← Ch.0350 | Ch.0352 → |
Một đường bị Cùng Kỳ truy sát, Phương Vân nhiều lần sử dụng Sơn Nhạc Na Di Pháp, nội lực tiêu hao cực lớn.
Đan được thượng phẩm trên người hắn còn lại cũng không đáng kể, chỉ chừng gần nửa bình, cho nên Phương Vân không muốn dùng tới.
"Vừa lúc dùng tới đám độc vật kia để bổ sung tinh khí!" Tâm niệm khẽ động, Ngũ Ngục Phong liền được triệu hoán lập tức hóa thành một vòng xoáy màu đen khổng lồ, được ném vào trong đầm lầy đen thui. Tiếp đó những tiếng gào thét chói tai của đám độc vật không ngừng vang lên. Bị tác động của cỗ hấp lực khổng lồ, bọn chúng bị kéo tọt vào trong vòng xoáy đen, quay một vòng, liền trở thành bùn nước.
Còn tinh khi độc khí trong cơ thể những hung vật đó lại bị Ngũ Ngục Phong hấp thu toàn bộ. Thủy ngục Phong vốn dĩ được tế luyện thành từ nước biển đen. Nguyên tố hải dương bên trong chứa khí tức hắc ám cường liệt, cho nên với độc khí có tính hấp thu cực mạnh.
Sau khi Thủy ngục Phong loại bỏ hoàn toàn độc khí, tinh khí còn lại được đưa vào trong cơ thể Phương Vân.
"Tinh khí thật tinh thuần!"
Cảm giác được từng luồng tinh khí độc vật âm hàn băng lãnh tiến vào cơ thể, tinh thần Phương Vân nhất thời phấn chấn. Mặc dù tinh khí trong cơ thể những độc vật kia không nhiều lắm, nhưng bù lại chúng lại rất tinh khiết. Nếu như dùng đan dược để hình dung mà nói, thì độc vật ở Trung thổ tương đương với đan dược hạ phẩm, còn với những độc vật mà Phương Vân đang sử dụng thì tương đương với đan dược trung phẩm. Đây là sự khác biệt về mặt chất lượng!
Mỗi một độc vật, tuy rằng sau khi luyện hóa chỉ có thể tăng thêm chút nội lực cho Phương Vân nhưng quan trọng ở chỗ là số lượng của chúng rất đông đảo. Đám độc vật giống như cá diếc ở Hoàng Hà này hoàn toàn giống như là: ta cần ta cứ lấy, có rất nhiều.
"Vút!"
Mỗi một lần vút xuống. Ngũ Ngục Phong đều hút lấy hơn mười độc vật. Tinh khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể Phương Vân, bổ sung năng lượng mà hắn đă tiêu hao.
"Phụt, phụt!"
Bùn nhão bắn tung tóe. Mắt thấy Phương Vân uy mãnh như vậy, những độc vật sống trong đầm trạch đen xì lập tức cảm giác được nguy hiểm, không ngừng nhảy vun vút trong bùn đen chạy trốn.
Trọc khí trong cơ thể những độc vật này quá nặng, cho nên không thể tu thành thần thông bay lên không, Phương Vân lại đứng giữa không trung, không sợ độc, cho nên bọn chúng không làm gì được hắn.
"Hát!"
Phương Vân quát lớn một tiếng, điều khiển Ngũ Ngục Phong đuổi theo đám độc vật đang bỏ chạy. Độc vật nơi này thực sự rất nhiều, căn bản không thể nào đếm nổi. Hơn nữa tốc độc của Phương Vân cũng nhanh hơn nhiều so với chúng, chỉ lóe một cái, lập tức đã vọt qua mấy trăm trượng. Cho nên cứ như thể, có cả trăm cả ngàn độc vật không ngừng gào rít, bị Ngũ Ngục Phong của Phương Vân hút vào luyện hóa.
Thời gian Phương Vân truy kích những con mồi ấy cũng chỉ chừng một nén hương, đồng thời nội lực hắn cũng được bổ sung hoàn toàn. Không những vậy, Phương Vân còn cảm giác được, lực lượng của hắn không ngờ tăng thêm một chút. Tuy rằng tăng không nhiều nhưng với Phương Vân mà nói lại là kinh hỉ cực lớn.
