← Ch.420 | Ch.422 → |
Vinh Nhu thở hổn hển, y nhìn chằm chằm vào Lăng Húc ở phía đối diện.
Lần cuối cùng mệt như thế là lúc nào?
Cái đứa chết tiệt này chẳng lẽ không biết mệt sao?
Lăng Húc thoạt nhìn rất là chật vật, áo bào trắng của hắn rách tả tơi, trên mặt và trên toàn thân đều là bụi bặm. Vinh Nhu chỉ có chút thở dốc, Lăng Húc thở thật to và nặng nề tựa như ống bễ vậy.
Thoạt nhìn thì Lăng Húc như thể lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng mà sau năm mươi chiêu, tình hình Lăng Húc là như vậy, hiện tại đã quá hai trăm chiêu, hắn lại vẫn như thế.
Ánh mắt Vinh Nhu, chòng chọc nhìn vào con mắt Lăng Húc. Con mắt màu vỏ quýt tựa như hỏa cầu thiêu đốt, chiến ý giống như thực chất từ lúc khai chiến đến bây giờ vậy mà lại chẳng có chút biến hóa. Dù cho thoạt nhìn đã như nỏ mạnh hết đà, trong đồng tử màu quýt hừng hực chiến ý vẫn cứ đậm đặc tựa như thiêu đốt thế giới này tan thành mây khói.
Trong lòng Vinh Nhu hiện lên một tia kính ý.
Thương pháp Lăng Húc rất xuất sắc, cổ quái cũng lắm chỗ, tuổi còn trẻ mà đã có thể lĩnh ngộ "Hồn vực", những điều này thật bất phàm, ở trong mắt Vinh Nhu, tuy rằng lợi hại nhưng mà cũng chỉ là hiếm thấy. Duy độc có phần chiến ý vĩnh viễn không tắt, y chưa từng nhìn thấy trên người nào cả.
Cái đứa thiếu niên này, rất mạnh a...
Trong mắt Vinh Nhu hiện lên một tia tán thưởng.
Lăng Húc thở hổn hển, thực lực Vinh Nhu đúng là mạnh hơn hắn. Nhưng mà, hắn chẳng có chút e sợ, chỉ có cường giả như vậy mới có thể đủ để cho thiếu niên thương pháp được ma luyện đến chỗ cường đại hơn!
Tiểu Húc vĩnh viễn sẽ không lùi bước!
Lăng Húc nổi giận gầm lên một tiếng, bước dài một bước, ngân thương trong tay xoay tròn kịch liệt kêu lên ông ông. Một điểm hàn mang giống như ngôi sao vậy, bừng lên sáng chói.
Trước mắt Vinh Nhu sáng ngời, một thương này của Lăng Húc so với mỗi một thương trước đều rất là rõ ràng rất là xuất sắc.
Y co bàn tay búng liên tục, từng đạo sóng gợn trong suốt hình tròn từ ngón tay y bắn ra không ngừng, nó bắn tới chỗ cái điểm hàn mang ở mũi thương Lăng Húc.
Phốc phốc phốc!
Những âm thanh trầm thấp vang lên, Lăng Húc chỉ cảm giác mũi thương bị tầng tầng cách trở, lực lượng ở mũi thương càng ngày càng nhỏ. Vinh Nhu tiện tay bắn ra sóng gợn, có thể cương có thể nhu, như mạng nhện cực kỳ bền vững.
Sớm biết rằng chắc chắn phải là như vậy!
Trong mắt Lăng Húc hiện lên một tia tàn khốc, chân lực trong cơ thể, thiêu đốt rầm rầm, ngân thương trong tay rung lên, dưới chân đột nhiên phát lực, trường thương chống xuống bước dài muột bước.
Đông!
Cước bộ hắn trầm trọng giống như tiếng trống.
Thùng thùng thùng!
Chân đạp xuống đất trầm thấp như nhịp trống, Lăng Húc co người lại, ngân thương giương lên thẳng tắp, đi kèm với đồng tử màu quýt cuồng nhiệt, khuôn mặt trang nghiêm như kỵ sĩ viễn cổ chuẩn bị xung phong!
Ngân sương hành khúc như vang lên ở bên tai.
"Ngân thương nát tuyết, như vân bất nhiễm. Dương giác chuông âm, thanh phong bất truyền..."
