← Ch.038 | Ch.040 → |
-Không thành vấn đề!
Đằng Thanh Sơn đáp.
Đằng Vân Long liền nhắc nhở:
- Các ngươi hãy chuẩn bị nhhiều một chút da lông dã thú, đến lúc đó bọc kín Bích Hàn đao. Thợ săn đi vào trong thành bán da thú, hẳn là sẽ không thu hút sự chú ý của cường đạo thổ phỉ.
Đằng Vân Long rất coi trọng vụ làm ăn này, dù sao cũng liên quan đến một số bạc quá lớn. Đối với đại diêm thương mà nói có lẽ chỉ như hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với Đằng gia trang thì gần như là toàn bộ tài lực của trang.
- Ông ngoại cứ yên tâm! Kẻ nào dám có chủ ý với Bích Hàn đao, đến một người con sẽ giết một người!
Đằng Thanh Sơn lên tiếng.
- Tốt!
Đằng Vân Long cười vỗ vào vai Đằng Thanh Sơn, lập tức đứng dậy:
- Được rồi! Ta con phải bận rộn cùng với cha con. Con hãy đi về trước, đợi một lát nữa bảo mẹ còn đem bữa trưa đến cho cha con!
- Dạ!
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn phụ thân đang chăm chú chế tạo binh khí cách đó không xa, liền xoay người rời khỏi kho binh khí.
oOo
Sáng sớm ngày thứ hai, khi trời còn tối đen, rất nhiều người của Đằng gia trang vẫn chưa rời khỏi giường, những đội viên của đội thợ săn cùng với tộc trưởng, sư phụ thương pháp và một số thành viên quan trọng của Đằng gia trang đã tụ tập bên ngoài kho binh khí.
- Mười thanh Bích Hàn đao cột thành một bó, chia làm mười tám bó, bó cuối cùng cột mười hai thanh!
Đằng Vĩnh Phàm ở bên cạnh chỉ huy:
- Thanh Sơn! Các con hãy dùng da lông dã thú bọc kín các bó đao lại, sau đó cất vào trong túi vải! Phải làm sao để từ bên ngoài không thể nhìn ra được hình dạng của binh khí!
Những đội viên của đội thợ săn liền cẩn thận bọc binh khí lại.
Một số lượng lớn da lông của dã thú săn được trước đây lúc này đều được đem ra. Chỉ trong chốc lát, một trăm tám mươi hai thanh Bích Hàn đao đều được bọc lại thật kỹ.
- Vĩnh Phàm, Thanh Sơn!
Đằng Vân Long đi tới, nhìn hai người nói:
- Dọc đường đi các con phải phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể sơ xuất!
- Vâng, ông ngoại!
Đằng Thanh Sơn cười nói.
Đằng Vĩnh Phàm cũng nói:
- Sư phụ, người cứ chờ chúng con mang bạc về là được!
- Thanh Sơn, chúng ta xuất phát đi!
Đằng Vĩnh Phàm lên tiếng.
Đằng Thanh Sơn lập tức ra lệnh một tiếng. Những đội viên của đội thợ săn liền cầm trong tay trường thương sắc bén, một số người lưng còn đeo cung tên, tất cả bắt đầu xuất phát. Nhóm người Đằng Vân Long và Đằng Vĩnh Tương từ xa xa nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trong lòng chỉ có thể mong sao trên đường thuận lợi bình an.
oOo
Đi được nửa canh giờ trời mới bắt đầu sáng.
Trên con đường rộng rãi, những thợ săn của Đằng gia trang đều cảnh giác chú ý xung quanh, tiến nhanh về phía trước.
- Cha, người xem kìa!
Đằng Thanh Sơn đưa một ngón tay chỉ về phía trước, ở xa xa bên cạnh đường dường như có thi thể.
- Mọi người cẩn thận một chút!
Đằng Vĩnh Phàm trầm giọng quát lên.
Mọi người lập tức cẩn thận tiếp tục tiến về phía trước. Khi đến gần bọn họ mới thấy rõ, tổng cộng có mười hai thi thể, tất cả đều là nam nhân.
Những vết máu khô đã sớm biến thành màu đen, mười hai người này đã bị cướp sạch không còn gì cả.
- Bọn họ gặp phải cường đạo. Nhìn hình dạng của thi thể, có lẽ là chết vào nửa đêm hôm qua.
Đằng Vĩnh Phàm nhìn thoáng qua những thi thể:
- Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta tiếp tục lên đường thôi!
Đằng Thanh Sơn đi bên cạnh liền dò hỏi:
- Cha! Thi thể của bọn họ không ai thu dọn sao?
