← Ch.477 | Ch.479 → |
Bạch Tư Tư nhìn kẻ địch giống như một dòng thủy triều, trận chiến đấu này nàng chưa chuẩn bị chút nào. Nàng liếc nhìn Đường Thiên, trong lòng có chút bối rối, như thế nào mà cái tên khốn này đến chỗ nào thì chỗ đó phát sinh chiến đấu?
Đường Thiên đứng trên cổng thành, đối với đám võ giả đang lướt vào như tia chớp kia nhìn như không thấy, ngoài miệng nói nhỏ: "Tiểu Hạc tử, người nói tiểu Húc Húc có phải là nhìn trúng tiểu cô nương rồi hay không?"
Hạc đáp lời: "Viviane lớn lên hẳn là rất đẹp."
"Ta cảm thấy là Thiên Huệ xinh đẹp!" Đường Thiên rất dứt khoát mà trả lời.
"Viviane lớn lên xinh đẹp thì hắn sẽ không cùng ngươi tranh đoạt Thiên Huệ." Hạc đột ngột nói.
"Có đạo lý a!" Đường Thiên liên tục gật đầu, một lát sau chợt phản ứng, giận tím mặt:
"Tiểu Húc Húc cũng dám có ý với Thiên Huệ, chờ hắn trở về ta phải thu thập hắn..."
Đinh Mạn trong lòng thầm nhủ, về sau nhất định không thể đắc tội Hạc đại nhân, người này quá âm hiểm rồi.
Bỗng nhiên sắc mặt Tỉnh Hào khẽ biến, cao giọng nói: "Cẩn thận, có người của Quang Minh võ hội!"
Quang Minh võ hội!
Sắc mặt mọi người chợt đổi, người của Quang Minh võ hội sao lại xuất hiện ở đây. Mọi người tâm thần đều chấn động, liếc nhau, không hẹn mà cùng ngửi ra một tia khí tức âm mưu. Chỉ có Đường Thiên giận tím mặt: "Quang Minh võ hội cũng dám đem móng vuốt tới địa bàn của ta, giết chết bọn họ!"
Một giọng nói già nua cực lớn vang lên:
"Tỉnh Hào, Võ hội bồi dưỡng ngươi, không nghĩ tới, ngươi lại phản bội Võ hội."
Tỉnh Hào sắc mặt lãnh đạm: "Đạo bất đồng không thể cùng chung chiến hào."
"Hay cho đạo bất đồng không thể cùng chung chiến hào!" Một vị lão nhân áo bào trắng phập phềnh trong không trung, giọng lành lạnh: "Vậy xem thử ngươi có mấy phần bản lĩnh!"
Hạc bình tĩnh nhìn chăm chú vào đám võ giả đang chen chúc tiến đến, trong lòng rất nhanh suy tư. Quang Minh võ hội xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Rất hiển nhiên, ban đầu bảy thành Bắc Đẩu cùng với Đại Hùng tộc có minh ước, mà bây giờ sáu thành xé bỏ minh ước, Dao Quang thành chủ bị giết, nếu như nói bên trong không có Quang Minh võ hội giở trò quỷ, hắn tuyệt đối không tin.
Quang Minh võ hội vươn vòi bạch tuộc đến Bắc Đẩu, sẽ chỉ có một mục đích, đó là đối phó Đại Hùng Tinh.
Hơn nữa...
Độ dày tinh lực của Bắc Đẩu so với bên ngoài thì cao hơn nhiều. Như vậy nói cách khác, trình độ võ giả nơi đây không hề thấp. Bằng mắt, Hạc phát hiện có vài người có thực lực, đều có thực lực hoàng kim võ giả.
Quang Minh võ hội thực là giống như âm hồn không tan, lúc nào cũng muốn tiêu diệt chúng ta.
Tranh!
Tiếng đàn Bạch Tư Tư đột nhiên nổi lên, uy sát lẫm liệt.
Bầu trời đang hửng nắng chợt trở nên tối sầm, tiếng đàn bao phủ khắp nơi, những võ giả chân lực hơi yếu cảm thấy khí huyết trong cơ thể như bốc lên. Nhìn ra xa, có thể thấy biển người đột nhiên bị kiềm hãm lại.
