Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Đọa Lạc - Chương 330

Thiên Tài Đọa Lạc
Trọn bộ 687 chương
Chương 330: Chiến báo bốn đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)

Siêu sale Lazada


Vù vù! Một tiếng reo khẽ. Luyện Thiên Đỉnh chấn động một chút, lập tức yên lặng lại.

Phó Thư Bảo vẫy tay một cái, một chiếc Thiện Ngư Yêu Đái liền bay ra từ Luyện Thiên Đỉnh, rơi vào trong tay hắn. Cầm trong tay cảm thấy nặng nề. Chiếc Thiện Ngư Yêu Đái Lực Luyện Khí này, dù sức nặng đã giảm nhiều so với lúc chưa luyện chế nhưng vẫn đạt chừng ba cân. Cái đầu con lươn vẫn giữ diện mạo vốn có, hàm răng sắc và đôi mắt cá chết, trông ác độc vô cùng.

Trên đai lưng đầy những đường hoa văn huyết sắc. Đây là con đường lưu thông năng lượng lực lượng, giống như kinh lạc, mạch máu trên cơ thể người. Từ số lượng và cường độ của những hoa văn huyết sắc này, có thể thấy nó đã có bước tiến rất lớn so với những Lực Luyện Khí mà hắn chế tạo trước đây. Đó là do lúc này tu vi lực lượng của hắn tăng lên, cùng lúc luyện hóa hấp thu hỏa tinh túy và một bộ phận thủy tinh túy. Mỗi một loại lực lượng Nguyên Tố tăng lên, tiến hóa, tinh thuần hơn thì năng lực Lực Luyện Khí của hắn sẽ cũng sẽ càng được hiển lộ ra. Phẩm chất Lực Luyện Khí cũng càng cao hơn, uy lực cũng lớn hơn!

- Không biết một chiếc đai lưng Lực Luyện Khí đặc tính thủy như vậy sẽ có tác dụng thế nào đây?

Trong lòng Phó Thư Bảo máy động, sau khi thu Luyện Thiên Đỉnh liền thuận tay quất về hướng một khối đá ngoài cửa.

Chát! Một tiếng giòn tan vang lên. Năng lượng lực lượng rót vào, trải qua Linh Thú Lực Đan cấp Thánh Linh trong đại não của con linh thú lươn, phóng đại rồi tỏa ra, trong khoảnh khắc đã chảy khắp toàn bộ đai lưng. Một luồng khí lạnh như băng lập tức truyền ra, tụ lại thành một khối, giống như một thanh kiếm sắc bén màu trắng, bay về hướng khối đá cách đó vài thước.

Ầm! Một tiếng vang trầm trầm truyền tới. Một khối đá lớn bằng cái chậu lập tức bị đánh vỡ, mỗi mảnh nhỏ đều bị bao phủ bởi một tầng băng dày, giống như mảnh băng vậy.

- Oa! Không ngờ lại lợi hại như vậy!

Trong lòng Phó Thư Bảo cũng không khỏi kêu lên một tiếng ngạc nhiên.

Tiếng động sau đó đã khiến Chi Ni Nhã phải dừng tu luyện. Nàng cũng nóng lòng nhìn về phía này, thấy đai lưng Lực Luyện Khí trong tay Phó Thư Bảo, lại nhìn đám mảnh vỡ tan tành của khối đá ngoài cửa, nửa giờ sau mới miễn cưỡng nói ra lời.

- Bảo ca... Đây chính là đai lưng Lực Luyện Khí của ngươi luyện chế sao?

- Đúng vậy, ngươi thử một lần nhé.

Phó Thư Bảo đưa đai lưng Lực Luyện Khí cho Chi Ni Nhã.

- Được rồi, ta cũng thử một lần.

Chi Ni Nhã đeo đai lưng vào, truyền lực lượng, vươn tay kéo một cái, mục tiêu cũng là một khối đá to bằng cái chậu bên ngoài cửa.

Ầm ầm! Một tiếng vang lớn truyền ra. Khối đá nứt thành hai nửa, mỗi nửa đều bị bao phủ bởi một tầng băng mỏng. Mặc dù không lợi hại như Phó Thư Bảo, một đòn trực tiếp đánh nát tảng đá thành mười mấy mảnh nhưng nếu bình thường, dựa vào lực lượng của bản thân Chi Ni Nhã thì nàng tự hỏi mình không làm được.

Thực lực vẫn đang chênh lệch rất lớn.

- Bảo ca. Có chiếc đai lưng Lực Luyện Khí này, bây giờ ta đã gần như tự tin có thể chiến thắng một Lực Sĩ cấp Linh Lực rồi! Đợi tới khi người của kẻ địch tới, ta sẽ dùng nó tham gia chiến đấu!

Chi Ni Nhã hưng phấn nói.

- Vậy ngươi đeo hai cái đai lưng nhé.

Phó Thư Bảo nói.

- Đeo hai cái đai lưng là thế nào? Vì sao?

Chi Ni Nhã không rõ ràng chút nào.

Phó Thư Bảo chững chạc đàng hoàng nói:

- Ngươi muốn sử dụng đai lưng như vũ khí thì khẳng định phải kéo xuống. Ngươi vừa kéo xuống, quần không có đai lưng, khẳng định sẽ bị rớt xuống khi có động tác chiến đấu kịch liệt, nếu như vậy không phải khiến ta bị thiệt quá sao?

Chi Ni Nhã cuối cùng cũng hiểu vì sao Phó Thư Bảo lại muốn nàng dùng hai đai lưng, mặt phấn ửng hồng, vừa xấu hổ vừa ức. Nhưng thấy Phó Thư Bảo lo cho việc mình bị lộ da thịt, trong lòng nàng cũng cảm thấy ngọt ngào.

