Vay nóng Tima

Truyện:Bất Hủ Phàm Nhân - Chương 0318

Bất Hủ Phàm Nhân
Trọn bộ 1231 chương
Chương 0318: Ta cũng muốn nói một câu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1231)

Siêu sale Lazada


Mạc Vô Kỵ rộng lượng cười:

- Ngươi cứ thu phi thuyền, lên thuyền của ta sao?. Dọc theo đường đi gặp được phi thuyền đi Tinh Không Điện, ta giúp ngươi lưu ý một cái.

- Cám ơn ngươi.

Nữ tử xì líp bằng vải bố cười cười xấu hổ, thu hồi phi thuyền, thận trọng rơi vào đầu thuyền của Mạc Vô Kỵ. Nhìn bộ dáng của nàng, dường như lo lắng lại đem Mạc Vô Kỵ phi thuyền đạp bẩn bình thường giống nhau.

- Xuất môn bên ngoài, đâu không có khó xử? Bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi, thật đúng là không thích hợp tại trong tinh không thử luyện.

Mạc Vô Kỵ cười ha ha.

Nữ tử lần nữa xấu hổ cười, dường như không biết hẳn là thế nào tiếp lời, xem ra nàng không phải là một người dễ ăn nói nói.

Mạc Vô Kỵ tay chân cũng là hơi cứng đờ, lập tức liền khôi phục như thường. Trên mặt hắn vẫn như cũ mang theo dáng tươi cười, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một trận sát khí.

Nữ tử như vậy ngại ngùng tinh thuần, vừa lên phi thuyền của hắn, chuyện thứ nhất lại là hạ độc cho hắn. Hơn nữa loại độc chất này, cả hắn cũng không phân biệt ra được.

Có thể nói nếu mà không phải là hắn mở ra hóa độc lạc, ngày hôm nay lại đi ăn mứt bởi nữ nhân. Chuyện này cho Mạc Vô Kỵ một lời cảnh báo, dù cho đối phương thoạt nhìn lại cả người lẫn vật vô hại, cũng không thể phớt lờ.

Độc tố tiến vào hóa độc lạc hóa thành mênh mông linh nguyên, Mạc Vô Kỵ trong lòng bộc phát khiếp sợ. Linh nguyên càng thêm dâng trào, vậy thì ý nghĩa độc càng cường đại.

Mạc Vô Kỵ theo bản năng nhìn một chút không gian chung quanh, xung quanh không gian nhìn không ra bất cứ dị thường nào, nhưng lúc này Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, chung quanh hắn một mảnh không gian sớm bị độc tố tràn ngập.

Đây là người thứ nhất, hạ độc cao thủ cả Mạc Vô Kỵ đã cảm thấy đáng sợ. Loại độc chất này, không muốn nói hắn, Chân Thần viên mãn cường giả tới rồi, có thể chịu được ở sao? Nhân Tiên thì sao nè?

Mạc Vô Kỵ lảo đảo hai cái, dùng tay đỡ trán của mình, thận trọng ngồi xuống.

- Đại ca, ngươi không sao chứ?

Nữ tử mặc áo vải sợi liền vội vàng hỏi, trong giọng nói mang theo thân thiết.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu:

- Không có việc gì, chính là đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không thoải mái. Hẳn là ngồi một chút thì tốt rồi. Được rồi, xưng hô với ngươi như thế nào a?

Nữ tử mặc áo vải sợi ánh mắt từ trên người Mạc Vô Kỵ dời đi, nhìn về phía ngoài phi thuyền mênh mông tinh không, thở dài nói:

- Kỳ thực ta là không có tên, nếu mà nhất định phải nói tên, vậy chính là có người đặt cho ta lên một cái tên, gọi là Độc Tiên Tử.

Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên nghĩ tới Độc Hành Hồng Kết nói, Độc Hành Hồng Kết cũng nói hắn là không có tên, hắn có tên Độc Hành Hồng Kết là người khác đặt. Dưới so sánh, Độc Tiên Tử này cùng Độc Hành Hồng Kết rất giống, nhưng lại hoàn toàn bất đồng.

