← Ch.310 | Ch.312 → |
- Phụ thân trân trọng giao Bách Thú Đan cho ta, tính mạng của phu quân cũng coi như được giữ lại. Sáu này chắc hắn cũng càng thuần phục phụ thân đại nhân. Xem ra có được tất có mất. Mất đi một viên Bách Thú Đan nhưng lại được quân đoàn Hổ Uy.
Trong lòng tính toán như vậy, nhìn một chút rồi Tú Chi lại đóng hộp ngọc lại.
- Phụ nhân, nghĩ sớm một chút đi.
Một Kim Hoa Vệ đứng ở ngoài cửa nói, không tiến vào trong.
- Ừ, ta biết rồi. Mặc dù sắp tới địa giới của Anh Thạch Thành rồi nhưng cũng không thể không cảnh giác nhé. Các ngươi vẫn thay phiên gác đêm như bình thường đi.
Tú Chi ra lệnh.
- Vâng thưa phu nhân.
Kim Hoa Vệ đứng ở cửa đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Kim Hoa Bát Vệ trực tiếp phụ trách an toàn cho Tú Chi, ban đêm bốn người ngủ, bốn người còn lại thay phiên canh gác bên ngoài trướng, nửa đêm mới thay ca.
Bốn Kim Hoa Vệ canh gác ba phía của đại trướng và doanh địa, một hướng còn lại do mười mấy kỵ binh canh gác. Quan sát bốn phương, nhân số dù chỉ có hai mươi người nhưng đều là lực lượng tinh nhuệ. Nhất là lực chiến đấu của Kim Hoa Bát Vệ là thứ tuyệt đối không thể xem thường được.
Nửa đêm đầu coi như bình tĩnh, trời cao trăng sáng, sao trời lấp lánh. Nhưng sau nửa đêm, một đám sương mù yên lặng, chậm rãi bao phủ nơi này, tầm nhìn giảm xuống không quá mười thước!
- Mẹ kiếp, một đêm hữu tình như vậy, đột nhiên sao lại có sương mù dày như thế chứ?
Một kỵ binh đang đứng gác càu nhàu.
Đồng bọn cạnh hắn chà chà tay, nhìn xung quanh, nửa ngày sau mới nói:
- Thế cũng là bình thường thôi. Trong núi sương mù dày, bình thường mà.
- Có phải là có người giở trò quỷ không?
Kỵ binh nói đầu tiên lại tỏ vẻ rất cảnh giác.
Đồng bọn cạnh hắn cười nói:
- Ngươi cũng lo lắng quá rồi. Thúc đẩy được sương mù thế này thì e phải là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng. Người như vậy, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có mấy người, sao lại xuất hiện ở nơi này được chứ? Mà chỗ này cũng gần địa giới của Anh Thạch Thành rồi. Có một quái vật lớn như quân đoàn Hổ Uy, dù là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng cũng không dám càn rỡ phải không?
- Được rồi được rồi. Chắc ta thật sự lo lắng quá thôi. Chúng ta cẩn thận một chút, đứng canh cho tốt.
- Huynh đệ, chờ một chút...
- Cái gì?
- Ngươi không cảm thấy bên trong sương mù có một mùi gì thơm thơm sao? Giống như là mùi hoa ấy?
- Đúng thế, ta ngửi thấy rồi. Chẳng lẽ là hương hoa à? Lại còn có mùi như mùi nho. Đúng, chính là mùi nho rồi...
- Mẹ kiếp, ta còn thấy mấy nữ nhân đi tới. Ngươi có nhìn thấy không?
- Nhìn thấy, có nhìn thấy...
Rầm rầm hai tiếng. Hai kỵ binh đang đứng gác té ầm ầm xuống mặt đất.
Cách doanh địa của Tú Chi đại khái khoảng năm mươi thước, bên cạnh một khe núi có một thiếu niên đang khoanh chân ngồi. Bên cạnh hắn, một dòng suối đang sôi sùng sục. Một luồng hơi nước như một dải lụa lớn bay lên bầu trời, tích tụ trên đó thành một đám mây đen, lúc nào cũng có khả năng biến thành mưa to. Nhưng nó lại giống như bị một bàn tay vô hình đẩy về phía doanh địa của Tú Chi.
Bên cạnh thiếu niên có một thiếu nữ đang rải một bao bột phấn màu tím trong sương mù, để thứ bột phấn này lẫn vào sương mù, bay về phía chỗ Tú Chi.
Thiếu niên kia chính là Phó Thư Bảo mà người rải phấn tím là Hồ Nguyệt Thiền của hồ tộc, hồ ly tinh tương lai. Thứ bột phấn nàng rải chính là bột khô của Huyễn Tâm Bồ Đào được nghiền nát. Ai ăn phải một quả Huyễn Tâm Bồ Đào liền say mấy nga. Mà đám kỵ binh dù không phải người bình thường nhưng tu vi lực lượng cũng không cao lắm, hít bột phấn của Huyễn Tâm Bồ Đào, sinh ra ảo giác, đắm chìm trong mộng đẹp, mê man vài tiếng cũng là bình thường.
