← Ch.315 | Ch.317 → |
Tất cả ánh sáng đều bỗng nhiên biến mất, trước mặt Đường Thiên biến thành một vùng hắc ám.
Sự việc diễn ra đột ngột khiến Đường Thiên há mồm trợn mắt.
Vù!
Hắc ám tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt nó như một giấc mơ biến mất.
Nắm tay nhỏ của Nha Nha cách khuôn mặt Đường Thiên hai li.
Đường Thiên ngạc nhiên không thôi.
Nha Nha đối với biểu tình của Đường Thiên đắc ý vô cùng. Nhưng nó cũng quên mất mình đang ở giữa không trung, liền té xuống mặt đất kêu cái bộp. Nhưng ngay lập tức nó lại khôi phục nguyên trạng, trên mặt đất đứng dậy.
Đường Thiên khôi phục lại phản ứng, lắp ba lắp bắp nói: "Thôn Quang Thiết Quyền?..."
Nha Nha đắc ý, gồng chuột làm bộ dáng lực sĩ.
Trời đất bỗng nhiên quay cuồng, nó bị tay Đường Thiên chụp tới, sau đó thân thể nó hết bị kéo dãn lại bị vo thành một cục. Đường Thiên lầm bầm nói: "Ngoại trừ đen một chút ra thì không có gì biến hóa. Lẽ nào tác dụng của khói đen kia là thôn phệ? Có nên đem con hàng này ra giải phẫu xem bên trong có thẻ hồn tướng Thôn Quang Thiết Quyền không nhỉ?
Nha Nha thoáng cái cứng đờ, khuôn mặt đầy vẻ kinh sợ.
"Đây chính là võ kỹ vô song đó nha, thế mà lại bị một tên Nha Hồn Tướng nuốt mất. Quá phung phí! Rất nhiều tiền đó!
Đường Thiên càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng đau lòng. Hắn vẻ mặt bất thiện, nhìn chằm chằm Nha Nha ở trong tay. Nha Nha vội vàng ra vẻ tươi cười nịnh nọt, nhưng hiện tại khuôn mặt nó không khác gì cục than, ngoại trừ hai con mắt ra thì những bộ phận khác không thể nhận ra được.
Trong lòng nó hối hận muốn chết rồi. Khoe khoang thế này khác gì tìm chết đâu chứ!
"Hiện tại có một cách cho nó lập công chuộc tội!" Thanh âm của Binh bỗng nhiên truyền tới.
Vẻ mặt Đường Thiên hoài nghi, quay sang hỏi: "Lập công chuộc tội như thế nào đây?"
"Thực của người bây giờ đã đột phá mức cao nhất trong Tân binh doanh. Tân binh doanh giờ không thể trợ giúp gì được cho ngươi. Bây giờ thứ chúng ta cần là một binh doanh chân chính." Binh giải thích. Lời này hắn vẫn chưa đề cập đánh với Đường Thiên trong trận đấu lần trước.
"Binh doanh chân chính?" Đường Thiên lập tức bị đề tài của Binh hấp dẫn, hắn hiếu kỳ hỏi: "Không phải ngươi nói binh doanh chân chính đều ở Nam Thập Tự Tinh Tọa sao?"
"Đúng là như vậy!" Binh nói tiếp: "Nhưng tại phụ cận tân binh doanh kỳ thực còn có một binh doanh hoang phế.
"Binh doanh hoang phế?" Đường Thiên sửng sốt.
"Không sai!" Binh hồi ức nói: "Nơi đó trước đây là tiền tuyến, từng có một binh đoàn đóng quân. Nhưng về sau, phòng tuyến của chúng ta không ngừng mở rộng ra ngoài, nơi đóng quân cũng không ngừng dời ra xa nên tự nhiên binh doanh đó cũng từ từ trở thành hoang phế."
