← Ch.539 | Ch.541 → |
Cả bầu trời tối sầm, không biết là mây đen giăng kín trời từ khi nào. Mây đen không đầu không cuối, đen kịt như mực.
Năng lượng phân ly trong không khí đột nhiên yên ắng. Năng lượng kích động tán loạn trong trận chiến đấu mới rồi cũng biến mất tăm mất tích, trời đất chỉ còn sự tĩnh lặng.
Hai bên đang kịch chiến đồng thời dừng lại. Trên mặt mỗi người đều là vẻ nghi hoặc. Yên lặng quá! Yên lặng khác thường này diễn ra đột ngột trên chiến trường thật quỷ dị, khó thốt thành lời. Trên chiến trường phải là năng lượng bùng nổ, bay tán loạn tung hoành tàn sát bừa bãi mới phải, đột nhiên tĩnh lặng, bình hòa như thế làm người ta sởn tóc gáy.
Sự việc khác thường quỷ dị!
Ở đây đều là thánh giả, họ rất mẫn cảm với biến hóa của năng lượng, của không khí. Tất cả đột nhiên yên ắng làm cho những thánh giả kinh nghiệm phong phú thấy nghi hoặc.
Giống như... giống như có một con quái vật đáng sợ đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, tất cả đều khiếp sợ uy thế của nó nên lặng tiếng.
Tô Dị cảm thấy buồn cười cho liên tưởng của mình, năng lượng đâu phải dã thú, nó không có sinh mệnh.
Con mắt hắn nhìn chăm chú vào Đường Thiên. Dị dạng của Đường Thiên và động tác của thức hồn hắn đều nhìn thấy hết. Tuy hắn không tin Đường Thiên nảy ra được thủ đoạn gì nhưng dị tượng bất thình lình làm cho hắn nâng cao tinh thần cảnh giác phòng bị. Chẳng lẽ bên trong cơ thể Đường Thiên còn dấu vật gì đó?
Bỗng nhiên Tô Dị nhớ tin tình báo nói về Đường Thiên. Đến tận bây giờ thân thế của Đường Thiên vẫn còn là ẩn số. Lai lịch của Đường Thiên chỉ tra được tới Tinh Phong thành, mẫu thân đã qua đời, lai lịch không rõ ràng, phụ thân hắn là ai cũng không ai biết rõ. Hơn nữa năng khiếu thể hiện tại học viện An Đức cũng chẳng có gì. Còn nữa, mấy tên A Mạc Lý bị Đường Thiên cho hít khói, thiên phú lúc đó lại vượt xa hắn.
Cứ như thể một thiếu niên phổ thông tầm thường thì giờ đây lại là cường hào một phương thống lĩnh Đại Hùng tinh, tới Quang Minh võ hội cũng phải cực kỳ kiêng kị. Tốc độ phát triển kinh người như thế thì đến Tô Dị được gọi là thiên tài thiên phú hơn người từ nhỏ cũng tự than không bằng.
Thân thế đứa này nhất định có bí mật!
Tim Tô Dị đập thình thịch, hắn bỗng ý thức được đây là cơ hội tuyệt hảo. Vốn dĩ hắn luôn cho rằng đây là hành động thường thôi nhưng bây giờ hắn bỗng thấy có lẽ bản thân có thu hoạch trong lần hành động này.
Phán đoán này lập tức làm cho lòng hắn cháy bỏng.
Đường Thiên từ từ hé mắt.
Con ngươi Tô Dị đột nhiên rụt lại, trong lòng chấn động kịch liệt. Con mắt thằng này lại hóa ra màu vàng kim!
Đứa khốn khiếp này...
Tô Dị nhăn trán cố nhớ lại các miêu tả đã sưu tầm về con mắt màu vàng kim, hắn nhớ đã đọc ở đâu đó, hắn có ấn tượng lắm nhưng lúc này không thể nhớ ra. Tuy là nhớ không ra xuất xứ con mắt vàng kim nhưng hắn đại khái có chút phán đoán.
