← Ch.228 | Ch.230 → |
Vết máu dính trên người, vãi cả trên mặt đất. Thần trí Đằng Thanh Sơn bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có thể ra sức vung quyền liên tục đánh xuống đất để hòng giảm bớt cơn đau. Mỗi một quyền nện xuống, trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố to bằng nắm đấm.
Nếu cường giả của Thanh Hồ Đảo, Ma Ni Tự nhìn thấy cảnh này, nhất định kinh ngạc đến ngây người.
Phải biết ngay cả một mũi tên của cường giả tiên thiên kim đan Xạ Nhật Thần Sơn cũng chỉ phá ra một cái hố to bằng cái đầu. Còn Đằng Thanh Sơn bây giờ chỉ đơn thuần vung quyền mà phát tiết, tuyệt không phải dùng toàn lực. Nếu toàn lực dùng một chiêu Hổ Pháo Quyền, uy lực không biết sẽ kinh người như thế nào?
- Xoẹt xoẹt... xì...
Da mặt rách nát, những cơ bắp đỏ sậm tựa như những sợi dây thép dày đặc quấn chặt lại với nhau, mỗi một cơ bắp vẫn không ngừng rung động co lại.
Cơn đau đến nỗi làm cho thần chí Đằng Thanh Sơn cũng phải mơ hồ, có thể tưởng tượng được loại biến hóa này diễn ra như thế nào.
Kỳ thật...
Cũng không thể trách Vũ Hoàng. Căn bản ông không nghĩ tới ngoại trừ Động hư cường giả, tiên thiên bình thường hoặc là cao thủ nhập hư, thân thể lại có thể mạnh tới mức đó! Giả như tiên thiên kim đan, đơn thuần thân thể cũng phỏng chừng chỉ mấy ngàn cân khí lực, một lần gia tăng một hai vạn cân, quả là không phải quá sức chịu đựng của thân thể.
Còn Đằng Thanh Sơn thì sao?
Vốn đơn thuần sức mạnh thân thể đã hơn hai mươi vạn cân, đạt tới một đột phá mới. Bây giờ được Băng hàn lực do Vũ Hoàng luyện hóa hư không cải tạo mà thành. Băng Hàn lực lại còn được Khai Sơn Thần Phủ tích lũy mấy ngàn năm. Luồng sức mạnh này đổ xuống, không sợ ít, chỉ sợ Đằng Thanh Sơn không thể hấp thu.
Thân thể Đằng Thanh Sơn quá mạnh! Mức chịu đựng của quá lớn!
Sức mạnh thân thể hắn tăng lên với tốc độ kinh người, cơ hồ một giây đều có thể đề cao mấy vạn cân khí lực, loại tốc độ đề cao thực lực cực hạn tăng lên quá nhanh, nên sự đau đớn mang đến cũng càng đáng sợ hơn.
- A a a...
Hai tròng mắt Đằng Thanh Sơn trở nên mơ hồ, con mắt hiện lên vô số sợi chỉ đỏ.
Lúc này, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hóa thân thành một con yêu thú Man Hoang không ngừng tăng sức mạnh, thần trí cũng càng ngày càng mơ hồ... Theo đạo lý, cho dù cao thủ lợi hại có phải chịu đựng thống khổ như thế, cũng phải ngất xỉu đi. Nhưng ý chí của Đằng Thanh Sơn quá kiên định. Muốn làm cho hắn xỉu đi quả là khó!
Trong tiềm thức của Đằng Thanh Sơn, vẫn còn chưa muốn xỉu.
...
Ngay khi Đằng Thanh Sơn vừa nắm Khai Sơn Thần Phủ, từng đạo ánh sáng màu xanh biếc cũng nhanh chóng chảy ngược trở về, hướng về phía Khai Sơn Thần Phủ chảy tới, còn ánh sáng màu xanh biếc ở các nơi trong Thiên Hồng Thủy Cung bắt đầu yếu bớt.
- Ầm ầm....
Thiên Hồng Thủy Cung bắt đầu lắc lư. Mê cung Thiên Hồng Thủy Cung, tại chỗ cửa vào đường hầm....
- Sao lại có chấn động thế này?