Phải biết rằng, Địa Biến Cảnh một khi đạt đến thiên long lực viễn cổ, trên cơ bản chính là đạt đến đỉnh điểm, không thể gia tăng thêm. Thế nhưng Phương Vân hấp thu tinh khí những độc vật ấy lực lượng của hắn lại tăng thêm chút ít, hắn không sợ hãi, không kinh hỉ mới là chuyện lạ.
"Trong cõi minh minh, có một loại quỵ tắc, ấy là khi Địa Biến Cảnh đạt đến thiên long lực viễn cổ là đạt đến cực điểm. Quy tắc ấy vốn là quy tắc thép không thể thay đổi, nhưng đám độc vật này không hiểu sinh trưởng thế nào mà lại có thể khiến quy tắc cứng chắc ấy lay động, khiến cho lực lượng của ta tăng thêm chút ít."
Ánh mắt Phương Vân lấp lóe, âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Một cái chén vốn chỉ có thể chứa lượng nước bằng cái chén ấy, nếu nhiều hơn sẽ tràn ra, đó là quy tắc thép. Nhưng nếu như ở miệng chén tăng thêm một ít vòng giấy, khiến miệng chén cao thêm, thì nước trong chén có thể chứa nhiều thêm chút ít. Những độc vật trong đầm lầy đen xì này cũng gần giống như những vòng giấy ấy!
"Có điều đáng tiếc là những độc vật này quá yếu, tăng được chút lực lượng như thế cũng đã là giới hạn của chúng rồi!"
Phương Vân chuyển mắt, lập tức để ý đến khói độc đậm đặc ở khắp nơi: "Thứ khói độc này, ngay cả thần thú Cùng Kỳ cũng không đám tiến vào! Nếu như ta có thể thu lấy chút ít, sau đó đưa vào trong Thủy ngục Phong tế luyện rồi bất ngờ sử dụng thì cho dù là đối thủ có mạnh hơn ta một khi không cẩn thận cũng sẽ ăn quả đắng! "
Cổ tay rung lên, Phương Vân lần thứ hai triệu hóa Ngũ Ngục Phong. Có điều mục tiêu của hắn lúc này là khói độc đậm đặc trong không gian.
Thứ khói độc này hấp thu độc tố của các loại độc vật, độc của chúng không ngừng từ bốn phương tám hướng tuôn vào trong vòng xoáy đen cực lớn do Thủy ngục Phong biến thành. Những nguyên tố hải dương ẩn chứa lực lượng hắc ám lúc này có tính hấp thu khói độc cực mạnh. Từng luồng khói đen không những tiến vào Thủy ngục Phong, đồng thời màu sắc của Thủy ngục Phong cũng không ngừng đen thêm.
Phương Vân huyền phù giữa không trung, liên tục thu thập khói độc trong không trung. Nhưng bất kể là Thủy ngục Phong hấp thu bao nhiêu, thì khói độc ở khu vực này thủy chung vẫn không có biến hóa nào.
"Hống!" Đột nhiên một thanh âm hung bạo tựa như tiếng sét kinh thiên từ sâu trong khói đen mịt mù truyền đến. Đồng thời kèm theo thanh âm ấy là một luồng khí lưu hỗn loạn từ sâu trong sương khói cuộn ra.
"Hả? Có chuyện gì vậy nhỉ?" Phương Vân chợt nghĩ, đình chi việc thu thập khói độc.
"Đi xem sao!"
Thân thể hơi động, Phương Vân lập tức lao về phía thanh âm truyền đến. Hắn thu thập khói độc cũng đã chừng ba thời thần. Khói độc mà Thủy ngục Phong thu nạp cũng gần đến mức bão hòa, cho nên không quá vội vàng thu nạp độc khí nữa.
Càng tới gần nơi phát ra thanh âm, sóng khí càng hãi nhân. Từng luồng độc vụ, độc hỏa tựa như sông như biển cuốn đến.
Phương Vân đứng thẳng giữa không trung, nhìn về phía trước. Chỉ thấy trong vụ khí mờ mịt, có hai quái vật to lớn đang rít gào, đánh nhau giữa đầm lầy.
"Là đà long!"
