← Ch.1142 | Ch.1144 → |
Trong mắt lão ẩu bên trong cơ giáp chớp động hào quang điên cuồng, nhảy vọt lên cao, chụp về hướng bình ngọc ngũ sắc. Thấy sắp tới tay, đồng thời, tay kia của cơ giáp cầm thanh chủy thủ màu đen bổ tới hướng Diệp Phàm, ô quang dài đến mấy ngàn trượng, vô cùng lợi hại.
- Tiểu tử đi tìm chết đi! Thần dịch này vô duyên với ngươi, không nên bị ngươi có được nó!
Giọng nói của cơ giáp màu đen cực kỳ kiêu ngạo, vô cùng tàn nhẫn, mang theo vô tận khoái ỷ, nghĩ rằng đã cắt đứt tiên lộ của Diệp Phàm.
Nhưng mà thanh âm này rất nhanh im bặt. Bởi vì một cổ cơ giáp thần bí khác hiện ra, chớp động hào quang lấp lánh, cầm trong tay một thanh trường mâu. Nửa đường ngăn cản, thiếu chút nữa xuyên thủng bàn tay kia, giành trước chộp tới hướng bình ngọc ngũ sắc.
Không chỉ một mình bà ta ra tay!
Có người khác cũng liều mạng, tại thời khắc mấu chốt này hạ thủ đoạn độc ác, muốn đoạt đi Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba. Cái này quá mức mê người, cho dù là quyết liệt từ bỏ Phạm tộc cũng không ai bỏ qua.
"Ầm!"
Bên kia, một cơ giáp cường đại đột kích, tay vung thanh lợi kiếm dài mấy trượng, vạch ra một luồng u quang lạnh băng, dao động Thánh khí kịch liệt đánh thẳng tới hướng Diệp Phàm.
- Sát!
Đồng thời không chỉ một người, còn có một người khống chế cơ giáp Cổ Thánh, tay cầm Long Thương ra tay, lực công kích kinh người, muốn giết chết, hủy diệt hình thần Diệp Phàm tại chỗ.
Người trước đây một thời gian công kích Diệp Phàm lúc này đều hiện ra, bao gồm cả mấy Bán Thánh như Tuyên Lâm Phong, đều ẩn thân trong cơ giáp, truyền ra Thánh uy!
Đây đúng là một hồi đại nạn, tình thế nguy cấp tới cực điểm. Nhiều ngày qua Diệp Phàm đều luôn đề phòng, nếu không phải vì để thu lấy Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba, hắn đã sớm rời đi rồi.
Ngày nay, đại địch đều xuất hiện, lần lượt công kích, khiến hắn rơi vào tuyệt cảnh.
Hắc Tiễn phòng thân, miếng đồng xanh dự bị, hắn trước tiên chìm sâu vào trong lòng đất, xâm nhập trong long mạch, dẫn động đại thể thiên địa của Thiên Đường!
Chỉ thiếu chút nữa hắn đã chạm mặt với tử thần, nhiều loại công kích cấp Cổ Thánh, bổ thẳng xuống lòng đất hơn mười dặm, phá hủy rất nhiều long mạch cùng vực sâu.
Diệp Phàm phát lạnh cả người, hiểm mà lại hiểm né tránh. Muốn đột phá, hắn cần thu lấy thần dịch để đột phá, không nghĩ tới ẩn nhẫn tại chốn này lại bị động, không tiện đánh trả, tánh mạng luôn bị uy hiếp như vậy.
Trên mặt đất mấy cổ cơ giáp đang tranh phong, thiếu chút nữa đánh sụp chìm cả vùng đất lành, bọn họ đang tranh giành cái bình ngọc ngũ sắc kia.
"Keng!"
Đột nhiên, bình ngọc ngũ sắc vang lên một tiếng, hơi chấn động nhỏ rồi chìm sâu vào tới long mạch trong lòng đất.
Diệp Phàm mượn dùng bí quyết chữ "Binh", cướp thức ăn trong miệng hổ. Đạo hạnh chân chính của hắn không yếu hơn so với bọn họ, chỉ có điều là không cường đại bằng cơ giáp mà thôi.
