Vay nóng Tima

Truyện:Chiến Thần Bất Bại - Chương 333

Chiến Thần Bất Bại
Trọn bộ 943 chương
Chương 333: Hoàng Phủ Hoành
0.00
(0 votes)


Chương (1-943)

Siêu sale Shopee


Ngoại trừ tình hình bên Hạc và Vĩnh Tiên Trung là tràn ngập quỷ dị, còn chiến trường thì vẫn rất kịch liệt.

Binh đánh giá binh đoàn trước mặt. Binh đoàn này là binh đoàn mạnh nhất mà lão gặp. Chiến trận của đối phương sâm nghiêm, năm trăm người đứng nghiêm túc, không một tạp âm.

Mỗi người đều khoác trọng giáp, những trọng giáp cực kỳ này đặc biệt. Bảo nó như áo giáp thì lại dày hơn hẳn áo giáp, hơn nữa có rất nhiều cơ quan phụ trợ chống đỡ, nhìn qua tựa như Cơ Quan Võ Giáp đơn sơ, lại nhẹ nhàng hơn nhiều so với Cơ Quan Võ Giáp.

Lý giải của Binh đối với Cơ Quan Võ Giáp người bình thường không thể bằng, lần đầu tiên lão nhìn đã minh bạch ý tưởng của đối phương.

Nhẹ hóa Cơ Quan Võ Giáp sao?

So với Cơ Quan Võ Giáp phổ thông phải nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa có lực phòng ngự không tệ. Xem ra, cơ quan sư đối phương có sáng tạo mấy phần, nhưng mà tạo nghệ trên cơ quan thuật kém Tái Lôi không ít.

Trận hình đối phương cực kỳ sâm nghiêm, có thể thấy rằng huấn luyện có tố chất hơn nữa kinh nghiệm thực chiến phong phú.

"A Mạc Lý, ngươi khí lực lớn, vị trí quan trọng nhất ở đầu mũi tên, không phải ngươi không ai làm được! Thiếu niên, dựa vào ngươi rồi!"

Binh hướng dẫn từng bước, tự nhiên lộ ra giọng dụ dỗ tiểu hài tử.

Đối với chỉ số thông minh A Mạc Lý, Binh đã không ôm hy vọng từ lâu, nhưng mà A Mạc Lý là chuyên gia phá hoại, vậy để cho hắn đi phá hoại là được. Cái đội hình nghiêm chỉnh, bị tên gia hỏa man rợ không nói lý đấu đá lung tung tất sẽ lộ ra kẽ hở.

Khuôn mặt A Mạc Lý lộ ra vẻ phấn khích, vỗ thình thịch thình thịch thình thịch vang rung trời lên bộ ngực: "Đại thúc, quả nhiên ánh mắt của người tốt thực! Yên tâm! Võ nam tử hoạt bát nhất định giết bọn chúng máu chảy thành sông!"

Hắn cầm đao đằng đằng sát khí đi tới chỗ cao nhất của đội hình, đao chém soàn soạt chỉ binh đoàn đối diện: "Đừng mong gặp được may mắn! Võ nam tử hoạt bát nhất định sẽ giết chết hết thảy các ngươi!"

Vẫn im lặng không ai lý gì đến hắn.

"Con ruồi trâu, bọn họ không để ngươi vào mắt." Tư Mã Hương Sơn thình lình thốt ra một câu: "Lên! Cho bọn hắn nhìn một chút đi!"

Trong nháy mắt con mắt A Mạc Lý sung huyết, ngao ngao gào thét, sải bước thẳng tới trước binh đoàn.

Mọi người dường như hành động cùng một lúc.

Hoàng Phủ Hoành nhìn chăm chú vào những người trước mặt, khuôn mặt lão phủ đầy phong sương, nhìn không ra vui mừng giận. Binh đoàn Trọng Trang[1], lệ thuộc vào Mục Phu tọa ở Bắc Thiên thập cửu châu, lão tại quân ngũ đã bốn mươi năm, từ địa vị tiểu binh bò lên tới địa vị hôm nay.

Lão là người rất có lai lịch.

Hành động lần này, kỳ thực là lão không tán đồng, lão mơ hồ cảm giác nước bên trong này rất sâu. Binh đoàn Trọng Trang tốn hao vô số tâm lực của lão mới thành, đừng nhìn lão cũng có số có má ở tại 19 châu, nhưng lão biết rõ cân lượng chính mình.