Âm võ giả là võ giả chiến trường trời sinh, bọn họ tuy rằng lực công kích không mạnh, nhưng lại có phạm vi bao phủ rộng, là điểm khác biệt mà những võ giả khác không thể so bì. Âm võ giả là thủ đoạn đối phó pháo hôi hay nhất.
Bên trong biển người bị ngăn chặn lại không ngừng có thân người mạnh bắn ra, mấy tên cung thủ, nỏ thủ nhanh chóng phát tên liên tiếp, thanh âm không dứt bên tai, mấy trăm mũi tên vun vút gào rít hướng Bạch Tư Tư đánh tới.
Bạch Tư Tư thân là thánh giai đương nhiên sẽ không bị thủ đoạn như vậy quấy rầy, nhẹ đẩy tay, tiếng đàn tranh nhẹ nhàng vang lên, những mũi tên bắn tới trước mặt nàng đồng loạt nứt vỡ ra, giống như đánh lên một lá chắn vô hình, đồng loạt văng ra.
Hai bên cự ly càng lúc càng gần.
"Giết!"
Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, như một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng, hung hãn nhảy vào trận địa địch.
Thân ảnh trên cửa thành còn chưa tan mất, hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh một gã võ giả, dùng một chiêu quyền pháp cơ sở giản dị nhất, đánh vào thuẫn bài đối phương.
Trong ánh mắt kinh hãi tột độ của đối phương, thuẫn bài vỡ tan làm bốn năm mảnh, tay kia của Đường Thiên đã ấn lên tim đối phương.
Tên võ giả này như bị con thú điên đập thẳng vào, bay ngược về phía sau. Ở phía sau, một võ giả khác không nghĩ đến đồng đội của mình không tiếp nổi một chiêu của Đường Thiên, vì vậy khi đồng đội bay đến trước mặt thì hắn phản ứng lại, vội vàng đưa tay định tiếp lấy đối phương. Tay vừa mới đặt lên thân thể đối phương, sắc mặt hắn đại biến, răng rắc, xương cổ tay bị gãy, thân thể tên đồng đội trực tiếp đập mạnh vào người hắn. Hắn như bị đánh mạnh, phun ra một búng máu, trực tiếp hôn mê.
Đường Thiên xung kích cực kỳ mãnh liệt, thêm nữa bên cạnh hắn, Thôn quang thiết quyền của Nha Nha, còn có Đại Hùng ngôi sao ô của Tiểu Nhị, một lớn hai nhỏ, như chỗ không người.
Hạc lại mang một phong cách khác, hắn giống như cánh hạc đen nhảy múa, linh hoạt không tả nổi, từng đạo tàn ảnh màu đen như ẩn như hiện, nhưng là một vũ điệu chết chóc, tàn ảnh màu đen hiện lên chỗ nào thì địch nhân như bị gió quét qua, ngã rạp xuống đất.
Trong nhát mắt, trước cửa Đông đã bị Đường Thiên quét dọn sạch sẽ.
"Tiểu Húc Húc!"
Đường Thiên mới hô lên một tiếng, cửa thành chợt mở, một thiếu niên áo trắng cầm ngân thương vọt tới.
Lăng Húc cưỡi con Đạp tuyết hồn mã thực lực phi phàm, tốc độ nhanh như tia chớp vọt lên trước, tốc độ này đã đột phá vận tốc âm thanh, nên thân ảnh phía sau cửa thành còn chưa tan, Lăng Húc đã lao ra thật xa.
"Không tốt! Thánh nữ trên lưng hắn"
"Ngăn cản hắn!" Không biết người nào hô lên, tức thì một đám võ giả hướng về phía Lăng Húc xông lại.
Ánh mắt Đường Thiên chợt chú ý một người, trực giác hắn nhạy cảm vô cùng, lập tức phát hiện gã thánh giả đang xen lẫn trong những người khác.
Tới gần.