Mấy vị cường giả khống chế dụng cụ chiến tranh này, tuy rằng có thể truyền ra chiến lực cấp Cổ Thánh, nhưng nếu nói về kỹ xảo thì loại này có chút kém cỏi, còn xa không bằng cơ giáp có được uy lực mang tính hủy diệt.
- Người nào, dám đến đất lành của Thiên Đường quấy phá!
Xa xa, người của Phạm tộc rống giận, một đám nhân vật lớp người già phóng vọt lại đây, một mảnh thần quang mang tính hủy diệt quét tới.
Mấy cổ cơ giáp cũng không có ham chiến, trước tiên bỏ chạy, bọn họ cũng không muốn bị ngăn chặn, như vậy thật sẽ hữu tử vô sinh.
- Chết tiệt! Tên tiểu tử kia chưa có chết? Tiến hóa dịch cũng không có tới tay!
Đọa Lạc không nén được phẫn nộ kêu lên.
Lão ẩu kia đôi mắt lạnh xuống, nói:
- Mấy vị cường giả đều ra tay, muốn cướp đi Tiến hóa dịch, làm xáo trộn hư việc hết!
Tại một đình viện khác, Tuyên Lâm Phong điềm nhiên nói:
- Thằng nhài con này lại tránh được một kiếp, tuy nhiên ngươi sống không được bao lâu, chỉ cần ngươi còn ở lại phiến tinh vực này, sớm muộn gì cũng phải chết!
Trong một gian mật thất, Tào Thanh sắc mặt âm trầm như đá khắc thành, nói:
- Ta muốn thu lấy một thân bảo huyết của hắn, nhưng lần này lại thất bại!
- Lần này quá hấp tấp, lần sau sẽ không có chuyện ngoài ý muốn. Không bao lâu nữa đâu! Nhất cử nhất động của hắn đều ở trong tầm mắt chúng ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lão nhân áo xám âm trầm nói.
Người của Phạm tộc tức giận, không có bắt được người, đương nhiên cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là tăng cường phòng bị, hết thảy đều phải chờ mấy đại đầu sỏ trở về, sau đó mới quyết định.
- Hắn không có chết chứ?
Phạm Tiên chau mày, đong đưa đôi chân thon dài tao nhà xinh đẹp, như hai con rắn trắng như tuyết quấn lấy nhau.
Ở chỗ sâu trong dưới lòng đất, Diệp Phàm lộ thần sắc lãnh liệt, cầm trong tay bình ngọc ngũ sắc ngồi xếp bằng thật lâu trong địa mạch, sau khi tin chắc không còn có uy hiếp, hắn quyết định lập tức tiến vào tinh không đột phá.
"Ta đã đạt được công cụ cần thiết, sẽ không tiếp tục ẩn nhẫn nữa, các ngươi... hãy đợi đấy! Ta sẽ hoàn trả cho các ngươi từng cái giá máu huyết phải trả!"
Hắn bày ra trận văn bàn cờ, tiến vào vũ trụ tinh không, liên tục vượt qua hư không, khi tin chắc đã đi tới chỗ cũng đủ xa, hắn chuẩn bị độ kiếp.
"Phiến tinh không thật tuyệt đẹp này, sẽ trở thành nơi ta đắc đạo..."
Trong vũ trụ vô ngần, ngân hà sáng rọi mênh mông khôn cùng, Diệp Phàm dừng chân trong vũ trụ, nơi nơi đều là hư vô trống trải!
Vũ trụ có khi là cô quạnh, có khi cũng là nhiều màu sắc, là một thể thống nhất của mâu thuẫn.
Diệp Phàm cảm thụ vũ trụ mênh mông mờ mịt một hồi lâu không nhích động, hắn đang tự điều hòa trạng thái bản thân, bất kể là thân thể hay ý chí tinh thần đều phải đạt tới trạng thái tốt nhất.
Bởi vì hắn hiểu rằng, lần này nhất định có thể đột phá, bị vây trong gông cùm xiềng xiếc hơn nửa năm qua sắp được phá vỡ, hôm nay sắp sửa xông vọt lên.
Dựa theo tỉnh huống bình thường, tu sĩ càng về sau lại càng gian nan, tăng lên một bậc thang cần mười năm, nhưng tăng tiếp lên một bậc thang nữa có lẽ sẽ cần ba mươi năm, thậm chí năm mươi năm.
