← Ch.238 | Ch.240 → |
Núi lở nhà sập trước mắt cũng có thể Gia Cát Nguyên Hồng không đổi sắc mặt, nhưng lúc này ông lại biến sắc.
- A!
Trong chớp mắt cây Thanh Phong Kiếm bốn thước trong tay ông hào quang nội liễm, tốc độ kiếm trong nháy mắt dường như chậm xuống, như mộng như ảo, như tơ như mù, một đạo bóng kiếm chợt hiện lên. Lúc này Triệu Đan Trần đang ở trước người Gia Cát Nguyên Hồng chỉ còn thấy bóng kiếm như tơ như vụ mộng ảo, tốc độ phản ứng tựa hồ cũng chậm lại.
- Không!
Triệu Đan Trần lập tức cắn mạnh lưỡi, cả người giật mình một cái.
- Vèo!
Cánh tay phải cầm kiếm của Triệu Đan Trần bị cắt phăng, bóng kiếm mộng ảo vừa xẹt qua một luồng sáng tròn, đến cả Tuyết Ưng Giáo Vạn trưởng lão cũng bị ảnh hưởng, trước ngực xuất hiện lỗ thủng lớn, máu bắn tung tóe.
- Lùi lại!
Sáu người sợ hãi lập tức lùi lại.
Chỉ một kiếm, phế Triệu Đan Trần, đánh trọng thương Tuyết Ưng Giáo Vạn trưởng lão! Hơn nữa hai người đều là cao thủ tiên thiên kim đan. Triệu Đan Trần còn xếp thứ mười Thiên Bảng. Trong sáu người ở đây, có bốn tiên thiên kim đan, thoáng cái một người bị phế, một người mất đi sức chiến đấu. Nên mọi người đều phải lập tức dừng tay.
- Muốn chết!
Trong mắt Gia Cát Nguyên Hồng sát khí ẩn hiện.
Cổ Ung nheo mắt, lúc này hắn mới nhớ tới... người trước mắt năm đó được xưng là "Kiếm Ma", xếp thứ sáu Thiên Bảng, hơn nữa đã chừng sáu năm nay chưa bao giờ ra tay. Ngày ngày lão chỉ vẽ tranh viết chữ, thực lực không ai biết rõ ràng. Bây giờ xem ra, tên Gia Cát Nguyên Hồng cũng sẽ tiến thêm một bậc trên Thiên Bảng.
Vù! Vù! Vù!
Trước đó đám tiên thiên cường giả các đại tông phái khác còn do dự, lúc này đều chạy tới. Đứng phía sau mấy người Cổ Ung, lão tăng có cặp mày dài cất tiếng:
- Hung thủ này có thuật cải trang vô cùng lợi hại. Đến cả ta lúc nãy cũng không nhận ra. Gia Cát Nguyên Hồng! Đưa hung thủ Đằng Thanh Sơn ra đây.
...
Đằng Thanh Sơn lúc này quỳ bên cạnh Thanh cô nương, ôm chặt Thanh cô nương vào ngực. Thời khắc này, căn bản hắn không để ý gì đến người chung quanh.
- Đằng ... Đằng đại ca...
Thanh cô nương nhìn thấy Đằng Thanh Sơn, gương mặt tái nhợt hiện lên nụ cười làm cho người ta phải tan nát cõi lòng.
Lúc này, trái tim Đằng Thanh Sơn như bị dao cắt!
Chính vì mình nên Thanh Thanh mới đến nông nỗi này, cũng vì mình nên nàng mới lọt vào làn mưa tên dày đặc... Tất cả cũng vì mình! Vừa thấy thương thế Thanh Thanh, Đằng Thanh Sơn đã biết... Thanh Thanh không thể cứu trị được nữa. Nếu rút mũi tên ra, chắc chắn Thanh Thanh sẽ chết.
Vì mũi tên còn cắm trong cơ thể, nên Thanh Thanh mới có thể kiên trì được trong chốc lát.
- Thanh Thanh, xin lỗi!
Đằng Thanh Sơn gục đầu xuống, sự áy náy làm hắn đau đớn như có hàng vạn hàng nghìn con kiến đang cắn xé trái tim.
- Không, không cần phải nói.
Thanh cô nương vẫn cười, thanh âm rất yếu ớt:
- Đằng đại ca, muội luôn luôn mong muốn mình trở thành thê tử của chàng, nhưng muội biết, Đằng đại ca chuyên tâm tu luyện võ đạo, không muốn cưới muội...