Ban đầu định đánh lén đối phương, không nghĩ đến bị Đường Thiên nhận ra nên gã thánh giả bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức trở nên chật vật. Một khi để cho Đường Thiên ra tay trước, cho dù là thánh giai cũng phải luống cuống tay chân một trận.
Bang bang bang!
Tốc độ Đường Thiên ra quyền cực nhanh, giống như một loại cuồng phong bão táp, nắm tay hắn trực tiếp hướng đối phương công kích đánh tới. Vô số toái mang rơi xung quanh hắn. Không ai chú ý đến Tiểu Nhị đã lặng yên không một tiếng động bay vào thân thể Đường Thiên.
Tê!
Xung quanh thân ảnh Đường Thiên toái mang không ngừng tụ tập, rồi xoay tròn với tốc độ kinh người, bao phủ hoàn toàn Đường Thiên, năng lượng hình xoắn ốc hình thành. Hai tay Đường Thiên duỗi ra, lực trung tâm hình xoắn ốc phía trước bàn tay hắn tụ lại, hóa thành một mũi xoắn ốc bén nhọn xoay chuyển.
Hắn dùng lực lượng toàn thân, đẩy mũi xoắn ốc hướng đối phương ầm ầm đánh tới.
Sắc mặt đối phương đại biến, xung quanh hắn vô số hồng quang sáng lên, hồng quang như hạt mưa, chìm vào song quyền của hắn, mà trong nắm tay hắn hồng quang nồng nặc vô cùng, giống như hai đợt mặt trời đỏ.
Hồng nhật quyền!
Lực hình xoắn ốc quy mô kinh người mang theo gào thét bén nhọn đối mặt với Hồng nhật quyền của đối phương.
Oanh!
Ánh sáng chói mắt sáng rực lên, trên chiến trường giống như một mặt trời nhỏ bùng nổ, ánh sáng chói lòa cùng với sức mạnh kinh người đem toàn bộ võ giả trong phạm vi hai mươi trượng quét sạch.
Sắc mặt gã thánh giả kia trở nên tái nhợt, khóe miệng tràn ra một vệt máu. Bộ dáng Đường Thiên cũng tốt không kém, toàn thân quần áo rách bươm, hai tay tê dại. Lần liều mạng này Đường Thiên chiếm ưu thế, nhưng thắng lợi thì không có dễ dàng như vậy. Sức sống của thánh giả là cực kỳ ngoan cường, giết chết không dễ chút nào.
Nhưng một bóng đen lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh thánh giả đồng thau này, khiến hắn hoảng hốt bỏ chạy.
Hạc!
Hồng nhật thánh giả không nghĩ đến Hạc lại đánh lén, thân hình Hạc vừa động, hắn liền thấy không thích hợp, hắn cảm giác thân thể mình phảng phất như rơi vào trong nhựa cao su, càng ngày càng khó nhúc nhích.
Đây là hồn vực gì?
Hồng nhật thánh giả cực kỳ hoảng sợ, lần đầu tiên hắn gặp hồn vực quỷ dị như thế này. Không gian xung quanh hắn như cô đặc dính lại. Hắn nhìn kiếm trong tay Hạc, hồn vực tên này vậy mà không phải là hồn vực loại kiếm!
Thật âm hiểm!
Lúc này hắn căn bản không chú ý tới Nha Nha đang mò đến bên chân. Nha Nha thấy cơ hội, đột nhiên nhảy dựng lên, một hơi chém ra bảy tám quyền, Thôn quang thiết quyền!
Xung quanh nắm tay Nha Nha tia sáng phảng phất đều bị thôn phệ, Hồng nhật thánh giả căn bản không nghĩ đến sẽ gặp công kích, tuy rằng bản năng chống đỡ được, nhưng mà phải dùng gần như hết sức, khiến hắn lộ ra kẽ hở.
Vào nháy mắt Nha Nha phát động tấn công, Đường Thiên cũng đồng thời phát động, thời điểm đối phương vừa bị giội ra bởi Thôn quang thiết quyền của Nha Nha, sát chiêu của hắn đã lặng yên mà tới.
