← Ch.323 | Ch.325 → |
phòng Tự Sát, riêng cái tên này đã khiến Đường Thiên nghe mà sởn tóc gáy. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng một gian phòng âm u đen kịt, bên trong có treo từng sợi dây thòng lọng, trên cái bàn gỉ sét loang lổ có đủ các loại lợi khí, bên trên vẫn còn dính máu tươi.
Thật đáng sợ!
Ngay cả kẻ không sợ trời không sợ đất như Đường Thiên, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy bồn chồn.
"Người sáng lập ra phòng Tự Sát là đội trưởng đại nhân. Đã có một thời gian hắn bị vây trong bình cảnh, cả ngày hắn đều suy nghĩ tìm cách đột phá bình cảnh, vì vậy mới có phòng Tự sát. Đội trưởng là người tự cao tự đại, người điên tự cao tự đại! Hắn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra. Địch nhân lớn nhất của hắn chính là bản thân hắn."
"Chỉ có hắn mới xứng làm địch nhân của hắn. Đây chính là nguyên văn lời nói của hắn." Binh bĩu môi: "Người điên và người bình thường luôn không giống nhau, ngươi không nên học hắn."
"Thế nhưng ta cảm thấy hắn nói rất có đạo lý đó." Vẻ mặt Đường Thiên hiện lên vẻ điều đó là đương nhiên.
"Ta biết!" Binh nhẹ giọng nói thầm, hắn lắc đầu, nói: "Vì vậy, hắn sáng chế ra phòng Tự Sát. Cái gọi là phòng Tự Sát, là đem hình ảnh của ngươi chiếu lên một cách hoàn mỹ để làm địch nhân của ngươi, điều quan trọng là ngươi phải giết được hắn thì mới có thể đi từ bên trong ra. Giết chết chính mình, vì thế đội trưởng gọi nó là phòng Tự Sát."
"Thì ra là như vậy." Đường Thiên bừng tỉnh đại ngộ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nhớ ra rồi, vào thời điểm quang môn mở ra ta cũng nhìn thấy một cái tên màu xám giống ta như đúc, sát chiêu đầu tiên của ta cũng lĩnh ngộ từ trên người hắn."
"Đúng vậy, thế nhưng thứ kia cũng quá đơn giản." Binh gật đầu, trên mặt đầy nghiêm túc: "phòng Tự Sát hoàn chỉnh vượt xa nó, hình chiếu của ngươi sẽ giống ngươi như đúc, hắn sẽ có toàn bộ trí tuệ của ngươi, kể cả ý chí của ngươi, tính ngoan cường của ngươi, ngộ tính của ngươi. Khả năng duy nhất để ngươi giết nó chính là trong khoảng thời gian này ngươi phải tiến bộ hơn nó."
"Nghe có vẻ có chút thú vị nha!" Đường Thiên nóng lòng muốn thử.
Binh nhìn Đường Thiên, hơi trầm mặc một chút rồi mới mở miệng nói: "Trong thời gian một tháng, cả đi lẫn về chúng ta mất mười hai ngày, nói cách khác, ngươi chỉ có thời gian là mười tám ngày. Nếu như hết mười tám ngày, ngươi không thể chiến thắng chính bản thân mình thì ngươi sẽ bỏ qua trận chiến này. Đinh Đang đã nghe ngóng được, con trai của người phụ trách Quang Minh võ hội lần này là Diệp Triều Ca, cũng là người trong nhóm mười thanh niên mạnh nhất của Quang Minh võ hội, mười thanh niên này được xưng là Thập Quân tử. Mười người này có thực lực sâu không thể lường, là thiên tài chân chính do Quang Minh võ hội bồi dưỡng ra. Ngươi cảm thấy thực lực của Tỉnh Hào thế nào?"
"Tỉnh Hào đại ca rất mạnh!" Đường Thiên không chút do dự nói, khi thực lực của hắn càng cao hắn càng hiểu rõ thực lực của Tỉnh Hào đại ca cường hãn đến cỡ nào.