Hắn cách lần trước mới thăng cấp bao lâu, vẻn vẹn chỉ một hai năm thôi, không ngờ lại muốn đột phá, có thể nói là một kỳ tích!
Ở trong vũ trụ hư vô, hắn lấy ra bình ngọc ngũ sắc, dỡ nắp, một luồng hào quang sáng lạn vọt lên, hóa thành một đám mây mù vờn quanh hắn, trở thành từng đạo thần quang ngũ sắc.
- Đến rồi đây, tác dụng thật sự quá lớn!
Diệp Phàm kinh ngạc kêu lên.
Giờ khắc này, trong bỉnh ngọc ngũ sắc không ngừng dâng lên khói mù, những thứ này đều là chất lỏng biến thành, tự chủ trào ra tiến vào thân thể hắn.
Hắn giống như ăn vào Nhân sâm quả, lỗ chân lông toàn thân mở ra, không những phun ra nuốt vào, hút vào từng đạo từng đạo tia sáng mờ li ti, làm cho lưu quang quanh thân hắn đầy màu sắc.
Ầm ầm!
Phát ra tiếng vang thật lớn, đó là máu huyết màu vàng trong cơ thể hắn sôi trào, tự chủ phát ra thần âm lôi điện, chấn động cả phiến vũ trụ này đều cộng minh, sinh ra đủ loại dị trạng!
Cũng không phải thiên kiếp, không phải dao động thần lực, cũng không có thần thông đặc biệt nào khác, chỉ là phản ứng của chính thân thể, chính cơ thể màu vàng của hắn đang vận động, giống như đang thực hiện một loại thể thuật thần bí, làm cho hư không vỡ ra.
Đây là một loại cảnh tượng rất đáng sợ, không có lôi kiếp mang tính hủy diệt, chỉ là thân thể Diệp Phàm đang kêu vang, chỉ có điều loại thanh tẩy huyết nhục này trái với lẽ thường, chấn động làm cho không gian vũ trụ vỡ nát!
Cả người Diệp Phàm phát sáng, từng đạo từng đạo điện mang màu vàng như là có từng cơn sấm sét hỗn độn đánh tới, thế nhưng trên thực tế chính là thân thể hắn đang phát sáng mà thôi.
Rất nhanh, khớp xương hắn cũng bắt đầu di chuyển, nổ vang dường như đang đổi máu luyện cốt trong cơ thể, thanh âm còn lớn hơn so với sông lớn ào ào lao xuống, lớn hơn so với sóng thần ngập trời.
Cơ thể hắn phát ra hào quang vô cùng tận, trở thành duy nhất trong vũ trụ trống trải, nhật nguyệt tinh tú gì đều không tồn tại, chỉ còn lại có một mình hắn, chói mắt nhất.
"Ầm ầm!"
Ngay khoảnh khắc vận động cơ thể, lực lượng bản năng của thân thể hắn nở rộ kim quang hừng hực đáng sợ, phá hủy chân không làm cho khu vực này hóa thành một cái hắc động, ngay lập tức hào quang bao phủ toàn bộ!
Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba là một loại vật chất thần kỳ, hoàn toàn hóa mở vật chất thần tính của Thiên Mệnh Nham Thạch, vẫn Tinh Khô Đằng Tâm, Thái Sơ Mệnh Thạch, xen lẫn vô số mảnh nhỏ đại đạo.
Từ thân thể đến tinh thần Diệp Phàm toàn bộ đều được tẩm bổ, các loại đạo ngân dầy đặc, quan sát bí mật của khai thiên lập địa, nhất là thân đang ở trong ngân hà vũ trụ lại cách gần thêm một ít loại đạo này.
Diệp Phàm nhắm mắt ngưng thần, ngộ đạo, rèn luyện thần thức, thanh tẩy huyết nhục, luyện chế xương cốt, từng bước một đi về hướng đại đạo quái dị, càng đi càng xa.
Hắn quan sát con đường tiền nhân, đi theo đạo của chính mình; quan sát bí mật của vũ trụ tinh không, thể hội quả của bản thân, luyện chế ra khí lực cùng đạo hạnh bất phàm của chính mình.
"Ầm!"