- Bởi vì coi như là Nhân Tiên tại ta hạ độc, cũng sẽ bị giết thôi, cộng thêm ta thoạt nhìn tâm địa rất là thiện lương, cho nên rất nhiều người gọi ta là tiên tử....

Độc Tiên Tử giọng nói ôn nhu, đơn thuần nghe giọng nói của nàng, không cảm giác được bất luận mùi vị hồng trần nào.

Đích thật là giọng nói của một cái tiên tử, thế nhưng việc làm của nàng, cũng là rất độc ác. Còn có thoạt nhìn rất tâm địa thiện lương, ha ha, nữ nhân này ngược lại có biết tự sướng.

- Độc Tiên Tử?

Mạc Vô Kỵ 'Kinh dị' nhìn thanh thuần nữ tử trước mắt, thật lâu mới lên tiếng:

- Ngươi phải gọi là nhân gian tiên tử mới đúng, người nào thất đức như vậy cư nhiên gọi ngươi là Độc Tiên Tử? Ngươi xinh đẹp như vậy, vừa nhìn khiến cho người thích.

- Vậy ngươi thích ta sao?

Độc Tiên Tử bỗng nhiên nhìn Mạc Vô Kỵ hỏi.

Mạc Vô Kỵ gật đầu:

- Ta hiện tại đã đem ngươi xem như nữ nhân thứ hai ta từng thích trước đây.

- Vậy ta thật vinh hạnh, được rồi, nếu như ta nói mới vừa rồi là ta hạ độc ngươi, ngươi thích ta có thể hay không giảm thiểu rồi?

Độc Tiên Tử mở to một đôi mắt to vô tội, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ trong lòng thầm than, diễn viên đoạt giải Oscar và vân vân, tại trước mặt nữ nhân này, đó chính là đống cặn bã giữa đống cặn bã. Loại này sạch sẽ vô tội nhãn thần có thể làm cho đối phương đáy lòng trong chỗ sâu đều có hảo cảm, người bình thường có thể làm được? Có lẽ đây cũng là một môn công pháp. Thậm chí so với ảo trận còn lợi hại hơn, ảo trận chí ít còn có dấu vết có thể tìm ra.

- Là ngươi hạ độc? Ngươi tại sao muốn hạ độc ta?

Mạc Vô Kỵ bỗng biến sắc hỏi.

Hắn phát hiện mình cũng có năng khiếu phát triển thành ứng cử viên đề cử của giải nam diễn viên phụ quần chúng xuất sắc nhất... ha ha ha, vô luận là cái thế giới nào, đại bộ phận thời điểm, giữa người và người đều là mang theo một bộ mặt nạ. Như hắn, như Độc Tiên Tử trước mắt này.

- Bởi vì ngươi đã giết số bảy trăm ba mươi mốt.

Độc Tiên Tử than thở.

- Á đù! Ngươi là người của Đoạn Môn?

Mạc Vô Kỵ trong nháy mắt liền hiểu được, lúc ban đầu, hắn còn tưởng rằng người Yến gia nhận ra hắn, lúc này mới chặn lại. Trong lòng hắn còn đang nghi ngờ, người Yến gia làm sao có thể tìm được hắn.

Hiện tại người nữ nhân này nói số bảy trăm ba mươi mốt, hắn liền hiểu được. Trước đây hắn giết cái kia mặt trắng không râu Hư Thần viên mãn, không phải là Đoạn Môn bảy trăm số ba mươi mốt sao?

Quả nhiên hắn không có đoán sai, mặc dù hắn không tìm ra bất luận cái gì thần niệm ấn ký, bảy trăm ba mươi mốt tu sĩ, vẫn là trên người hắn làm ra ấn ký. Người của Đoạn Môn ta nói trong vòng ba tháng tìm tới hắn, lúc này mới bao lâu thời gian? Cũng đã tìm tới.

- Ngươi rất lãnh tĩnh, khó trách ngươi có thể dùng một cái Chân Hồ Cảnh giết chết số bảy trăm ba mươi mốt. Nếu đổi lại là ta, mặt đối mặt liều mạng, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.