Thú Vương Ô Hầu ngồi trên mặt đất dựa vào vách tường.
- Vừa rồi chớp lên một lần, bây giờ sao lại lắc lư?
Năm tên tiên thiên cường giả Tiêu Dao Cung cũng nghi hoặc. Ánh mắt Triệu Đan Trần bên cạnh trở nên lạnh lùng:
- Bảo tàng Vũ Hoàng đâu phải dễ dàng mà tìm ra được? Phỏng chừng tên Tần Lang đụng phải cơ quan trong kho báu Vũ Hoàng, mới có thể làm cho cả cung chấn động.
- Triệu trưởng lão, nói có lý lắm. - Sử trưởng lão Tiêu Dao Cung nói.
Lão tăng có cặp mày dài, đôi con ngươi vẩn đục nhìn lướt qua con Kim Sắc Long Quy đang bịt chặt cửa vào, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Những người này có thể không quản tính mạng đi tới Thiên Hồng Thủy Cung, ai ai cũng muốn tìm được bảo tàng Vũ Hoàng. Bất luận là Ma Ni Tự hay Tiêu Dao Cung thậm chí là Thú Vương Ô Hầu, ai ai cũng đều hy vọng Tần Lang này không đạt được bảo tàng. Như vậy họ mới có hy vọng/
Tầng dưới chót Thiên Hồng Thủy Cung.
Chín cái đỉnh ba chân, vẫn lặng lẽ thủ hộ Khai Sơn Thần Phủ như như mấy ngàn năm nay. Lúc này tay phải Đằng Thanh Sơn đang nắm chặt Khai Sơn Thần Phủ còn tay trái đang ầm ầm đấm mạnh xuống đất, lúc này đã dừng lại. Hắn đã vượt qua thời điểm đau đớn nguy hiểm nhất, bây giờ cơn đau đớn đã yếu bớt.
Cơn đau giảm xuống, tương tự như vậy mức độ đề cao thân thể của Đằng Thanh Sơn cũng giảm bớt.
Đã tới gần mức cực hạn mà thân thể Đằng Thanh Sơn có thể chịu được.
- Vừa rồi ... đau thật.
Đằng Thanh Sơn cảm thụ những cơn tê dại ê ẩm khắp toàn thân, thỉnh thoảng có những cơn đau nhói lên như dùng kim châm vào cơ thể. Nhưng loại đau đớn như thế này Đằng Thanh Sơn không thèm quan tâm,
- Thủ đoạn cường hóa thân thể quả là lợi hại.
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm nhận được trong thân thể ẩn chứa sức mạnh ghê hồn! Vô tận như hải dương!
- Ít nhất gia tăng gấp đôi, có lẽ còn nhiều hơn!
Đằng Thanh Sơn khống chế gân cốt của mình,
- Xương trên toàn thân ta, hẳn là biến hóa mạnh nhất.
Đằng Thanh Sơn nhận thấy... đầu tiên, phần lớn hào quang màu trắng đều rèn luyện gân cốt toàn thân. Sau đó xương cốt tựa như sắt thép bị ngàn vạn búa đánh vào, làm mật độ không ngừng tăng lên.
Vốn độ cứng của xương Đằng Thanh Sơn có thể so với một vài vật liệu sắt thép trân quý. Còn bây giờ, cũng không biết đạt tới mức độ gì nữa.
- Thực lực gia tăng bao nhiêu nhỉ? Phải thí nghiệm một lần mới có thể có cảm giác được.
Đằng Thanh Sơn vung mạnh quyền trái lên.
- Rào ——
Không khí phát ra tiếng rít chói tai, thiết quyền của Đằng Thanh Sơn đã đấm vào mặt đất màu xanh biếc. Một tiếng bùng vang lên. Vốn mặt đất đang chấn động, lúc này càng chấn động kịch liệt thêm, đồng thời xuất hiện một hố sâu lớn chừng cái đầu người khiến cho Đằng Thanh Sơn giật mình.
- Chỉ bằng vào sức mạnh thân thể của ta, một quyền đã bằng một mũi tên của tiên thiên kim đan?