Như có cái suy nghĩ gì đó tràn ngập trong lòng, Lăng Húc không tự chủ quát lớn: "Sát!"
Sắc mặt Vinh Nhu đại biến.
Trong đại sảnh, A Đức Lý An (Adrian) thấy vậy thì trợn mắt há mồm, tình hình chiến đấu trước mắt trăm triệu lần nàng không nghĩ tới.
Song phương đánh tới điên dại rồi.
Động tác hai người đều vô cùng nhanh, kình khí kinh người văng ra, trên mặt đất và trên vách tường lỗ chỗ những vết thủng hình dạng khác nhau.
Gian phòng lung lay sắp đổ, nóc nhà đã bị tung bay từ lâu.
Tiếng đại lực trầm trầm thấp và tiếng đồ vật rơi võ thanh thúy, hỗn tạp lại với nhau làm người ta khiếp đảm.
Yến Đồ phản công điên cuồng, dù là khí thế hay là lực lượng công kích, tất cả đều là đấu pháp liều mạng. Tựa như một con bạo hùng bị chọc giận, tả đột hữu xông, bất chấp tất cả. Cho dù là người bàng quan, A Đức Lý An (Adrian) không thừa nhận cũng không được, đấu pháp liều mạng điên cuồng như thế mà đặt vào trường hợp bản thân cũng tuyệt đối vô pháp kiên trì.
Nghĩ đến kế hoạch chính mình đặt ra lúc trước, A Đức Lý An (Adrian) phát hiện bản thân sai lầm to lớn tới cỡ nào. Yến Đồ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, loại cường đại này không những là thực lực Yến Đồ, còn là sự điên cuồng của Yến Đồ trong nghịch cảnh. Không thèm để ý bản thân có kẽ hở hay không, không thèm để ý bản thân có chịu thụ thương hay không, không quan tâm có thể bảo toàn bản thân hay không, toàn bộ lực lượng chỉ tập trung vào một mục tiêu là xé nát đối phương!
Quá hung hãn rồi!
Như dã thú rống giận, như dã thú phản công trong tuyệt cảnh, như dã thú bất chấp tất cả, Yến Đồ chính là một con dã thú đánh đâu thắng đó!
Xung kích hung hãn tuyệt luân như thế mà nếu không được tận mắt nhìn thấy, A Đức Lý An (Adrian) không tin có ai đủ bản lĩnh chống lại, tối thiểu là trình độ dưới thánh giai chắc chắn vô pháp chống lại. Đối diện với Yến Đồ thì phương pháp duy nhất đó là tạm lánh mũi nhọn, từ từ diệt nó, tiêu hao thể lực và chân lực đối phương...
Thế nhưng Đường Thiên ngăn trở được rồi!
Mỗi một chiêu không hề hoa xảo mà tiếp được rồi.
Hai bàn tay phảng phất như có ma lực, tại thế đại lực trầm công kích cuồng bạo trước mặt mà chẳng lùi bước.
Cái đứa chết tiệt này... Vậy mà lại chẳng có chút úy kỵ...
Gương mặt Đường Thiên không chút ba động, Yến Đồ cuồng bạo với hung ác độc địa, không làm cho trong ánh mắt hắn có chút gợn sóng. Hắn chuyên chú trơ khấc tựa như nham thạch. Kình khí bén nhọn xẹt qua gương mặt hắn làm rơi rớt mấy khỏa huyết châu nhưng hắn tựa như không có cảm giác. Khí lưu gấp gáp thổi qua lông mi hắn mà hắn không chút động đậy.
Trong mắt hắn, chỉ còn lại có từng đạo chân lực mang màu nâu.
Hắn chẳng chút sợ hãi!
Bởi vì thắng lợi của một trận chiến này, là muốn dành cho mụ mụ. :
Mỗi một lần Yến Đồ công kích, hắn đều nghênh đón mà không chút chần chừ, hắn muốn cho mụ mụ trên bầu trời, nhìn thấy hắn tiến bộ, nhìn thấy con trai của mình đã trở nên cường đại hơn nhiều so với trước đây.