Độc Tiên Tử gật đầu, trong giọng nói đối với Mạc Vô Kỵ rất là nhận đồng.

Mạc Vô Kỵ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Độc Tiên Tử nói:

- Chết ở dưới thủ hạ của ngươi loại này mỹ nữ, ta cũng cam tâm tình nguyện. Có câu nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Điều ta duy nhất không cam lòng chính là, ngươi làm sao tìm được ta?

Sau cùng những lời này mới đúng là Mạc Vô Kỵ chân chính muốn còn muốn hỏi, trước đây hắn dùng hết tất cả thủ đoạn, đều không thể tìm ra thần niệm ấn ký trên người. Độc Tiên Tử này có thể ở trong mênh mông tinh không ngăn cản hắn, vậy thì đồng nghĩa với trên người hắn có thần niệm ấn ký, hơn nữa rất rõ ràng.

Hắn bây giờ là người không thấy được ánh sáng, nếu mà mang theo Đoạn Môn thần niệm ấn ký tại trong tinh không đi lại, vậy thì đồng nghĩa với vác sau lưng một cái một đèn lớn, muốn không bị người chú ý cũng không thể. Mạc Vô Kỵ cũng không muốn loại chuyện này phát sinh ở trên người hắn.

- Ngươi thật cảm thấy ta đẹp mắt không?

Độc Tiên Tử đột nhiên hỏi.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, thật tâm thật ý nói:

- Ngươi thật sự rất đẹp, thoạt nhìn sạch sẽ thuần khiết....

- Trên thực tế ta rất độc đúng hay không?

Độc Tiên Tử cười cười, sau đó lại lắc đầu:

- Xin lỗi, ta không có khả năng nói cho ngươi biết. Ngươi người cũng không tệ lắm, ta tại trên người ngươi cũng nhìn thấy một loại sạch sẽ, nhưng ta phải giết ngươi. Cho nên, ta phụng bồi ngươi, nhìn ngươi từ từ rời đi. Nếu là ngươi còn có kiếp sau, nhớ kỹ nghìn vạn không nên đối nghịch cùng Đoạn Môn.

Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười:

- Kỳ thực ta cũng muốn nói một câu, đó chính là Đoạn Môn nếu là còn có kiếp sau, nghìn vạn lần không nên cùng ta đối nghịch, nhớ kỹ ta tên là Mạc Vô Kỵ.

- A đù! Ngươi...

Độc Tiên Tử đột nhiên cảm giác được không đúng, nàng mới vừa vừa mới nói tới chữ ngươi, quanh thân liền hoàn toàn bị trói buộc lại. Mạc Vô Kỵ một tay, đã là bắt được cổ tay của nàng.

Cường đại nguyên lực liền tràn tới, trong thời gian ngắn liền chế trụ hết thảy Linh Lạc vận chuyển của nàng, làm cho nàng căn bản là không có bất kỳ biện pháp nào nhúc nhích.

- Ta hạ độc ngươi còn không sợ?

Độc Tiên Tử kinh hãi nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ gần trong gang tấc, nàng lần đầu tiên phát hiện có người không sợ độc của nàng. Qua nhiều năm như vậy, coi như là Nhân Tiên, nàng cũng từng độc chết qua, nhưng tu sĩ trước mắt này dường như mới Chân Hồ Cảnh mà thôi.

Mạc Vô Kỵ cười nhạt:

- Nếu là ngươi đều có thể độc chết ta, ta sớm đã không sống tới hôm nay.

Những lời này Mạc Vô Kỵ hoàn toàn là đang khoác lác, nếu là hắn không có mở thứ một trăm lẻ ba nhánh mạch lạc, chất độc này sớm để cho hắn chết đi một vạn lần.

- Ngươi là một người không bình thường, Đoạn Môn đối phó ngươi, tương lai có lẽ sẽ hối hận...

Độc Tiên Tử đang khi nói chuyện, khóe miệng đã tràn ra máu đen.

Mạc Vô Kỵ nguyên lực vội vàng tràn vào trong cơ thể người nữ nhân này, thế nhưng đối phương căn bản cũng không phối hợp với hắn trợ giúp, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người nữ nhân này khuôn mặt trở nên càng ngày càng đen sẫm.

