← Ch.498 | Ch.500 → |
Đường Thiên hao bao sức lực mới đẩy hết đám người nhiệt tình đó ra. Trong lòng gã cực kỳ đắc ý, quả nhiên là thiếu niên như thần, tới đâu cũng đầy phong cách.
Khi Đường Thiên đang nổi danh xuất hiện trong quán rượu, thậm chí cả quán tĩnh lặng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ánh mắt gã đảo qua đám người, nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình, gã đi về phía bàn hai người.
"Hoan nghênh các hạ." Thân thể Đồng Cách hơi nghiêng về phía trước hành lễ.
"Là các ngươi muốn mua Thự Quang?"
Toàn bộ quán rượu yên tĩnh, giọng nói Đường Thiên vang vọng khắp nơi. Mọi người đầu tiên cả kinh thế nhưng sau đó lập tức hưng phấn, lúc này mọi người mới nhớ ra trong số chiến lợi phẩm của người này có cả Thự Quang.
Chỉ vài lời ngắn ngủi đã lay động tâm tư không biết bao nhiêu người.
Thự Quang cũng là kiệt tác của Võ Hội Quang Minh, trong số thẻ hồn thuật cấp đồng, ngoại trừ Vi Quang có thể hơn được nó, không tấm thẻ nào vượt qua được Thự Quang. Nó gần như là hồn thuật cao cấp nhất trong cấp đồng, thẻ hồn thuật như vậy có ai không muốn? Mà thẻ hồn thuật như Thự Quang căn bản không thể xuất hiện trên thị trường, ngay cả Võ Hội Quang Minh cũng không phải muốn là kiếm được.
Giờ có một cơ hội nhận được tấm thẻ hồn thuật quý giá này.
Chuyện như vậy mọi người có thể không động tâm được sao? Điều duy nhất khiến mọi người kiêng kỵ là Võ Hội Quang Minh, khiến Võ Hội Quang Minh bất mãn, hậu quả không phải ai cũng có thể chịu nổi. Nhưng trong đám người cũng có kẻ không kiêng kỵ Võ Hội Quang Minh.
"Đúng vậy." Đồng Cách thoải mái trả lời.
"Chỉ đổi không bán." Đường Thiên rất thẳng thắn: "Nếu là tinh tệ thì đừng nói chuyện."
Đồng Cách mỉm cười lấy ra hai món đồ: "Thánh cốt này không phải thứ rách nát trên tay lão Dụ kia, đây là xương đốt ngón tay thứ hai ngón giữa tay phải của Kiếm Thánh bạc Triệu Chi Phi của chòm Thủy Bình năm xưa. Khi còn sống Triệu Chi Phi còn được gọi là Kiếm Thẩm Giả, trong xương ngón tay này còn lưu lại dấu ấn của hắn. Ngoài ra nó còn có thể khiến thức hồn của ngươi tăng thêm ít nhất mười điểm hồn trị."
Thánh cốt nhẵn nhụi như sứ, trắng như tuyết như ngọc, bên trên mơ hồ thấy được hoa văn ánh bạc.
"Chuôi dù này cũng là vật phi phàm, thời cổ,c hòm Sư Tử còn chưa xuống dốc, một Thánh Giả bản ý dùng Trường Thương Sư Tử làm chuôi, Thanh Đồng Tiên của chòm Thiên Xứng làm nan, Thanh Đồng Lăng của chòm Thiên Hạt làm mặt dù, chế tạo một hồn bảo. Không ngờ vị Thánh giả này bất cẩn gặp nạn, chỉ còn lại chuôi trường thương đồng thau của chòm Sư Tử này đã được tẩy luyện thành chuôi dù. Tuy lấy bí bảo cấp đồng làm phôi, thế nhưng được hồn vực tẩy rửa tẩm bổ suốt hai mươi năm, điêu khắc tinh tế, phẩm chất bất phàm, chỉ có thể gặp không thể cầu."
Chuôi dù đỏ chót như san hồ, sắc máu loang lổ, chẳng khác nào con sư tử tức giận tỏa ra khí tức thô bạo.
Ánh mắt mọi người trong tửu lâu lập tức bị hai món bảo bối này thu hút, có làm sao cũng không dời mắt đi được, thậm chí vài tiếng thở nặng nề toàn trường nghe rõ.
