← Ch.235 | Ch.237 → |
- Đừng cản ta... Ta đã mang đến đây đồ vật chủ nhân ngươi muốn nhất.
Quả nhiên từ bên ngoài sơn động truyền đến thanh âm của Chi Ni Nhã.
Thứ mà Phó Thư Bảo bây giờ mong muốn nhất chính là nữ nhân. Quả thực, Chi Ni Nhã đã trực tiếp mang nàng tới rồi.
Xuân Lan mắt thấy không ngăn cản được, đành phải hô lớn nhắc nhở.
- Thiếu gia! Chủ mẫu Chi Ni Nhã thực sự đến rồi!
Lần đầu hô lớn cảnh báo ngược lại là thông minh, tuyệt đối không để lại dấu vết. Nhưng khi bổ sung thêm một câu này, như vậy chính là vẽ rắn thêm chân, giấu đầu lòi đuôi rồi!
- Đồ ngốc...
Phó Thư Bảo thầm mắng một câu, còn đang suy nghĩ nên ứng phó như thế nào, thanh âm của Chi Ni Nhã đã truyền vào.
- Ha ha! Ta biết rõ thiếu gia nhà các ngươi nhất định là đang trốn trong đó làm chuyện gì bí hiểm phải không? Các ngươi đừng ngăn cản ta, càng che che dấu dấu như vậy, ta lại càng muốn vào xem một chút.
Chi Ni Nhã nhấc chân đi vào sơn động.
Phó Thư Bảo lập tức tranh thủ thời gian tiến lên ngăn cản, ngay cả cái mũ con kia cũng không kịp cầm theo.
- Ồ! Bảo ca, ngươi không làm chuyện gì kỳ quái đấy chứ? Tại sao đám nữ bộc của ngươi lại thần thần bí bí như vậy?
Trông thấy Phó Thư Bảo nghiêm trang đứng cạnh Luyện Thiên Đỉnh đen kịt nhìn mình, Chi Ni Nhã có chút mơ hồ nói.
Phó Thư Bảo cười cười, nhún vai nói:
- Ngươi cũng biết đấy, vì để giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc của hơn hai nghìn tộc nhân Độc Lang tộc, mấy ngày hôm nay ta lao tâm lao lực, mệt mỏi quá... Trong lòng cũng rất nhớ ngươi, vừa rồi ta còn suy nghĩ, đã mấy ngày không gặp, ngươi gầy đi hay mập hơn, ăn có no không, ngủ có ngon không... Ha ha, không nghĩ tới bây giờ ngươi đã xuất hiện trước mặt ta rồi...
- Miệng lưỡi trơn tru, chuyên dỗ dành nữ hài tử...
Chi Ni Nhã ngoài miệng nói vậy, nhưng trái tim lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thanh âm thanh thúy hỏi:
- Vậy ngươi xem, ta gầy đi hay mập ra?
Phó Thư Bảo đảo quanh người Chi Ni Nhã một vòng, nghiêm trang nói:
- Dường như có chút gầy đi. Chẳng qua, so với trước kia còn hấp dẫn hơn, còn nữa, vài ngày không được ngửi mùi thơm tự nhiên trên người của ngươi, hình như mùi hương của ngươi càng ngày càng thêm ngạt ngào, thơm quá.
- Không đứng đắn...
Chi Ni Nhã ngượng ngùng, mặt mày ửng đỏ.
Làn da mềm mại ngoài trắng trong hồng của Chi Ni Nhã khiến cho nội tâm Phó Thư Bảo vô cùng rung động, không nhịn được quét mắt về phía dáng người đẫy đà khêu gợi thêm vài lần, trong đầu đột nhiên nảy sinh một âm mưu.
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Chi Ni Nhã lại càng thêm xấu hổ. Nàng biết Phó Thư Bảo đang nhìn địa phương thần bí của nàng, chẳng qua, dù biết rõ ánh mắt đối phương rất vỗ lễ, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng vui mừng, đồng thời còn có một loại cảm giác kỳ quái, muốn hắn cứ nhìn mình như vậy mãi mãi.
- Ừm, khục...
Phó Thư Bảo nghiêm mặt nói:
- Chi Ni Nhã, tuy rằng quan hệ của chúng ta đã trở thành người một nhà, nhưng quy củ của phòng thí nghiệm vẫn không thể phá bỏ, ngươi muốn bước vào bên trong cần phải thay trang phục phòng khuẩn.
- Trang phục phòng khuẩn?
Chi Ni Nhã bị dọa đến sững sờ.
- Đó là cái thứ gì?
Phó Thư Bảo nghiêm trang nói.
- Chính là trang phục trên người bốn nữ bộc của ta.
- Phì...
Chi Ni Nhã gắt nhẹ một tiếng.
- Đó là quy củ của sắc quỷ nhà ngươi thì có?
- Chuyện này nói như thế nào nhỉ? Ngươi cho rằng ta nguyện ý để cho các nàng mặc như vậy sao? Đó là bởi vì y phục trên người sẽ mang theo bụi bặm và vi khuẩn, ảnh hưởng đến thí nghiệm của ta. Cho nên trong phòng thí nghiệm, bất luận người nào tiến vào cũng đều phải ăn mặc như vậy. Bộ quần áo kia đã trải qua xử lý đặc biệt, là trang phục tuyệt đối không có bụi bặm và vi khuẩn.