Bình ngọc ngũ sắc nổ tung, tất cả Tiến hóa dịch đều vọt ra, hóa thành một mảnh khí trời tiên khí, thần bí cùng dược hiệu cường lực kinh thế đúng như tiên đan của Thần minh cổ đại luyện ra.
Màn sương tiên khí lượn lờ, rồi sau đó tỏa ra hào quang đầy màu sắc bao phủ Diệp Phàm ở bên trong, đồng thời phát ra luân âm đại đạo ầm ầm vang động, chấn động cả vũ trụ này.
Cuối cùng, hắc động biến mất, xương cốt cả người Diệp Phàm nổ vang, thần thức vô cùng cô đọng, tiểu nhân màu vàng ngồi xếp bằng trong mi tâm sáng bóng không có một chút tỳ vết nào.
Một đạo lôi điện đáng sợ từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên người hắn: bắt đầu độ kiếp rồi, hắn rốt cục đã đột phá!
Hết thảy chuyện này kỳ thật không có gì bất ngờ, bởi vì gần đây hắn sớm đã có loại cảm giác này, chỉ là còn thiếu một chút thôi là có thể phá vỡ gông cùm xiềng xiếc. Hôm nay, Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba tới tay, chuyện này hoàn toàn không còn chậm trễ chút nào, đạt tới một cái bậc thang lập tức trở thành sự thật.
Đây là một thế giới lôi hải đáng sợ, cuồn cuộn mãnh liệt, từ phía trên vũ trụ bao la giáng xuống, như là có một Thần giới đang khống chế chặt chẽ hết thảy, làm cho nó thoạt nhìn đáng sợ như thế.
Vô số tia chớp, mỗi một đạo đều như xé rách hư không, chiếu rọi cho vũ trụ hắc ầm hóa thành một mảnh thế giới thần quốc rực rỡ ánh sáng!
Diệp Phàm bắt đầu chịu một hồi đại kiếp nạn có một không hai, nhưng hắn vẫn ung dung đối mặt, cũng không có một chút hoảng sợ cùng cảm giác nguy cấp nào, ngược lại ở trong lôi bạo rèn luyện thân thể, thanh tẩy tiểu nhân màu vàng, luyện chế cái đinh của mình, không ngừng biến cường.
Đúng vậy, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, hắn lớn mạnh hơn rất nhiều lần, toàn phương vị tăng lên, bất kể là linh giác hay là chiến lực đều tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới, nhưng lại có một tia khí tức và uy thể của Thánh nhân.
Đại kiếp nạn bắt đầu rồi, vô cùng điên cuồng bá đạo, đây là một loại kỳ cảnh trên tinh không, giống như có từng viên từng viên tinh tú bùng nổ, thành một hình ảnh tráng lệ mà vô cùng khủng bố trong vũ trụ.
- Thần ạ! Ta nhìn thấy gì đây, nơi đó có phát sinh chiến tranh giữa các Thần minh sao, có rất nhiều ngân hà bị hủy diệt rơi rụng, vì sao rực rỡ và đáng sợ như thế?
Tại chủ tinh Vĩnh Hằng, một chỗ trên đài quan trắc thiên văn to lớn, một nam nhân kêu lên sợ hãi. Trong lúc vô tình hắn bắt được bức hình ảnh này, cảm giác vô cùng rung động.
Tuy rằng cách xa nhau cực kỳ xa xôi, nhưng khoa học kỹ thuật của bọn hắn quả là vô địch, bắt được hình ảnh kỳ cảnh hùng vĩ bao la ở nơi đây: lôi điện đan vào ra, ngân hà chen chúc lao xuống.
- Thật sự là khiến người ta khó mà tin được, đó là từng đạo tia chớp, sinh ra ở trong hư không vũ trụ, Thần ạ! Ta không phải đang nằm mơ chứ? Nó sinh ra thật rồi! Ồ, không! Bên trong hào quang kia dường như có một bóng người, hắn là ác ma sao, như thế nào có thể chịu được loại lực lượng như thế?
Cùng lúc đó, tại nơi khác ở chủ tinh Vĩnh Hằng, cũng có một số người thấy được bức họa này, tất cả đều khiếp sợ, bàn luận lung tung.
Thể nhưng, không có người nào có thể thấy rõ bên cạnh người kia, là thiên kiếp đáng sợ, ẩn chứa có thần văn đại đạo, mặc dù với thủ đoạn hoàn nguyên trở lại như cũ của kỹ thuật khoa học như thế nào đi nữa đều vô dụng.