Dưới oanh kích với tần suất kinh khủng đến kinh người vào kẻ hở này, phòng tuyến của Hồng nhật thánh giả cuối cùng cũng thất thủ. Nắm tay Đường Thiên giống như hạt mưa đánh vào thân hắn, thân thể hắn giống như cái sàng kịch liệt lay động, trong nháy mắt liền đứt hơi mà chết.
Một gã thánh giả bị giải quyết nhanh như vậy, những võ giả xung quanh tức thì khiếp sợ hoàn toàn, trong nháy mắt như bầy chim táo tác bỏ trốn.
Lăng Húc nhân cơ hội này liền tăng tốc, rất nhanh biến mất.
Lăng Húc đã rời đi được, Đường Thiên càng tập trung chiến đấu. Người khác đối với trận chiến này không có tư tưởng chuẩn bị, nhưng Đường Thiên thì cầu còn không được.
Khoảng thời gian này hắn luôn nỗ lực phá vỡ khốn cảnh của chính mình, còn chưa tìm ra manh mối, đối với thực chiến cần phải rất cao. Giày vò được mấy người Lương Phong làm hắn cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Nhưng cảm giác trên chiến trường hoàn toàn khác biệt với lúc đối luyện.
Chỉ là, Đường Thiên thích ở trên chiến trường hơn! Thực sự là làm cho cả người nhiệt huyết sôi trào a!
Đường Thiên hú lên một tiếng, xông vào đoàn người.
"Kiếm hồn! Ngươi vậy mà lại sinh ra kiếm hồn!" Trưởng lão Quang Minh võ hội giọng không thể tin nổi, cánh tay phải hắn đã biến mất, vết thương như dùng thước vạch ra, vô cùng chỉnh tề. Vết thương đang chảy máu ào ạt, nhưng lão như vẫn chưa bừng tỉnh, mặt hắn vô cùng khiếp sợ trước kiếm mang của Tỉnh Hào.
Kiếm hồn đại biểu cho cái gì, hắn vô cùng rõ ràng.
Hồn vực đáng sợ như vậy lại xuất hiện ở một kẻ phản bội Quang Minh võ hội!
Không được!
Một kẻ như vậy, nhất định phải sớm giết chết hắn! Một khi chờ hắn phát triển vững chắc rồi, chắc chắn là một mối họa lớn cho Quang Minh võ hội.
Hắn đã từng nghe qua thiên phú của Tỉnh Hào, nhưng luôn cười khẩy. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, hắn mới biết được thiên phú ấy so với lời đồn lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, Tỉnh Hào, đám Đường Thiên bất cứ kẻ nào cũng không đơn giản.
Hắn lắc lắc đầu, đem toàn bộ tạp niệm ra khỏi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm kiếm của Tỉnh Hào.
Tuyệt đối không thể để Tỉnh Hào phát triển đi lên, đối với Quang Minh võ hội mà nói chính là tai ương ngập đầu.
Đinh Mạn đang chạy như điên, nàng là y thánh, lúc chiến đấu đem lại hiệu quả ít đến đáng thương. Nàng đang chạy về mật báo, từ khi Tỉnh Hào đối đáp với Quang Minh võ hội thì Hạc đã bảo Đinh Mạn lập tức đi xin cứu viện.
Tinh hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt, Lăng Húc đã phóng ngựa lao ra khỏi Dao Quang thành, nhưng vẫn có vô số võ giả hướng Dao Quang thành chen chúc mà tới.
Dao Quang Thành tuyệt đối không thể mất. Bởi vì tinh môn nằm ở bên trong Dao Quang thành, một khi mất đi tinh môn này, đả kích đối với Đại Hùng tinh thực sự quá trí mạng.
Cũng may tinh môn cách Tân hùng thủ thị chỉ có mấy chục dặm, đối với một thánh giai mà nói, cự ly như vậy không tính là gì, nhưng mà Đinh Mạn biết rõ, tình cảnh Dao Quang thành đang nguy hiểm đến độ nào, lòng nàng như lửa đốt.
← Ch. 477 | Ch. 479 → |