Vay nóng Homecredit

Truyện:Chiến Thần Bất Bại - Chương 557

Chiến Thần Bất Bại
Trọn bộ 943 chương
Chương 557: Người lùn xanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-943)

Siêu sale Lazada


Năng lượng xanh lam nồng đậm phun trào xungq uanh bốn người, bọn họ như bốn hòn đá nhỏ bị ném xuống mặt nước bình tĩnh, làm dấy lên tầng tầng gợn sóng.

Bọn Đường Thiên cẩn thận từng li từng tí, ánh lam xung quanh bọn họ bị ngăn cách. Thân thể bốn người đều là không năng lượng, thể chất của Đường Thiên xuất sắc nhất, ánh lam cách gã tớ hơn nửa trượng, hiệu quả bài xích của ba người còn lại kém hơn Đường Thiên rất nhiều.

Tiếp tục tiến lên trở nên rất khó khăn, bọn họ như cất bước trong nước, tới về sau, mọi người đều chuyển sang dùng động tác bơi.

Tiến vào biển ánh lam này không hề chói mắt như phía ngoài, xanh thẳm long lanh như đáy biển.

Đi được chừng vài dặm, cảnh sắc dần dần thay đổi, Đường Thiên mắt sắc chú ý thấy phía trước có thứ gì đó: "Cái gì kia?"

Mọi người lập tức phấn chấn, lực cản trong biển ánh lam rất lớn, tiêu hao thể lực rất nhiều mà trong hoàn cảnh xa lạ này, phải luôn duy trì tinh thần cảnh giác cao độ, thể lực bất tri bất giác tiêu hao nhiều hơn.

Bốn người vội vàng bơi về phía đó, chỉ thấy một cây "san hô" màu xanh lam, cành cây vươn ra không không hề có quy tắc, lóng lánh long lanh. Bốn người Đường Thiên vây quanh cây "san hô" băng lam này, tấm tắc lấy làm lạ, cây "san hô xanh" này cao bằng ba người.

"Là năng lượng kết tinh hình thành." Hạc đánh giá tỉ mỉ, hắn phát hiện thân thể "san hô xanh" đang không ngừng sinh trưởng, tuy loại sinh trưởng này cực kỳ chậm rãi.

"Cao như vậy ít nhất cũng sinh trưởng mất vài vạn năm." Tỉnh Hào cũng lần đầu thấy thứ này: "Có muốn cắt một đoạn xuống coi là gì không?"

Đề nghị của Tỉnh Hào được tất cả mọi người tán thành.

Đường Thiên giơ tay, nhẹ nhàng gập lại, bẻ một đoạn trên cây "san hô xanh." Những người khác thấy vậy cũng dồn dập động thủ.

"Tinh thể năng lượng thật kỳ quái." Đường Thiên cảm thụ tỉ mỉ, hơi ngạc nhiên.

Hạc mô tả chuẩn xác hơn nhiều: "Quả thật rất đặc biệt, độ tinh khết của tinh thể năng lượng cao hơn đá ngôi sao nhiều. Có điều kết cấu loại năng lượng này thật quá ổn định, chúng ta không dễ sử dụng."

"Kết cấu năng lượng ổn định có thể dùng để luyện chế hồn bảo." Tỉnh Hào ở bên cạnh bổ sung, học thức của hắn và Hạc đều cực kỳ uyên bác.

Đường Thiên đột nhiên vui mừng: "Ta biết đây là gì rồi! Thiên Không Băng THụ! Đây là Thiên Không Băng Thụ! Quỷ Ngô tiền bối từng nhắc tới, ta đã bảo sao quen mắt vậy mà."

Gã bỏ tất cả tinh thần ra nuốt trọn hết những điển tịch mà Quỷ Ngô tiền bối cất giấu, không ngờ lúc này lại có tác dụng.

"Thiên Không Băng Thụ!'

Hạc và Tỉnh Hào cùng sửng sốt, sau đó cả hai không hẹn mà cùng lộ vẻ vui mừng, hai người đều từng nghe nói tới Thiên Không Băng Thụ.