- Cổ Thánh cũng khẳng định không thể gây ra tin tức lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự đúng như trong truyền thuyết, có Thần minh cổ xưa từ trong vũ trụ hắc ầm sống lại, ngày nay đang trở về ư?
Tại chủ tinh Vĩnh Hằng, rất nhiều người hoài nghi, một số người nhìn thấy cảnh tượng truyền tới trong mạng lưới, rất nhanh lan tràn ra khắp thế giới, dẫn phát lên một hồi tranh cãi lớn.
Nhưng cao thủ chân chính đều rung động, tất cả đều kinh sợ, bọn họ tin tưởng đâỵ là có người đang độ kiếp, nếu không có sai, hẳn là Hỗn Độn Kiếp, Ngũ Hành Kiếp, Thái Âm Kiếp... các loại hỗn hợp đại kiếp nạn đáng sợ nhất, Thánh nhân đều có thể phải ngã xuống.
- Nhanh đi nhìn xem, rốt cuộc xuất hiện nhân vật kinh diễm nào như vậy! Chúng ta không nên quấy rầy, chỉ lẳng lặng quan sát thôi!
Diệp Phàm độ kiếp, làm cho người ở chủ tinh Vĩnh Hằng và các tinh vực xa xôi khác đều bị kinh động, tinh hải cách xa cực kỳ xa xôi, lại dẫn phát lên một hồi phong ba.
Hắn hoàn toàn không biết chính mình đã trở thành diễn viên, dẫn phát chú ý của vô sổ người của phiến vũ trụ trung tâm này. Viên đại tinh mênh mông không bờ bến đó, dân cư với ức là đơn vị, văn minh cường thịnh tới cực điểm, bất kể đại đạo hay là khoa học kỹ thuật đều vô cùng thịnh vượng, vì vậy một số người có thể nhìn thấy dị cảnh ở chỗ sâu nhất trong vũ trụ.
- Thiếu gia! Chúng ta mời tới Hắc Anh Khách, kỹ thuật truy tung đệ nhất Tiên Vũ Tinh Hải, hắn có một loại năng lực kỳ dị, có thể cảm giác cừu địch ở phương nào, chưa từng thất thủ bao giờ.
Lão bộc áo xám đang bẩm báo với Tào Thanh.
Hắc Ảnh Khách là một cường giả thần bí, hắn có một loại thần thông đặc dị, có thể dụng tâm cảm ứng, dọ thám biết phương vị của một người nào đó.
Rất nhiều người từng thỉnh hắn xuất thủ, nhiều năm qua như vậy giá cả mời hắn càng ngày càng cao, thực ít có người mời nổi, Tào Thanh bọn họ vì để đạt được kim huyết bất diệt không tiếc giá cao đi mời hắn.
Trên thực tế người này quả thực là một dị nhân, ở lĩnh vực truy tìm người tại quốc gia Vĩnh Hằng có nói là đệ nhất cũng không sai biệt Ịắm. Thời điểm Diệp Phàm độ kiếp, hắn đang tiến hành không gian nhảy vượt, dần tìm về hướng tinh vực này.
Hắn là một cường giả siêu hạng, khống chế cơ giáp Cổ Thánh hiện ra tại đây, tự nhiên cũng phát ra một ít dao động thuộc loại khí tức cường đại làm cho người ta hít thở không thông.
Thể nhưng, ở trước mặt thiên kiếp kỳ thật lại có vẻ không trọng yếu lắm, Diệp Phàm trước tiên cảm nhận được, thấy bộ cơ giáp cao tới mười trượng ở xa xa kia, nó cực kỳ tiên tiến và đáng sợ, khắc vào rất nhiều văn lạc đại đạo, vả lại có trang bị kỹ thuật không gian nhảy vượt tiên tiến nhất.
"Ầm ầm!"
Diệp Phàm trước tiên phóng vọt tới, dẫn theo lôi kiếp. Người tới khống chế cơ giáp Cổ Thánh, tuyệt đối là một loại uy hiếp cường đại, trực giác bản năng hắn cảm nhận được một loại địch ý.
