → |
Tiếng bạch bạch truyền vào trong tai, theo đó còn là tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ. Phó Thư Bảo không nhịn được mà thầm phì một cái. Lần trước đi tới Thính Phong Cư tại Hồng Cảng thành đã gặp Ngả Mễ Đại Na và gia chủ La gia làm chuyện này, hiện giờ tới Mạc gia cũng lại gặp chuyện như thế.
Hắn không thể không hoài nghi, có phải là mình đặc biệt có duyên với chuyện này hay không, sao lần nào cũng đụng phải chứ?
Mạc gia không rộng nhưng trên dưới cũng phải có ít nhất cả trăm gian phòng. Tìm từng gian một như vậy rất phí thời gian, mà vận dụng trường lực lượng đi dò xét thì lại có nguy hiểm. Suy nghĩ một chút.
Phó Thư Bảo vẫn quyết định thừa dịp đôi cẩu nam nữ trong phòng này làm việc mà đi tới gần đó xem xét xem. Nếu như không thể tìm được chỗ Tú Cát ở thì trở lại, chế phục hai người này, bắt bọn chúng dẫn đường.
Quyết định xong, Phó Thư Bảo liền hành động nhanh chóng. Chẳng qua vài phút sau, hắn đã trở lại chỗ cũ. Hắn không phát hiện ra chỗ ở của Tú Cát, chẳng qua qua lần thử lục soát này hắn lại phát hiện ra một hiện tượng, đó là tuyệt đại đa số căn phòng đều trống không, ít phòng có người ở.
Nhưng dù là có thì một số gia nô nấu cơm quét nhà bình thường cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với hắn.
Một tiếng thở dốc trầm trầm truyền ra từ trong phòng. Không lâu sau, tiếng mặc quần áo sột soạt truyền vào tai Phó Thư Bảo.
- Ta đi làm việc đây.
Nữ nhân nọ nói xong liền mở cửa ra ngoài.
Nam nhân trong phòng không đi theo. Hắn nhìn như còn đang nghỉ mệt sau khi chiến đấu, chỉ ừ hữ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Phó Thư Bảo lặng lẽ đi theo sau nữ nô kia, chậm rãi, âm thầm tiến tới.
Vóc người nữ nô kia thật ra không cũng không tồi, mông tròn eo nhỏ, mặt cũng xinh xắn, chắc tuổi chưa tới hai mưa, là loại người trưởng thành sớm. Ra khỏi cửa, nàng liền đi thẳng theo hành lang, trong tay còn cầm một lư hương. Thứ này hơn phân nửa là nàng mang cho Băng Oánh dâng hương rồi.
Cuối hành lang là một lối tắt qua rừng cây, không có đèn đuốc, tối đen một mảnh.
Phó Thư Bảo đi theo, đột nhiên áp sát tới phía sau nữ nô kia. Dựa theo kế hoạch, lúc này là cơ hội tốt để khống chế nữ nô, để nàng dẫn đường. Nhưng ngay khi tay hắn chuẩn bị túm lấy cái cổ mịn màng của nàng thì một tiếng cười quen thuộc đột nhiên truyền vào tai hắn. Tiếng cười kia xuất hiện từ một căn phòng sáng đèn ở phía trước.
Là Tú Cát!
Ngoài tiếng nói của mấy nữ nhân cạnh mình ra, chỉ sợ là giọng nói của Tú Cát dù có hóa thành tro thì Phó Thư Bảo cũng vẫn nhận ra được.
Đột nhiên có tiếng cười truyền tới khiến Phó Thư Bảo bỏ qua ý định khống chế nữ nô, ẩn dấu tất cả khí tức trên người, âm thầm lại gần nơi phát ra tiếng cười.
Nữ nô kia cũng không hề phát hiện ra phía sau có người, càng không phát hiện ra người kia vừa mới đưa tay về phía mình, chuẩn bị túm cổ mình như túm cổ gà.
Nơi nàng phải đi tới dâng hương là Thúy Trúc Lâu trong Mạc gia. Nó có hai tầng, tầng dưới để tiếp khách, tầng trên mới là chỗ ở. Lúc này chỉ có Băng Oánh mới có thể ở trong Thúy Trúc Lâu. Thật ra nó cũng là tương trưng cho thân phận các ngươi. Tú Cát dù ở trong nhà cũ của Mạc gia nhưng cũng không được coi là chủ nhân chân chính.
Giờ phút này căn phòng đang sáng đèn là khuê phòng của Băng Oánh.
Chậm rãi đi lên lầu, nữ nô đứng ở cửa phòng, cất giọng nói:
- Công tử, Băng Oánh tiểu thư, hương đã được mang tới rồi.
- Tiến vào đi.
Tiếng Tú Cát truyền tới.
Đẩy cửa ra, nữ nô đi vào, đốt hương rồi lui ra khỏi phòng.
Thời gian nàng dừng lại dù ngắn nhưng Phó Thư Bảo cũng mượn khí tức trên người nàng, thần không biết quỷ không hay mà tới trên nóc Thúy Trúc Lâu. Nữ nô khi rời khỏi phòng Băng Oánh, hắn đã phủ phục trên nóc, cũng dung hợp cơ thể với hoàn cảnh bốn phía.
