← Ch.207 | Ch.209 → |
- Ha ha... sờ thôi mà, không cần phải căng thẳng. Ha ha, thực ra cũng chẳng có gì to tát mà.
Phó Thư Bảo vội vã mà tham lam bóp nhẹ mấy cái, rồi mới thu tay lại với vẻ rất không cam tâm. Nhưng ngay khi hắn thu tay lại thì giữa hai chân hắn bỗng có cảm giác đau, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy lãnh địa của mình bị chiếm lĩnh.
- Ngươi tưởng chỉ có ngươi mới biết làm chuyện đó ư?
Phó Thư Bảo: "...."
Vốn tưởng bình an vô sự, nhưng chỉ vì thiếu gia quyến luyến bờ mông bị ánh nắng chiếu rọi kia, kết quả lại là một phen quấy rối và vật lộn.
Chỉ có điều, dù thiếu nam và thiếu nữ có muốn tiến thêm cách mấy, nhưng cứ đến lúc quan trọng nhất thì vẫn phải dừng lại. Cảm giác đó thật khiến người khác tức chết.
Không dám dây dưa thêm nữa, Phó Thư Bảo nhảy xuống khỏi giường trước tiên, mặc qua loa Xà Bì Giáp làm bằng Ngân Ti Tàm Mãng Xà và áo khoác ngoài, Độc Âm Nhi ở trên giường một lúc lâu rồi mới trèo xuống, tìm Xà Bì Giáp và áo khoác ngoài của mình, rồi chậm rãi mặc lên người.
Phó Thư Bảo nhìn chòng chọc Độc Âm Nhi không chớp mắt, xem mỹ nữ mặc y phục, lạc thú nó đem lại dường như chẳng hề kém việc nhìn mỹ nữ thoát y chút nào. Nhìn làn da trắng ngần như tuyết dần biến mất trước mắt, khát vọng được lột trần nàng lần nữa trở nên cực kỳ mãnh liệt.
Khi vùng đồi màu mỡ được che đậy bởi đám lông tơ ít ỏi kia biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng hắn cuối cùng cũng phát ra một tiếng thở rất dài. Ông trời có xót thương, sau này không biết còn có cơ hội nhìn thấy hay không?
- Nhìn đủ chưa? Đồ quỷ háo sắc!
Độc Âm Nhi mắng một câu đầy bất mãn, và nhanh chóng mặc chiếc áo ngực bi ki ni mà Phó Thư Bảo thiết kế ra, để che đi đôi "sóng lớn" đáng yêu kia. Nhưng vì động tác của nàng quá nhanh, nên một tên nghịch ngợn đã tuột ra khỏi mảnh vải ít ỏi đến đáng thương đó. Da trắng nõn nà, có cảm tưởng như chỉ cần chạm nhẹ thì nó sẽ rách ra, điểm hồng ở giữa nhô lên, chĩa ra phía trước, một chữ "đẹp" làm sao nói hết được.
- Ài...
Phó Thư Bảo lại thở dài trong lòng, khi Độc Âm Nhi vừa e thẹn vừa nóng giận vừa thô bạo tóm gọn tên nghịch ngợm kia và nhét lại vào trong, Phó Thư Bảo mới kéo lê hai chân, cực kì mệt mỏi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài càng tươi đẹp hơn. Trong ngự hoa viên sau Hoàng Kim Điện chim hót hoa nở, các loài thực vật và hoa cỏ quý giá tranh nhau đua nở, cùng tắm gội trong ánh nắng mặt trời, sự điểm xuyến của chúng khiến cả ngự hoa viên kia giống như tiên cảnh chốn nhân gian vậy.
Thế nhưng, cảnh sắc có đẹp hơn nữa cũng không xóa đi được cảm giác nặng nề trong lòng Phó Thư Bảo. Mỗi khi đến bước đường cùng, lúc nào hắn cũng sẽ nghĩ ra một cách phá giải nào đó mà người ta không nghĩ tới được.
Nhưng lần này, đối diện với hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực và vô số các Hoàng Kim Vệ kia, hắn cũng hết cách rồi.
- Bảo ca, chúng ta đã bị giam lỏng ở đây đã 3 ngày rồi.
Giọng nói của Độc Âm Nhi từ phía sau truyền lại, trong giọng nói ấy cũng không khó nhận ra sự nặng nề ẩn chứa trong lòng.
- Ba ngày rồi sao?
Phó Thư Bảo lầm bầm nói. Ở đây thêm một ngày, hắn và Độc Âm Nhi sẽ càng nguy hiểm hơn.
- Thật ra, ngươi cũng không cần phải nghĩ quá nhiều, được ở bên cạnh ngươi, cho dù chết đi, ta cũng chẳng có gì tiếc nuối nữa.
Độc Âm Nhi buồn bã nói.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Độc Âm Nhi, lòng Phó Thư Bảo bỗng thấy thật cảm động, quay người lại, hắn mở rộng hai tay và ôm thật chặt Độc Âm Nhi vào lòng. Độc Âm Nhi cũng nhỏ giọng kêu lên một tiếng, dang đôi tay trắng ngần ôm chặt lấy vùng eo của hắn. Giữa họ chẳng còn chút khe hở nào.
Lúc này, thời gian dường như đã dừng lại.
Sau phút giây ấm áp đó, cửa điện vốn đóng chặt bỗng mở ra, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi vội vàng buông nhau ra, cùng nhìn về cửa điện.
Người đầu tiên từ sau cửa điện bước vào là Tả Hoàng Kim Vệ tổng quản Lăng Tiêu, theo sau là Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản Thác Thiên, nhìn hai Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản sắc mặt lạnh lùng bước vào, trong lòng Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi không khỏi có cảm giác bị xiết chặt, chẳng lẽ đã hết thời gian rồi sao?