Lai lịch Đường Thiên quả nhiên không đơn giản!
Tô Dị tinh tế chú ý tới một chi tiết, con mắt của Đường Thiên dường như không có tiêu cự.
Trong lòng hắn chợt nảy lên, lẽ nào...
Trong tầm mắt Đường Thiên vẫn là một mảng trắng xóa, dường như hắn đặt mình vào trong trung tâm gió bão, toàn những tiếng gào thét rống giận bên tai.
"Ngươi quên rồi hả? Muốn lùi sao? Nhát chưa? Chán nản chưa? Muốn đầu hàng rồi à?"
Từng lượt từng lượt.
"Không!"
Đường Thiên nhẹ nhàng nói với bản thân mình.
Gào thét đột nhiên ngừng lại, rống giận đột nhiên ngừng lại, tầm mắt trắng xóa khôi phục từng điểm. Hắn thấy Tô Dị cụt tay cách đó không xa. Khóa huyết mạch đã được mở như trở nên biển sâu vạn trượng, như hư không cao vời vô tận. Sức mạnh chảy lặng lẽ, mỗi một gợn sóng đều làm cho tâm hắn rung động một hồi.
Sức mạnh từ mỗi một tấc da thịt, mỗi một giọt máu, mỗi một mẩu xương mà ra. Nó chạy dọc tứ chi rồi tụ vào trái tim.
Khóa phong tỏa huyết mạch được mở rồi...
Năng lượng trong trời đất đang yên tĩnh bỗng nhiên linh hoạt dị thường.
Hí hí hí!
Năng lượng khắp bầu trời hóa thành từng đạo nhỏ đánh tới Đường Thiên. Khắp nơi trong không trung đều là những đạo năng lượng nhỏ, giống như mũi kiếm chém xuống nước tạo thành những gợn sóng.
Cái này là...
Tô Dị cảm thấy chần chừ bất định. Có thể quấy nhiễu năng lượng trong phạm vi lớn thì sao có thể tầm thường! Thế nhưng năng lượng hỗn độn trong không khí muốn được thánh giả trực tiếp đưa vào chiến đấu không phải là chuyện đơn giản, càng không phải là việc mà thánh giả thanh đồng có thể làm được.
Vị trí Đường Thiên giống như trung tâm gió bão, năng lượng khắp trời điên cuồng tràn tới, tràn vào cơ thể hắn.
Tô Dị nhìn không rõ thân hình đối phương nhưng hắn có thể cảm nhận một luồng khí tức nguy hiểm đang hình thành trong trung tâm gió bão.
Đứa khốn khiếp này... rốt cuộc có lai lịch gì?
Trong gió bão, thần tình Đường Thiên bình tĩnh. Hắn là linh năng lượng thể, không thể cản trở năng lượng chen chúc tới. Những năng lượng điên cuồng kia dũng mạnh chạy dọc cơ thể hắn, tụ cả vào trái tim.
Đường Thiên cảm nhận được khác biệt. Năng lượng dũng mãnh tràn vào cơ thể là luồng năng lượng xanh thẫm, còn lực lượng từ trong huyết nhục hắn tuôn ra lại đỏ đậm nhu máu.
Vô số những sợi màu xanh thẫm và sợi màu đỏ đậm kịch liệt tụ vào trái tim.
Trái tim của Đường Thiên nửa bị năng lượng xanh thẫm ăn mòn, nửa kia bị lực lượng đỏ đậm ăn mòn. Dần dần, trái tim Đường Thiên biến thành nửa xanh nửa đỏ. Nửa màu xanh trong suốt óng ánh, nửa màu đỏ thì đỏ tươi như máu.
Song Tử Lô!
Ba chữ này như tia chớp lóe lên trong đầu Đường Thiên, dường như hắn biết từ lúc sinh ra.
Khoan đã! Song Tử Lô... chòm Song Nam...