- Không ... ta muốn thành thân với muội thật.
Đằng Thanh Sơn liền đáp.
Đích xác, hắn đã có kế hoạch, lần này sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ tính việc thành thân.
- Không cần an ủi muội, muội biết.
Thanh cô nương cười khẽ:
- Cha đã giúp muội đề cập về việc này, muội đã biết... Nhưng muội không trách chàng, thật mà. Vì muội biết thành thân, là việc của hai người. Kỳ thật muội luôn luôn mơ mộng được Đằng đại ca ôm muội... Bây giờ, muội rất thoải mái.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy đau đớn muốn gầm thét, muốn rú lên...
- Đằng đại ca, chàng phải ôm muội, đừng buông ra, chờ cho muội ngủ, được chứ?
Thanh cô nương nhẹ giọng nói.
- Được, được!
Đằng Thanh Sơn chỉ biết gật đầu, mắt nhòa lệ.
- Đừng khóc!
Thanh cô nương nhẹ giọng nói, nàng muốn lau nước mắt cho Đằng Thanh Sơn, nhưng nàng không cử động được:
- Đằng, Đằng đại ca, muội không thấy rõ nữa rồi.
Nghe thế Đằng Thanh Sơn chợt run lên.
- Đằng...
Vừa mở miệng, máu tươi từ khóe miệng Thanh cô nương lại tràn ra.
- Đằng đại ca.
Thanh âm Thanh cô nương càng yếu ớt hơn:
- Chàng có thể, hôn... hôn ... muội một cái. Như ... trượng phu ...hôn ... thê ... tử!
Thanh âm cuối cùng, mỏng manh cơ hồ không nghe được.
- Ừm, Ừm.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu, môi lên đôi môi còn nhiễm máu của Thanh cô nương.
Hai linh hồn hòa hợp!
- Tí tách!
Đằng Thanh Sơn rốt cuộc không thể kìm được nước mắt, từng giọt rơi xuống, đọng lại trên khuôn mặt Thanh cô nương, rồi chảy xuống, lưu rõ hai vệt nước mắt trên mặt nàng. Trên gương mặt tái nhợt của Thanh cô nương chợt như nở một nụ cười sâu kín, cả gương mặt tinh khiết trở nên nhẹ nhàng thoải mái, thư dãn ...
Tựa như đang ngủ.
Đằng Thanh Sơn hôn nàng, thật lâu sau mới tách ra.
Nhìn Thanh cô nương cứ như đang ngủ.
- Đằng đại ca, chàng phải ôm muội, đừng buông ra, chờ cho muội ngủ, được chứ?
Thanh âm nhẹ nhàng ẩn hiện bên tai, từng cảnh một diễn ra một lần nữa. Trước khi gặp mặt lần đầu tiên, thiếu nữ như một cô tiên nữ tinh khiết, làm rất nhiều nam tử Quy Nguyên Tông động tâm, còn Đằng Thanh Sơn lúc đó chỉ cười bỏ qua, căn bản không để ý.
Một cô nương khi may bộ y phục cho hắn, còn đâm thủng ngón tay chảy máu.
Cô nương lạnh đến run lẩy bẩy trên kênh đào, trong chuyến đi thuyền đêm.
Cô nương có thể trước mặt công chúng, gọi to "em đợi chàng".
Cô nương quật cường đến cả cha cũng không thuyết phục được.
Cô nương coi tử vong là "ngủ".
...
Tất cả đều như lặp lại!
Nàng vẫn như trước, như lần đầu tiên gặp mặt, như một cô tiên.
Chỉ là lần này, thiếu nữ cô tiên lại đang ngủ, mang theo nụ cười hạnh phúc, ngủ rất an tường.
- Thanh Thanh, không phải ta an ủi muội, thật mà... Ta đã nghĩ tới việc cưới muội, có hài tử với muội... Thật mà.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu, nhè nhẹ đặt thân thể của Thanh Thanh xuống, gạt nước mắt, quay phắt đầu lại, hai mắt vằn đỏ nhìn chằm chằm vào Cổ Thế Hữu đang đứng xa xa.
Một tiếng "bắn" đó đã cướp đi sinh mạng của Thanh Thanh.
- Cổ Thế Hữu...
Lòng Đằng Thanh Sơn nổi sóng.
Lập tức Đằng Thanh Sơn quay đầu về phía mười mấy tiên thiên cường giả đang giằng co với Gia Cát Nguyên Hồng.
