← Ch.349 | Ch.351 → |
Ngay cả Tiểu Thanh cũng rơi vào tình cảnh bị mấy Linh Thú cấp Thánh Linh tập kích, khu vực đó quả thật vô cùng nguy hiểm, phương viên trăm dặm không có người, chẳng qua như vậy cũng dễ dàng hành sự hơn.
Một lát sau, Tiểu Thanh mang theo Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền từ trong rừng bay lên trời, trong nháy mắt liền tiềm ẩn vào trong những tầng mây trên cao. Sau khi phân biệt phương hướng, Tiểu Thanh liền cấp tốc bay về phía Trầm Thiết Sơn.
Phi hành hơn nửa ngày, khu vực bên dưới đã dần thưa thớt người ở, ban đầu còn có thể nhìn thấy vài thôn trang rải rác trên mảnh đại địa bằng phẳng này, nhưng khi tiến vào trong núi, liền không nhìn thấy thôn trang nào nữa. Rất hiển nhiên, nơi này đã là giải đất không có người sinh sống rồi.
- Tiểu Thanh, Trầm Thiết Sơn ở đâu?
Nhìn núi lớn trùng điệp nối đuôi nhau không ngớt và rừng cây nguyên thủy rậm rạp, Phó Thư Bảo lên tiếng hỏi.
- Sắp tới rồi, tối đa chỉ cần phi hành khoảng chừng thời gian hai đồng hồ cát nữa thôi.
Tiểu Thanh trả lời.
Phó Thư Bảo ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
- Thời gian hai đồng hồ cát nữa cũng là hoàng hôn rồi, lúc đó Linh Thú hoạt động trên mặt đất rất nhiều, vô cùng nguy hiểm, xem ra chúng ta chỉ có thể tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm, sáng sớm mai sẽ hành động.
Hơi ngừng lại một chút, hắn lại nói:
- Tiểu Thanh, khu vực này không có người ở, ngươi hãy hạ xuống, tìm một nơi để chúng ta nghỉ ngơi.
- Vâng, chủ nhân.
Tiểu Thanh đem cánh lực lượng thu lại, thân thể của nàng liền nhanh chóng rơi xuống, tiếng gió gào thét bên tai, tốc độ rơi xuống như vậy quả thật không khác gì vẫn thạch rơi.
Ầm...
Đột nhiên một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu, ngay lập tức, một đạo thiểm điện rực rỡ bổ xuống dưới.
Phó Thư Bảo ngẩng mạnh đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên nhìn thấy một đoàn ô vân đột nhiên hình hành, có chút khác thường. Tiếng sấm và thiểm điện vừa rồi cũng chính là do đoàn ô vân cực lớn này tạo ra.
- Chủ nhân, bên dưới có một Luyện Lực Sĩ.
Tiểu Thanh đột nhiên đình chỉ việc hạ xuống, mở ra cánh lực lượng, trong nháy mắt thân thể dừng lại trong hư không, kình phong thổi qua người vù vù.
Luyện Lực Sĩ có thể khống chế thời tiết làm thủ đoạn công kích, thế nhưng, ít nhất cũng phải là cảnh giới Luyện Đại Vô Vũ Trụ Lực thì mới có thể làm được. Thì ra đạo bôn lôi và thiểm điện trái quy luật vừa rồi là do người tạo ra, người làm ra một màn vừa rồi, chắc chắn là một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực.
Mộc có thể sinh phong, cũng có thể khống chế phong, phong khởi vân dũng có thể tạo thành mưa bão và thiểm điện.
Thế nhưng, muốn thực hiện thủ đoạn trái với quy luật tự nhiên như vậy, khả năng khống chế lực lượng mộc nguyên tố của người này đã đạt đến trình độ kinh người gì?
Ầm ầm ầm...
Ngay lúc ba người cảm thấy kinh ngạc, đoàn ô vân đang trôi nổi trên không trung đột nhiên dời đến khoảng cách trăm thước, ngay lập tức, tiếng sấm vang lên đùng đùng. Không khí xung quanh bị đoàn ô vân ảnh hưởng, trở nên cực kỳ rét lạnh, gió thổi cũng ngày càng mạnh hơn, khí thế hùng hồn như có thể phá toái hư không.
Phó Thư Bảo ban đầu là kinh ngạc, sau đó lại trấn định, nói:
- Thì ra không phải là đối phó với chúng ta, Luyện Lực Sĩ bên dưới hẳn cũng chưa phát hiện ra chúng ta.
Trên mặt Hồ Nguyệt Thiền lộ vẻ lo lắng, nói:
- Có thể tạo ra phong lôi thiểm điện đến trình độ này, Luyện Lực Sĩ này nhất định là Luyện Lực Sĩ cấp bậc Đại Vô Vũ Trụ Lực, chẳng lẽ người ta cũng giống chúng ta, vì Kim Ti Hồ Lô mà đến, chẳng qua xui xẻo phát sinh xung đột với Linh Thú, bắt đầu đánh nhau?
- Không thể nào, nếu như không phá giải được quyển trục bí mật của Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong, ngay cả chúng ta cũng khó có thể biết được sự tồn tại của Kim Ti Hồ Lô trong Trầm Thiết Sơn, người khác sao có thể biết được?