"Như vậy à!" Đường Thiên bừng tỉnh đại ngộ, lập tức có chút nghi hoặc nói: "Binh doanh hoang phế có lợi ích gì?" (Cái gì dính dáng tới lợi ích với đánh nhau là đầu con hàng này nhanh hơn máy tính =]]~)
"Quan trọng là binh doanh đó trở nên hoang phế không phải vì công năng có vấn đề." Binh kiên trì giải thích: "Hơn nữa, ta đồng thời cũng có thể tiếp quản binh doanh đó nên có thể mở nó ra. Nó có rất nhiều công năng, có thể cho ngươi rất nhiều trợ giúp. Công năng binh doanh Nam Thập Tự binh đoàn đều vô cùng hoàn thiện, Hơn nữa nó có thể sinh ra Hồn tướng cấp úy trở lên."
"Vậy chẳng phải là chỉ cần có người tìm đến binh doanh là có thể sinh ra hồn tướng?" Đường Thiên hỏi.
Binh vẫn là nhịn không được lộ ra sắc mặt trào phúng: "Ngươi cho là tùy tiện một người nào đó là có thể mở ra sao? Chỉ những người có quyền hạn như ta mới có thể mở ra. Đẳng cấp trong binh đoàn nghiêm ngặt hơn nhiều so với người tưởng tượng đấy gà con à.
Nhìn thấy bộ mặt "Ta đây là đại nhân vật" của Binh, Đường Thiên cười nhạt: "Này trưởng quan, vậy người mau đi mở binh doanh đi!"
Binh nhất thời tỉnh lại, lập tức thay đối sắc mặt, như gió nhẹ mùa xuân: "Binh doanh đối với tu luyện võ kỹ của người rất có lợi à nha. Ngươi hiện tại đang luyện Tàng Phong cùng Không Khí Thuẫn Kích Thuật đều có tư cách trở thành võ kỹ vô song, chỉ cần có binh doanh thì xác suất ngươi đột phá là gia tăng rất lớn. Rất nhiều hạng mục huấn luyện trong binh doanh đều là vì truy cầu cực hạn mà tồn tai."
"Có chém gió không đó?" Đường Thiên vẻ mặt không tin.
"Đương nhiên!" Binh biết rõ đã đến thời điểm mấu chốt, vận hết nội công chém gió đại pháp: "Ngươi biết tại thời đại của chúng ta, phong cách còn rất là tự do. Nhất là đối với tu luyện võ kỹ không có những rào chắn như hiện tại, truy cầu cực hạn là một loại phong cách. Đại loại như kiếm tuyệt nhanh, lực lượng cực mạnh, phòng ngự cực trâu, cảm giác cực nhạy, thân pháp cực ảo, người nào chỉ cần đạt được một loại nêu trên lập tức danh tiếng lan khắp binh doanh. Đám hỗn đãn đó mỗi ngày dư "tinh" không chỗ phát tiết đều cắm đầu vào tu luyện những thứ này. Trong tam đại binh đoàn, binh đoàn Nam Thập Tự tuyệt đối là số một về khoảng này!"
Đường Thiên vô cùng động tâm: "Binh doanh hoang phế kia ở đâu?"
Binh chỉ về phía bên trái Đường Thiên: "Tại hướng đó, tuy nhiên chúng ta phải từ bên trong Thời chung chi sai mở ra một con đường. Thôn Quang Thiết Quyền của Nha Nha vừa lúc thích hợp."
Nha Nha cũng vội vàng ưỡn ngực ngẩng đầu, làm ra một bộ dáng "Ta đây rất đáng tin cậy!"
"Được rồi!" Đường Thiên tiện tay quăng Nha Nha sang cho Binh, thuận miệng hỏi câu: "Đại khái bao xa?"
Binh mặt mày rạng rõ mà đón lấy Nha Nha, nói: "Không xa đâu, xuyên qua cao nguyên Đào Thổ * là đến rồi."
*Cao nguyên đất sét, đào thổ = đất sét.
"Cao nguyên Đào Thổ?" Đường Thiên lắp bắp hỏi.
"Đúng vậy, nếu giống như trước đây chúng ta dùng khinh công mà chạy thì đại khái coi như là hai tháng đó." Binh hồi ức nói: "Cao nguyên Đào Thổ phi thường rộng lớn, mênh mông lắm. Nơi đó có bộ lạc Đào sinh sống, binh đoàn chúng ta trước đây có không ít người là đi ra từ bộ lạc Đào.
Đường Thiên nhìn Nha Nha với vẻ đồng cảm, đào một đường hầm xuyên qua toàn bộ cao nguyên đó.