May mắn vô cùng là đêm nay mưa to, khiến hắn có thể dùng lực lượng thủy Nguyên Tố yếu ớt để âm thầm di chuyển. Giờ phút này hắn chẳng khác nào một giọt mưa trong đêm mưa. Quanh hắn là ngàn vạn giọt nước mưa đang rơi. Thử nghĩ xem, có ai nhận ra được trong một vạn giọt nước mưa đổ xuống có một giọt nước mưa đang yên lặng là hắn chứ?
Tú Cát chẳng qua chỉ là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, Tú Cát lực lượng cũng mới đạt cảnh giới tầng thứ nhất. Hắn tuyệt đối không thể dò xét được Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố có thực lực vượt qua hắn như Phó Thư Bảo.
Băng Oánh dù có phương pháp độc đáo để dò xét trường lực lượng lực lượng nhưng trong đêm mưa thế này cũng không thể tìm thấy Phó Thư Bảo. Nếu như tu vi lực lượng của nàng là cấp Nguyên Tố lực hoặc là cao cấp hơn thì có lẽ còn có khả năng tránh mọi chuyện phát sinh.
Nhưng đáng tiếc chính là nàng mới chỉnh đạt tới cảnh giới Tinh Thần Lực tầng ba thôi.
Dường như tất cả đều có lợi cho Phó Thư Bảo. Nhưng muốn giải quyết cả hai người Băng Oánh và Tú Cát, đối với hắn mà nói cũng tương đối khó khăn, cũng không có gan ra tay thiếu suy nghĩ.
- Mẹ kiếp, không ngờ đã định thân, coi như là hôn thê của lão tử mà đêm hôm khuya khoắt vẫn cười nói với Tú Cát trong khuê phòng. Thế này không phải chủ tâm cắm sừng ông thì là gì?
Ghé sát vào nóc nhà, nhìn qua khe hở trên mái, thấy Tú Cát và Băng Oánh đang cười cợt trong phòng, Phó Thư Bảo có cảm giác lửa nóng bừng lên.
Hắn dù không có chút cảm giác nam nữ đối với Băng Oánh nhưng nam nhân là như vậy, dù là thê tử trên danh nghĩa của mình thôi, hắn cũng không cho phép nam nhân khác nhúng chàm.
Từ xưa tới nay nam nhân nào cũng đều không muốn đội mũ xanh, hắn tại sao lại phải chịu chuyện thối tha này chứ?
Trong lòng dù đang bị lửa giận thiêu đốt nhưng Phó Thư Bảo vẫn tỉnh táo phi thường, khắc chế bản thân. Hắn muốn một cơ hội, cơ hội khi Tú Cát và Băng Oánh tách nhau ra.
Đôi người ngọc trong phòng căn bản không phát hiện ra trên đỉnh đầu có một đôi mắt tràn ngập sát khí đang quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Bọn họ vẫn nói chuyện vui vẻ, tiếng cười thi thoảng lại truyền ra từ trong miệng.
Thật ra Tú Cát cũng không chỉ không chú ý tới Phó Thư Bảo ở ngay trên đỉnh đầu hắn mà thậm chí căn bản không ngờ mục tiêu hắn muốn giết lại giết ngược trở lại đại bản doanh của hắn.
Cả ngày nay hắn chỉ nghĩ tới một người... Đó là băng sơn mỹ nữ, Băng Oánh trước mặt hắn.
Thân thể nữ nhân tốt như Băng Oánh, dùng phương pháp mạnh mẽ khẳng định không được việc. Cho dù hắn là người có thân phận cũng không được. Cách duy nhất chính là bỏ thuốc.
Giờ phút này Xử Tử Tán đang im lặng cháy trong lư hương, chậm rãi chiếm từng tấc gian phòng cùng với hương liệu cao cấp.
Ngắm mỹ nhân dưới đèn là một loại hưởng thụ khó có được.
Da thịt Băng Oánh trời sinh trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn lại càng lộ cảm giác mềm mịn đặc biệt, dường như là một loại mỹ ngọc có tính mạng vậy, ấm áp, êm ái, tuyệt không thể tả nổi.
- Tú Cát ca ca, ngươi... Sao lại nhìn ta như vậy chứ?
Vô cùng xấu hổ, dưới ánh mắt như lửa đốt của Tú Cát, Băng Oánh hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt như ngọc cũng hiện lên hai đám đỏ hồng, nhìn đáng yêu tới cực điểm.
Nét quyến rũ như vậy, đối với một nữ tử vẫn rất biết tự giữ mình, lại trong sạch cao ngạo như Băng Oánh là chuyện rất khó thấy được. Đặc biệt là lúc này Tú Cát đang sắc tâm manh động, dù là nàng không có cảm giác gì thì cũng vẫn xúc động muốn lao tới.
- Ha ha, Băng Oánh muội muội. Qua đêm nay, giữa chúng ta sẽ không còn chướng ngại gì nữa rồi.
Tú Cát lại cười. Ánh mắt hắn nhìn xuống ngực sữa của Băng Oánh. Bầu ngực có kích thước nguy nga kia khiến hắn rất động tâm.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |