← Ch.513 | Ch.515 → |
Binh đang chỉ huy tu bổ cứ điểm, tuy không có tổn thất quá lớn nhưng Binh vẫn rất cẩn thận đối với chiến tranh.
Đột nhiên hắn biến sắc, Đường Thiên bị tập kích!
Ai dám tập kích Đường Thiên?
Hắn nhanh chóng chạy về phía cửa ngầm mà mình lưu lại, một bóng người đột nhiên xuất hiện, lúc rơi xuống đất khẽ lảo đảo một cái. Đã lâu rồi không thấy Đường thần kinh chật vật như vậy, thế nhưng không biết vì sao trong lòng Binh đột nhiên tức giận.
Thế nhưng hắn nhanh chóng cười khẩy.
Tấn công vòng bảo hộ?
Ha ha...
Phục Anh trên bầu trời đối mặt với lồng ánh sáng, một chưởng chém xuống, ánh đang dâng lên hóa thành một dòng lũ chói mắt mang theo tiếng gió rít khiến lòng người chấn động, đâm thẳng vào lồng ánh ansg!
Lồng ánh sáng vốn ảm đạm đột nhiên bùng sáng, rung chuyển kịch liệt. Các Thánh giả trong lồng ánh sáng ngơ ngác phát hiện trên vách lồng ánh sáng xuất hiện một tia chớp bé nhỏ, tia chớp tụ tập với tốc độ kinh người.
Phục Anh biến sắc, nguy hiểm mãnh liệt khiến lông tóc toàn thân hắn dựng đứng. Hắn gần như lập tức thả lồng năng lượng ra, lồng năng lượng của hắn là Quang Chi Minh Hữu của Võ Hội Quang Minh.
Quả cầu ánh sáng màu trắng nhu hòa bảo vệ toàn thân hắn, nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng chẳng hề yếu bớt.
Xoẹt!
Tầm mắt đột nhiên sáng ngời, một luồng sét to cỡ cánh tay rọi sáng màn đêm, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh lên lồng năng lượng của hắn.
Lồng năng lượng như trúng một roi nặng, lập tức nát bấy như bọt nước, giữa bước ngoặt sinh tử, Phục Anh trợn tròn đôi mắt, quát lớn một tiếng, truyền toàn bộ chân lực toàn thân vào tay trái, chém mạnh về phía tia chớp.
Ầm!
Phục Anh chỉ cảm thấy một dòng lũ hung mãnh tới cực điểm ầm ầm ép tới, cánh tay trái của hắn dùng tốc độ mắt thường thấy được cháy đen, hóa thành tro bụi. Thế nhưng một đòn liều mạng này cũng giúp hắn thắng được chút sinh cơ, cố nén đau nhức, dốc hết dư lực, vội vàng bứt ra thối lui.
Thân hình Phục Anh như quỷ mị, chớp mắt đã xuất hiện ngoài trăm trượng, cánh tay của hắn đã hoàn toàn biến mất, áo trắng trên người cũng cháy đen.
Các Thánh giả trong thành Hàn Cổ thấy vậy cũng khiếp sợ không thôi. Sức chiến đấu cường hãn của Phục Anh đã khiến bọn họ khó lòng tin ổi. Cái tên Sát Sinh Anh quả nhiên danh bất hư truyền. Có thể giết vào mười cường giả mạnh nhất trong số Thánh giả đồng thau, đây là đối tượng mà bọn họ đều phải ngưỡng mộ.
Một số Thánh giả tu luyện hồn thuật loại luyện mắt lúc này càng thêm kinh hãi.
Hồn trị của Phục Anh lên tới con số kinh người, 298 điểm!
Nhưng...
Ánh mắt mọi người nhìn về phía lồng ánh sáng của cứ điểm, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Cứ điểm đơn phiệt đã thất truyền nhiều năm, trong mắt mọi người đây chỉ là một cứ điểm kỳ quái. Thế nhưng khi mọi người tận mắt chứng kiến đòn tấn công kinh thiên động địa vừa rồi, tất cả các Thánh giả đều run sợ.
Ngay Sát Sinh Anh cũng bị trọng thương...
Bọn họ lúc này mới phát hiện ban ngày mình đều tranh nhau vượt ải, giờ nghĩ lại mới thấy sợ hãi không thôi.
Thân hình Phục Anh biến mất nơi chân trời, âm thanh sắc nhọn vang vọng khắp cánh đồng tuyết: "Các ngươi đều trốn không thoát!"
Phục Anh bay thẳng ra ngoài ngàn dặm mới dừng lại. Tiện tay chém xuống dưới, ầm, một hố sâu đường kính hơn hai trượng xuất hiện, hắn phi thân nhảy xuống.
Nhảy xuống động, thẻ Quang Minh của hắn đột nhiên tỏa sáng, hóa thành một tấm màn ánh sáng, một ông lão sắc mặt ấm ám xuất hiện trên màn sáng, lão thấy dáng vẻ chật vật của Phục Anh, giật mình hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Bị người ta bẫy." Phục Anh sắc mặt tái xanh: "Gặp phải một cứ điểm đơn phiệt, vẫn chưa cứu được Diệp Triều Ca."
"Cứ điểm đơn phiệt?" Đối phương sửng sốt, hai mắt chợt bừng sáng: "Ở đâu?"
"Chòm Lục Phân Nghi, thành Hàn Cổ!" Phục Anh gằn khỏi kẽ răng.
"Để ta dẫn người tới." Đối phương lập tức nói.
Phục Anh tắt thẻ bài Quang Minh, khoanh chân ngồi xuống, ném một viên thuốc vào miệng, bắt đầu nhập định.
Đường Thiên tiếp nhận tình báo của Đinh Đang, lúc này mới biết lai lịch của PHục Anh. Phục Anh là thành viên Thẩm Phán đoàn của Võ Hội Quang Minh. Thành viên Thẩm Phán đoàn ai nấy đều là những cỗ máy giết chóc, mà Phục Anh càng là phần tử cuồng nhiệt hiếu chiến nhất. Hắn vẫn luôn tại nơi nguy hiểm nhất, từ khi Võ Hội Quang Minh và chòm Sư Tử khai chiến, hắn luôn tiến vào chiến trường.
Sự cường đại của Phục Anh, Đường Thiên bình sinh hiếm thấy.
Phục Anh xuất hiện tại thành Hàn Cổ do được Vinh Ba trưởng lão giao phó tới cứu viện Diệp Triều Ca. Hắn vừa rời khỏi chiến tường, nghỉ ngơi một chút, tiện đó bèn tới đây.
Đối phương chắc chắn sẽ không giảng hòa.
Mà một tình báo khác càng khiến Đường Thiên chú ý. Cách chòm Lục Phân Nghi không xa, một binh đoàn của Võ Hội Quang Minh đang tập kết. Võ Hội Quang Minh không thiện về binh đoàn, thế nhưng theo chiến tranh nổ ra, Võ Hội Quang Minh phát hiện binh đoàn có nhiều ưu thế mà Thánh giả không thể so sánh, cũng bắt đầu phát triển binh đoàn.
Binh đoàn đang tập kết có tên Hồng Diệp. Võ tướng thống lĩnh nó tên là Quỳnh Tư. Quỳnh Tư cũng không phải xuất thân từ Võ Hội Quang Minh, mà là từ chòm Hải Đồn. Một lần khi Phục Anh thi hành nhiệm vụ, được Phục Anh phát hiện. Sau đó Quỳnh Tư thể hiện tài hoa võ tướng xuất sắc, được nhận lệnh thành lập binh đoàn Hồng Diệp.
Binh đoàn Hồng Diệp tuy chỉ mới thành lập, thế nhưng tố chất cực cao, Phục Anh còn thuyết phục phân điện Hoàng kim thứ mười phái đại lượng võ giả hoàng kim tới làm thành viên nòng cốt.
Chuyện này cũng mở ra tiền lệ phân điện hoàng kim thành lập binh đoàn. Các phân điện khác dồn dập bắt chước, tự thành lập binh đoàn.
Đường Thiên sắc mặt không chút cảm xúc đọc tình báo trên tay.
Binh liếc mắt nhìn Đường Thiên, trong lòng thầm lo lắng, Đường thân kinh trước nay đều cực kfy lẫm liệt, cực hiếm khi thấy đằng đằng sát khí như vậy.
Đường Thiên mặt không cảm xúc nói: "Thiên Vũ Lang Viện đã thay trang bị xong chưa?"
"Đã thay trnag bji xong." Binh không khỏi cẩn thận đáp lời, Đường thần kinh muốn nổi điên rồi.
"Lệnh cho họ tập kết!"
"Được!" Binh đáp theo bản năng nhưng lại nahnh chóng phản ứng lại: "Không ổn! Chúng ta công nhiên phái binh đoàn tới sẽ khiến các chòm sao khác phản đối! Hơn nữa chúng ta xung đột cùng binh đoàn Hồng Diệp, không phù hợp với kế hoạch gốc của chúng ta..."
"Vậy đánh một trận!" Đường Thiên ngắt lời hắn.
Binh cực kỳ đau đầu, Đường thần kinh một khi nổi điên cực kỳ ngang ngược, không chịu nói lý. Hiển nhiên Đường thần kinh không muốn giảng đạo lý nữa rồi!
Đường Thiên nói: "Nói với Đường Sửu, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Bắc Đẩu!"
Nói xong quay người bỏ đi, gã tới xem Tiểu Nhị!"
Binh há hốc miệng, nửa ngày không nói một câu. Với võ tướng coi trọng kế hoạch mưu lược như hắn, hành động chuyên quyền độc đoán, hành động theo cảm tính nhu vậy quả thực hoang đường tới cực điểm. Nhưng đối mặt với quyết địnhngang ngược không biết ký lẽ của Đường Thiên, hắn lại vô lực phản đối.
Một lát sau, Binh kẽ mỉm cười.
Quả nhiên tên nhóc này cũng hóa thành thô bạo rồi....
Hắn chậm rãi nheo mắt lại, trong đáy mắt nồng nặc sát ý. Lần này Đường thần kinh suýt nữa xảy ra chuyện, trái tim hắn cũng đập loạn liên hồi, may mà Đường thần kinh không việc gì, nếu không...
Kết quả này hắn không dám tưởng tượng.
Không sai, vậy thì đánh một trận!
Binh đoàn của Võ Hội Quang Minh, chỉ nghĩ thôi cũng thật mong chờ.
Binh đem trọng trách phòng thủ giao cho Phó Tử Hồng, thiên phú của cô gái thật ra rất tốt, chỉ cần mài giũa một chút, không khéo có thể một mình chặn một phương. Còn bản thân Binh lại từ Võ Hồn Điện vào thành Tam Hồn, lại từ thành Tam Hồn tiến vào chòm Đại Hùng. Hắn muốn sớm tới gặp đám gà mờ của Thiên Vũ Lang Viện. Đây là nòng cốt do hắn bồi dưỡng tỉ mỉ, hắn không muốn bọn họ hao tổn.
Đám nhóc này còn xa mới có thể tự gánh vác một phương.
Các thánh giả khác hoàn toàn bị biểu hiện của Đường Thiên làm cho chấn động. Chỉ vài câu nói đã quyết định một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra.
Tình hình của Tiểu Nhị không được tốt,t hân hình hắn dần tan rã.
"Tiểu Nhị, ngươi không sao chứ?" Đường Thiên ngồi xổm xuống, sắc mặt lo lắng.
Tiểu Nhị nhìn Đường Thiên, không chút cảm động, sắc mặt y đầy xúi quẩy, cảm giác mình thật quá xui xẻo. Vì sao người chặn đòn đó lại là mình? Nếu là tên ngu ngốc này có lẽ giờ mình đã lại được khống chế thân thể.
Càng khiến y thêm phiền muộn là y cần ngưng tụ lại thân hình.
MÀ ngưng tụ lại thân hình cần sử dụng hồn thuật không ngừng, dùng năng lượng chậm rãi ổn định hồn vực... Mà hiện giờ việc duy nhất thích hợp chỉ có một... Luyện chế hồn bảo!
Hắn vừa sửa chữa lại Dù Mầm Mầm xong, quả nhiên thân thể ngưng kết hơn một chút, đánh đổi đương nhiên là lượng lớn đá ngôi sao.
"Ta muốn luyện hồn bảo." Tiểu Nhị sắc mặt tối sầm, giọng nói trẻ nít như đứa bé đang tức giận.
"Đừng luyện đừng luyện." Đường Thiên lắc đầu lia lịa, ân cần nói: "Tiểu Nhị, cứ nghỉ ngơi cho tốt, giờ luyện hồn bảo làm gì? Yên tâm, ta chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi."
Tiểu Nhị sắc mặt co rúm: "Ta muốn luyện hồn bảo!"
Trái tim y rỉ máu, đám người đầu hàng chết tiệt kia trước giờ vẫn ao ước hồn bảo của đã sớm quyết định sẽ không luyện chế hồn bảo cho bọn chúng, nào ngờ giờ lại bị thương.
Càng khiến y không ngờ tới là y cần phải luyện chế hồn bảo mới có thể khôi phục nguyên khí.
Y thậm chí có cảm giác muốn đập đầu tự sát.
"Phải luyện thật à?" Đường Thiên sắc mặt nghi ngờ.
"Đúng vậy!" Tiểu Nhị lười không muốn nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên lập tức hùng hục đi triệu tập các Thánh giả, vừa nghe Tiểu Nhị muốn luyện chế hồn bảo, mọi người lập tức kích động. Thế nhưng hồn bảo của Đường Thiên rõ ràng không dễ cầm như vậy, chỉ có người quyết định tham gia chiến đấu với Võ Hội Quang Minh mới có quyền ưu tiên nắm giữ hồn bảo.
Khiến Đường Thiên bất ngờ là không một ai do dự.
Những Thánh giả này đều biết, giờ dẫu sao cũng đã gia nhập vào chòm Đại Hùng, trên người đã được đánh dấu chòm Đại Hùng. Nếu nảy sinh xung đột với Võ Hội Quang Minh, Võ Hội Quang Minh chắc chắn không vì chuyện bọn họ không tham gia chiến đấu mà buông tha cho họ.
Vậy chẳng thà sớm nắm được hồn bảo trên tay, vậy khả năng sống sót trong chiến tranh sẽ cao hơn.
Bọn họ đã âm thầm thông báo cho người nhà, để người nhà di chuyển về chòm Đại Hùng.
Động tĩnh tối hôm qua ngược lại lại khiến không ai dám tới vượt ải. Tình cảnh Phục Anh bị thương khiến các Thánh giả quá chấn động, trong mắt mọi người cứ điểm đơn phiệt bỗng trở nên cao thâm khó lường.
Đường Thiên tự dưng lại rảnh rỗi.
Đường Thiên thấy vậy bèn tụ tập các Thánh giả lại, nhiều Thánh giả như vậy, nếu không lợi dụng thật quá đáng tiếc.
Phục Anh chịu nhiều thiệt thòi như vậy chắc chắn không giảng hòa, còn điều động binh đoàn Hồng Diệp càng chứng tỏ một trận đại chiến sắp tới.
Đường Thiên không chút sợ hãi, ngược lại chiến ý dâng trào.
Chịu thiệt lớn như vậy, nếu không đòi lại, ahứn cũng chẳng phải Đường Thiên.
← Ch. 513 | Ch. 515 → |