Hắn muốn mụ mụ nhìn thấy, một thiếu niên thút thít khóc ròng bây giờ đã trở nên kiên cường, không còn là đứa trẻ làm bà phải lo lắng, bây giờ bờ vai của hắn đã có thể gánh vác một chòm sao.
A, hắn đã là một nam tử đỉnh thiên lập địa.
Tại sao phải lùi bước? Tại sao phải né tránh?
Hắn muốn thắng lợi đường đường chính chính, hắn muốn một chiêu một thức làm cho tên hỗn đản này, á khẩu không thốt lên lời!
Con mắt Đường Thiên như ngôi sao trong đêm tối, sáng lên quang mang, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, trực giác hắn dự đoán càng ngày càng chuẩn xác, Thiên sách phá ma thủ ở trong tay hắn trở nên càng ngày càng đáng sợ.
Yến Đồ rống giận với rít gào, càng ngày càng vô lực, tâm tình phải gọi là kinh sợ sinh sôi từng chút ở trong lòng y.
Đối phương tựa hồ đối với ý đồ công kích y càng ngày càng rõ ràng.
Ngay từ đầu thời gian, Đường Thiên phá giải chiêu thức của y, mà trôi qua hơn trăm chiêu, y kinh sợ phát hiện, tâm sinh ý nghĩ mới vừa rồi kia mà chiêu thức còn chưa thành hình, hai bàn tay kia đáng sợ cũng đã phá giải nó rồi.
Con mắt Đường Thiên chẳng chút nháy, phảng phất có thể xem thấu toàn bộ ý đồ.
Đến chân lực mang cũng không thể thành hình...
Tấm lưới vô hình buộc chặt từng điểm.
Tại sao có thể như vậy...
Ánh mắt y không khỏi nhìn vào mặt Đường Thiên, tâm rất hoảng sợ, cái này rốt cuộc là loại vũ kỹ gì đây.
Khí lưu hỗn loạn kịch liệt phất qua, khuôn mặt kia cũng không rõ ràng, nhưng mà, khuôn mặt non nớt kia, chỉ có chăm chú, vô cùng chăm chú!
Không khí loạn lưu phất qua trên mặt, Đường Thiên giống như chưa cảm giác thấy. Mỗi một ánh mắt mỗi một tia tâm thần, tất cả đều đặt trên thân Yến Đồ ở phía đối diện!
Hắn chuyên chú tựa như một người khác, nụ cười tươi biến mất từ lâu, môi nhếch lên, khuôn mặt kia, vẻ kiên nghị kia tựa như được sắt thép đúc thành.
Cuối cùng Yến Đồ cảm thấy sợ hãi rồi, công kích của Đường Thiên không cụ thể ở chỗ nào cả. Bản thân giống như rớt vào một tấm lưới vô hình, dù là y giãy dụa thế nào, căn bản đều không xông ra khỏi cái tấm lưới này. Hơn nữa, cái tấm lưới này, đang không ngừng buộc chặt, cảm giác cường liệt hít thở không thông làm cho y lần đầu tiên cảm giác tử vong cách y gần như thế, gần đến nỗi y như nhìn thấy tử thần đang nhe răng cười với y.
Không, bản thân đường đường là người thừa kế số một ở Đại Hùng tinh, thế nào có thể chết ở chỗ này!
Thế nào có thể chết trên tay một con hàng lởm!
Sao lại có thể!
Yến Đồ biết rõ, trận đánh đến cuối cùng mà không biết vận dụng thời cơ thì bản thân sẽ chết!
Không, tuyệt không thể chết ở chỗ này, tuyệt không thể chết trên tay cái đứa chết tiệt này, tuyệt đối không thể, Yến Đồ ta là cường giả muốn xưng bá Thiên lộ, Yến Đồ ta...
Trong lòng Yến Đồ rít gào rống giận, cánh tay phải của y rồi đột nhiên phóng xuất quang mang tận trời.
Năng lượng ba động kinh người, từ chỗ cánh tay y phóng thích ra, tựa như trong cánh tay y cất giấu một con quái vật đáng sợ. Năng lượng ba động cường đại quấy nhiễu không khí xung quanh Yến Đồ, khí lưu tức thì trở nên cuồng bạo sắc bén. Từng đạo khí lưu nhỏ giống như lưỡi dao, xoay quanh thân thể Yến Đồ, chuyển động điên cuồng.