Nhưng mà đại nhân không biết bị Diệp Cửu nói động thế nào mà lại quyết định tham gia.

Mục Phu tọa ở trong Bắc Thiên thập cửu châu không phải là chòm sao cường đại gì, việc duy nhất có thể làm được đó là trả chi chi phí thật lớn để binh đoàn Trọng Trang. Căn nguyên của binh đoàn là đại nhân nghĩ ra một ý tưởng dùng cơ quan thuật, đại nhân hứng thú dạt dào hùng tâm bừng bừng mà thành lập một binh đoàn cơ quan. Nhưng mà sau đó cái binh đoàn này rơi vào tình cảnh vô cùng thê thảm làm đại nhân nhanh chóng mất đi hứng thú, chiến lực thấp, tầng tầng lớp lớp các loại sự cố, hỏng hóc.

Chỉ đến khi Hoàng Phủ Hoành tiếp nhận, lão tìm tới cơ quan sư giải quyết những sự cố nho nhỏ, sau đó chế định chiến thuật chuyên môn, binh đoàn Trọng Trang bắt đầu bừng lên sinh cơ.

Sau đó Hoàng Phủ Hoành suất lĩnh binh đoàn Trọng Trang, đánh thắng mấy trận, danh tiếng oanh động Bắc Thiên.

Lão sở dĩ phản đối, đó là đối phương có một gã hồn võ tướng cực lợi hại. Khả năng khống mang kinh diễm tuyệt luân, Hoàng Phủ Hoành thấy được bèn hít vào một hơi lãnh khí. Hoàng Phủ Hoành luôn luôn có đầy lòng tin với bản thân mình nhưng khi nhìn thấy ngón nghề khống mang kinh khủng, lão tự nghĩ chắc chắn bản thân không làm được. Binh đoàn Trọng Trang chống lại tên kia hồn võ tướng, trong tâm Hoàng Phủ Hoành rất không nắm chắc.

Binh đoàn Trọng Trang tốn hao thật lớn, nhưng mà trong mắt lão, còn lâu mới đạt tới mức xuất sắc. Hậu kỳ đại nhân đã không muốn đầu tư nhiều hơn cho binh đoàn, Mục Phu tọa cũng rất yên bình, tình huống binh đoàn không đến mức lạc quan lắm như người bên ngoài thấy.

Thế nhưng khi trông thấy đối phương chỉ có năm người, Hoàng Phủ Hoành yên lòng.

Thế cục Mục Phu Tọa yên ổn, nhiệm vụ chủ yếu của Binh đoàn Trọng Trang là tiêu diệt lưu phỉ, đối phó đội ngũ khoảng mười người, Hoàng Phủ Hoành rất nhiều kinh nghiệm.

Nhìn thấy đối phương lộn xộn xông tới chỗ binh đoàn, trận hình cũng không có, trong con mắt Hoàng Phủ Hoành thoáng nổi hàn quang.

Lão không có động tác, thần sắc bình tĩnh, binh sĩ biết rõ nên làm cái gì bây giờ.

Chỉ thấy hàng ngũ võ giả hàng đầu tiên co rút vào bên trong.

A Mạc Lý bình tĩnh không sợ, hắn mới không quản biến hóa thế nào. Lúc này hắn tựa như một con dã thú chạy cuồng, đâm thẳng vào chiến trận!

Hai mặt thuẫn bài giống như một bức tường chắn trước mặt hắn, ba cây trường thương từ giữa khe hở thuẫn bài đâm ra!

Trong nháy mắt một cái bẫy thành hình, không có góc chết!

A Mạc Lý nổi giận gầm lên một tiếng, đại đao trong tay bao phủ hoàng mang bỗng dưng hướng về phía trước vẩy một cái, ba cây trường thương giống như bị búa tạ đập trúng văng lên trời cao, mà A Mạc Lý thừa cơ đâm sầm toàn thân lên hai mặt thuẫn bài ở trước mặt.

Răng rắc!

Hai gã võ giả cảm thấy cổ tay đau nhức, lực lượng hung man vô cùng truyền đến, tựa như bị tinh hồn thú trong chạy cuồng đâm thẳng vào người, thân hình bay ngược ra sau. Hai người phía sau võ giả, bất ngờ không kịp phòng bị, thoáng cái đụng ngã tới 4, 5 người.

A Mạc Lý đang muốn xông về phía trước thì 7, 8 ngọn thương giống như u linh đâm vào mấy chỗ yếu hại nơi ngực sườn của hắn.