- Thi thể đương nhiên là có người thu dọn. Thiên hạ này mỗi ngày có nhiều người chết như vậy, thi thể nếu như không có người thu dọn đem đi hỏa thiêu, sợ rằng đã sớm sinh ra ôn dịch rồi.
Đằng Vĩnh Phàm vừa rồi nhìn thấy thi thể, nhưng tâm tình không có một chút biến hóa nào, lãnh đạm cười nói:
- Địa phương này thuộc về thôn trang nào, người của thôn trang đó khi đi ra trồng trọt, phát hiện được thì sẽ thu dọn những thi thể này.
Đằng Thanh Sơn nhíu màu nói:
- Cường đạo hung hăng ngang ngược như vậy, chúng ta trên đường sẽ không gặp phải cường đạo chứ?
- Thanh Sơn!
Một hán tử trung niên bên cạnh cười nói:
- Bọn cường đạo này giết người cũng phải xem đối tượng. Nếu như mục tiêu ít người lại có tiền, bọn chúng đương nhiên sẽ cướp. Nếu như nhiều người, nhưng lại mang theo một số lượng vàng bạc, bọn chúng phỏng chừng cũng sẽ liên hợp nhân mã ra tay. Còn những thợ săn nghèo nàn giống như chúng ta, vừa nhìn đã biết là không có nhiều tiền. Hơn nữa muốn giết chết những thợ săn chúng ta, bọn chúng cũng sẽ chết nhiều người. Không đáng thì bọn chúng sẽ không làm!
Đằng Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
Cường đạo trước khi ra tay cũng phải tính toán có đáng giá hay không. Những thợ săn nghèo khó trên người không có nhiều vàng bạc, hơn nữa lại cực kỳ khó chơi, bọn chúng rất ít khi chọc vào.
- Nhanh lên đi, vào thành sớm một chút thì tốt hơn!
Đằng Vĩnh Phàm lên tiếng.
Một đường đi tới, dần dần những đồng ruộng hai bên đường đã có thể nhìn thấy những người đang làm việc.
Khoảng cách giữa Đằng gia trang và Nghi thành không gần, nhưng cũng không quá xa. Nếu như chỉ dựa vào hai chân, bình thường phải cần gần hai canh giờ mới có thể đến được.
Bên ngoài đại môn của Nghi thành xuất hiện một đội ngũ thợ săn khoác da thú, chính là đám người Đằng Thanh Sơn. Đám người Đằng Thanh Sơn trời còn chưa sáng đã xuất phát, lúc này thiên địa đã là một mảnh sáng ngời bôn hô mới đến được Nghi thành. May mắn là trên đường đi bọn họ không gặp phải bất cứ cường đạo nào.
"Rốt cuộc đã đến rồi!" Đằng Thanh Sơn trên mặt hiện lên vẻ tươi cười. Đây là lần đầu tiên hắn vào thành.
Bởi vì thế đạo quá hỗn loạn, cho nên hài tử trong sơn trang không cơ hội vào thành.
- Một người hai đồng tiền!
Thủ vệ tại cổng thành uể oải nói. Phí vào thành này cũng là nhìn người mà thu. Loại người như thợ săn rất ngang ngược, bọn họ cũng không muốn dây dưa, cho nên chỉ thu một số tiền vào thành thấp nhất.
Sau khi giao nộp sáu mươi hai đồng tiền, đám người Đằng Thanh Sơn rốt cuộc cũng vào được thành.
- Ha ha! Trong thành thật là náo nhiệt!
Đằng Thanh Hổ bên cạnh ánh mắt sáng lên:
- Thanh Sơn! Đệ xem, trên đường có bao nhiêu là người. Bên cạnh đường đều là những tiểu thương, nhìn không thấy được điểm cuối. Chậc chậc! Trong trang của chúng ta biết đến bao giờ mới thấy được nhiều tiểu thương như vậy, nhiều trò vui như vậy.
Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được sự phồn hoa ở nơi này. Tiếng rao hàng của những tiểu thương, còn có tiếng mời chào của một số nhà trọ và tửu lâu, tất cả tạo nên một không khí rộn ràng nhốn nháo.
- Này! Ở trong thành, không đến lúc bắt buộc thì ngàn vạn lần đừng động thủ!