- Sư phụ! Con thật có lỗi...
Đằng Thanh Sơn thầm thì. Vì mình mà sư phó bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, vì mình mà Thanh Thanh đã mất.
- Gia Cát Nguyên Hồng, nếu là quân sĩ bình thường, Quy Nguyên Tông các ngươi không cần phải liều mạng bảo vệ hắn như vậy. Hơn nữa Ô Hưu rất xác tín... Sự tình đã sáng tỏ rồi. Đằng Thanh Sơn chính là Tần Lang, Tần Lang chính là Đằng Thanh Sơn. Ngươi nên giao hắn ra đây, bằng không, Quy Nguyên Tông các ngươi không có khả năng nhận lãnh hậu quả đâu!
Doanh Hạo Giang lạnh lùng ép buột.
Rất nhiều tiên thiên cường giả khác cũng nhìn chằm chặp Gia Cát Nguyên Hồng.
Cổ Ung sắc mặt âm trầm, quát:
- Gia Cát Nguyên Hồng! Vì Đằng Thanh Sơn đã gây ra cái chết của tám tiên thiên cao thủ Thanh Hồ Đảo ta! Cổ Ung hôm nay nói tới đây thôi, nếu ngươi còn ngoan cố chống lại, nhất định muốn bảo vệ Đằng Thanh Sơn, đối địch với Thanh Hồ Đảo ta! Ta thề... Không tiếc trả giá đắt, nhất định trước tết năm nay bọn ta tiêu diệt toàn bộ Quy Nguyên Tông ngươi! Về phần các vị khác ở đây, không nhọc các vị hỗ trợ.
- Đằng Thanh Sơn này đùa bỡn với chúng ta. Cuối cùng hắn lại vào được kho báu Vũ Hoàng. Hừ ... đương nhiên chúng ta phải giết hắn cho hả giận.
- Đúng, giết trưởng lão Tuyết Ưng Giáo, há Tuyết Ưng Giáo ta có thể ngồi nhìn?
Vạn trưởng lão của Tuyết Ưng Giáo đã băng bó sơ vết thương cũng la to.
- Năm đó Ma Ni Tự đẻ ra một tên Yêu Tăng Hạng Phàm Trần, làm Ma Ni Tự chúng ta vô cùng hổ thẹn. Đằng Thanh Sơn cũng có thiên phú không thua kém gì Hạng Phàm Trần. Để đảm bảo hắn không sinh ra đại họa như Hạng Phàm Trần, cứ để Ma Ni Tự ta giải quyết.
Lão tăng có cặp mày dài cũng hùa theo.
Tất cả mọi người đều biết...
Đằng Thanh Sơn liên quan tới hai đỉnh Bắc Hải Chi Linh.
Gia Cát Nguyên Hồng cắn răng, hai mắt đỏ lên, nắm chặt cây Thanh Phong Kiếm bốn thước, trầm mặc đứng đó.
Trong lòng ông tràn đầy lửa giận.
Tất cả sự tình vừa phát sinh hoàn toàn vượt qua sự khống chế của mình, đột nhiên Đằng Thanh Sơn bị phát hiện, con gái chết thảm, thậm chí ông cũng không kịp gặp con gái lần cuối. Vì là tông chủ Quy Nguyên Tông, ông phải đối phó với những người trước mắt... Ông hiểu chỉ một chút sơ sảy, sẽ xảy ra đại nạn cho tông phái.
- Đây là thiên hạ, đây là thời buổi loạn lạc!
Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy trong lòng như nổi dông bão.
Con gái chết!
Ông muốn giết người báo thù. Nhưng ông phải nhịn!
Một khi gây chiến, hậu quả sẽ là Quy Nguyên Tông bị diệt! Tuy Quy Nguyên Tông có một hư cảnh cường giả, nhưng hư cảnh cường giả của Quy Nguyên Tông chỉ là sơ nhập hư cảnh, căn bản không thể so được với Hạt Nhãn Kiếm thánh của Thanh Hồ Đảo. Hạt Nhãn Kiếm Thánh là một trong những nhân vật đứng đầu cả thiên hạ, đã là nhập hư đại thành.
- Ha ha...
Một tiếng cười giận dữ vang lên, vang vọng khắp bầu trời đêm của Đại Duyên Sơn.