"Tỉnh Hào không có thể tiến vào mười người này." Thần sắc Binh đầy nghiêm túc nói: "Trong mười người này Diệp Triều Ca xếp thứ sáu. Ngươi có thể tưởng tượng ra, hắn cường đại bao nhiêu. Nếu như ngươi bỏ lỡ trận chiến này, Lăng Húc sẽ chết, Hạc sẽ chết, A Mạc Lý sẽ chết, Hàn Băng Ngưng sẽ chết, Lương Thu sẽ chết, Tư Mã Hương Sơn sẽ chết, Hỏa Mã Nhĩ sẽ chết, toàn bộ bộ lạc Sài Lang sẽ bị san thành bình địa, không ai có thể sống sót, mọi người đều sẽ chết. Không ai có thể chống lại Diệp Triều Ca! Một khi Quang Minh võ hội phái Diệp Triều Ca ra, đã nói rõ thái độ của bọn họ. Diệp Triều Ca là người lãnh khốc vô tình, hắn là kiếm khách lãnh khốc nhất Quang Minh võ hội."
Thần sắc Đường Thiên dần trở nên nghiêm túc: "Diệp Triều Ca mạnh như thế thật sao?"
"So với tưởng tượng của ngươi còn mạnh hơn!" Binh trầm giọng nói.
Đường Thiên ngẩng đầu nhìn đại môn thanh đồng trước mặt, trên đại môn không hề có bất cứ hoa văn nào, chỉ có một dòng chữ bằng máu cực kinh người.
"Giết chết hắn!"
"Nơi đây đã chết rất nhiều người." Binh nói ra không hề có chút cố kỵ: "Người tiến vào phòng Tự Sát đều được báo cáo đầy đủ cho binh đoàn. Rất nhiều người có thiên phú đều chết ở bên trong. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, tiến vào thì dễ nhưng đi ra không hề dễ dàng."
Đường Thiên có chút không vui nói: "Này đại thúc, rõ ràng là ngươi mang ta tới đây."
"Đúng vậy, đây là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ ra." Binh gật đầu: "Nhưng nếu như ngươi chết rồi ta cũng sẽ tiêu tán. Thật ra theo như chiến lược thì vào thời điểm này ngươi lên lui lại."
"Lui lại?" Đường Thiên vẫn tương đối bình tĩnh, hắn nhìn Binh: "Lui đến nơi nào? Vũ An tinh sao? Buông bỏ mọi người, như một con chó nhà có tang, lưu lạc chạy trối chết giữa các tinh cầu sao? Hay là đem kiếm giao ra? Sống tạm như vậy thì có ý nghĩa gì?"
Đường Thiên cúi đầu nhìn nhìn chăm chăm vào bàn tay mình, lẩm bẩm.
"Có thể đi tới một bước thế này, đã đủ tự hào rồi. Có thể gặp được mọi người là may mắn biết bao nhiêu. Có thể cùng mọi người kề vai chiến đấu là hạnh phúc bao nhiêu. Cho dù sinh mệnh được bắt đầu một lần nữa, không gặp được những điều đó ta cảm thấy vô cùng hối tiếc. Ta rất lỗ mãng rất ngốc, nhưng mọi người vẫn cứ giúp ta, mọi người đều chiến đấu vì ta, ta làm sao có thể vào lúc này mà buông tay đây? Mọi người đối với ta tình nghĩa như vậy, đã vượt qua giá trị sinh mạng của ta rồi. Ta không hiểu được nhiều đạo lí, nhưng ta biết rõ, nếu chiến đấu có lẽ ta sẽ chết, nhưng ta ngẩng cao đầu mà chết. Vào thời điểm này mà chạy trốn chỉ khiến ta sống trong ăn lăn hối tiếc."
"Thế giới này vốn tàn khốc vô tình, thế giới này cứ mỗi ngày đều có rất nhiều người bị mất đi tính mạng. Ta không quản người khác như thế nào, nhưng Đường Thiên là Đường Thiên bởi vì ta chính là người như vậy."
"Có thể sợ hãi cái gì chứ? Có thể sợ hãi cái gì chứ? Ít ra còn có cơ hội để chiến đấu! Ít ra ta cũng phải bảo vệ tín niệm của chính mình!"
"Như vậy là đủ rồi."
Đường Thiên ngẩng cao đầu, đôi mắt hắn tựa như một ngọn lửa, tỏa ra quang mang nóng rực.
Hắn đẩy cửa ra, bước thẳng vào không hề quay đầu lại.