Hắc Ảnh Khách sợ ngây người, hắn từ trong tinh môn đi ra liền nhìn thiên kiếp mênh mông đại hải như vậy, trong lúc nhất thời hắn phát mộng, nhìn thấy thiên kiếp tới gần, trước tiên lui về phía sau.
Nhưng chậm rồi, thiên kiếp như sóng biển, cuồn cuộn mãnh liệt ập xuống ngay tại chỗ, làm cho cơ giáp Cổ Thánh gặp phải một đòn nghiêm trọng, bắn ra tia lửa bốn phía!
"Ầm!"
Diệp Phàm hóa thành một tia chớp màu vàng, xé mở hư không, đi tới bên cạnh cơ giáp, sử dụng thiên kiếp phá mở này bộ chiến giáp, đơn giản mà bạo lực, đánh cho Hắc Anh Khách chết khiếp, bị bắt lấy.
Cơ giáp tàn phá, Hắc Anh Khách bị giết chết!
Ở chủ tinh Vĩnh Hằng rất nhiều người quan sát thấy, ở trong mạng lưới nhiệt liệt bàn luận hết sức chỉ tiết. Diệp Phàm độ kiếp đến gần giai đoạn chót, ngay lập tức lướt ngang cũng không biết bao nhiêu dặm, khi hết thảy lôi quang biến mất, hắn mang theo một khối cơ giáp rách nát vượt qua vòm trời, hoàn toàn biến mất.
Bởi vì, hắn sợ độ kiếp tạo ra động tĩnh quá lớn, thời gian dài như vậy vạn nhất kinh động tới một số nhân vật cường đại thì phiền toái lớn.
Trên thực tể hắn vừa biến mất không bao lâu, đã có thánh thuyền của chủ tinh Vĩnh Hằng tiến hành không gian nhảy vượt, tới đây quan sát, tra xét, đáng tiếc chỉ phí công.
- Tào Thanh luôn luôn... muốn giết ta, muốn lấy bảo huyết màu vàng của ta, lần này ta sẽ bồi tiếp ngươi đến cùng!
Diệp Phàm cách lần trước thăng cấp thời gian chỉ mới một hai năm, lại một lần nữa thành công đột phá, sừng sững ở trên trảm đạo tiểu bậc thang thứ tám, có thể nói là một loại thần tích!
Bởi vì, bình thường mà nói, hắn còn cần thời gian ba mươi năm, thậm chí còn lâu hơn.
Ở giờ khắc này, mỗi một tấc huyết nhục của hắn đều lóe ra hào quang, chứa đầy lực lượng của trảm đạo giả có thể hủy diệt hết thảy, thậm chí hắn có cảm giác có thể khiêu chiến cùng Cổ Thánh.
Độ kiếp thành công, thực lực của hắn bước lên một đỉnh cao mới!
Diệp Phàm cảm thấy được phiến tinh vực này là nơi hắn đắc đạo, nếu như có thể tìm được Tiến hóa dịch giai đoạn thứ bốn, thậm chí giai đoạn thứ năm, có lẽ hắn sẽ không ngừng tiến triển, đột phá đến tận cùng!
Diệp Phàm mang theo cơ giáp rách nát về tới Thiên Đường, nói cái gì cũng không có nói, lập tức đánh thẳng tới viện của Tào Thanh, không có che dấu gì, phải đại khai sát giới.
- Ồ! Ngươi còn sống! Ngươi từ Thiên Đường đất lành biến mất, ta nghĩ rằng ngươi đã chết rồi chứ!
Ở nửa đường, một thanh âm đáng ghét truyền đến, Diệp Phàm mới vừa quay về liền gặp Đọa Lạc, đây là đang khiêu khích hắn.
Lão ẩu đi theo bên cạnh Đọa Lạc, trong mắt chớp động sát khí nhoáng lên một cái rồi tắt, ánh mắt rất lãnh liệt.
Thần sắc Diệp Phàm lập tức sa sầm xuống, linh giác của hắn nhạy bén biết bao, ngay lập tức hắn xác định lão ẩu chính là người khống chế cơ giáp màu đen, ở trong đất lành từng chặn giết hắn.
- Mạng của ngươi cũng thật lớn, cũng không biết lần sau có thể sống sót được hay không.