Bí bảo làm phôi, hồn vực làm lô, đó là hồn bảo.
Bí bảo sinh ra vì chòm sao, trời sinh dẫn theo một số mảnh vỡ pháp tắc, tinh lực thai nghén dần sinh hồn. Dưới Thánh giả chỉ có thể lợi dụng hồn bảo chứ không thể thay đổi. Chỉ có sau khi lên tới cấp thánh, nắm giữ hồn vực, bọn họ mới có thể thay đổi lô đỉnh võ hồn.
Luyện hóa hồn bảo cũng là pháp môn cực kỳ thâm sâu. Hồn vực mỗi ngừoi tuyệt đối bất đồng, cũng mang ý nghĩa lô đỉnh của mỗi người đều hoàn toàn khác nhau, làm sao luyện hóa bí bảo thành hồn bảo cũng khác nhau.
Có điều, hệ thống võ học đương đại phát triển tới hiện giờ, luyện hóa hồn bảo cũng được phát triển thành rất nhiều thủ đoạn, hệ thống cực kỳ khổng lồ.
Chuyện này với Đường Thiên quả thật rất xa lạ, thế nhưng... Tuy nghe không hiểu nhưng có vẻ rất lợi hại...
"Đáp ứng hắn!"
Giọng nói bập bẹ của Tiểu Nhị vang lên trong lòng Đường Thiên, lộ vẻ kiên quyết và kích động.
Đường Thiên vừa định mở miệng, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói: "Khoan đã!"
Toàn bộ tửu lâu đều bị âm thanh "khoan đã" này thu hút, không khỏi nhìn lại phía sau Đường Thiên, quán rượu chợt yên tĩnh lại.
Là Vinh ba mang theo Diệp Triều Ca!
"Trưởng lão Hắc Hồn thu mua Thự Quang của chúng ta có phần không thích hợp cho lắm." Vinh Ba cười ha hả, chẳng khác nào một vị trưởng giả hòa ái dễ gần.
Những kẻ lộ vẻ tham lam vừa rồi như bị một chậu nước đá dội vào, tất cả ý tham trong lòng lập tức biến mất, hai người kia lại là trưởng lão Hắc Hồn! Ngẫm lại vửa rồi mình dám toan tính trưởng lão Hắc Hồn, bọn họ không khỏi thầm run rẩy!
Đường Thiên cũng cực kỳ bất ngờ, hóa ra hai người đó là Hắc Hồn. Có điều gã cũng không lấy làm lạ, người khác có lẽ cực kỳ kiêng kỵ Hắc Hồn, gã lại không mấy cảm giác, chỉ âm thầm thở dài.
Quả nhiên là bá chủ một phương, tùy ý lấy ra hai món đồ đều là bảo bối!
Có điều Vinh Ba mang theo Diệp Triều Ca tới khiến Đường Thiên âm thầm cảnh giác, sắc mặt đề phòng, hai người này định tới cướp đồ ư?
Gã đã chuẩn bị, chỉ cần thấy có gì không ổn lập tức bỏ chạy.
"Mọi người đều biết hứng thú của Hắc Hồn đối với Võ Hội Quang Minh. Chúng ta đem Thự Quang ra nghiên cứu một chút, không khéo có thể học được một số hồn thuật hệ quang." Người trung niên chẳng hề e dè, ngẩng mặt lên cười khẩy: "Chẳng lẽ Vinh đại trưởng lão hối hận rồi sao?"
"Hối hận? HA ha!" Vinh Ba nghe vậy cười ha hả: "Mộc trưởng lão quá coi thường ta. Thua thì thua thôi, có gì đâu mà. Lúc còn trẻ ta còn thua tới suýt mất cả quần cơ mà."
Lão chợt cười ha hả với Đường Thiên: "Chàng trai cũng không cần lo lắng, tốt xấu gì ta cũng là trưởng lão Quang Minh, cũng có thể diệnc ủa mình, sẽ không quịt nợ đổi ý."
"Vậy Vinh trưởng lão tới uống trà à?" Mộc trưởng lão châm biếm lại.
