← Ch.150 | Ch.152 → |
Huyên Huyên huyên bị ma giáo thập đại nguyên lão phát hiện rồi, liền không che giấu hành tung nữa, quang minh chính đại "tiêu diêu" trong cốc, ngay cả bảo tọa giáo chủ trong đại điện nghị sự cũng có dấu chân vui vẻ của nàng, Ẩn Ma cốc Ẩn Ma động cũng vậy, thậm chí tượng Thiên Ma ở quảng trường còn in năm dấu tay sâu hoắm của nàng...
Mấy hôm sau, ma giáo chúng nhân liền biết trong Thiên Ma cốc có một tiểu ma nữ đang quấy tung cả cốc, chúng nhân đều tránh.
"Hắc hắc, khi ta mở phong ấn các tuyệt thế cao thủ trong Ẩn Ma động thì ta sẽ có thêm một toán thủ hạ vô địch..." Trong đêm yên tĩnh, dưới ánh trắng nhu hòa, Độc Cô Bại Thiên ngồi trên chiếc ghế mây trong tiểu viện, chìm vào cảnh giới đẹp đẽ thần du thái hư.
Cảm ứng kì diệu nảy sinh trong lòng, hắn đứng dậy ngay.
"Tiểu nha đầu lại định đến đâu đó gây họa."
Huyên Huyên nhân lúc hắn thần du thái hư, lén ra ngoài cửa.
"Chà, Tiểu Bạch tỉnh rồi à, ta còn tưởng ngươi vẫn ngủ, nên không định đánh thức." Đoạn biến sắc: "Hừ, ta xuất quan liên quan gì đến ngươi mà hung hăng với ta thế hả?"
"Còn không liên quan đến ta sao? Cô làm những gì hả, khắc một con rùa đen lên tượng Thiên Ma cũng không sao, ai bảo hắn ‘có nỗi khổ mà không nói ra’, nhưng cô ngàn vạn lần không nên vẽ con cún lên mặt vị trưởng lão đang đả tọa vận công đó, hại người ta suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Cũng không hẳn tuyệt đối không được vẽ nhưng cô vẽ cho người ta tẩu hỏa nhập ma riêng thì không sao, lại cố ý để lộ cho chúng nhân đều biết, khiến người ta tìm đến chỗ ta, tốt xấu gì cô cũng nên nể mặt người ta, vương cấp cao thủ đấy."
Hai nữ tử xinh đẹp hầu hạ hắn và Huyên Huyên suýt ngất xỉu, đó là dạy dỗ tiểu ma nữ, hay là thông đồng với nàng.
"Còn nữa, cô mặc yếm của ma giáo thánh nữ đã đành, vì sao còn lén ăn trộm hết y phục của người ta, cưỡng bách nam đệ tử ma giáo mặc vào? Không phải cô không được đùa với người ta nhưng sao lại bày trò hoành tráng như thế hả? Cứ điểm huyệt nàng ta ném vào phòng ta là xong."
Lần này hai nữ tử thật sự ngất xỉu, họ phát hiện ở đây không chỉ có một tiểu ma nữ đáng sợ, còn cả một ông thầy ác ma nữa.
Huyên Huyên nghe hắn nhắc lại những "công tích vĩ đại" của mình, lúc đầu còn cười ranh mãnh, nhưng nghe đến cái yếm thì chớp chớp đôi mắt to hút hồn người, rồi đột nhiên biến sắc, tít lên lảnh lói: "A... Tiểu Bạch đáng chết, không phải ngươi đưa cho ta y phục hai vị tỷ tỷ này mặc ư? Ngươi...ngươi dám đến ăn trộm y phục của thánh nữ chết tiệt đó, lại lừa ta mặc, đồ khốn. A..."
Tiểu ma nữ rít lên lao vào trong nhà.
Kỳ thật hắn nói xong liền hối hận, thầm tự trách: "Ngất mất, hôm nay ta uống có tí xíu rượu, sao lại xung động như vậy, nói ra toàn chuyện cơ mật?"
Một lúc sau, tiểu ma nữ đổi y phục khác, hung hãn lao tới.
"Tiểu Bạch đáng chết, ta hận ngươi, tên phong lưu hiếu sắc ngươi đi ăn cắp áo lót của người ta đã đành, vì sao lại còn giở trò, đồ biến thái."
Thấy nàng tiến tới, hắn thấp thỏm: "Lần này tiểu ma nữ giận rồi, cầu xin bồ tát bảo vệ."
"Khụ...Huyên Huyên...chuyện này...không phải hôm nào cô cùng tắm rửa ư..."
"Tên biến thái, việc này mà ngươi còn chú ý hả, ta không tha cho ngươi." Huyên Huyên tiến thêm một bước.
"Oan uổng, không phải ta chú ý cô, chẳng qua viện tử quá bé."
"Tên đại sắc lang còn giảo biện, rõ ràng mang ý bất lương, vì sao lúc trước ngươi làm thế?"