Sắc mặt Binh đang đứng ngoài cửa trở lên ngây dại, trước mắt hắn hiện lên một bóng lưng to lớn, thật giống...
Lạc Tinh Đài là ngọn thánh sơn cao nhất Xạ Thủ tọa.
Trên thánh sơn nguy nga, toàn bộ đỉnh núi đều được san bằng, Lạc Tinh Đài được xây dựng bên trên đó. Bạch ngọc được mài trơn bóng đến mức có thể soi như gương được xây thành chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, bước qua thập giai (cái này là bước qua con số mười) là tầm mắt sẽ rộng mở. Địa thế của thánh sơn cực cao, xung quanh được bao phủ bởi tuyết trắng tinh, nhưng trên Lạc Tinh Đài bốn mùa đều như mùa xuân, hoa tươi nở rộ.
Diện tích Lạc Tinh Đài ước chừng hơn sáu trăm kilômet vuông, trồng đầy các loại hoa cỏ quý hiếm của các tinh cầu trên Thiên lộ khiến nó trông giống như một cái hoa viện cực lớn vậy.
Ở giữa quần hoa vây quanh có thể mơ hồ thấy một tòa cung điện.
Cái này cũng có quan hệ tới chuyện bản đại cung chủ là nữ tử. Trong thập nhị cung, cung điện của Xạ Thủ tọa đặc biệt hoa lệ, những hoa văn phức tạp tinh mỹ được chạm khắc tùy ý cũng có thể thấy được, đẹp không sao tả xiết. Bản đại cung chủ Hậu Diệc Thiên, mặc dù có một cái tên vô cùng khí phách, nhưng trời sinh đã là nữ, yêu cầu thẩm mỹ hết sức cầu kỳ, khiến nàng phải tự mình chủ trị việc xây dựng cung điện.
Tuy Hậu Diệc Thiên đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ giống như nữ tử hai mươi, quần áo sang trọng, dung mạo tuyệt mỹ, mang đến cho người ta ấn tượng cực sâu, dáng người nàng cao gầy, đôi mắt phượng. Những móng tay được vẽ đỏ tươi nhẹ nhàng nâng chung trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
"Nô tỳ cảm thấy, dường như Hạc thiếu gia biến hóa rất lớn, hình như đã trở lên ôn hòa hơn, hôm trước thiếu gia còn chào hỏi nô tì, thái độ rất hòa ái. Người hỏi nô tỳ, Ổ Thiết Vũ ở nơi nào, cũng không biết vì sao khi bị con mắt của Hạc thiếu gia đảo qua, trong lòng nô ti sinh ra cảm giác không dám làm trái..."
Tiểu Đóa cung kính bẩm báo.
Hậu Diệc Thiên gật đầu: "Cảnh giới tăng lên, tâm tình tự nhiên bất đồng rồi. Căn nguyên của võ kỹ Hạc phái vốn là Đông phương, vẫn còn có mấy phần diệu dụng."
Tuy rằng ngữ khí lãnh đạm, nhưng Tiểu Đóa vẫn có thể nghe ra sự vui mừng của cung chủ, trong lòng nàng cũng thấy cao hứng. Tuy không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhiều năm qua, quan hệ của Hạc thiếu gia và bên này luôn rất căng thẳng. Bây giờ dường như Hạc thiếu gia đã nghĩ thông suốt rồi, như vậy thật quá tốt mà.
Tiểu Đóa có chút lo lắng nói: "Có cần phải phái người bảo hộ Hạc thiếu gia không? Lần này người phụ trách chính là Diệp Cửu, con của hắn chính là Diệp Triều Ca."
"Không cần!" Hậu Diệc Thiên đến mí mắt cũng chẳng thèm nháy một cái: "Người có được thánh kiếm Ngục Hải, không đơn giản như vậy. Thế nhưng Quang Minh võ hội định gõ một cái, hừ, đắc tội với con Sư Tử kia lại còn dám hung hăng như thế. Người phụ trách Quang Minh võ hội bên này là ai?"
Trong lòng Tiểu Đóa vốn luôn lo lắng cho Hạc thiếu gia nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Là Vu trưởng lão."
Hậu Diệc Thiên bỏ chén trà xuống, ngữ khí lãnh đạm nói: "Nói cho hắn, người của Quang Minh võ hội, ngoại trừ Diệp Triều Ca ra, những người còn lại không được phép tiến vào Sài Lang tọa."