"Trong truyền thuyết, hồn bảo hoàng kim chòm Xử Nữ, Thánh Nữ Trượng chính là dùng Thiên Không Băng Thụ dẫn tinh lực tẩy rửa, sau ngàn năm luyện chế mới thai nghén thành. Chẳng lẽ đây là Thiên Không Băng Thụ?" Hạc nhìn Thiên Không Băng Thụ cao bằng ba người trước mặt, bỗng thất thần: "Có phải lớn quá không..."

Tỉnh Hào không dám chắc: "Có thể là thứ gì khác tương tự không? Ta cũng nghĩ Thiên Không Băng Thụ chắc sẽ không lớn như vậy."

Đường Thiên nghe hi người nói vậy cũng không dám chắc. Địa vị Thánh Nữ Trượng tại chòm Xử Nữ cực kỳ cao quý, nó là quyền trượng tượng trưng của Thánh Nữ các đời, là hồn bảo nổi tiếng nhất chòm Xử Nữ, cũng là một trong những hồn bảo hoàng kim đỉnh cấp nổi tiếng nhất.

"Bất kể nó là gì, cứ thu lại rồi hãy nói." Lăng Húc mất kiên nhẫn nói.

Đường Thiên nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn đem cái cây nghi là Thiên Không Băng Thụ này cất đi.

Bọn họ tiếp tục tiến lên, rất nhanh chóng lại phát hiện một gốc Thiên Không Băng Thụ, không bao xa lại gặp một cây...

"Không phải đều là Thiên Không Bằng Thụ chứ?" Tỉnh Hào hỏi.

"AI da, nhiều Thiên Không Băng THụ như vậy, bầu trời không có vấn đề gì chứ?" Hạc cười khẩy đáp.

Đường Thiên sắc mặt ngượng ngùng, cũng nghĩ chắc chắn mình nhầm, sao lại có nhiều Thiên Không Băng THụ như vậy được, đây là thiên tài địa bảo hi hữu cơ mà. Thế nhưng căn cứ nguyên tắc không lãng phí, ven đường cứ gặp là gã thu lấy.

Tiếp tục tiến lên được vài dặm, Đường Thiên thấy cảnh tượng trước mặt, cũng từ bỏ việc thu lượm.

Lọt vào tầm mắt gã là rừng Thiên Không Bằng Thụ lớn lớn nhỏ nhỏ, lít nha lít nhít, nhìn không thấy phần cuối.

Thiên Không Bằng Thụ...

Được rồi, chắc chắn là nhầm.

"Ha ha ha ha ha! Đường thần kinh mau xem rừng Thiên Không Băng Thụ của ngươi kìa!" Lăng Húc cười ha hả không ngừng, xát muối lên vết thương Đường Thiên rõ ràng là một chuyện rất thú vị.

Đường Thiên trừng mắt với Lăng Húc: "Muốn đánh nhau à? Ngu ngốc!"

Lăng Húc lắc đầu lia lịa, bơi tới trước mặt Đường Thiên, ra vẻ thâm trầm nói: "Đường thần kinh nói hắn muốn một gốc Thiên Không Băng Thụ, bởi vậy ông trời cho hắn một rừng Thiên Không Băng Thụ! Ha ha ha ha ha ha..."

Đột nhiên khóe mắt Đường Thiên như liếc thấy thứ gì lóe lên trong rừng cây, trong lòng cả kinh, vội vàng hô lớn: "Cẩn thận!"

Lời còn chưa dứt, vô số mũi tên xanh lam đột nhiên bắn khỏi khu rừng Thiên Không Băng Thụ.

Viu viu viu!

Mũi tên xanh nhanh như chớp giật, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt mọi người.

Được Đường Thiên nhắc nhở, Lăng Húc phản ứng lại đầu tiên, không cần nghĩ ngợi, thương bạc trong tay đột nhiên đâm ra, mưa bạc dày đặc bắn ra, bảo hộ tất cả mọi người vào tỏng.

Keng! 