Nha Nha trực tiếp bị doa ngất đi rồi.
Đường Thiên tràn đầy thương hại với Nha Nha mà ly khai Tân binh doanh tới thành Tam Hồn. Tiếp đón hắn chính là Tỳ Ba, Tỳ Ba dẫn hắn đi tới phòng thí nghiệm của Phí lão đầu.
"Điều kiện không tồi nha!" Đường Thiên quan sát khắp nơi, nơi đây không gian rộng rãi, các loại bí bảo xếp thành một hàng trật tự tỏa ra quang mang thật sự làm lóa mắt Đường Thiên. Bí bảo tiêu tốn mười lăm ức sản sinh hiệu quả quả thật kinh người. Nếu có một chuyên gia huyết mạch khác chứng kiến một màn này nhất định sẽ đỏ mắt thổ huyết tại chỗ mà chết.
Phí lão đầu vui vẻ hớn hở mà cười khúc khích. Lão đối với điều kiện nơi đây cực kỳ thỏa mãn. Ngay từ đầu lão còn lo lắng về thành Tam Hồn, địa phương này lão chưa từng nghe qua, không biết là nơi như thế nào.
Không nghĩ tới khi lão theo Đinh Đang đi tới thành Tam Hồn, nhìn thấy ở đây kiến tạo một căn cứ khổng lồ thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Đây lại là một căn cứ Thanh Đồng khổng lồ.
Phí lão đầu âm thầm suy đoán đại nhân nhất định là xuất thân từ một thế gia cổ xưa. Chỉ có những thế gia như vậy mới có khả năng xuất ra vốn liếng lớn như thế này. Căn Thanh Đồng cứ đã khiến lão thập phần chấn kinh rồi, nhưng phòng thí nghiệm cơ quan của Tái Lôi lại khiến lão lần thứ hai khiếp sợ. Lão không biết nhiều về cơ quan nhưng vẫn có thể nhìn ra được bố trí nơi đây đủ khiến tuyệt đại đa số cơ quan sư đỏ mắt đến nhảy lầu.
Tái Lôi trực tiếp phân một khu vực lớn đến kinh người cho lão. Lão dám khẳng định nếu như những chuyên gia huyết mạch ở Vĩnh Yên thành nhìn thấy điều kiện của bây giờ tuyệt đối một đồng cắc cũng không lấy, đều gào khóc chạy tới đây.
Đường Thiên nhìn thấy xung quanh trống không, nói: "Nếu như cần có trợ thủ, ngươi cứ đi chọn một ít người."
"Có thể sao?" Phí lão đầu có chút kinh hỉ, lão biết không ít chuyên gia huyết mạch có tài nhưng không gặp thời. Lão nhìn thấy phòng thí nghiệm nơi đây hào hoa xa xỉ tới cực điểm, lại nghĩ tới những lão đồng bạn bụng đói nuốt khan.
"Có thể chứ." Đường Thiên nói: "Có người thích hợp cứ trực tiếp gọi tới đây là được
Đường Thiên nhìn Tỳ Ba, con mắt sáng ngời: "Tỳ Ba, ngươi có kiến nghị gì không?"
Phải ha, chinh mình không hiểu, đồng thời cũng không đủ thông minh, nhưng nơi này có người thông minh mà. (DG: Với gái sao nó chịu nhận nó không thông mình nhỉ ==")
Tỳ Ba trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Đại nhân, ngài đối với phòng thí nghiệm có yêu cầu gì?"
"Yêu cầu?" Đường Thiên ngẩn người: "Có thể phá giải huyết mạch của ta."
"Có yêu cầu về lợi nhuận không?" Tỳ Ba tiếp tục hỏi.
"Không!" Đường Thiên lắc đầu. Biện pháp kiếm tiền có rất nhiều, hắn không hy vọng bởi vì kiếm tiền mà ảnh hưởng tới tiến độ phá giải huyết mạch: "Ta hy vọng có thể càng nhanh càng tốt. Mục tiêu duy nhất của phòng thí nghiệm chính là phá giải huyết mạch của ta."
"Đã rõ!" Tỳ Ba trầm tĩnh nói: "Ta sẽ căn cứ vào điểm này mà lập ra kế hoạch phù hợp."
