← Ch.0312 | Ch.0314 → |
- Dược đồng chúng ta chính là do dì ghẻ sinh ra, trừ phi có thể trổ hết tài năng trở thành đan sư, lúc ấy mới có thể thật sự học luyện đan. Hơn nữa trở thành đan sư rồi sẽ có đệ tử nội môn tới mời đi luyện đan. Dựa theo quy định của tông môn, mỗi lần luyện đan đều phải có thù lao cho chúng ta, đó mới là ngày lành. Tiếc rằng mười vạn dược đồng, ai lại không muốn trở thành đan sư? Nhưng toàn bộ tông môn này số lượng đan sư cũng chưa tới một ngàn người, khó, rất là khó!
Bạch Vân Lai này vừa nói vừa dẫn Mạnh Hạo và nữ tử kia ra khỏi từng mảnh sơn cốc.
- Nhìn thấy nơi đó chưa, đó là nơi đan sư mới có thể ra vào, chúng ta thì không được.
- Nơi này là khu vực của Tử Khí nhất mạch rồi, nhưng không phải nội môn, mà là ngoại môn.
Bạch Vân Lai dẫn Mạnh Hạo và nữ tử kia vào một sơn cốc, trên đường đi gặp không ít tu sĩ của Tử Khí nhất mạch. Những người đó đều là đệ tử ngoại môn, thấy Bạch Vân Lai thì đều tỏ ra khách khí, dường như Bạch Vân Lai này có sức ảnh hưởng rất lớn ở tông môn.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, nịnh nọt vài câu, thế là Bạch Vân Lai liền vô cùng cao hứng.
- Nên biết rằng ở tông môn này ta phải nói là bách sự thông, ít có chuyện ta không thể làm. Về sau Phương sư đệ gặp rắc rối gì thì cứ tới tìm ta, sư huynh sẽ giúp ngươi dàn xếp.
Đang nói, Bạch Vân Lai bỗng dừng bước lại, chỉ vào sơn cốc phía trước, nơi đó có một chiếc thiết thương bị đâm thẳng xuống đất. Thiết thương này cũng đã bị cong đi, trải qua gió táp mưa sa nên đã đầy rỉ sét.
- Nhìn thấy cây thương kia chưa, nó là có chuyện xưa đấy.
Bạch Vân Lai nhìn xung quanh một lát, thế mới nói với Mạnh Hạo và nữ tử kia.
Mạnh Hạo sắc mặt cổ quái, lúc trước khi ở trên bầu trời hắn đã thấy, mà vừa nãy khi bước vào sơn cốc hắn liếc mắt một cái liền thấy được nó, giờ phút này hắn vội ho một tiếng, giả bộ hứng thú.
- Biết ai để ở đây không? Là Ngô Đinh Thu trưởng lão của tông môn chúng ta đó! Nghe nói mười năm trước, trong một đêm tối đầy gió, Ngô trưởng lão mang theo lửa giận ngút trời trở về, tay cầm chiếc thiết thương này, trực tiếp một chưởng quăng xuống, ghim thương này ở nơi đây! Lúc ấy trưởng lão còn nói rằng để cho đệ tử ngoại môn của Tử Vận Tông phải ghi nhớ nỗi sỉ nhục của thanh thiết thương này, một đám ngu dốt tới chết, cứ ngu dốt như vậy thì không bằng đi chết luôn đi!
Bạch Vân Lai nhỏ giọng nói, dù đã ép tiếng xuống rất nhỏ nhưng tả lại sinh động như thật, khiến nữ tử kia nghe được mà phải mở to mắt.
Mạnh Hạo thì lại theo bản năng ho khụ một tiếng.
- Thiết thương này có lai lịch ra sao?
Thiếu nữ tò mò hỏi.
- Lai lịch hả? Khà khà, lai lịch thì hơi bị lớn. Nghe kể rằng mười năm trước, có một đám đệ tử ngoại môn đi tham gia thử thách thăng cấp nội môn, kết quả là ở cái nơi đầy hung hiểm kia đã gặp phải một kẻ gian ác. Kẻ này lại đem thanh thiết thương kia bán cho hai kẻ mạnh nhất trong đám đệ tử ngoại môn kia! Hơn nữa còn bán với cái giá cắt cổ, khiến hai tên đệ tử kia lấy hết tài sản ra rồi, thậm chí còn mượn không ít linh thạch của đồng môn, thế mới mua được thanh thiết thương mà bọn họ coi như bảo bối này. Ôi, mấy năm trước bọn họ mới trả được hết số linh thạch nợ kia. Chuyện này lúc ấy khiến Ngô trưởng lão cực kỳ tức giận, cho rằng đó là nỗi sỉ nhục cực lớn. Hai người nói kẻ này có gian ác không?
Bạch Vân Lai cảm thán liên tục.
- Lại có kẻ gian ác như thế, thật quá đáng mà.
Thiếu nữ nghe xong mà há hốc mồm. Nàng nhìn thanh thiết thương này thấy thế nào cũng chỉ là vật bình thường, nên nghĩ mãi không rõ vì sao hai tên đệ tử mạnh nhất ngoại môn kia lại phải trả giá cao như vậy.