"Ha ha, ta tới ngăn thẻ hồn thuật của tệ hội rơi vào tay kẻ địch bên ngoài." Vinh Ba cười nhạt với Đường Thiên: "Nếu Hắc Hồn có thể ra giá, vậy trưởng lão Quang Minh ta đây chắc cũng có thể ra giá chứ?"
"Ồ!" Đường Thiên vui vẻ: "Đương nhiên là được."
Đánh nhau đi... Đánh nhau đi...
Tiểu Nhị nghe Đường Thiên nói thầm trong lòng như vậy không khỏi trợn mắt khinh bỉ, người cao quý như vậy sao lại ở cùng một tên khốn kiếp thế chứ?
Vinh Ba cười ha hả: "Mộc trưởng lão đã bỏ vốn như vậy rồi, ta cũng không thể keo kiệt được."
A!
Ra giá cao.... Ra giá cao....
Nghe tiếng hò hét kích động trong lòng của Đường Thiên, Tiểu Nhị lại trợn trắng mắt khinh thường, y đã bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc mình thất bại cỡ nào nên mới dùng chung cơ thể với tên chết tiệt này.
"Ta chỉ đưa ra một thứ thôi, một thánh hồn!" Vinh Ba trưởng lão chậm rãi bỏ một câu.
Tiểu Nhị đang trợn trắng mắt khinh bỉ, sắc mặt kiêu ngạo, nghe vậy lập tức đổi sắc không còn lại chút gì, gào thét như điên: "Đồng ý với hắn."
Đường Thiên không bị Vinh Ba dọa cho giật mình, ngược lại bị Tiểu Nhị làm cho ngạc nhiên: "Này, Tiểu Nhị, ngươi xoay chiều nào vậy?"
"Mau đáp ứng hắn! Đó là đồ tốt!" Tiểu Nhị vội vàng rống lên.
Đường Thiên cười ha hả: "Tiểu Nhị ngoan, xem ta đây."
Mộc trưởng lão không thể tin nổi nhìn về phía Vinh Ba, lạnh giọng nói: "Ngươi điên rồi, Thự Quang làm sao đáng giá bằng một Thánh Hồn?"
"Ngươi thấy không đáng, ta lại thấy đáng." Vinh Ba cười ha hả, vẫy vẫy tay: "Hết cách rồi, tiền nhiều làm sao đây?"
Đường Thiên hai mắt sáng lên, ánh mắt nhìn Vinh Ba đột nhiên cháy rực, ta thích nhất là khách hàng như ngươi!
"Sao nào! Cậu nhỏ." Vinh Ba thấy ánh mắt Đường Thiên nóng rực, nghĩ gã chắc chắn không thể từ chối cái giá này.
"Ta thích, thích lắm, có điều còn muốn thêm nữa." Đường Thiên dùng một giọng nói không cho phép nghi ngờ: "Ta muốn cả hồn bảo."
Vinh Ba khẽ nhíu mày: "Ngươi biết tác dụng của Thánh Hồn không?"
"Không biết, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại." Đường Thiên thành thật lắc đầu.
Hóa ra là vậy, gặp phải một kẻ không hiểu chuyện mà thôi. Không sao, chỉ cần hắn biết giá trị của Thánh Hồn chắc chắn sẽ không từ chối. Hai hàng mi của Vinh Ba hơi giãn ra, cười ha hả nói: "Thánh Hồn là hồn vực do Thánh giả lưu lại, tác udngj lớn nhất của nó là gia tăng hồn trị cho người sử dụng. Thánh Cốt kia chỉ có thể tăng thêm mười điểm hồn trị. Còn Thánh Hồn có thể tăng thêm ít nhất năm mươi điểm hồn trị. Giờ ngươi đã hiểu chưa?"
"Hóa ra là vậy!" Đường Thiên tỉnh ngộ, vẫn nói như đinh đóng cột: "Nhưng ngươi vẫn phải trả thêm."
Sắc mặt Vinh Ba trầm xuống: "Anh bạn trẻ, đừng để lòng tham không đáy, biết điều một chút tránh tổn thương hòa khí."
Đường Thiên chỉ vào chuôi dù hỏi Vinh Ba: "Thánh Hồn giá trị hơn chuôi dù kia bao nhiêu?"