"Tỳ Ba thật là giỏi! Phải giao chuyện này cho ngươi rồi!" Đường Thiên cao hứng nói.
Phí lão đầu không phản đối. Từ việc tiếp xúc những ngày qua, học thức của Tỳ Ba đã thuyết phục được lão, lão hiện tại gặp vấn đề gì người lão tìm đầu tiên là Tỳ Ba. Tỳ Ba hiển nhiên đáng tin cậy hơn nhiều so với Tái Lôi tùy thời thất tung kia.
"Tốt lắm! Lão Phí, gần đây có thành quả gì không?" Đường Thiên hỏi.
"Có chút thành quả!" Phí lão đầu tinh thần rung lên. Những ngày này lão nghiên cứu quên cả ngày đêm, mất ăn mất ngủ. Ông chủ tiêu tốn mười lăm ức nên lão rất rõ ràng rằng ông chủ đối với chuyện này vô cùng coi trọng. Càng sớm có thành quả, ông chủ càng xem trọng, càng tin tưởng chính mình.
Đường Thiên chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ rằng Phí lão đầu quả thật là có thành quả, vội vàng bảo: "Nói, nói ta nghe!"
"Xin đại nhân theo ta." Phí lão đầu đi trước dẫn đường, xuyên qua từng cửa cơ quan, tới phòng thí nghiệm được bảo vệ sâm nghiêm ở sau bên trong.
Đường Thiên vừa tiến vào trong liền bị một đám hắc viêm trôi nổi trong lồng thủy tinh hấp dẫn.
"Bên trong huyết mạch của đại nhân ẩn chưa hắc viêm. Trải qua mấy lần phân chia, phân tích, cuối cùng xác định là hư không ám viêm." Phí lão đầu nói tới lĩnh vực chuyên môn của mình, lập tức tinh thần sung mãn: "Hư không ám viêm tồn tại trong hư không. Cho tới bây giờ chỉ có ba loại huyết mạch có khả năng có được ám viêm. Nhưng trải qua bài trừ, cả ba đều không phải. Hơn nữa ta phát hiện hư không ám viêm trong huyết mạch đại nhân cũng không phải trời sinh."
"Không phải trời sinh? Có nghĩa là sao?" Đường Thiên sửng sốt.
"Ý là không phải do kế thừa di truyền của phụ mẫu." Phí lão đầu giải thích.
"Nói cách khác là về sau mới có?" Đường Thiên hỏi. (X-MEN cmnr)
"Đại nhân lý giải rất chính xác." Phí lão đầu sắc mặt cũng rất nghiêm trọng: "Loại hư không ám viêm này là thông qua sức người mà triệt để đánh tan rồi hòa lẫn vào trong huyết mạch đại nhân. Mặt khác, ta còn phát hiện một loại vật chất khác tương tự hư không ám viêm."
Tay Phí lão đầu chỉ về một cái lồng thủy tinh khác.
Đường Thiên mới nãy không có chú ý, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện trong lồng thủy tinh trôi nổi một lam sắc băng tinh. Nó thực sự quá nhỏ nên vừa rồi Đường Thiên mới không chú ý.
Trong lòng Đường Thiên khẽ động, lẽ nào...
"Loại lam sắc băng tinh này là một loại kịch độc đáng sợ, tên là Băng Lam Tâm. Nó trực tiếp tác động đến tâm thần con người. Thời gian trước đây có người dùng nó để tu luyện một ít võ kỹ mị hoặc tâm thần. Nó giống với hư không ám viêm cũng là do sức người hòa lẫn vào trong. Hơn nữa nó cùng hư không ám viêm lại vừa đúng hình thành thế cân đối vi diệu, không có độc tính. Phương pháp thần kỳ như vậy ta chưa từng nghe thấy."
Phí lão đầu trầm giọng nói tiếp: "Khi ta đem hư không ám viêm cùng băng lam tâm tách ra, máu huyết đại nhân xảy ra biến hóa."
DG: Tới đây hiểu tại sao đầu óc thằng nào khùng khùng mà tới khi nổi lửa chiến đấu lại thông minh rồi =]]~
← Ch. 315 | Ch. 317 → |