← Ch.239 | Ch.241 → |
Điều này làm Đường Thiên cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Trong thời gian mười ngày, ngoại trừ thời gian đi đường, tính ra chỉ còn khoảng bảy này.Chỉ có bảy ngày, dù tính toán kiểu gì cũng thấy không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Năm đó kết cấu của Kiếm Xỉ Hổ đơn giản nên động tác cứng nhắc.Hơn nữa Đường Thiên cũng chỉ được coi là nửa thùng nước (trình độ được một nửa), có rất nhiều động tác chiến thuậtkhông thể hoàn thành được, chứ nói gì đến cơ quan võ giáp kiểu mới cơ chứ.
Tất cả mọi người đều biết rõ đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được, nhưng Đường Thiên và Binh lại không hề nói một câu nào.
Đã đến mức độ này thì dù có oán hận cũng có nghĩa lí gì đâu cơ chứ.
"Thật ra, nếu như ngươi nắm giữ được võ giáp mới, thì ngươi sẽ phát hiện ra so với Kiếm Xỉ Hổ thì nó dùng tốt hơn, bởi vì nó thông minh hơn.Bên trong Lôi Tuyết cũng để một võ hồn, tuy rằng không cường đại lắm, nhưng cũng tương đối có linh trí.Bởi vậy việc đầu tiên mà ngươi phải làmlà cùng nó câu thông.Đối với cơ quan võ giáp kiểu mới, điều quan trọng nhất chính là câu thông với võ hồn.Khả năng phối hợp ăn ý của ngươi với võ hồn sẽ quyết định xem ngươi là cao thủ hay chỉ là một kẻ vớ vẩn."
"Ngươi phải chú ý đến một điểm, cũng như ngươi cảm thấy cái cơ quan võ giáp này là một thứ gì đó hoàn toàn mới, đồng thời võ hồn của cảm thấy xa lạ với thân thể mới này.Trong khoảng thời gian bảy ngày, không chỉ riêng mình ngươi phải học tập cách điều khiển cơ quan võ giáp, mà đồng thời nó cũng phải tập bắt chước cách điểu khiển cơ thể hoàn toàn xa lạ này."Binh cực kỳ nghiêm túc nói, bộ dạng cũng có mấy phần phong phạm. Những câu nói có nội dung sâu sắc nhưng lời lẽ lại cực kỳ dễ hiểu này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Đường Thiên, hắn lập tức nhấc tay: "Ý của đại thúc là nó giống như một đứa trẻ con? Bắt đầu tập đi sao?"
"Không sai!" Binh gật đầu nói: "Bất kể bản thể trước đây của nó có là gì đi nữa, thì vẫn không phải là kiện cơ quan võ giáp này.Thân thể nó đã thay đổi và bây giờ đến cả bước đi cũng không biết."
Nghe thấy vậy sắc mặt Đường Thiên càng khổ thêm mấy phần: "Ta cũng là một người mới học thôi.Nó có muốn bắt chước, thì trước tiên phải hiểumuốn cơ quan võ giáp bước đi cần phải làm gì?"
"Ngươi cũng đừng có coi thường nó!" Khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ của Binh cười lạnh nói: "Chắc chắn ngươi học không nhanh bằng nó!Dù sao đây cũng là cơ thể của nó, một khi nó đã quen thuộc thì học tập sẽ rất nhanh."
"Coi thường ta hả!"Đường Thiên lập tức trừng to mắt tỏ vẻ rất là khó chịu.
"Thử vài lần là sẽ biết!"Hiển nhiên Binh rất tin tưởng vào Lôi Tuyết."So thì so!"Vị thiếu niên ngốc nghếch này lập tức nhảy vào cái hố mà người ta đã đào sẵn.
Đường Thiên quay sang trừng mắt nhìn Lôi Tuyết.
Tinh tới đỉnh đầu của Lôi Tuyết thì cao chừng hai thước.Không phải toàn bộ đầu đều có màu trắng như tuyết, mà có màu lam.Hình thức của nó được thay đổi hoàn toàn khác với phong cách cơ quan võ giáp đơn giản của binh đoànNam Thập Tự. Bởi ngoại hình là thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất, cho nên muốn người ta nhìn vào có thiện cảm thì cơ quan võ giáp thường được làm với ngoại hình cực kỳ đẹp đẽ. Điều quan trọngtrong cơ quan võ giáp là phải thay đổi hình dáng to lớn thô lậu của cơ quan võ giáp phổ thông.Lấy gầy nhỏ linh hoạt làm tiêu chuẩn, nhưng bên trong cơ quan võ giáp binh đoàn được chọn thường được tăng thêm giá đỡ, vì thế lực phòng ngự không hề thua kém cơ quan võ giáp kiểu cũ.