Nhưng sau lưng Tả Hữu tổng quản còn có một người nữa bước vào, chăm chú nhìn người vừa bước tới, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi cũng kinh ngạc sững người tại chỗ.
Người theo sau Tả Hữu Hoàng Kim Vệ đến Ngự Hoa Viên này là một xà nhân cao khoảng 2 mét, đầu người thân người, nhưng lại có một cái đuôi rắn vừa thô vừa dài.
Đương nhiệm Xà Nhân Tộc Tộc Trưởng Kim Dịch.
Phó Thư Bảo bỗng nghĩ tới người này.
- Bảo ca, ngươi đoán không sai... Định Thiên Vương Tước cũng đang bị giam lỏng ở đây.
Vì căng thẳng, Độc Âm Nhi lặng lẽ kéo tay Phó Thư Bảo.
- Đừng lên tiếng, bây giờ xem ra, chúng ta còn chưa chết được đâu.
Dùng phương thức truyền âm để an ủi Độc Âm Nhi một câu, Phó Thư Bảo lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hắn phát hiện, bàn tay mềm mại kia đã lạnh như băng.
- Ha ha,
Tiến vào ngự hoa viên, Kim Dịch cười sang sảng nói:
- Chỗ này quả là không tệ, so với cái ổ rắn của ta thì thoải mái hơn nhiều.
Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản trầm giọng nói:
- Vậy mời Kim Dịch tộc trưởng ở đây chịu uất ức vài ngày.
- Uất ức gì chứ, ta còn mong được ở thêm vài ngày ấy chứ.
Kim Dịch lại cười ta sảng khoải. Tuy nhiên, giọng nói của hắn có xen lẫn cả tiếng rít của rắn, cho nên dù có cười thế nào thì tiếng của hắn vẫn lạnh như băng, thậm chí có vẻ cực kỳ tà ác.
Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản không đưa Kim Dịch đến trước mặt Độc Âm Nhi và Phó Thư Bảo, mà dẫn hắn đến một căn phòng khác, sau đó, lại đem những lời nói với Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi ba ngày trước nói lại một lượt với Kim Dịch. Chỉ có điều, hai tổng quản này trực tiếp uy hiếp, cảnh cáo Độc Âm Nhi và Phó Thư Bảo một khi xông vào nơi bị cấm thì chỉ có con đường chết, nhưng lại chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở Kim Dịch đừng đi vào những nơi ngoài hoa viên mà thôi.
Người so với người đã đủ tức chết rồi, mấu chốt là Kim Dịch chẳng qua chỉ là một xà nhân, trong mắt thế nhân hắn là hiện thân của sự tà ác, nhưng lại được đối xử có lễ có nghĩa như vậy, điều này khiến Phó Thư Bảo thấy cực kì khó chịu.
- Hai tiểu oa kia đang nhìn gì vậy?
Dường như phát hiện ra địch ý trong ánh mắt Phó Thư Bảo, Kim Dịch lập tức đáp trả bằng ánh mắt lạnh băng, vằn những tia máu, ánh mắt ấy còn sắc hơn nhiều chiếc răng nhọn hoắt dài quá mức bình thường kia, dù nhìn thế nào, hắn cũng khiến người ta có cảm giác bị áp bức khó thoát ra được.
- Âm nhi, chúng ta về phòng thôi.
Phó Thư Bảo không có hứng thú đáp lời, hắn lôi tay Độc Âm Nhi kéo vào phòng.
- Đáng ghét, dám đối xử với ta như vậy?
Kim Dịch tức giận nói.
Tả Hoàng Kim Vệ tổng quản Lăng Tiêu nói:
- Kim Dịch tộc trưởng, bọn họ chẳng qua chỉ là những thiếu niên chưa hiểu sự đời mà thôi, vì họ có chút hỗ trợ với bệnh tình của bệ hạ, cho nên mới giữ lại đây, mong Kim Dịch tộc trưởng đừng làm hại bọn họ thì tốt hơn.
- Vậy nể mặt Lăng Tiêu huynh đệ ngươi, ta sẽ không truy cứu nữa, mà thôi, các ngươi cũng về đi, ta muốn đi ngủ một giấc.
Không nói gì thêm nữa, Kim Dịch quay người bước vào trong phòng, hắn quá nhanh nhẹn, dù không có đôi chân của loài người, nhưng đuôi rắn to dài kia chỉ cần trượt nhẹ một cái, thân người to lớn khác thường kia của hắn đã tiến vào phòng không chút tiếng động.
Tả Hữu Hoàng Kim Vệ nhìn nhau, không nói gì thêm, đi theo con đường cũ quay về Hoàng Kim Điện.
Chờ đến khi Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quan đi vào trong cửa điện, và cửa điện lại khép chặt lại thì Phó Thư Bảo mới thôi áp tai vào cửa. Vốn không hy vọng xa vời sẽ nghe được tin tức gì có giá trị, nhưng lần nghe trộm đơn giản này, hắn lại nghe được một tin bất ngờ.
Trong ngữ khí khi Kim Dịch và Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản đối thoại, ba người họ dường như có quen biết, điều này thể hiện rõ ràng trong câu nói cuối cùng của Kim Dịch.
Nếu Tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịchvà Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản của Tú Lực hoàng đế có quen biết, cộng thêm thứ phát hiện trên người Tú Lực hoàng đế, điều này có ý nghĩa gì?
Trong lòng Phó Thư Bảo bỗng xuất hiện cảm giác bất an, sẽ gặp nguy hiểm...
← Ch. 207 | Ch. 209 → |