Vay nóng Tima

Truyện:Bất Tử Bất Diệt - Chương 187

Bất Tử Bất Diệt
Trọn bộ 241 chương
Chương 187: Vấn thiên hạ anh hùng thuỳ dữ tranh phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-241)

Siêu sale Lazada


Sơn cốc vang vọng câu nói của Độc Cô Bại Thiên: "Đế cảnh cao thủ bất quá như vậy, Ma Phong trong tay, hỏi thiên hạ anh hùng, ai chống được một đòn của ta..."

...

Bát đại đế cảnh cao thủ ngẩn ngơ đứng trên núi, đều như phỗng đá, không ai nói gì.

Tu vi đến cảnh giới như họ, khát vọng lớn nhất là đột phá, tiến vào cảnh giới mới, mục tiêu cao nhất là đạt đến cực cảnh võ đạo...

"Hỏi thiên hạ anh hùng, ai chống được một đòn của ta..."

Câu nói bộc lộ hào khí của họ, khiến họ nhớ lại năm tháng xa xưa, cùng lăn lộn giữa máu và lửa, họ vượt khỏi những anh kiệt cùng lứa, uy chấn nhất phương.

Ai không từng tuổi trẻ khinh cuồng, không muốn vô địch thiên hạ? Đó đều là mộng tưởng của họ, từ lúc còn là thanh niên vô danh tới khi thành võ đế đươc vạn người kính ngưỡng, quá trình này bao hàm vô vàn gian khổ. Khi tóc nhuốm bạc, mặt đầy nếp nhăn, tuế nguyệt mài mòn hào tình cái thế trong lòng, xóa tan giấc mộng xưa...

Nhưng hôm nay, một hậu bối trẻ tuổi, bị người ta gọi là Bất tử ma đế, là công địch võ lâm, là ma quỷ giết người như ma lại nói ra giấc mộng trong lòng họ. Ngôi sao băng mới quật khởi này chỉ trong nửa năm đã rực rỡ phong mang, chiếu sáng cả Thiên Vũ đại lục, thanh niên vô địch "hỏi thiên hạ anh hùng" khiến tám cao thủ ngây người...

Hồi lâu sau, một lão nhân mới nói: "Già rồi, không còn tráng chí hào tình như năm xưa."

Chúng nhân cảm khái vô vàn.

"Đời người có mấy lần hai mươi năm, lúc hai mươi tuổi ta từng hào khí can vân, coi thường thiên hạ, hai chục năm sau liền thu liễm, thêm hai chục năm nữa thì ẩn cư, hai chục năm gần đây đã quên giang hồ, chắc giang hồ cũng quên ta rồi."

"Ta chưa từng vô địch thiên hạ, nhưng từng khao khát vô hạn, hôm nay thấy ở người khác mộng tưởng thủa xưa, thấy được hiện thực."

"Ta cảm giác huyết dịch không còn già nữa, hôm nay lại thấy cuộc sống mới, chợt thấy mình trẻ lại."

...

Tám tiếng hú vang vọng từ đỉnh núi vang lên, trong vòng trăm dặm ong ong mãi.

Hào khí dâng lên: "Hỏi thiên hạ anh hùng ai dám tranh phong."

Âm tắt, tám thân ảnh chia ra tám hướng lao đi.

Bất tử ma đế dạ chiến bát đế, đêm đó khiến tất cả sôi trào, câu nói của ma đế trước khi đi cùng tiếng hú của tám đế cảnh cao thủ chứng minh rằng Độc Cô Bại Thiên đã đi.

Đêm trắng, vô số người lo lắng, bàng hoàng, hoảng sợ...

Mấy ngày sau đó, lời đồn bất bại về Độc Cô Bại Thiên dạ chiến bát đế như mọc cánh, lan khắp các ngóc ngách Thiên Vũ đại lục. Ma đế như mặt trời chính ngọ, ma uy chấn động lòng người, ai nấy đều hoảng sợ, bát đại võ đế còn bại thì ai tranh phong được với hắn?

Giang hồ sôi lên, nhiều võ nhân từng vây ráp hắn lui về ẩn cư, đáng cười là trong núi sâu có lúc đồng thời xuất hiện nhiều người ẩn cứ, sau khi họ kinh ngạc, thậm chí còn nhận ra người quen...

Giang hồ đại loạn...

Có vui tất có buồn, có buồn tất có vui, trên giang hồ sôi trào, giang hồ hoảng sợ thì ở đại điện ma giáo ngập tiếng cười.