Tâm của Yến Đồ thoáng cái ổn định, toàn bộ áp lực, phảng phất thoáng cái tiêu thất, nỗi niềm tự tin lần nữa trở lại trong cơ thể y, thiên địa đều như cất giữ trong tay, lần nữa làm cho trên mặt y lộ ra nụ cười tươi.
Thắng cuối cùng sẽ chỉ là ta! Chỉ có ta, mới xứng đáng thắng lợi!
Bỗng nhiên, một bóng người nhanh như gió đập vào tầm mắt, xông vào cái phiến quầng sáng này.
Khí lưu cường liệt ẩn chứa năng lượng ba động làm người ta khiếp đảm, thổi cho Đường Thiên cơ hồ không mở ra được con mắt. Toàn thân truyền đến đau đớn như kim đâm, đó là năng lượng ba động làm cho trực giác của hắn truyền lại tín hiệu nguy hiểm, thời điểm này, lui về phía sau mới là an toàn.
Thế nhưng là...
Đường Thiên nỗ lực mở to mắt, khuôn mặt hắn chẳng có chút động dung, năng lượng ba động đáng sợ kia, dấu hiệu kim đâm nguy hiểm kia, tất cả mọi thứ kia, hắn đều không để vào mắt.
Khí lưu kích động ngổn ngang cũng vô pháp che lấp quang mang thiêu đốt trong con mắt hắn.
Ngươi đã cười nhạo, vừa đúng là ta quý trọng, ngươi đã cười nhạt, vừa đúng là trong tâm ta hướng tới, ngươi đã vứt bỏ nó như giày, vừa đúng là ta khát vọng mà không được, ngươi cảm thấy ngây thơ ấu trĩ, vừa đúng là ta lấy làm tín niệm.
Đường Thiên giống như một mũi nộ tiễn, một đầu xông vào trong cơn lốc cuồng bạo.
Thời gian phảng phất như dừng lại.
Đường Thiên tấn công, ánh mắt hắn, không chút động đậy như sắt thép vậy, khí lưu nhỏ vụn sắc bén bao vây lấy hắn, trên thân hắn tuôn ra vô số tiên huyết, nhưng không làm cho hắn có chút động dung.
Ta... Dù là, dù là như thế nào, cũng phải thắng lợi!
Đang bay lượn bên trong khí lưu như đao, vô số tiên huyết tuôn ra, hai tay Đường Thiên xoè ra mềm mại, mười ngón mở ra, giống như dây leo đầu mùa xuân, khí tức sinh mệnh sung mãn.
Chúng nó đột nhiên biến mất trong không trung.
Phốc!
Một cánh tay văng ra xa, mang theo chói mắt quang mang rồi bùng lên hỏa diễm đáng sợ.
Yến Đồ đứng sững lại, tỏ ra không thể tin nổi, cánh tay phải của y biến mất rồi, một vết thương đáng sợ chỗ vai, tiên huyết bắn ra.
"Không!"
Yến Đồ rống giận không cam lòng cực kỳ tê tâm liệt phế quanh quẩn trong không trung. Lửa giận, tuyệt vọng, sợ hãi hỗn tạp lại với nhau, chân lực trong cơ thể không khống chế được nhập thẳng vào trái tim. Yến Đồ đang quàng quạc rống giận đột nhiên ngừng lại, y bỗng dưng mở to hai mắt, phốc, phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên đổ xuống.
Đường Thiên bay xuống dưới đất, tiên huyết trên y phục từ từ thấm ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể Yến Đồ trên mặt đất, khí tức Yến Đồ đã tuyệt.
Các vết thương chằng chịt cũng cứng rắn giống như khuôn mặt cứng như sắt thép bắt đầu hòa tan từng điểm.
Mụ mụ, ta thắng rồi... Người thấy được không... Ta rất lợi hại rồi nha...
Mụ mụ, ta rất nhớ người...
Rất nhớ rất nhớ...
Nước mắt tràn mi ra, dọc theo gương mặt, qua các vết thương, lẫn cả tiên huyết rơi lạch cạch lạch cạch xuống mặt đất dưới chân thiếu niên, làm ướt cả bụi bặm.
Thiếu niên kêu gào khóc lớn!
← Ch. 420 | Ch. 422 → |