Đường Thiên ngây cả người, hắn từng suy đoán đủ kiểu về huyết mạch trong người mình nhưng chưa từng liên hệ gì với chòm Song Nam. Với hắn, chòm sao này cực kỳ xa lạ.
Hóa ra tên khốn khiếp này là từ chòm Song Nam...
Hắn bỗng dưng phát hiện, chẳng biết từ lúc nào đã Tiểu Nhị thu nhỏ nằm cuộn tròn bên trong lô năng lượng màu xanh long lanh, nó đang ngủ say. Sắc mặt Tiểu Nhị tái nhợt, điều này làm cho Đường Thiên từ trong hư vô mờ mịt tỉnh táo lại. Khung cảnh chiến đấu mới vừa rồi hiện lên trong đầu hắn.
Tiểu Nhị!
Nha Nha!
Mọi người!
Vẫn còn đang chiến đấu, chòm Song Nam gì đó không phải chuyện cần suy nghĩ lúc này.
Đường Thiên bỗng nắm chặt bàn tay. Song Tử Lô đang bắt đầu thành hình trong cơ thể, lô năng lượng xanh lam yên tĩnh vô cùng, còn nửa màu đỏ là huyết lô lại rất náo động. Máu huyết toàn thân dũng mãnh chảy vào huyết lô, không ngừng được huyết lô cường hóa rồi chảy ngược trở lại.
Đường Thiên có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng của mình đang tăng cường từng chút, hắn có thể cảm nhận được biên độ tăng trưởng.
Bỗng nhiên Đường Thiên chú ý tới một chuyện, Ma Quỷ Hỏa không biết tự lúc nào cũng bị hút vào trong huyết lô, ánh sáng của huyết lô trở nên cực kỳ sáng chói.
Tô Dị cảm giác khí tức trung tâm gió bão càng lúc càng kinh khủng, phảng phất như có một con quái vật đang sinh ra, hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, hắn biết không thể kéo dài thời gian nữa.
Hắn nghiến răng, thân hình đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó hắn xuất hiện ở sát bên ngoài vùng gió bão, cả người toát ra luồng sáng chói mắt như mặt trời, tay trái vung lên rồi chém mạnh xuống.
Tô Dị hành động đột ngột,những thánh giả xung quanh không kịp phản ứng.
Những tiếng kinh hô rộ lên, cú chém dễ dàng phá vỡ vùng gió bão, hung hăng chém về phía Đường Thiên.
Đường Thiên không cảm thấy gì, đao mang cuộn trào mãnh liệt. Lúc sắp chạm vào trán Đường Thiên thì thuẫn bạc bất thình lình hiện ra trước đao mang.
Ầm!
Đao mang cuộn trào mãnh liệt như sóng dữ đánh lên đá ngầm, ầm ầm tan ra, quang mang vẩy ra khắp nơi.
Ngân Văn Trọng Thuẫn không chút động đậy.
Con ngươi Tô Dị đột nhiên trợn tròn, hắn không tin vào mắt mình, không thể như thế được...
Bá Vương Trảm Phong lúc trước khiến Đường Thiên gần như phải vận hết sức lực mới miễn cưỡng cản lại được. Nhưng vừa rồi Đường Thiên chỉ dùng một tay giương thuẫn, thân hình lay động một chút, chẳng lùi một bước nào.
Không thể nào có chuyện đó...
Bỏ Ngân Văn Trọng Thuẫn xuống, khuôn mặt Đường Thiên in vào trong tầm mắt Tô Dị, hắn sửng sốt, con mắt kia...
Con mắt vàng kim đã hóa thành đỏ rực như lửa.
Đường Thiên nhìn chăm chú Tô Dị, hắn thấy vẻ kinh nghi bất định trong mắt Tô Dị. Hắn nhếch miệng lên cười.
Ý chí của ta, dã tâm của ta, lời hứa của ta.
Người yêu ta, bạn bè ta, thế giới của ta.