Đọa Lạc rất kiêu ngạo, dương cằm, hung tàn ác độc cười to, rồi quay mình đi lưu lại cho Diệp Phàm cái ót của hắn.
- Ta nhẫn nhịn ngươi đã lâu rồi, hiện tại rốt cục có thể ra tay!
Diệp Phàm bức tới.
- Ngươi định làm gì? Đây chính là đất lành Thiên Đường, ta là biểu huynh của Phạm Tiên, ngươi dám vô lễ với ta, đúng là tìm chết!
Đọa Lạc cảnh giác nhìn hắn, nhưng vẫn như cũ thực kiêu ngạo hung hăng nói.
"Phốc!"
Một luồng huyết quang hiện lên, tốc độ của Diệp Phàm cực kỳ nhanh, một tia chớp màu vàng lóe lên, xẹt qua, đầu của Đọa Lạc trảm đạo tam trọng thiên bay lên, máu tươi bắn lên rất cao!
- A... ô...
Đọa Lạc chỉ kịp phát ra một tiếng thét thảm thiết cấp bách mà ngắn ngủi, đầu hắn liền bay lên, máu tươi bắn tung tóe, trên mặt hắn vẫn còn giữ vẻ hoảng sợ, không nghĩ tới Diệp Phàm thật sự dám động thủ, không có một chút chần chờ do dự nào, quyết đoán đến cùng.
Thân thể không đầu của hắn đi tới mấy bước rồi ngã xuống, nằm trên vũng máu, trông thực thê thảm, cứ như vậy bị người ta chém rơi đầu.
Đầu của hắn bay xéo ra ngoài, trên mặt còn đọng lại vẻ hoảng sợ và tràn ngập vẻ không tin.
- Không!
Nguyên thần của hắn hoảng sợ đến mức tận cùng, vừa gào rống, kêu to, vừa kêu rên, muốn lao ra bỏ chạy.
Lão ẩu bên cạnh hắn cũng vô cùng khiếp sợ. Đây chính là đất lành Thiên Đường, Đọa Lạc là một người dòng ngoại rất phi phàm, tiềm lực vô cùng, là biểu huynh xa của Phạm Tiên, vậy mà lại bị người ta chém bay đầu.
Lão ẩu trước tiên gọi ra cơ giáp màu đen nhập chủ vào trong, điên cuồng công kích Diệp Phàm, ngăn cản động tác tiếp theo của hắn, nhưng mà hết thảy đều đã chậm rồi.
Diệp Phàm nhấn ngón tay màu vàng một cái, đập vào cái đầu nhuộm máu đang bay lên kia, làm cho nó đương trường nổ tung, máu cùng óc văng khắp nơi. Còn nguyên thần đang kinh hoảng kia lập tức mất đi chỗ dựa, mới vừa lộ ra trong nháy mắt bị một lóng tay xé nát, phát ra một tiếng thét thê lương, chết tại đương trường.
- Ngươi giết Đọa Lạc thiếu gia rồi! Ngươi lại dám như thế, phải xuất huyết trả giá, lấy mạng đền mạng, lấy máu trả máu!
Lão ẩu nổi điên lên rồi! Phát sinh chuyện này không thoát khỏi lỗi của bà ta.
Diệp Phàm thực dứt khoát và quyết đoán, ngay khoảnh khắc đánh chết Đọa Lạc liền lập tức lấy ra cơ giáp rách nát của Hắc Anh Khách tiến vào trong đó, đại chiến cùng lão ẩu.
Đây là một công cụ chiến tranh cấp Cổ Thánh, giá trị chế tạo cực cao, dù là thể lực lớn đỉnh cấp cũng không có bao nhiêu bộ, bởi vì nếu muốn luyện thành cần trả cái giá khó có thể tưởng tượng, chỉ riêng tài liệu đã đủ để cho một gia tộc suy sụp nghèo túng.
"Ầm!"
Một cánh tay người máy của Diệp Phàm vừa lóe ra đạo ngân giống như làn khói xanh, cứng chọi cứng cùng lão ẩu, đây là so tay nghề song trọng vừa cận chiến vừa dùng pháp lực.
Bộ cơ giáp này tuy rằng rách mướp, nhưng vẫn còn có thể phát huy ra một phần uy lực, tối thiếu trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể chiến một trận.