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, lúc trước một mũi tên của cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn sử dụng tiên thiên chân nguyên tạo thành.
- Sức mạnh thân thể ta, hẳn là gấp hai ba lần trước đây.
Đằng Thanh Sơn đoán.
- Nếu cộng thêm với tiên thiên chân nguyên, khoảng chừng bằng với Tiên thiên kim đan rồi!
Đằng Thanh Sơn rốt cục hiểu được... Lần này mình thu hoạch nhiều như thế nào! So sánh với những thứ khác, hai lễ vật khác của Vũ Hoàng đều không bằng với lễ vật này!
Một Tiên Thiên Hư Đan, bằng vào thân thể cường hãn gần như thân thể một con yêu thú mạnh nhất, có thể bộc phát ra sức mạnh so được với tiên thiên kim đan.
Đương nhiên có thể có thành tựu như thế, cũng nhờ vào thân thể cường tráng của Đằng Thanh Sơn từ trước.
- Sức mạnh của ta rất mạnh. Về mặt cảnh giới, nếu so với tiên thiên kim đan thì vẫn thua xa. Họ có thể triệt tiêu được lực cản không khí, ta thì không thể.
Đằng Thanh Sơn hiểu,
- Bây giờ mà chống lại tiên thiên kim đan thì ta chưa phải là đối thủ của họ. Nhưng gặp phải Tiên thiên thực đan thì có thể tùy tiện giết chết!
Về lực bộc phát thuần túy, hắn đã gấp hai lần tiên thiên thực đan rồi! Thực lực này mà muốn giết tiên thiên thực đan thì quá là đơn giản.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn đột nhiên lưu ý tới những cái hố trên mặt đất.
- Một thời gian lâu như vậy rồi, mấy cái hố này sao không khôi phục lại nhỉ? - Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Đích xác những hầm hố do Thanh Sơn oanh kích không hề khôi phục!
Bởi vì Khai Sơn Thần Phủ, chính là trung tâm của Thiên Thủy Cung. Phải nhờ vào Khai Sơn Thần Phủ không ngừng luyện hóa năng lượng mới có thể duy trì được sự tồn tại của Thiên Hồng Thủy Cung. Còn bây giờ, Đằng Thanh Sơn đã rút Khai Sơn Thần Phủ ra khỏi vị trí trung tâm, làm cho những đường năng lượng nối liền nhau đã bị cắt đứt.
Tất cả ánh sáng màu xanh biếc chảy về, rồi tiêu tán.
Thiên Hồng Thủy Cung chấn động, rồi từ từ bị rách ra!
- Ầm ầm...
Cả mê cung tựa như bị một người lay động, Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống đất, sắc mặt đại biến ——
- Xào xạo...
Trên mặt đất vỡ ra những vết nứt.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn vách tường và phía trên đỉnh mê cung, càng thấy bị nứt vỡ nghiêm trọng.
- Bùng!
- Bùng!
- Bùng!
- Bùng!
Những khối đá khổng lồ màu xanh biếc bắt đầu rơi xuống, cơ hồ trong nháy mắt cả Thiên Hồng Thủy Cung bắt đầu băng hoại.
...
Bên trong cung.
Vốn còn tưởng rằng chấn động sẽ giống như lần trước, rồi sẽ biến mất rất nhanh, nhân mã Tiêu Dao Cung Thanh Hồ Đảo đột nhiên phát hiện ra chấn động càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn lắc lư cả mái phía trên. Vách tường chung quanh cũng xuất hiện những vết nứt, vết nứt cũng càng lúc càng lớn.
Rào rào...
Trên mái, những vết nứt lại chảy xuống rất nhiều nước. Không có Khai Sơn Thần Phủ chống đỡ, Thiên Hồng Thủy Cung căn bản không thể ngăn được nước hồ.
- Không ổn, Thiên Hồng Thủy Cung sắp sụp.
Một trưởng lão Tiêu Dao Cung kinh hô.
- Đây là việc tốt!
Ô Hầu lại cười lớn một tiếng, bay nhanh về phía trước.
Oanh!
Mặt đất đột nhiên vỡ ra một vết nứt lớn, Ô Hầu trực tiếp lao vào vết nứt, nhảy vào một tầng ngầm dưới đất.
Đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung, Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, quát to:
- Nhanh, cướp bảo tàng!
Thanh âm còn chưa dứt, bản thân hắn đã lao vào cái vết nứt khổng lồ. Đám tiên thiên cường giả cũng có phản ứng, lúc này đều đã hiểu việc gì xảy ra!
Thiên Hồng Thủy Cung vỡ cũng tốt!
Họ cũng có thể đoạt được bảo tàng rồi.
- Ầm ầm...
Cơn sụp đổ càng mạnh thêm, đến cả dưới chân họ cũng đã nứt toang vỡ ra.
- Bảo tàng, người có duyên thì có được.
Lão tăng có cặp mày dài cười một tiếng, lùi lại một bước, rồi nhanh như thiểm điện, biến mất vào vết nứt lớn. Một tòa cung điện sụp đổ, căn bản không có thể ép chết được tiên thiên cường giả. Đừng nói là ép chết, đến cả ép bị thương cũng không làm được.
...
Thiên Hồng Thủy Cung sụp đổ quá nhanh. Đằng Thanh Sơn còn chưa kịp lấy được cái đỉnh ba chân nào, phía trên đã có vô số tảng đá rơi xuống.
- Đi mau, chậm là không kịp rồi.
Đằng Thanh Sơn đầu tiên cắm Khai Sơn Thần Phủ vào đai lưng, sau đó nhanh như chớp nắm được lấy hai cái đỉnh ba chân.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn giật mình nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước tám thân ảnh áo đen từ trên trời giáng xuống. Tám người này tất cả đều mặc hắc bào, đeo mặt nạ vàng. Chính là nhân mã Doanh Thị gia tộc.
- Tần Lang? Không, ngươi không phải, ngươi là ai?
Hạo Giang đi đầu cả kinh. Hắn liếc mắt đã thấy đôi bao tay Thiên Ưng Trảo của Đằng Thanh Sơn, cùng với cái ba lô trên lưng. Tất cả... đều cho hắn thấy người trước mắt phải là Tần Lang. Nhưng, dung mạo của Đằng Thanh Sơn thì hắn lại không nhận ra.
- Hạo Giang, hắn là Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn của Quy Nguyên Tông, ta đã thấy bức họa hắn từ tình báo gia tộc.
- Bảo tàng là của ta!
Một tiếng cười to sang sảng vang lên, chính là thanh âm Thú Vương Ô Hầu.
- Đây là bảo tàng Vũ Hoàng.
Tám người Doanh Hạo Giang lúc này mới phản ứng. Chín cái đỉnh ba chân, chính là bảo tàng Vũ Hoàng... Chưa bao giờ thấy mắt kho báu Vũ Hoàng, nên lúc đầu, họ căn bản không ý thức được chín cái đỉnh nhìn như bình thường này lại chính là bảo tàng.
Đột nhiên
- Chát!
- Chát!
- Chát
...
Hai chân Đằng Thanh Sơn như ảo ảnh, trong nháy mắt đá bay sáu cái đỉnh ba chân, sáu cái đỉnh ba chân lập tức bay tung ra bốn phía.
Còn bản thân Đằng Thanh Sơn, hai tay mỗi tay cầm một cái đỉnh ba chân:
- Chín đỉnh, ta hai tay căn bản không có cách nào lấy được. Hơn nữa, cầm quá nhiều, phỏng chừng các Đại tông phái sẽ phát điên đuổi giết ta. Hai đỉnh là đủ rồi! Đá bay sáu đỉnh, đủ để phân tán tinh lực của họ.
Đằng Thanh Sơn cũng không dám quá tham, lúc này nước hồ đang mãnh liệt tràn vào. Đằng Thanh Sơn tựa như một người cá, nắm chặt hai đỉnh, lao vào hồ nước, rồi biến mất trong hồ.
Hạo Giang, ôm cái đỉnh ba chân duy nhất trước mắt, sau đó gào lên:
- Nhanh, nhanh đoạt đỉnh.
Song mấy cái đỉnh sớm đã bay đi rất xa.
← Ch. 228 | Ch. 230 → |