Điểm quan trọng của kết cấu này là dựa vào từng tầng từng tầng lân phiến màu lam xếp chồng lên nhau mà thành, nhờ vậy có thể sắp xếp vào những chi tiết uốn lượn góc cạnh. Còn như chỗ như cánh tay, cẳng chân, bắp đùi, thì dùng kim loại đã trải quan rèn luyện với cường độ cao nhiều lần để tạo thành.Vì thế mặt ngoài mới hiện lên một tầng hoa văn tự nhiên như sóng gợn vậy.hai đường cong sắc bén để lộ ra ngoài kéo dài từlưng xuống dưới,cho tới tận cẳng chân mới kết thúc.
Trên vai cũng không có miếng lót vai như cơ quan võ giáp phổ thông mà được thêm vào những miếng lót vai hình tròn nhờ vậy có thể giảm thiểu khe hở và nhỏ gọn hơn.
Toàn thân Lôi Tuyết nhìn qua giống như một người sắt không một vết sẹo lồi lên.Ngay cả khi nó lẳng lặng đứng yên tại chỗ vẫn cứ tỏa ra khí tức nguy hiểm!
"Này, Lôi Tuyết!" Đường Thiên tùy tiện nói với Lôi Tuyết: "Chúng ta sẽ so một trận!"Con mắt màu u lam trong hộ kính của Lôi Tuyết khẽ lóe lên ánh sáng màu lam sậm mờ nhạt.
Bỗng thân hình Lôi Tuyết trước mặt Đường Thiên nhẹ nhàng ngồi chồm hổm xuống.Thân thể chứa đầy lực lượng giống như một cách cung tích sức chờ bùng nổ, mang theo vẻ mỹ cảm khôn cùng. Con ngươi trong mắt Đường Thiên đột nhiên co lại.Nhìn tư thế này là có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Lôi Tuyết lao lên phía trước ra sao.Nhất định sẽ sắc bén như một đường đao vậy!
Chân sau phát lực!Bàn chân bằng sắt như dẫm lên đất, nhẹ nhàng ngập vào trong nền nhà được làm từ nham thạch rắn chắc.Thấy vậy đôi mắt Đường Thiên hơi híp lại! Sàn nhà nơi đây đã được Tái Lôi đặc chế, cứng rắn như thép! Thậm chí hắn còn nhìn thấy rìa ngoài phần nham thạch bị bàn chân đạp vào bung ra những vụn bào giống như bào gỗ vậy!
Lực lượng thật mạnh quá!
Trong lòng Đường Thiên vô cùng chấn động.
Chân trước của Lôi Tuyết mạnh mẽ đạp xuống, sàn nhà vỡ vụn.Ngay cả người am hiểu bộc phát như Đường Thiên cũng không nhịn được mà thầmkhen, tiết tấu thật hoàn mỹ!
Phát lực với tiết tấu hoàn mỹ như vậy, thì tất nhiên ngay sau đó là cảnh tượng một thân hình màu lam lao đi giống như tia chớp sắc bén với khí thế không thể đỡ nổi!
Tia sét màu lam! Xông lên!
Không sai! Chính là như thế này!
Nhiệt huyết trong người Đường Thiên sôi trào, hưng phấn không thôi!Loảng xoảng!
Hàng loạt những thanh âm va chạm của kim loại làm người ta tê dại vang lên.Mặt đất dưới chân rung lên làm thân thể Đường Thiên gần như bị nẩy bật, bụi bặm bốc lên che phủ toàn thân Đường Thiên.
Sau một lúc lâu, bụi bặm mới tan hết lộ ra Đường Thiên, toàn thân đầy bụi đang ngây ra như phỗng.
Trước mặt Đường Thiên là cảnh tượng hai cái chân sắt màu lam bị mắc kẹt, thân hình bị kéo căng thành hình dây cung bị kéo căng. Toàn bộ thân thể từ thắt lưng trở lên của Lôi Tuyết hoàn toàn bị găm vào đá."Ức!" Binh lấy tay xoa trán, không nỡ nhìn.