"Chuyện này...hôm đó không tìm được, hai vị tỷ tỷ có thể làm chứng, họ vội vàng đến nơi, không mang thừa, nên..." Đoạn hắn đưa mắt ra hiệu cho hai nữ tử.
Cả hai hiểu ý: "Đúng, Độc Cô công tử nói không sai."
Tiểu ma nữ đảo mắt mấy lần, tỏ vẻ phẫn hận: "Tiểu Bạch đáng chết nhớ đấy, món nợ này khi nào rời liễu Thiên Ma cốc ta sẽ tính, ta hận ngươi." Đoạn chạy ra ngoài.
Độc Cô Bại Thiên thở phào, không ngờ nàng nói vậy, "sự kiện nghiêm trọng" lại trôi qua.
Hắn gọi với theo: "Huyên Huyên có gây họa thì chú ý, đừng quên những điều ta vữa nói."
"Mặc kệ ta." Từ xa vang lên giọng tiểu ma nữ.
Hắn quay lại nhìn hai nữ tử xinh đẹp đang há hốc miệng, mỉm cười bảo: "Thế nào, ta tuấn tú vậy ư?" Đoạn không thèm quay lại, bước ra khỏi phòng.
Hai nữ tử thầm thì: "Hai ác ma."
Người, sự, vật bị coi là "ma" trong ma giáo nhiều không kể xiết, ví như cái hồ nhỏ gợn sóng biếc trong Thiên Ma cốc được gọi là Linh ma hồ. Gió đêm rì rào, ánh trắng trong khiến Linh ma hồ chìm trong khí tức thần bí. Tương truyền Linh ma hồ là nước mắt của một vị Võ thánh ma giáo tên Linh ma tích tụ thành, mỗi đêm trăng tròn ở đây lại xuất hiện lời nữ tử thì thầm, mặt hồ đầy bi ý, nữ tử trẻ tuổi đến hứa nguyện là thành sự thật, Linh ma sẽ giúp đỡ thực hiện.
Một đêm trăng tròn, mặt hồ phiêu đãng mấy lá thuyền do nữ tử trẻ tuổi chèo, vì truyền thuyết đó mà mỗi đêm trăng tròn, họ thường đến đây hứa nguyện.
Không hiểu từ ai mà tiểu ma nữ biết được truyền thuyết Linh ma, liền lén đến bên hồ. Thật sự nàng cảm nhận được bi ý nhàn nhạt, ư thương không thể hóa giải dâng lên trong lòng.
"Kỳ quái thật, sao ta khó chịu như thế." Nàng sinh ra đã vui vẻ, chưa từng thương cảm như thế này.
"Lẽ nào truyền thuyết là thật? Nước mắt Linh ma ngưng tụ thành hồ, vào đêm trăng tròn, nữ tử trẻ tuổi đến hứa nguyện là thành sự thật còn nam tử đến sẽ gặp ác mộng ngút trời? Ha ha, ta lừa Tiểu Bạch đáng chết đến vậy, dám đối xử với ta như vậy, xem ta xử lý ngươi thế nào."
Độc Cô Bại Thiên đang nghĩ cách ứng phó với mọi loại phiền hà do tiểu ma nữ gây ra, cách đối diện với đệ tử ma giáo đến tố cáo thì nàng mỉm cười xuất hiện.
"Tiểu Bạch, ta đưa ngươi đến một nơi rất vui."
Độc Cô Bại Thiên trấn định: "Nói đi, lần này cô chạm đến ma giáo giáo chủ hoặc thập đại nguyên lão, cần ta thu dọn tàn cục?"
"Hừ, nói cái gì hả, ta ‘hoạt bát’ vậy ư? Sao lại nghĩ ta xấu xa như vậy, thỉnh thoảng ta có đùa vui với người ta nhưng không có ghê gớm như ngươi nói. Thật đấy."
Độc Cô Bại Thiên vội cười hùa: "Ha ha, Huyên Huyên, là chuyện gì?"
Huyên Huyên bĩu môi: "Vốn là việc vui chia cho ngươi hưởng cùng, hiện tại...hừ."
"Khụ...thật ư? À, không, được ra sức vì Huyên Huyên tiểu thư là vinh hạnh, có gì cần tại hạ giúp thì cứ nói."
Huyên Huyên hừ lên: "Giả dối, nghe đến hảo sự liền đổi giọng ngay, thật không muốn đưa ngươi đi nữa."
Độc Cô Bại Thiên cười: "Thôi xí xóa, không nên tính toán nữa."
Tiểu ma nữ nhíu mày: "Được, lần này tha cho ngươi, lần sau không có đâu. Bất quá, chốc nữa ngươi phải nghe theo ta mọi sự."
Độc Cô Bại Thiên nhìn nàng, hi vọng phát hiện gì đó qua nét mặt nhưng đành thất vọng.
"Được, ta nghe theo cô."
"Ha ha, vậy được rồi, chúng. ta đi xem tiểu hồ thần bí đó."