Leng keng keng, một thanh ngân kiếm đột nhiên xuất hiện phía bên phải hắn, nhẹ nhàng run lên, kiếm mang bạo nở ra, tiếp lấy mấy ngọn thương mang, mỗi một kiếm đều nở ra hàn khí.

Hô, một quả thiết cầu kèm theo khiếu âm trầm thấp, nện trên mấy ngọn thương mang, thương mang tức thì tan rã.

Tinh thần A Mạc Lý đại chấn, rống giận rít gào: "A a a, xem đao!"

Hắn bỗng dưng cất bước về phía trước một cái, trong nửa bước vặn eo khua đao!

Đao mang cuồng loạn màu vàng giống như nét bút thoải mái khua loạn. Thân hình khôi ngô của A Mạc Lý đều được đao mang bao phủ.

Võ giả trước mặt A Mạc Lý không khỏi hoảng sợ, đồng loạt giơ binh khí lên hộ trước ngực.

Oanh!

3 gã võ giả trước mặt A Mạc Lý, bịch bịch bịch nhất tề lui về phía sau năm sáu bước mới dừng lại, nhưng mà quỷ dị chính là, bọn họ giống như con rối không chút động đậy. Tạch tạch tạch, áo giáp trên thân ba người hiện lên những vết rạn như mạng nhện, vết máu uốn lượn chảy xuống nhuộm vết rạn thành màu hồng.

Khí tức 3 người hoàn toàn không còn.

Thần sắc A Mạc Lý dữ tợn, cơ bắp toàn thân nổi lên.

Lực lượng! Lực lượng của hắn gấp 3 trước đây, lực lượng huyết mạch, 50% huyết mạch Hùng tộc viễn cổ làm lực lượng hắn đột nhiên tăng mạnh. Hắn vốn đã có thần lực trời sinh, lực lượng đã hơn gấp ba thì kinh khủng tới mức nào. Đại địa cuồng đao ở trong tay hắn, uy lực đáng sợ đến cực điểm.

A Mạc Lý giết tới mức hứng khởi, vén y phục nửa người trên lên. Lúc này mọi người mới nhìn rõ thân thể hắn giống như được đúc bằng đồng bằng sắt, trôi nổi một lớp kim loại sáng bóng.

Hắn nhếch miệng cười lành lạnh, trực tiếp phóng vào trong trận!

Đối diện đao mang mũi thương đánh thẳng vào người, vậy mà hắn lại không né tránh chút nào, mặc cho chúng đánh lên thân hắn.

Nhưng mà những đao mang thương mang dù có thể xuyên thủng thép tấm, nhưng trên người A Mạc Lý lại chỉ để lại từng vết bạch ngân, lông tóc A Mạc Lý không tổn thương, mà nhân cơ hội chém luôn hai người!

"Mình Đồng Da Sắt"!

Ánh mắt Hoàng Phủ Hoành co rụt lại, đối phương hung hãn vượt quá dự tính của lão, mỗi lần chạm mặt là bên mình tổn thất vài người.

Thể phách thật cường hãn, nhân vật rất hung hãn!

Hoàng Phủ Hoành hạ song chưởng xuống kéo nhẹ một cái.

Bỗng nhiên, võ giả xung quanh A Mạc Lý lui về phía sau giống như thủy triều, hình thành một cái vòng trống.

Trong lòng Binh chợt nhảy, lão lập tức minh bạch ý đồ đối phương, gấp giọng hô: "Vọt vào trong đám người!"

Nhưng vào lúc này, vô số thương mang và đao mang như hạt mưa từ bốn phương tám hướng bắn nhanh đến chỗ bọn họ.

"Ta tới đây."

Thanh âm lành lạnh mang theo một tia hàn ý, cổ tay Hàn Băng Ngưng lật-chuyển, Ngân Long Kiếm khẽ cuốn, một đạo kiếm mang hình tròn phút chốc bùng nổ.

Kiếm mang Hàn Băng Ngưng cực kỳ đặc biệt, do vô số băng cát thật nhỏ giống như vụ khí cấu thành.

Sau khi hấp thu "Nam Cực Chi Tâm[2]" trong lúc cô giơ tay nhấc chân đều xuất hàn khí tràn bốn phía, mà trong kiếm pháp vừa đúng là "Băng Xuyên Nguyên[3]" có thể phát huy hàn ý trong cơ thể đến cực hạn. Hơn nữa lý giải của nàng đối với "lạnh" càng sâu sắc, lý giải của bà đối với "Băng Xuyên Nguyên" cũng càng thâm hậu.