"Ha ha... thống khoái, đúng là thống khoái!"

"Thật khiến lòng người mở cờ."

"Không ngờ Độc Cô Bại Thiên xuất chúng như vậy, đại bại các lộ anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, quả là ma xuất thiếu niên."

...

Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong nói: "Một đêm chiến bát đế, quả nhiên xuất sắc. Với công lực của y nếu thánh cấp cao thủ không ra mặt, coi như vô địch thiên hạ."

Một giáo chúng hỏi: "Ngay các thái thượng trưởng lão của bản giáo cũng không phải đối thủ của y?"

Cái Thiên Phong thở dài: "E rằng như vậy, có lẽ chỉ có tiểu nha đầu vô pháp vô thiên trong Thiên Ma cốc so được, bất quá tiểu nha đầu đã trọng thương, e rằng lành ít dữ nhiều."

Một giáo chúng khác hỏi: "Nói vậy Độc Cô Bại Thiên vô địch thiên hạ, cả thiên hạ không ai làm gì được y?"

Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong đáp: "Không thể nói thế, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ai biết được trên đời còn cao thủ nào lợi hại hơn. Bất quá, Độc Cô Bại Thiên là mạnh nhất lịch sử võ lâm gần trăm năm nay."

"Ý giáo chủ là trăm năm trước từng có một cao thủ vô địch..."

Cái Thiên Phong đáp: "Không sai, trăm năm trước từng có người vô địch thiên hạ, cũng nổi danh như Độc Cô Bại Thiên bây giờ. Nhưng hắn là nhân sĩ chính đạo, thập đại thái thượng trưởng lão từng nếm mùi với hắn, chính hắn góp phần ép bản giáo vào Thiên Ma cốc, không xuất hiện giang hồ nữa."

"Cái gì, hắn chỉ một mình đấu với "thập đại thái thượng trưởng lão?

"Đương nhiên không nhưng chỉ mình hắn đấu với mấy vị trưởng lão mà không bại."

"Hắn còn sống không?"

Cái Thiên Phong đáp: "Thập đại thái thượng trưởng lão đều tại thế, các ngươi bảo hắn có sao không? Nếu hắn đã tiến lên thánh cấp lĩnh vực thì tốt, còn không sớm muộn gì cũng vào giang hồ, lúc đó Độc Cô Bại Thiên sẽ gặp phiền phức."

"Đúng, lão bất tử đó mà còn sống...hắn chắc lớn tuổi rồi, chắc không thể vào giang hồ nữa rồi?"

Ma giáo giáo chủ nói: "Nếu hắn đã thành thánh cấp cao thủ, đương nhiên không xuất thủ, còn không thì...hắc hắc, Độc Cô Bại Thiên mà tung hoành quá, sớm muộn gì cũng kinh động hắn, năm xưa hắn được xưng tụng là Chiến đế, người như thế và tính cách như thế, sao lại bỏ qua đối thủ mạnh như hiện tại?"

"Như vậy ma đế và chiến đế tất yếu sẽ đại chiến?"

Cái Thiên Phong đáp: "Có thể lắm, hơn nữa hậu quả rất thảm liệt, có thể là lưỡng đế cùng vong."

"Ma đế còn trẻ, nếu cùng lão quái vật đó đồng quy vu tận thì đáng tiếc, tổn thất đó với chúng ta khó ước lượng được." Từ khi Độc Cô Bại Thiên tiến quân ma đạo, người ma giáo không coi hắn là người ngoài nữa.

Cái Thiên Phong nói: "Chỉ kì vọng Chiến đế đã thành thánh, bằng không kinh thế chi chiến khó tránh lắm."

Phong tuyết phiêu diêu, truyền nhân kiệt xuất nhất của Bái Nguyệt quốc Thủy Tinh cung Thủy Tinh đưa phụ mẫu rời khỏi cung.

Sau khi nàng biết tin Bất tử ma đế dạ chiến quần đế, liền lo lắng cho gia gia, sau cùng biết ông bình an mới thở phào.

Giữa vùng tuyết mênh mang, Thủy Tinh như thiên sứ xuống nhân gian, mặt ánh lên quang huy thánh khiết. Nàng đã quyết định, phải đi tìm Độc Cô Bại Thiên, khuyên Bất tử ma đế bất đừng giết chóc nữa.

Nàng biết mình không thuyết phục được hắn nhưng đã tính đến kết quả tệ nhất, sẽ cùng hắn đồng quy vu tẫn.