"Ông!"
Đại đạo nổ vang, lão ẩu khống chế cơ giáp màu đen, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ bắn ra ô quang bốn phía. Ngay khoảnh khắc xẹt qua hư không, các loại phù văn đại đạo lóe ra, uy lực cực lớn như sóng thần!
Cơ giáp cấp Cổ Thánh chân chính thực thần bí và cường đại, siêu cấp khủng bố, chỉ có con dòng chính của Vương hầu mới có thể nắm trong tay. Tuy rằng là máy móc kim loại, nhưng bởi vì có khắc vào các loại phù văn của Thần minh cổ đại phức tạp cùng thần bí nhất, nên có thể phát huy ra Thánh uy.
"Keng!"
Một cánh tay người máy của Diệp Phàm bị chặt đứt, bộ cơ giáp rách nát này không địch lại, không có vũ khí, ngay cả phù văn đại đạo đều bị hủy hơn phân nửa, lực phòng ngự giảm mạnh.
- Tiểu tử, xuống địa ngục đi! Ta sẽ dùng máu của ngươi tế mộ Đọa Lạc thiếu gia!
Trong đôi mắt đỏ của lão ẩu tràn ngập cừu hận, muốn lập tức xé nát hắn.
- Lão thái bà! Lần trước chính là ngươi muốn giết ta, cướp đoạt Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba, hôm nay đồng loạt báo thù, đưa ngươi ra đi luôn!
Diệp Phàm tránh né, cơ giáp tuy rằng không địch lại, nhưng dù sao cũng có thể phát ra Thánh uy, có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
"Keng!"
Diệp Phàm vung lên cánh tay người máy còn lại, quét về phía ngực của cơ giáp màu đen, áp chế nó thối lui lại mấy bước, rồi sau đó liên tiếp ra đòn nặng tay, bắt đầu phản kích mãnh liệt.
Phù văn đại đạo lóe sáng, pháp lực cấp Thánh đối kháng, tiếp theo là chủ đề cận chiến. Diệp Phàm liên tục công kích, chuyên tấn công mấy chỗ yếu hại của cơ giáp màu đen, ý đồ phá vỡ nó.
Trong miệng lão ẩu phát ra một tiếng kêu quái dị, cầu viện, phải phong bế ngăn chặn Diệp Phàm phòng ngừa hắn bỏ chạy. Bởi vì bà ta phát hiện tiểu tử này quá khó đối phó, chỉ khống chế một bộ cơ giáp rách nát đã có thể chống lại bà ta.
"Loảng xoảng!"
Bộ cơ giáp của Diệp Phàm lúc này gần như giải thể, toát ra từng đợt từng đợt khói nhẹ, dường như sắp bùng nổ, bởi vì liên tục tiến hành đối kháng cường độ cao, vốn nó đã nứt nẻ hiện tại càng không chịu đựng được.
- Tiểu tử ngươi xong rồi!
Lão ẩu thực khát máu, liếm liếm môi, phát ra thanh âm oán độc, cầm trong tay chủy thủ bổ thẳng xuống.
"Ầm!"
Đột nhiên, Diệp Phàm giơ cao đùi phải của cơ giáp rách nát, khi quét ngang tới địch nhân thì bùng nổ, phát ra một màn hào quang chói mắt, tạo thành một cái lỗ lớn ngay ngực của cơ giáp màu đen.
Đây hết thảy đều là Diệp Phàm cố ý tạo ra, mượn dùng uy lực bùng nổ của cơ giáp cấp Thánh đả thương nặng địch nhân. Lão ẩu đương trường biến sắc, đây tương đương với Thánh khí nổ tung, làm cho bà ta gặp phải lực xung kích nghiêm trọng.
Các loại phù văn đại đạo lóe sáng, cơ giáp màu đen vốn sáng bóng đều ảm đạm đi không ít. Lão ẩu bị thương lui về phía sau, suýt nữa bị chấn bay ra ngoài.
Nhưng mà, tiếng nổ cỏn chưa dừng lại, một lần nữa vang lên. Đây cũng không phải là bùng nổ bình thường, là phù văn đại đạo bị hủy diệt phát ra dao động đáng sợ, có thể chấn chết cao thủ tuyệt thế.
← Ch. 1142 | Ch. 1144 → |