Phó Thư Bảo hoàn toàn phủ định giả thiết của Hồ Nguyệt Thiền, lập tức phân phó:
- Tiểu Thanh, ngươi có thể hạ xuống đất mà không để Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực kia phát hiện, xem xem phát sinh tình huống gì hay không?
- Không thành vấn đề.
Trong lúc nói, Tiểu Thanh bỗng nhiên thu lại cánh lực lượng, cấp tốc rơi xuống.
Trong quá trình này, Phó Thư Bảo đột nhiên cảm thấy có một cỗ lực lượng lực tràng vô hình bao vây, lực tràng lực lượng của hắn lập tức bị phong bế, không thể dò xét bất kỳ thứ gì. Rõ ràng, Tiểu Thanh đã dùng thủ đoạn của mình để bao trùm ba người, cách tuyệt trong không gian phong bế. Lực lượng lực tràng của hắn không thể cảm ứng được tình huống bên ngoài, mà người bên ngoài hiển nhiên cũng không thể cảm giác được sự hiện hữu của bọn hắn.
Đoàn ô vân trên bầu trời di động, hiển nhiên đang tiến hành truy kích mục tiêu nào đó trên mặt đất. Tiếng sét đinh tai nhức óc, tia chớp rực rỡ. Nhất thời, thiên địa phong vân biến sắc, phảng phất như đến ngày tận thế. Nếu đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, người khác không khỏi cảm thán trước sự đáng sợ của Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực.
Từ không trung hạ xuống, trong giây lát, cảnh tượng dưới đất đã rơi vào tầm mắt.
Chỉ thấy một nữ tử áo xanh đang bị một đám Linh Thú đuổi theo. Đám Linh Thú đó là một Linh Thú đầu báo, thân báo, đuôi báo, trên sống lưng có một đôi cánh cực lớn. Trong lúc di chuyển, hai cánh chớp động không ngừng, vô cùng linh động. Quái thú hình báo cầm đầu bay sát dưới tầng trời thấp, hành động cực nhanh, đoàn ô vân trên trời di chuyển theo thân hình của nó cũng rất nhanh, chỉ cần nó rống lớn một tiếng, đoàn ô vân trên đỉnh đầu sẽ phát ra bôn lôi và thiểm điện tập kích nữ tử áo xanh kia.
Cảnh tượng này khiến Phó Thư Bảo hết sức kinh ngạc, vốn dĩ cho rằng đoàn ô vân trái với quy tắc tự nhiên trên bầu trời là do một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực điều khiển, nào ngờ lại là một quái thú hình báo.
Điều khiển phong lôi thiểm điện, nhất định là nắm giữ lực lượng mộc nguyên tố, vậy thì Linh Thú Lực Đan trong đầu quái thú hình báo này hẳn là Linh Thú Lực Đan đặc tính mộc! Mà đẳng cấp của nó, so với Linh Vương dường như còn mạnh hơn ba phần.
Lúc này, cho dù để Tiểu Thanh hạ xuống cũng chưa chắc thắng được quái thú hình báo kia, càng đứng nói đến một nữ tử trẻ tuổi thoạt nhìn không quá hai mươi.
Chẳng qua, thân pháp của nữ tử áo xanh kia quả thực cũng vô cùng linh mẫn quỷ dị, mặc dù bị một quái thú hình báo có cánh truy sát, nhưng vẫn luôn bộc phát tiềm lực kinh người khi thấy sắp bị đuổi kịp hoặc sắp bị đánh trúng, tránh thoát nguy hiểm.
Nhìn thân pháp của nàng, dường như có chút giống phi yến bay lượn trong trời bão, khinh mẫn linh động, có cảm giác nhìn rất đã mắt.
- Tiểu Thanh, Linh Thú này so với Linh Vương còn mạnh hơn ba phần, nó là đẳng cấp gì?
Phó Thư Bảo mất một lúc mới có thể từ trong chấn kinh hồi thần lại.
Tiểu Thanh lắc lắc đầu, nói:
- Chủ nhân, ta không biết.
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Ta đã xem qua một bản cổ tịch tại hoàng thành dưới đất, quái thú hình báo có cánh kia gọi là Thải Vân Báo, trời sinh có năng lực khống chế phong lôi thiểm điện, mà nó so với Linh Vương còn lợi hại hơn, khẳng định là Thần Thú rồi.
- Thần Thú?
Phó Thư Bảo lập tức cả kinh.
Hồ Nguyệt Thiền cũng đổi sắc, nói:
- Đẳng cấp của Thần Thú trong Linh Thú cao hơn Linh Vương, tại thời đại khởi nguyên cũng không phải quý hiếm, nhưng đến bây giờ lại chưa từng gặp qua, so với phượng mao lân giác còn thưa thớt hơn, cho nên dần dà cũng giống như Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực không có tâm pháp bí kíp, không có miêu tả chuẩn xác, ngay cả tên gọi cũng đã thất truyền, nếu không phải ta vô tình nhìn thấy trong cổ thư thì cũng không biết lại có một Thần Thú lợi hại như vậy tồn tại trên đời.
← Ch. 349 | Ch. 351 → |