Kiếm mang như mưa băng tan vỡ ầm ầm nổ tung, một luồng sóng khí lạnh vô cùng ầm ầm khuếch tán ra bốn phía.

Những đao mang thương mang bị hàn vụ đảo qua, đều như nhiễm một tầng sương trắng, bay ra không bao xa liền giống như băng bị hòa tan.

Mọi người nhân cơ hội lại kéo gần cự ly với đối phương.

Tư Mã Hương Sơn như u linh đi phía sau mọi người, A Mạc Lý và Hàn Băng Ngưng biểu hiện thực lực làm gã cảm thấy thập phần kinh ngạc.

Bỗng nhiên, thanh âm Binh chui vào cái lỗ tai gã: "Chú ý xem có người nào đặc biệt hay không, chúng ta phải tìm ra chủ tướng đối phương. Hắn trốn tại trong đám người, chỉ cần có thể tìm nơi là chúng ta thắng rồi."

Đến bây giờ Binh còn chưa tìm được tung tích chủ tướng đối phương. Rất nhiều chủ tướng thích giấu bản thân ở trong đội ngũ, nhất là những võ tướng thực lực cá nhân không đủ xuất sắc, vì sợ bị cường giả trong địch nhân chăm sóc kỹ nên biện pháp trộn lẫn bản thân trong đoàn người là biện pháp không sai.

Binh chưa tìm bằng con mắt mà lão tỉ mỉ mà quan sát những quỹ tích đao mang thương mang kia.

Võ tướng khống chế mang có rất nhiều phương pháp, nhưng mà đương nhiên đều để lại vết tích có thể theo. Chỉ cần võ tướng cao minh là có thể che giấu vết tích bản thân. Che giấu cũng chỉ là che giấu, võ tướng là hạch tâm khống mang binh đoàn, lão mới là điểm khởi xướng toàn bộ trận chiến đấu. Nhưng mà đã trãi qua 2 lớp công kích, Binh còn chưa tìm ra vết tích đối phương.

Một tên gia hỏa cao minh.

Đứa gia hỏa kia rốt cuộc ở đâu?

Đầu óc của Binh xoay chuyển rất nhanh.

Loại võ tướng này ghét nhất là rơi vào tình trạng nào?

Lão buột miệng nói ra, đó là hỗn loạn!

Không sai, loại võ tướng này ghét nhất cục diện hỗn loạn! Cứ thêm một khu vực hỗn loạn, đối phương muốn âm thầm khống chế đội ngũ, độ khó liền sẽ tăng nhiều, chỉ cần khiến sinh ra vài khu vực hỗn loạn nữa, phải phân tâm nhiều, hiệu suất khống mang của đối phương liền giảm đi.

Mà một khi hiệu suất khống mang của đối phương giảm xuống, vậy vết tích chủ tướng cũng sẽ bộc lộ ra.

Thế là mình có thể tìm được chủ tướng đối phương!

Chỉ cần tìm được chủ tướng, có thể chạm tay thắng lợi. Chủ tướng đối phương vũ lực cá nhân không mạnh, mà phương diện này bọn hắn ưu điểm.

Không sai! Đúng là như vậy!

"Mọi người phân tán công kích!"

Thanh âm Binh từ trong Thiên Không Hổ vọng tới, Thiên Không Hổ giống như một đạo thiểm điện màu lam xông tới đội ngũ đối phương.

Mấy người kia hiểu ý bèn ầm ầm phân tán.

Từng bộ trọng giáp đơn sơ trong tầm mắt kia gần lại nhanh chóng, nỗi lòng Binh căng lên.

Lão bừng tỉnh đặt mình trong khói thuốc súng tràn ngập chiến trường vạn năm trước kia, cánh Thiên Không Hổ mở ra, vừalướt đi, thân thể khổng lồ của nó cong lên, cơ hồ Binh dùng bản năng để khống chế Thiên Không Hổ.

"Da! Nam Thập Tự Binh Đoàn, xung phong!"

Nhẹ giọng nỉ non, con mắt lấp lánh hàn quang.

[1] Trọng trang: trang bị nặng.

[2] Cốt lõi vùng Nam Cực (Nam Cực là vùng lạnh, tâm của Nam Cực hẳn rất lạnh.)

[3] Nguồn gốc dòng sông băng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-943)