Mảnh băng bắn ngang, lúc này Đường Thiên mới nhin rõ những mũi tên xanh lam này đều là cành cây băng lam được bẻ ra.

Lăng Húc rên lên một tiếng, thân hình khẽ run.

Hắn vừa cười nhạo cành cây băng lam, một luồng sức mạnh cực kỳ quỷ dị đã dọc theo thân thương truyền vào kinh mạch hắn. Hàn ý vô danh truyền vào thân thể, lan tran trong thân thể hắn.

Thế nhưng hán cũng không lui lại nửa bước, tình thế không cho phép hắn lui lại, một khi hắn lui lại, vậy mọi người đều sẽ bại lộ trước mưa tên màu xanh này, vậy sẽ triệt để rơi xuống bị động...

Hắn không lùi mà tiếng, con mắt màu cam như ngọn lửa, nổi giận gầm lên một tiếng, nhân thơng hợp nhất, như một cơn mưa bạc bùng lên, mang theo ý chí quyết tiến đón đánh cành cây băng lam bắn tới.

Keng keng keng!

Vô số mảnh băng bắn lung tung, Lăng Húc rên lên một tiếng sau đó dùng tốc độ còn nhanh hơn thất bại bay ngược về, trường tiên bên hông truyền tới lực kéo mạnh mẽ khiến thân thể mọi người đều rung động.

Lăng Húc mất ý thức, gương măt hắn phủ một lớp băng lam màu xanh quỷ dị, tóc và lông mi đều phủ một lớp băng sương.

"Tiểu Húc Húc!"

Ánh mắt mọi người lập tức đỏ bừng.

Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên kéo sợi roi bạc ở eo, Đường Thiên tức giận xuất thủ, sức mạnh cường đại hơn bình thường nhiều, roi bạc cứng rắn lập tức bị gã ké đứt.

Tỉnh Hào mặt cũng lạnh băng, một kiếm chặt đứt trường tiên bên hông, xông ra ngoài.

Hạc chậm nửa nhịp, nhanh chóng hãm mình lại, một tay tóm lấy Lăng Húc, quấn lấy Lăng Húc lên lưng.

Trong rừng cây lại bay ra vô số mũi tê xanh, Đường Thiên cũng không chống đối, né tránh như quỷ mị, qua lại giữa những mũi tên xanh này, chớp mắt đã giết tới biên giới rừng cây.

Lúc này gã mới thấy rõ đối tượng tập kích bọn họ, là một bầy người lùn cao chỉ khoảng một mét, làn da màu xanh lam. Da của họ có màu xanh lam quỷ dị, gương mặt màu tam giác, con mắt hẹp dài đỏ bừng như màu máu, khuôn mặt dữ tợn.

Bọn họ nói ngôn ngữ mà Đường Thiên không hiểu nổi, tiếng kêu quái dị không ngừng, quơ quơ cánh tay, đằng đằng sát khí. Bên hông bọn họ cắm từng cành cây băng lam màu xanh, hiển nhiên đây là vũ khí của chúng.

"Tiểu Nhị!"

Đường Thiên hét lên, Ma Quỷ Hỏa đỏ tươi bùng lên trên tay gã, Lăng Húc bị thương khiến gã cực kỳ tức giận.

Tiểu Nhị bay ra, thấy những người tí hon màu xanh lam quỷ dị này, không khỏi kêu lên kinh ngạc: "Người lùn xanh!"

Hạc phía sau Tiểu Nhị nghe vậy, con ngươi bất giác c rụt lại!

Người lùn xanh là một loại sinh vật cực kỳ đáng sợ, tuy vóc dáng của chúng như bản thu nhỏ của loài người, thế nhưng linh trí chưa khai, tính khí trời sinh lãnh khốc hiếu sát, hoàn toàn không sợ tử vong. Mà đáng sợ hơn là khả năng sinh sản siêu cường của Người lùn xanh, chúng có thể sinh sôi nảy nở vài đời trong thời gian cực ngắn. Điều này cũng khiến bộ tộc của hcúng cực kỳ khổng lồ, tình cảnh chúng trào kẻ địch tới như thủy triều đủ khiến bất cứ ai tê dại da đầu, đây chính là "biển xanh" cực kỳ đáng sợ.