Đằng Vĩnh Phàm nhắc nhở:
- Cho dù gặp phải một số tên hỗn đản, bắt buộc phải động thủ, thì cũng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng gây ra tai nạn chết người! Ở ngoài thành giết người có thể chưa tính, nhưng ở trong thành một khi giết người, chỉ cần chạy chậm một chút bị bắt giữ lại, sẽ bị tống vào đại lao, đời này coi như xong rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu, lực lượng của quan phủ cũng chỉ quản lý bên trong thành. Còn về phía bên ngoài thành, mặc kệ là cường đạo thổ phỉ hung hăng ngang ngược ra sao, vị thành chủ đại nhân cao cao tại thượng kia cũng chẳng thèm quản, cũng không đủ nhân mã để quản.
- Lần này mọi người cũng đừng chạy loạn! Sau khi chúng ta giao hàng xong, mua sắm một chút rồi trở về, hiểu chưa?
Đằng Vĩnh Phàm lên tiếng.
- Hiểu rồi!
Đám tộc nhân đều gật đầu.
Bình thường mỗi lần đến Nghi thành bọn họ đều sẽ vui vẻ chơi đùa, dù sao cũng khó có cơ hội được vào thành. Chẳng hạn như đi sòng bạc hay mua sắm, chơi đùa một phen. Nhưng lần này là đi giao hàng, số vàng bạc liên quan quá lớn, cho nên mọi người cũng không dám lơ là.
...
Tại một con đường rộng vắng vẻ ít người qua lại, đám người Đằng Thanh Sơn đang đi trên con đường này.
Đằng Thanh Hổ bên cạnh cười nói:
- Thanh Sơn! Đệ đừng thấy ở đây ít người, nhưng đến buổi tối nơi này lại là địa phương náo nhiệt nhất tại Nghi thành. Đệ xem! Ba tầng lầu kia, đệ có biết đó là nơi nào không? Ha ha! Chắc chắn đệ sẽ không đoán được. Nữ nhân ở nơi đó, ai nấy da mặt cũng đều rất mỏng, chỉ nhấn vào cũng có thể chảy nước ra! (1)
(1) Kháp liễu đô năng tích xuất thủy lai (kháp xuất thủy lai): Dùng móng tay nhấn vào cũng có thể chảy nước ra, hình dung cực kỳ non nớt. (lần đầu tiên dịch truyện của Cà Chua mà phải xài đến cao cấp đại từ điển)
"Ha ha..." Các tộc nhân bên cạnh nghe được đều phá lên cười.
- Thanh Hổ! Tiểu tử ngươi thật sự đã nhấn qua các cô nương ở đó hay sao?
Đằng Vĩnh Phàm cười ha hả nói.
Đằng Thanh Hổ quệt mũi:
- Nơi này tốt thì có tốt, nhưng có điều giá cả quá đắt, đi vào uống chén trà cũng phải tốn một lượng bạc. Nghe nói muốn tìm một nữ nhân lại càng đắt đến dọa người.
Đằng Vĩnh Phàm cười ha hả nói:
- Thanh Hổ! Sao ngươi không suy nghĩ thử, ba kỹ viện chung quanh là ba nơi cao nhất tại Nghi thành, hơn nữa còn được xây dựng bên cạnh các đại thương hội quán, để làm gì? Khách nhân của bọn họ chính là những đại thương nhân có tiền, không phải là những người như chúng ta.
- Thanh Hổ! Nếu như ngươi muốn nếm thử tư vị của nữ nhân, cứ đến tiệm đậu hũ phía trước đường kia, một lần cũng chỉ mất một xâu tiền mà thôi.
Các tộc nhân cười đùa.
- Đi đi đi!
Đằng Thanh Hổ cười mắng:
- Ta còn chưa cưới vợ đâu đấy.
- Được rồi, đừng nói nữa! Phía trước đã là Dương châu thương hội quán rồi.
Đằng Vĩnh Phàm lên tiếng.
Kiếp trước Đằng Thanh Sơn tại xã hội hiện đại đã từng đi qua rất nhiều đô thị lớn, những đô thị này muốn lái xe băng qua thành phố cũng phải mất đến mấy giờ, Nghi thành sao có thể so sánh được? Đương nhiên, đô thị tại kiếp trước đều là những kiến trúc làm bằng xi măng cốt thép, còn các loại kiến trúc ở đây lại tràn ngập phong cách cổ đại, nhìn lại có một tư vị khác.
- Đây là khu vực của các gia thương hội quán, trong đó Dương châu thương hội quán chiếm diện tích lớn nhất.
Đằng Vĩnh Phàm chỉ về phía trước nói:
- Đó chính là Dương châu thương hội quán!
Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn, không khỏi hít một hơi.
Đại môn của Dương châu thương hội quán không ngờ lại rộng đến hơn mười trượng, hoàn toàn có thể đủ cho hai ba chục người song song đi vào. Hai thạch sư màu xanh lấp lóe kim quang ở hai bên cửa càng làm tăng thêm uy thế.