- Ta cũng không có nói nhất định phải giết ngươi, hà tất tự sát? Thoát ly Đoạn Môn có cái gì không tốt, nói không chừng sống càng thêm tự do một phần.

Mạc Vô Kỵ trong lòng khẩn trương, hắn cấp bách tự nhiên không phải là sinh tử của người nữ nhân này, mà là thần niệm ấn ký trên người mình tới cùng ở địa phương nào.

- Vừa vào Đoạn Môn sâu tựa như biển, từ đó tự do là mây khói...

Độc Tiên Tử khóe miệng tràn ra một cái nụ cười tự giễu, nói xong hai câu này sau đó, nàng bỗng nhiên lại hỏi:

- Ngươi mới vừa nói lại đem ta xem như nữ nhân thích thứ hai, một nữ nhân đầu tiên đối với ngươi làm cái gì?

Nàng không phải là đứa ngốc, lúc này tự nhiên biết Mạc Vô Kỵ nói lời này, không đơn giản chỉ là như thế thôi.

Mạc Vô Kỵ khóe miệng cũng là lộ ra một cái tự giễu:

- Nữ nhân ta thích thứ nhất đã thọc cho a một đao sau lưng, sau đó thông ta...

- Sau đó giết ngươi...

Độc Tiên Tử giùng giằng mở mắt:

- Ơ đù! Ngươi đã chết, ngươi là...

Mạc Vô Kỵ bình tĩnh gật đầu:

- Ngươi nói không sai, ta đã chết một lần, đây là trọng sinh sống lại. Cho nên, ta sẽ không lại để cho người khác đơn giản ám toán ta, Đoạn Môn cũng không được!

- Nhanh, cứu ta, cứu ta...

Độc Tiên Tử bỗng nhiên lộ ra ý muốn cầu sinh mãnh liệt, tuy rằng tiết lộ thân phận của mình, Mạc Vô Kỵ vẫn là muốn tạm thời cứu trở về Độc Tiên Tử, ít nhất phải biết thần niệm ấn ký trên người mình ở địa phương nào.

Đáng tiếc là, độc trên người Độc Tiên Tử quá mức kinh khủng, chỉ một phút đồng hồ thời gian, da thịt trên người nàng liền bắt đầu héo rút.

- Ấn ký, Chu Thiên công pháp của ngươi...

Độc Tiên Tử miễn cưỡng nói xong mấy chữ này, hoàn toàn ngã trên mặt đất.

Nửa nén hương chưa tới, nàng đang ở trước mặt Mạc Vô Kỵ hóa thành hư vô. Thậm chí ngay cả nước nhờn cũng không có, không muốn nói quần áo.

Mạc Vô Kỵ cũng hít một hơi hơi lạnh, độc thật là lợi hại. Người nữ nhân này gọi là Độc Tiên Tử, thật đúng là không phải là khoác lác.

Sau cùng Độc Tiên Tử dường như có ý muốn cầu sinh, ấn ký tại bản thân Chu Thiên công pháp sao?

Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ dường như hiểu cái gì, hắn nhanh chóng khoanh chân ngồi chỗ cũ, một trăm lẻ ba nhánh mạch lạc đồng thời nghịch chuyển Chu Thiên, thần niệm đã ở bản thân Chu Thiên vận hành không ngừng kiểm tra.

Chỉ đi qua nửa ngày, Mạc Vô Kỵ liền cảm nhận được một tia bất đồng. Tại hắn Chu Thiên vận hành, có một tia nguyên lực dường như dính chọc khí tức mịt mờ nào đó, mà một tia khí tức này tại thời điểm hắn vận chuyển nguyên lực càng rõ ràng hơn.

Dùng kiến thức cùng thực lực của hắn, căn bản cũng không biết một tia mịt mờ khí tức này là vật gì. Mạc Vô Kỵ trong lòng thất kinh, hắn vào trước là chủ, cho rằng ấn ký đều bị người khắc ở trên thân thể, làm một ký hiệu, nào biết còn có trò dung ấn ký vào công pháp vận hành của hắn?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1231)