May là sinh vật đáng sợ này cực kỳ hiếm thấy, chỉ từng xuất hiện trong truyền thuyết, thậm chí rất nhiều Thánh giả hoài nghi trên thế giới có loại sinh vật này không.

Không ngờ lại gặp phải Người lùn xanh trong truyền thuyết tại đây...

Đường Thiên đã hoàn toàn nổi điên nào quản người lùn xanh gì, cho dù giờ có là thần xuất hiện trước mtj gã, gã cũng muốn đấm nát!

Gã lao thẳng về phía người lùn xanh gần nhất, người lùn xanh này không hề sợ hãi, hú lên quái dị, cầm một cành cây băng lam đập thẳng về phía Đường Thiên.

Đường Thiên có thể thấy rõ sát ý và vẻ điên cuồng trên gương mặt tam giác kia.

Chết đi!

Thân thể Đường Thiên nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh người lùn xanh này như quỷ mị, nắm đấm bao phủ bởi Ma Quỷ Hoar đánh trúng eo người lùn xanh.

Sức mạnh cường đại khiến thân thể người lùn xanh biến dạng, cong như cánh cung. Gương mặt vốn hung hãn giờ đầy sợ hãi.

Ầm!

Người lùn xanh như bị con dã thú lao phải, không kịp kêu thảm một tiếng, bắn thẳng ra ngoài.

Một đòn thành công, Đường Thiên bỗng cong người, không buồn nhìn lại, lập tức dùng thân thẻ làm trụng, lật tay đánh mộ quyền về phía sau, nắm đấm đánh thẳng vào đầu một người lùn xanh đang lao tới, người lùn xanh ngã thẳng xuống.

Phệ Hồn Diễm của Tiểu Nhị lặng lẽ ấn lên lưng một người lùn xanh, thân thể người lùn xanh cứng đờ, người lùn xanh như giọt nước truyền vào thân thể nó, chớp mắt đã bay vọt ra từ trước ngực, còn thân thể người lùn xanh này lơ lửng tại chỗ, khí tức đã tuyệt.

Thánh Huyết Ẩm trong tay Tỉnh Hào khẽ võ nhẹ lên cành cây băng lam đang bắn nhanh tới, gương mặt người lùn xanh vừa ném cành cây băng lam cách đó không xanh lập tức vui mừng, thế nhưng sát theo đó, vẻ vui mừng của nó cũng cứng lại trên mặt.

Cành cây bl kia không vỡ ra!

Mà bay về một phía khác.

Không thể nào...

Không đợi nó khôi phục tinh thần từ cơn khiếp sợ, kẻ cầm kiếm kia đã đâm nhẹ về phái nó từ xa. Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có thứ gì, trước ngực nó bỗng đau nhức, trước mắt tối đen.

Hạc lưng cõng Lăng Húc, thân hình khẽ chuyển, như làn khói nhẹ tránh khỏi từng cành cây băng lam bắn tới, cổ tay rung rung, Hạc Kiếm hoàng kim bỗng bắn ra một luồng kiếm khí màu trắng, truyền vào thân thể đối phương.

Đối phương rên lên một tiếng, khí tức đoạn tuyệt.

Hạc thở ra một hơi, thực lực những người lùn xanh này cũng bình thường, chỉ những cành cây băng lam kia có điểm lạ. Không cần hắn nhắc nhở, Đường Thiên và Tỉnh Hào cũng nhìn ra điểm này, công kích của hai người đều tách những cành cây đó ra.

Trận chiến này không nhiều vấn đề, chỉ có điều sao ở đây lại có người lùn xanh...

Đột nhiên Hạc như phát hiện gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa trong rừng cây, không khỏi biến sắc.

Vô số người lùn xanh như thủy triều, vừa kêu gào quái dị, vừa lao về phía này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-943)