Đằng Vĩnh Phàm cảm thán:
- Thanh Sơn! Hai con sư tử bằng đá kia đều là dùng thanh kim thạch đúc thành. Lớn đến như vậy, mỗi một con tuyệt đối phải có trọng lượng đến vạn cân. Chỉ cần hai con sư tử bằng đá này thôi cũng đã giá trị đến mấy ngàn lượng bạc rồi.
Dương châu diêm thương, tài phú dồi dào, tuyệt không phải chỉ là nói suông.
- Cút ra xa một chút!
Trước cửa Dương châu thương hội quán có bốn tên đại hán trông coi, một tên trong số đó nhìn đám người Đằng Thanh Sơn quát mắng.
- Chúng ta là đến giao hàng, là Lý lão gia của quận Giang Ninh đặt hàng ở chỗ chúng ta!
Đằng Vĩnh Phàm lên tiếng.
- Lý lão gia của quận Giang Ninh?
Một người trong số đó nhướng mày nói:
- Các ngươi hãy đợi ở đây, ta vào thông báo một chút!
Đám người Đằng Thanh Sơn lẳng lặng chờ đợi tại cửa. Chỉ một lát sau, hai gã hán tử mặc y phục màu đen đã chạy tới, nhìn lướt qua bên ngoài, sau khi nhìn thấy Đằng Vĩnh Phàm, một người trong số đó liền cao giọng nói:
- Đằng gia trang phải không, vào đi!
Nói đoạn, y liền quay đầu đi trước. Đám người Đằng Thanh Sơn lập tức theo sau.
Bên ngoài chỉ là một góc băng sơn của thương hội quán xa xỉ này, tiến vào bên trong mới biết được sinh hoạt của cự thương.
- Ai da!
Đằng Thanh Hổ trợn mắt.
Đằng Thanh Sơn cũng hít một hơi. Cả con đường đều được lót những tảng đá thật lớn, nhiều tảng đá đồng nhất chỉnh tề như vậy, phải hao phí bao nhiêu nhân lực? Thực vật hoa cỏ bên cạnh rất nhiều loại đều không phải là bản địa Nghi thành, tuyệt đối là từ nơi khác mang đến trồng, còn có các loại thủy hệ tại hồ nước lớn bên cạnh, thậm chí còn còn có nước suối chảy xuôi do người kiến tạo.
"Biệt thự xa hoa ở phía sau chắc cũng không kém hơn nơi này!" Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ: "Hơn nữa đây mới chỉ là một thương hội quán mà thôi!"
Dương châu diêm thương, thiên hạ đệ nhất, chỉ có Vũ châu cự thương mới có thể so bì.
Kiến trúc bên trong thương hội quán là những tòa phủ đệ lớn.
- Đám các ngươi cẩn thận một chút! Các ngươi mà làm hư thứ gì, bồi thường không nổi đâu!
Một hán tử áo đen dẫn đường phía trước lên tiếng:
- Còn có các phủ đệ chung quanh, một số là có người ở. Những người ở đó đều là đại nhân vật ngang hàng với lão gia nhà chúng ta. Các ngươi chọc vào bất cứ một người nào cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây. Cẩn thận một chút!
- Chúng ta hiểu rồi!
Đằng Vĩnh Phàm vừa cười vừa nói.
Các tộc nhân đều hiểu rõ, Dương châu diêm thương là một đoàn thể siêu cấp cự phú có quan hệ với cửu châu bát đại tông phái, giết một ít người, thành chủ của Nghi thành sợ rằng cũng sẽ làm ngơ.
- Ở nơi này!
Một hán tử áo đen trong số đó lên tiếng:
- Loại làm ăn nhỏ này nói với quản gia là được rồi, đừng đi đến cửa chính quấy nhiễu lão gia, các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu. Đi theo ta, từ cửa sau đi vào!
Nói đoạn, y liền dọc theo ngõ nhỏ giữa hai tòa phủ đệ lớn, đi đến cổng hậu viện của tòa phủ đệ này.
Nơi này còn có không ít người hầu và hộ vệ sinh sống.
- Ồ! các ngươi đến rồi!
Vị thủ lĩnh kỵ binh lúc trước đến Đằng gia trang đặt hàng lúc này đang bệ vệ ngồi tại ghế trên, liếc mắt nhìn đám người Đằng Thanh Sơn:
- Vào đi! Hàng hóa đều lấy ra, để trên mặt đất!
← Ch. 038 | Ch. 040 → |