Mọi người đều thấy Đằng Thanh Sơn cầm một thanh trường thương bình thường bước tới từng bước một, ánh mắt đảo qua đoàn tiên thiên cường giả:
- Các ngươi tranh nhau muốn giết ta, muốn khống chế ta, chẳng phải là vì hai đỉnh "Bắc Hải Chi Linh" sao? Ha ha, xem cả đám các ngươi đều giả dối, ra vẻ chính nghĩa lẫm nhiên, ha ha...
- Đằng Thanh Sơn, ngươi còn nói bậy nữa hả?
Cổ Ung nổi giận gầm lên một tiếng, hắn thật sự chỉ muốn hành hạ Đằng Thanh Sơn tới chết, nhưng chung quanh cả một đám tiên thiên cường giả đang nhìn lom lom làm hắn kiêng kỵ.
- Cổ Ung, ngươi là tên tham sống sợ chết. Ở ngoài Thiên Hồng Thủy Cung ngươi cũng chỉ dám để cho thủ hạ xông vào. Đứng có kêu to gọi nhỏ ở đây!
Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào hắn:
- Nói cho ngươi biết, ta cố ý đó. Ta cố ý chỉ ra cửa vào Vô Để Động. Còn nữa, Hồ trưởng lão, Vũ Văn trưởng lão vốn có cơ hội đào tẩu, nhưng đáng tiếc quá, ta không rời mắt khỏi chúng, đã phá kế hoạch của chúng. Chúng đều đã chết cả, còn ba tên khác chết trên tay ta. Sao, rất muốn giết ta sao? Giết ta thì sẽ không ai biết hai đỉnh "Bắc Hải Chi Linh" rốt cuộc đang ở đâu!
Vù! Vù!
Doanh Thị gia tộc, Ma Ni Tự và rất nhiều tiên thiên cường giả các đại tông phái đều tập trung chú ý vào phe Thanh Hồ Đảo. Trước khi tra được tin tức của hai đỉnh "Bắc Hải Chi Linh", giết Đằng Thanh Sơn thực là lãng phí. Trên thực tế, đám người Ma Ni Tự cũng chẳng có cừu oán gì với Đằng Thanh Sơn cả.
- Ha ha...
Đằng Thanh Sơn không khỏi cười phá lên.
Trước trận tiền thiên quân vạn mã giữa hai phương Thanh Hồ Đảo và Quy Nguyên Tông, trước mặt mười mấy tiên thiên cường giả, Đằng Thanh Sơn cứ thế mà cười lớn.
- Hắn .... Hắn chảy nước mắt kìa.
Đột nhiên trong đám quân sĩ Ngân Giao Quân có người rì rầm.
Đích xác Đằng Thanh Sơn đang rơi lệ, trong lúc cười lớn đã rơi lệ!
- Ha ha, ha ha...
Đằng Thanh Sơn tùy ý cười to, ngay trước mặt thiên quân vạn mã mà cười.
Hắn hận, mọi việc vốn không nên xảy ra như thế này.
Thanh Thanh không đáng chết!
Rất nhiều đệ tử Hắc Giáp quân cũng không đáng chết!
- Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn đệ tử, trong lòng đau đớn thống khổ. Ông muốn cứu Đằng Thanh Sơn, nhưng... có thể khiến cho cả Quy Nguyên Tông lâm vào thảm họa diệt vong!
- Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn quay đầu về phía Gia Cát Nguyên Hồng.
- Cộp!
Đằng Thanh Sơn quỳ sụp xuống, ngẩng đầu nhìn sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng:
- Sư phụ, người của Thanh Hồ Đảo do Thanh Sơn giết. Con không hề hối hận! Thanh Sơn phụ lời dạy bảo của sư phụ... Thanh Sơn không xứng làm đệ tử sư phụ.
Nói rồi Đằng Thanh Sơn vái lạy ba cái liên tục.
Trán hắn đập liên tục trên nền đá.
- Thanh Sơn...
Gia Cát Nguyên Hồng phát hiện ra điều gì, sắc mặt đại biến.
Liền đó Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu, đứng phắt dậy:
- Các vị đã chứng kiến rồi! Từ bây giờ Đằng Thanh Sơn ta đã phản lại Quy Nguyên Tông!
Giọng Đằng Thanh Sơn sang sảng, thanh âm tựa như tiếng sấm ầm ầm, vang vọng khắp bầu trời Đại Duyên Sơn. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn trở nên băng giá trước đây chưa từng có:
- Tất cả mọi việc Đằng Thanh Sơn ta làm, sau này không hề liên quan gì với Quy Nguyên Tông!
← Ch. 238 | Ch. 240 → |