Gã bỗng có cái cảm giác chẳng biết nói gì.Một tên cơ quan võ giả không ra gì phối hợp với một bộ cơ quan võ giáp không giống ai.Kết quả ra sao thì gã cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi.
Gã hơi do dự một chút, cũng không biết lần này mình làm có đúng không...
Nhưng cái ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu gã rồi lập tức biến mất, biến mất không còn chút gì.Đảo mắt nhìn qua thấy hai cái chân đang liều mạng giãy dụa.Nhưng lúc này toàn bộ thân trên của nó đã bị găm vào trong đá, vì thế dù có giẫy dụa kiểu gì cũng không thể nào di động mảy may.
Đường Thiên và Binh phải mất hao tổn công sức chín trâu hai hổ mới đem Lôi Tuyết rút ra được.
"Xong!" Đường Thiên nói thầm: "Cái tên gia hỏa này vốn có chỉ số thông minh không cao,nay lại bị đụng mạnh một cái như vậy thì về sau chỉ số thông minh còn được bao nhiêu đây?"
"Không sao đâu, không chừng có khi lại nghĩ thông ấy."Binh thờ ơ nói."Cái gì mà có khi lại nghĩ thông?"Đường Thiên không hiểu được liền hỏi lại.
"Có nghĩa là hai tên gia hỏa cùng ngốc ở cùng với nhau, không chừng có thể biến thông minh!"Binh giải thích nói.
"Ồ!" Một lát sau, Đường Thiên mới phản ứng được, trừng to mắt, giận tím mặt: "Ngươi lại nói ta ngốc!"
"Ta không nói nha!" Binh buông hai tay: "Là ngươi vốn đã ngốc rồi!"
"Hỗn đản! Ta muốn đem ngươi đánh tan ra!" Đường Thiên nổi trận lôiđình.
"Ê, hình như tên gia hỏa này tỉnh lại." Binh hoàn toàn không để ý tới cơn phẫn nộ của Đường Thiên, gã dùng ngón tay chỉ Lôi Tuyếtrồi nói.
Quả nhiên lực chú ý của Đường Thiên lập tức bị dời đi, bất mãn nói: "Này Lôi Tuyết, ngươi đã khá chưa! Biểu hiện như vậy sao có thể phối hợp với thiếu niên như thần!Thế nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không coi thường ngươi đâu! Xem ra phải để thiếu niên như thần tự thân xuất mã..."
Sau khi Đường Thiên khoác bộ giáp một cách chỉnh tề, hắn cảm thấy rất mới mẻ."Oa, quả nhiên cảm giác không giống với Kiếm Xỉ Hổ! Quá tuyệt!"
Võ hồn của Đường Thiên vô cùng cường đại, vì thế câu thông với Lôi Tuyết rất nhẹ nhàng và thoải mái. Điểm khó khăn nhất đối với người khác lại trở lên cực kỳ đơn giản với Đường Thiên.
Sau một cái ngã đau vừa rồi Lôi Tuyết cũng đã thành thật hơn. Thế nhưng lúc này Đường Thiên đang cực kỳ hưng phấn nóng lòng muốn thử.
"Oa ngao!Lôi Tuyết, chúng ta cùng lên!"
Loảng xoảng, ầm!Thanh âm té ngã liên tục vang lên, sàn nhà lại chấn động thêm một lần nữa, bụi bặm bay tứ tung.
Lồm cồm bò dậy, nhưng Đường Thiên không hề tức giận mà vẫn hô to: "Lôi Tuyết, chúng ta lại tiếp tục!"
Loảng xoảng,ầm!
"Được! Lôi Tuyết, lần này nhất định sẽ được!"
Loảng xoảng,ầm!"Này Lôi Tuyết, đừng sợ! Nam tử hán đại trượng phu, lại tiếp tục!"
Loảng xoảng,ầm!
...
Nhìn Đường Thiên lái Lôi Tuyết ngã dúi dụi thất điên bát đảo, nhưng tiếng rống của Đường Thiên vẫn chưa hề dừng lại.Nhưng Binh biết, cứ mỗi lần ngạnh sanh ngã xuống và va chạm đều khiến cho Đường Thiên cực kỳ đau đớn.
Nhưng Đường Thiên, lại làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cất caogiọng cổ vũ Lôi Tuyết, cùng ngã với nó.
Điều đó nói lên phong cách của tên gia hỏa này...