- Ngươi luyện hóa Băng Phách Thạch tới đâu rồi.

Cả quá trình, Phó Thư Bảo cũng không cảm thấy trên người Chi Ni Nhã có gì không ổn. Mà nàng cũng không lên tiếng nhờ trợ giúp. Tuy nhiên hắn vẫn rất quan tâm tới vấn đề này.

Chi Ni Nhã cười ngọt ngào:

- Băng Phách Thạch là do hàn năng của thủy Nguyên Tố thuần khiết ngưng tụ thành. Ta dùng Nhu Thủy Quyết luyện hóa một viên rồi, cảm thấy tu vi lực lượng tinh tiến rất lớn. Chẳng qua chắc phải cần một thời gian nữa mới đột phá được tầng ngăn cảnh giới hiện giờ.

Phó Thư Bảo gật gật đầu, đã hiểu rõ rồi. Tác dụng của Băng Phách Thạch rất lớn nhưng cũng không thể vừa mới luyện hóa một viên đã có thể khiến Chi Ni Nhã đột phá chướng ngại hiện giờ được. Tu luyện lực lượng vẫn phải tiến lên từng bước một.

- Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục nhé. Ta cũng lợi dụng tốt thời gian này để luyện hóa thủy tinh túy.

Phó Thư Bảo nói.

Thời gian sau đó, Chi Ni Nhã tiếp tục dùng Nhu Thủy Quyết luyện hóa Băng Phách Thạch. Mỗi lần luyện hóa xong, nàng lại dùng đai lưng Lực Luyện Khí tiến hành luyện tập, nắm giữ tính năng của nó, tăng năng lực chiến đấu của mình. Phó Thư Bảo lại lợi dụng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa và Luyện Thiên Thần Quyết luyện hóa thủy tinh túy trong Vô Căn Thủy Phách.

Huyết chiến sắp tới, cả Tây Tử Bình vẫn tĩnh lặng một mảnh, không hề có chút không khí khẩn trương sắp lâm vào chiến tranh. Không khí tu luyện của mọi người lại đang lên cao hết sức.

Thời gian hai ngày trôi qua, Tây Tử Bình vẫn chưa thấy có bóng dáng một kẻ địch nhưng Độc Âm Nhi và mấy đại đội trưởng đám Chu Di Mộng đã phái sứ giả về báo cáo tình hình chiến đấu. Trong thời gian hai ngày, bốn đội trăm người xuất kích đều có chiến tích, tiêu diệt nhiều đơn vị quân đội hóa trang thành đạo tặc của đối phương. Đám quân đội này không giống nhau, có nhóm một trăm người, có nhóm hai trăm. Nhưng kết cục của bọn họ lại giống nhau, đó là không sống sót nổi, bị chém giết toàn bộ.

Bởi chiến sự phát sinh bất chợt nên không thể thống kê chính xác được. Nhưng căn cứ vào tin tức do nhóm sứ giả đầu tiên mang về thì trong bốn đơn vị trăm người xuất kích, đại đội tác chiến đặc chủng Độc Lang Tộc của Độc Âm Nhi giết được nhiều địch nhân nhất, tới ba trăm Giáp Tự Quân. Tiếp theo là đại đội chiến sĩ Giác Đấu của Chu Di Mộng, giết hai trăm Giáp Tự Quân. Đế Thiếu Vũ và Đan Thanh có vẻ không gặp may lắm, đều giết được một trăm Giáp Tự Quân. Tính toán sơ bộ thì thời gian hai ngày, đối phương đã bị giết bảy trăm Giáp Tự Quân rồi. Thành tích như vậy đúng là rất có tác dụng cổ vũ lòng người.

- Bây giờ nhìn lại, năm trăm Mã Đao Vệ tinh nhuệ nhất của đối phương còn chưa xuất hiện. Chúng ta mặc dù giết mấy trăm Giáp Tự Quân nhưng nguy cơ lần này vẫn chưa qua đi.

Sáng sớm ngày thứ ba, nhìn con đường trống không, Phó Thư Bảo đã hơi nhíu mày.

- Chẳng lẽ chúng ta để lộ tin tức, bị năm trăm Mã Đao Vệ phát hiện rồi à? Bọn chúng đã lui lại rồi chăng?

Chi Ni Nhã trầm tư nói.

Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:

- Không có khả năng lui về. Nếu đã phụng mệnh tấn công Hạp Cốc Quan của chúng ta thì tuyệt đối không có lý nào bọn chúng chưa thấy Hạp Cốc Quan đã lui lại. Nếu như vậy thì Mã Hoành sau này không còn đường làm thủ hạ của Lạc Chấn Thiên nữa.

Ngừng lại một chút, hắn lại nói:

- Ta đoán là Mã Hoành kia giảo hoạt hơn Vu Chương nhiều, đã sớm tập hợp năm trăm Mã Đao Vệ rồi. Độc Âm Nhi không thể đụng đầu với bọn chúng, vậy thì chỉ có thể có một khả năng, đó là bọn chúng đi theo một con đường mà chưa có ai từng đi.

Độc Âm Nhi và đám người Đế Thiếu Vũ chọn bốn con đường, mỗi đội trăm người truy sát một đường, chỉ còn lại một con đường là không có ai truy sát, cho nên tới giờ cũng chưa có tin tức là gặp Mã Đao Vệ truyền về. Như vậy chuyện có thể xảy ra là bọn chúng đi theo con đường thứ năm tới


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-687)