"Hơn mười lần!" Vinh Ba ngạo nghễ nói.
"Gấp hơn mười lần ngươi cũng lấy ra được, thêm nữa có sao đâu." Đường Thiên lý lẽ hào hùng, như đối phương thiếu nợ gã.
Tiểu Nhị trợn mắt ngoác mồm... Còn dám nói như vậy nữa...
"Vì một mà cả mười ngươi cũng không muốn?" Vinh Ba sắc mặt trầm xuống.
"Ngươi chịu chi cả mười, chứng tỏ với ngươi nó còn giá trị hơn cả mười." Đường Thiên lắc đầu: "Giờ ta không muốn thêm một, ta muốn thêm ba."
"Anh bạn trẻ cảm thấy Võ Hội Quang Minh chúng ta dễ ức hiếp lắm sao?" Vinh Ba lạnh giọng nói.
Đường Thiên xòe năm ngón tay: "Thêm năm."
Vinh Ba nhìn chằm chằm vào Đường Thiên một hồi lâu, đột nhiên cười ha hả: "Thành giao! Anh bạn trẻ thật hiểu rõ lòng người, lão đây bái phục! Có điều như vậy thật thiếu công bằng cho ta."
Đường Thiên thản nhiên nói: "Vì ngươi nhiều tiền mà!"
Nụ cười của Vinh Ba cứng lại.
Mộc trưởng lão cười ha hả, tiếng cười tùy tiện như dao xát trong lòng Vinh Ba.
Diệp Triều Ca chỉ bình tĩnh nhìn Đường Thiên, hắn không chút tức giận, hành động của đối phương không khiến hắn thấy bất ngờ.
Chiến đấu lần trước, đối phương đã biểu lộ ra lực khống chế siêu cường, hắn đã biết đối phương không phải loại lỗ mãng.
Mà tận mắt chứng kiến chuyện đàm phán lần này, hắn càng tin chắc tâm cơ của đối phương cực kỳ thâm trầm. Thánh Hồn mà trưởng lão lấy ra không chỉ không khiến đối phương mờ mắt, ngược lại bị đối phương nhìn thấu quyết tâm, từ từ ép giá. Diệp Triều Ca lần đầu tiênh tấy trưởng lão thất thế như vậy, người này hiểu rõl òng người tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Đối thủ đáng sợ!
Tiểu Nhị đã há hốc mồm, y ngơ ngác nhìn Vinh Ba móc tiếp ra một hồn bảo sau đó mang Diệp Triều Ca rời đi.
Bóng lưng Vinh Ba sao lại khiến mình có cảm giác như đang bỏ trốn vậy? Tiểu Nhị ầm thầm lắc đầu... Trưởng lão Quang Minh thâm sâu khó lường, mỗi người đều là hạng trí tuệ thông thiên... Sao lại bỏ trốn cho được...
Đường Thiên lại đang thưởng thức hồn bảo vừa thu được, mũi thương nhỏ tinh xảo, hơi nhỏ hơn lòng bàn tay, đen bóng cổ phác, nhìn như miệng quạ, không có quá nhiều trang sức, tự nhiên vô cùng. Trên mũi thương có hai chữ triện đỏ thắm, là "Hậu Phát".
Mộc trưởng lão ở bên cạnh nói: "Hắn không lừa ngươi. Mũi thương Hậu Phát này rất tốt, là một hồn bảo hoàn chỉnh. Bí bảo mạnh nhất chòm Hậu Phát là các loại như tơ, roi, phẩm chất đều rất tốt. Hồn bảo này dùng roi đồng thau làm chủ thể, sau đó đánh tan thành tơ, rót vào một mũi thương chòm sao Ô Nha, là một bí bảo hoàn chỉnh. Vừa vặn ngươi có thể dùng trong lúc này, thứ đồ tàn kia của ta tuy phẩm chất tốt hơn nhưng trước mắt ngươi không dùng được.'
Giọng nói Mộc trưởng lão lộ rõ vẻ sung sướng, có thể tận mắt chứng kiến đối thủ một mất một còn bị thiệt thòi, còn gì vui sướng hơn?
← Ch. 498 | Ch. 500 → |