Tiểu Đóa do dự một chút, rồi cắn răng nói: "Bọn họ chưa chắc đã nguyện ý như vậy."
Tâm tư của Tiểu Đóa như nào đương nhiên Hậu Diệc Thiên biết rõ nhưng nàng không hề tức giận: "Yên tâm, tuy thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng lúc này còn đang huyên náo túi bụi với con Sư Tử điên kia, nếu mà dám đắc tội với ta, ta không ngại cùng con Sư Tử điên kia hợp sức diệt sạch bọn họ."
"Thế nhưng Diệp Triều Ca..."
Hậu Diệc Thiên khoát tay áo, giọng nói đầy băng lãnh: "Để tên tiểu tử kia ăn chút vị đắng cũng tốt. Không ăn một chút vị đắng lại cho rằng Hạc phái bọn họ là thiên hạ vô địch gì gì đó. Muội muội ta đã bị cái tên nam nhân ngu xuẩn kia liên lụy, lại còn sinh ra một đứa con bướng bỉnh như thế, hừ!"
Thấy sắc mặt cung chủ lạnh như băng sương, hiển nhiên là đang nổi giận, Tiểu Đóa lập tức câm như hến, không dám lắm miệng.
Quang Minh võ hội.
Sắc mặt Diệp Cửu vô cùng nghiêm trọng, hắn có thể nắm được thực quyền trong Quang Minh võ hội bởi vì hắn là phụ thân của Diệp Triều Ca, mọi người đều cảm thấy tiền đồ của hắn sáng ngời. Nhưng trước mặt Vu trưởng lão, hắn cũng không dám có chút bất kính.
"Ý tứ của bên trên là gì?" Diệp Cửu cẩn thận hỏi.
Vu trưởng lão nói: "Dựa theo lời nàng nói mà làm!"
"Thế nhưng mà..." Diệp Cửu gấp giọng nói.
Vu trưởng lão cắt đứt lời nói của hắn: "Không có thế nhưng mà gì cả, xung đột của chúng ta với Sư Tử tọa đang liên tục tăng lên, nếu như lại thêm vào một Xạ Thủ tọa, nhất định chúng ta sẽ thất bại. Trong thời điểm quan trọng này ta không muốn làm tình hình trở lên phức tạp. Đám Đường Thiên bên kia có ý tứ gì?"
Tâm tình của Diệp Cửu rất không xong: "Bọn họ nói là nói nguyện ý giao, nhưng chào giá rất cao."
"Nguyện ý giao là được rồi." Vu trưởng lão thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện này phải chú ý một chút, không nên để xảy ra sơ suất, không quản bất cứ điều kiện gì, tất cả đều đáp ứng bọn họ."
"Thế nhưng mà..." Trong lòng Diệp Cửu vô cùng nghẹn khuất.
"Không có nhưng nhị gì hết!" Vu trưởng lão nheo con mắt lại: "Sau khi xong việc ta chẳng quan tâm ngươi sẽ thu thập bọn họ như thế nào, nhưng chuyện này, ngươi phải làm cho tốt. Ta tin rằng ngươi biết phân biệt nặng nhẹ."
Diệp Cửu cố nén cảm giác nghẹn khuất trong lòng, từ trong kẽ răng đẩy ra một chữ: "Vâng!"
Vu trưởng lão thỏa mãn đứng lên: "Rất tốt, ta có việc, đi trước."
Nói xong chẳng thèm quan tâm đến Diệp Cửu, nghênh ngang bước đi.
Sắc mặt Diệp Cửu tái mét.
Đúng lúc này một vị thủ hạ sắc mặt khó coi chạy đến báo cáo: "Bọn họ lại nâng giá!"
"Đáp ứng bọn họ!" Diệp Cửu phun ra bốn chữ từ trong kẽ răng.
Vị thủ hạ thoáng sửng sốt, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Diệp trưởng lão đang tái mét, vội vàng xác nhận. :
Phanh!
Từ sau lưng hắn vang lên tiếng tách trà vỡ tan làm hắn giật mình một cái, tốc độ lại nhanh thêm mấy phần.
← Ch. 323 | Ch. 325 → |