Hai người đên bờ Linh ma hồ. Nhìn nước hồ lăn tăn, lòng Độc Cô Bại Thiên xao đọng, cảm thị được bi ý dị thường, cũng như Huyên Huyên, chỉ là cảm giác của hắn còn mạnh hơn.
"Chuyện này..." Hắn trầm tư: "Ta sao thế, sao lại thấy lòng đau thế nhỉ?"
Tiểu ma nữ cắt ngang: "Tiểu Bạch, bên kia có thuyền trống, đi mau, đừng ngẩn ra nữa, hôm nay ngươi chèo."
Hai người nhảy lên tiểu thuyền, Độc Cô Bại Thiên vung tay, đưa thuyền ra giữa hồ.
Lúc đó hắn mới phát hiện toàn nữ tử đi thuyền, không có nam nhân nào.
"Huyên Huyên, cô dám lừa ta, lần này ta lại bị cô lừa, vì sao ở đây không có nam nhân?"
"Ồ, không có nam nhân hả? Lần tới ta gọi ngươi là Độc Cô muội muội nhá?"
"Ngươi...ngươi, ta nói là sao trừ ta ra lại không có nam nhân nào?"
"À, ta nghĩ ra rồi, hình như nghe nói đây là hồ của nữ tử, không hoan nghênh nam nhân, nam nhân đến là gặp ác mộng."
Độc Cô Bại Thiên: "..."
"Tiểu Bạch, ánh mắt ngươi kiểu gì vậy, muốn thi xem mắt to hơn mắt ta chăng? Ngươi không biết như thế xấu lắm hả? Mắt trợn lên khó coi lắm."
"Ồ, Tiểu Bạch sao lại nhắm mắt, mắt không to bằng ta nên nhận thua?"
Độc Cô Bại Thiên nằm thằng đờ trên thuyền: "Bị cô chọc tức chết rồi."
"Ha ha... đáng kiếp. ai bảo ngươi lừa ta mặc đồ của thánh nữ xấu xa đó, hừ."
Lúc đó số thuyền trên mặt hồ nhiều hẳn, ánh mắt các nữ tử nhìn Độc Cô Bại Thiên đều kì quái, chỉ chỉ trỏ trò rồi lén cười sau lưng.
Độc Cô Bại Thiên thấy xung quanh toàn nữ tử, rồi nhận ra nét mặt họ, liền như ngồi trên nệm kim, không thoải mái nổi.
Hắn nhìn quanh kêu to: "Nhìn cái gì, còn không mau hứa nguyện."
Không hiểu sao một nữ tử gào lên: "Một nam nhi sao lại đến đây vào đêm trăng tròn, biến thái!"
"Ta thích thế, cô quản được sao?" Hắn tỏ vẻ ngượng ngập vô cùng.
"Ta nguyền rủa ngươi ngã xuống hồ."
"Ngã xuống hồ đó."
Độc Cô Bại Thiên: "..."
Huyên Huyên cười: "Tiểu Bạch phải cẩn thận đó, nghe nói những lời nữ tử trẻ tuổi khấn nguyện ở đây linh lắm, không chừng chốc nữa ngươi ngã xuống hồ thật."
Hắn bực mình: "Đều do cô hại."
Huyên Huyên đắc ý cười to, ra vẻ ngươi làm gì được ta.
Hắn máy động linh cơ, nói với các nữ tử đang bàn luận: "Biến thái cái gì, vợ ta sợ nước, nên ta đưa nàng đến đây."
Huyên Huyên tức giận, đá mạnh một cước, suýt nữa hắn nhào xuống nước.
Đúng lúc đó, quang trụ từ trên trời giáng giống giữa hồ.
"A..."
"A..."
Nữ tử trong hồ đều hô lên kinh ngạc: "Linh ma hiển thánh, kỳ quan mấy trăm năm khó gặp, ai đến quang trụ đầu tiên sẽ thực hiện được nguyện vọng."
Huyên Huyên tỏ vẻ say mê: "Oa, đẹp quá, nguyệt hoa ngưng tụ thành quang trụ."
Ngất mất, tiểu nha đầu lại mơ mộng, Độc Cô Bại Thiên lắc lắc đầu.
Chợt bình một tiếng, một con thuyền lớn va vào lá thuyền của hắn. Độc Cô Bại Thiên cảm giác mình bay lên, lao vào quang trụ.
"Ai thất đức thế hả, truyền cái loại gì mà không có mắt." Hắn ngầm rủa.
Ngay sát na lao vào quang trụ, hắn quay lại xem thủ phạm, Hoa Vân Tiên đứng trên con thuyền, nhìn hắn đầy vẻ giận dữ.
"Đây là báo ứng, vì sao Huyên Huyên không bị hất bay đi?"
Chợt tiếng Huyên Huyên hô to: "Tiểu Bạch, ngươi bay khó coi quá."
"Ta ngất mất, tiểu nha đầu."
← Ch. 150 | Ch. 152 → |