Mạnh Hạo rất chột dạ, thấy Bạch Vân Lai nhìn mình thì vội nghiêm túc gật đầu.
- Kẻ này thật quá gian ác, loại chuyện đúng là làm cho người ta giận sôi!
Mạnh Hạo lập tức mở miệng tỏ vẻ đồng ý. Trên thực tế khi thấy Thiên Thủy Ngân và Lã Tống ở Tống gia thì Mạnh Hạo đã đoán được chuyện năm đó đả kích và ảnh hưởng hai người kia như nào.
Nhưng không ngờ ảnh hưởng này còn lan ra toàn bộ Tử Vận Tông. Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo bỗng cảm thấy đồng tình với hai tên họ Thiên, Lã kia. Cũng hiểu được ngày đó hai kẻ này lại giận dữ nghiến răng nghiến lợi với hắn như vậy.
- Cây thương này dựng ở đây chính là một bài học, làm cho đệ tử ngoại môn của Tử Vận Tông luôn nhớ kỹ chuyện này...
Bạch Vân Lai lắc đầu nói.
- Vậy kẻ bán cây thương kia là ai?
Thiếu nữ nghe thế lại càng tò mò hơn.
- Người này tên là Mạnh Hạo. Ngươi có biết Mạnh Hạo đó không, dạo này Nam Vực này đồn rằng y là con rể Tống gia, truyền nhân của Thái Linh Kinh, và kẻ tạo ra chuyện xấu với Sở sư tỷ.
Bạch Vân Lai vội thấp giọng nói.
- Mạnh Hạo?
Thiếu nữ sửng sốt.
- Be bé cái miệng thôi! Ở Tử Vận Tông, cái tên này là cấm kỵ đó, không ai dám nói lớn tiếng đâu...
Bạch Vân Lai vội vàng nói.
Mà Mạnh Hạo thì lại càng chột dạ, liên tục ho khan. Hắn đột nhiên cảm thấy sự lựa chọn Tử Vận Tông này có vẻ không phải là lựa chọn đúng đắn.
Đúng lúc này, hắn thấy một cây cầu vồng từ đằng xa cấp tốc vọt tới, chỉ giây lát đã tới nơi đây, hóa thành một thanh niên có sắc mặt âm trầm, hung ác trợn mắt nhìn Bạch Vân Lai. Kẻ này... đúng là Thiên Thủy Ngân.
- Bạch Vân Lai, ở chỗ này làm gì, còn không đi!
Bạch Vân Lai run cả người, cố nặn ra vẻ mặt nịnh nọt.
- Thiên sư huynh, ta dẫn hai dược đồng mới đến làm quen ới tông môn, đi ngay, đi ngay đây.
Nói xong, gã vội dẫn Mạnh Hạo và nữ tử kia vội vã rời đi.
- Thấy chưa, y chính là một trong hai người lúc trước đã mua thiết thương đấy. Về sau gặp y, các ngươi ngàn vạn lần đừng nhắc tới hai chữ Mạnh Hạo, nếu không là y sẽ phát cuồng ngay. Còn có, sau này các ngươi ra ngoài rèn luyện, nếu gặp phải kẻ tên là Mạnh Hạo thì nhất định phải cẩn thận. Kẻ này gian trá khôn cùng.
Bạch Vân Lai kéo hai người rời đi, nghiêm túc dặn dò.
Thiếu nữ há hốc mồm, vẻ mặt đầy khó tin, nhưng lại nhanh chóng gật đầu, hiển nhiên là ghi nhớ kỹ những lời dặn này. Mạnh Hạo cười khổ trong lòng, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao ngày đó ở Tống gia đám đệ tử Tử Vận Tông nghe thấy tên mình, mà rõ ràng hắn không biết bọn họ, thì đều nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác.
- Cái tên Mạnh Hạo là cấm kỵ ở tông môn chúng ta, các ngươi phải nhớ lấy! Được rồi, ta dẫn các ngươi đi lấy công pháp và lệnh bài thân phận, sau đó sắp xếp chỗ ở.
Bạch Vân Lai lại dặn thêm rồi mới đem thiếu nữ đã coi Mạnh Hạo là mãnh hổ và tên Mạnh Hạo đang liên tục cười khổ trong lòng bước đi.
- Các ngươi có thể bái nhập Tử Vận Tông cũng đều là người của gia tộc tu chân phụ cận, ai cũng có tu vi cơ bản rồi. Nhưng phải nhớ kỹ, thân là dược đồng, thuật pháp đầu tiên mà các ngươi học cũng chính là công pháp cuối cùng của dược đồng. Thuật ấy có tên là Tử Vân Linh, thuật pháp này có thể lấy linh khí bản thân tẩm bổ mấy dược thảo thông thường, thôi phát dược linh, căn cứ tu vi khác nhau, căn cứ mức thành thục khác nhau mà hiệu quả thôi phát cũng khác nhau.
Bạch Vân Lai vừa nói vừa dẫn Mạnh Hạo và nữ tử kia tới một sơn cốc.
← Ch. 0312 | Ch. 0314 → |