"Ta không vào địa ngục thì ai. Ta là đệ tử thánh địa, nên làm gì đó cho thiên hạ thương sinh."

Toàn thân nàng phát ra quang huy thánh khiết, từ xa nhìn lại như băng tuyết nữ thần.

Độc Cô Bại Thiên ở đâu?

Hắn đang vùi mình trong băng tuyết, đại chiến một đêm khiến hắn mệt mỏi cực độ, đồng thời thân thể thụ nội thương nghiêm trọng. Lúc đầu hắn ẩn trong sơn động khô ráo vận công liệu thương nhưng không lâu sau thì không chịu nổi. Vạn tầng ma ảnh ập tới, các loại hư ảnh liên tục nhấp nháy trước mắt: người thân bị cắn xé, hắn bị giẫm đạp, tiếng kêu thảm không ngớt, tiếng gào rú bể phổi vang vang khiến hắn thống khổ bất kham.

Tuy biết không phải sự thật nhưng lúc đó hắn đang yếu ớt, phải dốc toàn lực điều trị nội tạng đang nứt ra nên không thế áp chế ma niệm trong lòng. Giày vò về tâm linh khiến sau cùng hắn hét lên thất thanh, sau cùng cũng biết mùi vị tẩu hỏa nhập ma là thế nào.

Dù tu luyện tuyệt học ma đạo cũng khó tránh tẩu hỏa nhập ma, trong lòng ai cũng có ma niệm, có tính nóng nảy trời sinh. Không ai thay đổi được hay tránh được.

Vạn tầng ma ảnh qua đi sẽ là phong quang, khiến lòng người trải rộng...

Ảo ảnh biến chuyển, huyết lãng vô biên như nộ hải cuồng đào, nuốt chửng hắn, hắn giãy giụa trong sóng máu...

Sau cùng đầu hắn đau buốt, chạy thẳng vào vùng tuyết, vùi mình vào đống tuyết.

Tuyết lạnh lùng khiến đầu óc hắn tỉnh lại, nhẫn nhịn thống khổ do ma ảnh giày vò, cố tích tụ công lực liệu thương.

Thiên địa phiêu tuyết, lòng hắn lại nhỏ máu, huyết hồng vô biên nuốt chửng hắn, ma ảnh hung ác từ trên mình hắn thoát ra. Hắn đang mê man, cũng may trạng thái này giúp hắn thoát được tẩu hỏa nhập ma, cương khí tự vận chuyển, liên miên không dứt.

Ma ảnh từ thân mình hắn xuất ra ngẩng nhìn thinh không xám xịt như đang suy ngẫm, hồi ức, sau cùng lộ ra thần sắc đau thương vô hạn.

Ma ảnh lẩm lẩm: "Thần... ma... đều do ‘con người’ định nghĩa...nhưng thần có ma tính, ma có thần cách. Bề ngoài đẹp đẽ là thần, không che giấu gì là ma. Thà trở thành ma."

Ma ảnh tiến lên không, đứng lặng ở lưng chừng trời nhìn xuống mặt đất mênh mang, tựa hồ không nỡ rời, tựa hồ lưu luyến: "Sẽ tan biến, sẽ quay về hưu vô... Một năm? Ha năm? Có lẽ tùy thời điểm, hắc hắc, có gì phải cảm thương đâu, ta là hắn, hắn là ta, chỉ là quên đi một đoạn kí ức mà thôi, thứ nên nhớ thì nhớ, nên quên thì quên."

Ma ảnh đột nhiên đỉnh thiên lập địa, ma khí vô biên như mây đen cuồn cuộn quấn quanh, trong hắc ám vô tận chỉ còn đôi con ngươi máu sáng rực.

Hai đạo huyết quang từ máu hắn bắn ra đến tận Thiên Ma cốc, tượng Thiên Ma rung lên, khóe mắt thoáng ánh lệ.

Ma ảnh trên mặt tuyết nhìn về biển lớn ở phương đông, hai đạo huyết quang dấy lên ngàn tầng song. Sư phụ Huyên Huyên đang lơ lửng trên không, bị ngọn sóng cao trăm thước hất xuống nộ hải cuồng đào, nhưng nhanh chóng bay vút lên. Ông ta không hề nổi giận, mà tỏ vẻ buồn thương: "Mẹ nó chứ, không cần thương cảm như thế có được không, lại thế nữa rồi..."

Ma ảnh lại chuyển hướng, nhất thời huyết hồng quang mang lướt qua vô số nơi thần bí của Thiên Vũ đại...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-241)