Hạ sát thành công Dương Mộc và sáu kỵ binh thủ hạ của hắn cũng không khí lòng tin của Phó Thư Bảo bành trướng tới vô hạn. Hắn biết muốn giết Kim Hoa Bát Vệ và mười mấy kỵ binh bảo vệ Tú Chi, lấy được đồ trong tay ả thì nhất định phải có đối sách.
Đuổi theo tới đây, sau khi xem xét địa hình, Phó Thư Bảo liền chọn con suối này, dùng sương mù hạ thủ mấy kỵ binh. Còn tám vị Kim Hoa kia đều có tu vi cấp Linh Lực, không thể hy vọng là bọn họ bị mê hết cả nhưng làm bọn họ bị ảnh hưởng, mất đi một bộ phận lực chiến đấu thì vẫn được.
Mộc có thể sinh gió, cũng có thể đuổi gió. Đây chính là động lực khiến sương mù di động.
Thủy có thể tụ cũng có thể phân, biến hóa thành đám sương mù kia.
Dựa theo lý giải bình thường thì một Luyện Lực Sĩ cảnh giới tầng một Linh Lực, nhiều nhất chỉ có thể thúc đẩy một đám sương mù, tuyệt đối không thể khiến sương mù bao phủ cả một vùng rừng núi thế này. Nhưng Phó Thư Bảo không phải là Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực bình thường. Hắn tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển, hơn nữa gặp kỳ ngộ liên tiếp. Luyện Lực Sĩ bình thường căn bản không thể so năng lực với hắn.
Một đám sương mù được gió cuốn đi, cả sườn núi đối diện năm mươi thước cũng hoàn toàn bị bao phủ trong sương mù rồi. Lúc này Phó Thư Bảo mới dừng thúc đẩy và tụ sương mù, đứng thẳng dậy.
Luyện Lực Sĩ cao cấp có thể thúc đẩy phong lôi, hình thành mưa sét, lấy nhân lực thay đổi thời tiết, nghịch thiên mà đi. Hiện tại hắn đã làm được một chút, chẳng qua mới chỉ là ban đầu mà thôi. Nhưng chỉ như thế cũng đã đủ để thực hiện kế hoạch của hắn rồi.
- Được chưa? Huyễn Tâm Bồ Đào phấn của ta cũng ném hết rồi.
Hồ Nguyệt Thiền nói.
Phó Thư Bảo nói:
- Tốt rồi. Hiện tại ngươi ẩn nấp đi. Dù ta xuất hiện tình huống gì cũng không được xuất hiện, hiểu chưa?
Hồ Nguyệt Thiền gật gật đầu:
- Được rồi. Ta ở chỗ này đợi ngươi.
Phó Thư Bảo lại lấy Luyện Lực Khí thuẫn cướp được từ tay Dương Mộc, đưa cho Hồ Nguyệt Thiền:
- Để phòng ngừa bất trắc, ngươi giữ tấm thuẫn này lại phòng thân nhé.
Sau đó hắn mới lôi Thiên Trúc Cung và năm mươi mũi Xà Nha Tiễn ra, vọt nhanh về phía doanh địa của Tú Chi.
Nhìn Luyện Lực Khí thuẫn trong tay, lại nhìn bóng lưng Phó Thư Bảo trong nháy mắt đã đi xa, Hồ Nguyệt Thiền sửng sốt nửa ngày mới thì thào một câu:
- Hắn quan tâm ta hay là sợ ta kéo chân hắn đây?
Sau đó nàng lại than thở một câu:
- Ôi, nếu ta có lực chiến đấu mạnh như hắn thì tốt rồi. Như vậy cũng không để hắn phải một mình mạo hiểm....
Trong một khắc quan trọng này, khát khao lực lượng của hồ ly tinh tương lai đã đạt tới độ cao trước nay chưa từng có.
Sương mù bao phủ dưới sườn núi Lạc Mã.
- Sương mù này có vấn đề!
Kim Hoa Vệ ở phía đông doanh địa đột nhiên tỉnh ngộ. Lúc vừa mới đứng ở trong sương mù thì không cảm nhận được gì nhưng giờ hơi nước vào phổi đã đạt tới trình độ nhất định, tứ chi của nàng như nhũn ra. Phần bụng và bộ phận kia mơ hồ dâng lên một luồng khí nóng khiến nàng nóng ran khó chịu, muốn tìm gì đó giải tỏa!
Tình huống như thế chứng tỏ một vấn đề, đó là màn sương mù này cũng không phải do tự nhiên sinh ra mà là do có người cố ý làm ra. Hơn nữa người nọ còn cho một chút xuân dược vào trong sương mù nữa.
Lần đầu tiên trong đời gặp sương mù xuân dược.
← Ch. 310 | Ch. 312 → |