Tất cả đều là lý do ta chiến đấu, tất cả là lý do ta tuyệt đối không thể buông tay. Ta tham lam thế đó, bất trị thế đó!
Trong lòng hắn như có một ngọn lửa thiêu đốt, tựa như vì cảm nhận được ngọn lửa này nên huyết quang của huyết lô càng chói lòa. Dòng máu chảy từ huyết lô ra nóng như dung nham, kích thích toàn thân hắn run rẩy không kiềm chế được.
Ta muốn chiến đấu! Ta muốn thắng lợi!
Màu máu trong mắt Đường Thiên càng lúc càng đậm, đậm đặc một mảng. Hắn cầm Ngân Văn Trọng Thuẫn, thân hơi chùng thấp xuống giống như dã thú thèm máu.
Tô Dị thoáng cái cảnh giác nhưng bỗng trong tầm mắt hắn tung tích Đường Thiên đã mất hút.
Không ổn!
Khuôn mặt Tô Dị biến sắc, không chút suy nghĩ hắn mở lồng năng lượng.
Một nắm tay có hỏa diễm quấn quanh đang đánh lên lồng năng lượng.
Thịch thịch!
Một tiếng trầm đục, thân hình Tô Dị run lên, ánh sáng bắn ra như mưa, như bị gió thổi, như mộng như ảo phản chiếu khuôn mặt hoảng sợ của hắn.
Không thể nào có chuyện đó... hỏa diễm kia... Là Ma Quỷ Hỏa!
Uy Liêm!
Ma Quỷ Hỏa của Hồng ma quỷ Uy Liêm!
Tô Dị cảm thấy bản thân mình điên mất, Phệ Hồn Diễm của Phệ Hồn Huyết Đoàn, Uy Liêm Ma Quỷ Hỏa. Lực lượng nào Đường Thiên sử dụng cũng làm hắn cực kỳ sợ hãi, bất kỳ cái tên nào cũng là cấm kỵ của Thánh Điện!
Thế nhưng sao lại cùng lúc xuất hiện trên một người...
Tô Dị gặp nhiều kẻ địch của Thánh Điện, nhưng không ai giống như gã Đường Thiên làm hắn cảm thấy sợ hãi thật sâu như thế này! Đứa khốn khiếp này nhất định sẽ trở thành đại họa của Quang Minh võ hội, của Thánh Điện! Ý nghĩ vô cớ này như tia chớp rọi sáng đầu óc hắn.
Bỗng nhiên trước mặt hắn tối sầm lại, thuẫn bạc đã bao phủ toàn bộ tầm mắt hắn. Hoa văn tinh tế trên mặt thuẫn hiện rõ chi tiết trước mặt hắn.
Nhanh quá...
Phịch!
Mặt thuẫn va mạnh vào mặt hắn. Lực lượng thật lớn làm cho trước mắt hắn chợt tối, ý thức mất luôn. Thân thể không khống chế được, như viên đá bị ném mạnh vào bùn đất.
Ầm, mặt đất bụi bay mịt mù. Xung quanh Tô Dị hiện ra những vết nứt như mạng nhện.
Thắng lợi! Ta muốn thắng lợi!
Tuy Tiểu Nhị ngủ say trong lô năng lượng làm cho hắn không thể sử dụng thuấn di nhưng tốc độ của Đường Thiên lúc này không kém hơn thuấn di bao nhiêu.
Lực lượng của hắn không ngừng tăng cường, Ma Quỷ Hỏa rót vào từng giọt máu trong cơ thể hắn.
Thân thể hắn có biến hóa kinh người.
Đường Thiên chưa vội kiểm tra, lúc này hắn chỉ có chiến đấu!
Lúc này Đường Thiên đã để toàn bộ vấn đề ra sau, hai mắt hắn đỏ rực giống như một con trâu điên. Hắn điên cuồng nhào tới từng tên địch hắn nhìn thấy.
← Ch. 539 | Ch. 541 → |