Binh đứng nhìn đầy hứng thú, võ hồn của Lôi Tuyết so với Hổ còn yếu hơn, đồng thời linh trí của nó cũng yếu hơn rất nhiều.Lần đầu tiên đã thất bại hiển nhiên đã lưu lại trong lòng Lôi Tuyết một chút ám ảnh.Về sau có vài lần nó muốn vọt lên trước nhưng vì thấy hơi sợ hãi lên bị thất bại.
Nhưng sau khi không ngừng ngã xuống lại được Đường Thiên liên tục cổ vũ, dần dần nội tâm sợ hãi nhút nhát như con ngựa nhỏ bắt đầu tìm thấyđương đi.Động tác của nó càng lúc càng linh hoạt.
"Làm được lắm! Lôi Tuyết! Tốt lắm!"
"Không sai, chính là như vậy!Chúng ta thử lại một lần!"
Đúng là một thiếu niên dũng cảm không biết sợ là gì. Binh vô cùng cảm khái, bỗng nhiên một câu nói truyền vào taigã làm gã cứng đờ người tại chỗ.
"Được! Nhìn thấy cái tên hèn mọn có khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ kia chưa? Đó! Chính là hắn! Tới, chúng ta làm một lần bứt phát hoàn mỹ đểcho cái tên đại thúc hèn mọn ngây thơ kia kiến thức cái gì gọi là tia sét màu lam!"
...
"Rất tốt! Một cái vừa rồi đã làm tên đại thúc hèn mọn kia khiếp sợ rồi, giờ chúng ta lại tới một cái ác hơn!Há háhá, ngươi xem cái vẻ mặt của hắn kìa, oa, tái rồi! Liệu có lên xuất ra mười thành sức lực không?Thiêu đốt đi, Lôi Tuyết!"
...Sắc mặt Binh lập tức đen như đáy nồi.
Rít!
Dừng lại đột ngột, dưới chân Lôi Tuyết tóe lên một chùm hoa lửa, vững vàng đứng trước mặt Binh. Thanh âm đầy đắc ý của Đường Thiên truyền ra từ bên trong: "Ha ha, đại thúc, lợi hại chưa!Hai bên hòa hợp, không ai địch nổi!"
Hai bên hòa hợp...
Trên mặt cái mặt đầy bụi của Lôi tuyết dường như cũng lộ ra vài phầnđắc ý.
Nhưng cũng phải công nhân tốc độ của tên gia hỏa này thật là kinh người!
Trong lòng Binh thầm kinh hãi.Gã vốn tưởng rằng muốn Đường Thiên quen thuộc với Lôi Tuyết,... ít nhất... Cũng phải mất cả buổi sáng. Không ngờ chỉ qua hai giờ, Đường Thiên và Lôi Tuyết đã phối hợp tốt như vậy!
Thế nhưng...
Nhìn cái hình dáng hoàn toàn thay đổi của Lôi Tuyết lúc này, Binh cảmthấy, ắt hẳn Tái Lôi chẳng muốn nhìn thấy đâu. Vốn ban đầu toàn thân Lôi Tuyết có màu lam óng ả như khối bảo thạch, giờ thì toàn thân đều là bụi đất, khắp nơi đều bị tổn thương. Thậm chí còn có vài chỗ bốc khói, đó là những nơi Đường Thiên và Lôi Tuyết va chạm cực mạnh.
Hộc hộc...
Tiếng thở dốc vọng ra từ trong cơ thể Lôi Tuyết.Binh thầm nghĩ, xem ra tên gia hỏa này cũng mệt mỏi không ít nha.
Đường Thiên đương nhiên mệt mỏi không ít rồi.Liên tục bộc phát rồi lại té ngã xuống sàn nhà, cứ mỗi lần đều làm hắn đau đến méo cảmiệng.Nếu như lúc này mà cởi y phục của hắn ra sẽ nhìn thấy có rất nhiều vết bầm khắp toàn thân.
Nhưng Đường Thiên hoàn toàn không thèm để ý đến, hắn cười ha ha, vô cùng đắc ý: "Đại thúc sợ ngây người rồi!"
Cũng không biết có phải Lôi Tuyết đã bị hắn cảm nhiễm hay không mà cũng trở lên dũng cảm hơn nhiều.
Binh cười nhạt: "Cái này mới chỉ là bắt đầu thôi.Cứ yên tâm đi, bảy ngày tiếp theo chắc chắn sẽ làm cho ngươi không thể quên nổi."
← Ch. 239 | Ch. 241 → |