Nói xong, Phó Thư Bảo lập tức cởi bỏ áo khoác cùng với nhuyễn giáp được chế tạo từ bộ da của Ngân Ti Tàm Mãng trong người ra.
- Ngươi gạt người, trên người của ngươi làm gì có mặc đồ như thế?
- Ngươi lại sai rồi, đó là quần áo dành cho nữ từ, sao ta có thể mặc dược, y phục trên người ta cũng đã trải qua xử lý đặc thù, cho nên ta mới có thể mặc như vậy.
Muốn dụ dỗ nữ nhân yêu mến cởi quần áo, Phó Thư Bảo rất cam lòng bỏ tâm huyết. Trước tiên dùng lời ngon ngọt oanh tạc một lần, làm tê liệt tính cảnh giác của nàng. Sau đó thận trọng từng bước, cuối cùng sắp sửa khiến cho nàng cởi quần áo ra.
- Ta không mặc đâu, ngượng chết người đi được! Ta tới đưa cho ngươi cung tiễn.
Chi Ni Nhã cầm trong tay một chiếc hộp đưa tới trước mặt Phó Thư Bảo, còn nói thêm.
- Đoàn trưởng Hổ Linh đã làm xong cung tiễn rồi. Chẳng qua, nàng phải huấn luyện Hồng giáp thị vệ đoàn, đúng lúc ta đi qua, cho nên nàng nhờ ta mang cái này tới cho ngươi.
Lúc trước Phó Thư Bảo cũng đã chú ý tới chiếc hộp trong tay Chi Ni Nh rồiã, chẳng qua hắn lập tức bỏ qua. Giờ phút này, Chi Ni Nhã đưa chiếc hộp đến, sự chú ý của hắn lập tức chuyển qua chiếc hộp gỗ. Nhận lấy, mở ra, vừa nhìn, chỉ thấy bên trong là một chiếc cung bằng Thiên Trúc màu xanh biếc, thân cung rất thanh tú, là loại đoản cung có thể dễ dàng mang theo bên người. Chẳng qua, cho dù là đoản cung, nhưng uy lực nó có thể phát huy ra, cung nỏ bình thường tuyệt đối không có khả năng so sánh được.
Ngoại trừ cây đoản cung thanh tú ra, dưới đáy hộp gỗ còn có một bộ mũi tên được phủ lên trên một tầng màu trắng sữa, đó là dùng răng nanh của Ngân Ti Tàm Mãng chế tạo thành.
Toàn thân mũi tên trắng noãn tuyệt đối vô cùng hiếm thấy. Nguyên nhân không chỉ bởi vì đầu mũi tên được chế tạo từ răng nanh của mãng xà, mà ngay cả thân tên cũng được làm từ Bạch Tịnh Mộc thượng đẳng, lông vũ phía đuôi tên cũng là chọn dùng lông thiên nga màu trắng. Bao quát toàn thân, quả thực là toát lên phong phạm trang nhã trác tuyệt của một đại hành gia nổi tiếng. Số lượng bao gồm hai mươi mũi.
Nhìn cây đoản cung hoàn mỹ cùng nguyên một bộ mũi tên, trong nội tâm Phó Thư Bảo tràn ngập vui mừng. Đồng thời hắn không thể không thừa nhận, tài nghệ chế tạo cung tiễn như vậy tuyệt đối không tìm được trên thị trường. Trình độ chế tạo cung tiễn của Hổ Linh xác thực là không bình thường.
- Trở về ta sẽ tự mình cảm tạ nàng ấy.
Phó Thư Bảo tự đáy lòng nói.
- Đều là người của mình, cần gì phải khách khí như vậy? Hổ Linh từng nhắc qua việc hai người các ngươi ở trong Mai Bảo Sâm Lâm, ta biết ngươi đã từng cứu tính mạng của nàng, ngươi đi cảm tạ nàng, ngược lại sẽ không phù hợp, việc này để ta làm thay đi!
Chi Ni Nhã vừa cười vừa nói.
Thật sự là hiền lương thục đức, phong phạm quý tộc, Phó Thư Bảo cảm thấy vô cùng vui mừng, liếc mắt về phía cửa sơn động, chỉ thấy đám nữ bộc đã sớm thức thời rời đi. Lúc này, trong sơn động, thậm chí xung quanh có lẽ cũng chỉ còn hắn và Chi Ni Nhã mà thôi.
Cô nam quả nữ ở trong một sơn động, vậy thì...
- Chúng ta trở lại chuyện chính đi, Chi Ni Nhã, ta vẫn kiên trì đề nghị ngươi phải thay đổi trang phục phòng khuẩn, Tuy rằng đoản cung bằng Thiên Trúc có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng việc thử cung có thể làm sau...
Cơ hội trước mặt tuyệt đối không thể để vuột khỏi tay, Phó Thư Bảo phân tích, rất có nặng nhẹ.
- Mấy ngày nay khó khăn lắm mới có thể gặp ngươi một lần, ngươi liền đưa ra một yêu cầu quá phận như thế, thiệt là...
- Chế định quy tắc là phải tuân thủ, ngươi hãy dứt khoát thay đổi y phục đi. Ừ, đằng sau khung tài liệu kia còn có một bộ trang phục phòng khuẩn dự phòng, ngươi đi đổi trang phục đi, sau đó ta dẫn ngươi đi xem một thứ vô cùng thần bí...
Lão sói xám khi bắt chú dê nhỏ đều có âm mưu như vậy.
← Ch. 235 | Ch. 237 → |