Thấy rõ hai quát vật khổng lồ ở giữa vụ Khí, Phương Vân hơi kinh hãi. Hắn liếc mắt đã nhận ra, thân thể dài mấy trăm trượng, ánh mắt dự tợn chính là Đà Long, một thượng cổ dị chủng cực kỳ hung ác.
Còn đối địch với Đà Long là một Độc Giao thân thể đài mấy trăm trượng đen xì. đang lơ lửng giữa không trung! Độc giao màu đen này không giống như giao chủng, có đủ sáu chân. Mắt nó bắn ra những tia hung tàn, độc địa, không ngừng vút qua vút lại giữa không trung, nhìn chằm chằm vào Đà Long ở bên dưới đang không ngừng phun ra từng luồng độc hỏa. Sáu long trảo của nó cũng cực kỳ sắc bén, mỗi khi được huy động đều phát ra từng tiếng trảo phá hư không chói tai.
Mặc đù độc giao này rất tàn bạo nhưng Đà Long đang ở dưới đầm lầy cũng không phải thứ "dễ chơi". Trảo của Độc Giao căn bản không thể phá vỡ được lân giáp cực dày của nó. Đầu ngửa lên trời, Đà Long nhìn chằm chằm lên không trung. Miệng không ngừng phun ra từng ngụm độc thủy màu vàng.
Tuy rằng cùng là độc vật nhưng Độc Giao có vẻ như cực kỳ kiêng kỵ độc thủy mà Đà Long phun ra, một mực phun ra độc hỏa thiêu cháy hoặc tránh né không dám để độc thủy phun trúng.
Thân thể Độc Giao linh hoạt, có cơ hội liền trảo lên thân thể Đà Long. Mà Đà Long cũng phản ứng mau lẹ, thường thường mỗi lần trảo tới đều trúng bụng Độc Giao, khiến cho Độc Giao đau đớn mà kêu gào liên tục.
Dị chủng thượng cổ có thiên phú kỳ lạ, thân thể cực kỳ cường đại. Hai hung vật này bất kể là Độc Giao hay là Đà Long, đều có lực lượng tiếp cận với thiên long viễn cổ, cho nên khi oanh kích lẫn nhau, thanh thế hãi nhân. Những võ giả năm, sáu mươi phi long lực bình thường, có khi còn chưa kịp tới gần đã bị phong khí tản ra chém nát vụn.
Lúc này Phương Vân thu liễm khí tức, lại thêm việc thân thể hắn quá nhỏ bé so với hai độc vật, cho nên tạm thời hai độc vật không để ý tới hắn.
"Hai "vị" này định cướp nội đan của nhau hay sao?"
Giữa mãnh thú với nhau, việc giết chóc cướp đoạt nội đan để tăng cường tu vi cũng không phải là chuyện gi quá đặc biệt, nhưng Phương Vân nhìn một lúc thì phát hiện ra chuyện kỳ lạ.
Hai hung vật này đánh qua đánh lại nhưng vẫn không hề rời khỏi phạm vi một mẫu ba. Hơn nữa Phương Vân còn nhìn tháy ở cách hai độc vật không xa có một ngọn núi nhỏ.
Cự ly gần như vậy theo đạo lý mà nói thì ngọn núi nhỏ ấy sớm đã bị hai hung vật này đánh nát vụn rồi mới đúng, thế nhưng nó vẫn nguyên vẹn như ban đầu. Hơn nữa khi hai hung vật tranh đấu tựa hồ đều cố ý tránh ra khỏi gò núi ấy.
Phương Vân chợt nghĩ: "Chẳng lẽ..."
Cách gò núi quá xa, hơn nữa sương khói mù mịt, Phương Vân không thể nhìn được xa lắm. Có điều sau khi chuyển tâm tư, Phương Vân lập tức cảm thấy nơi đó không bình thường: "Có mùi thơm..."
"Trên gò núi kia ắt có bảo vật, hai hung thú này không phải đang tranh nội đan của nhau mà là đang tranh đoạt bảo vật trong khu đầm lầy này!"
Độc Giao và Đà Long, vốn đều tiếp cận thiên long lực viễn cổ. Theo đạo lý chúng sẽ không mạnh đến mức như vậy. Có điều nếu như chúng là thú thủ hộ một thiên tài địa bảo nào đó, đương nhiên sẽ khác. Phương Vân biết rằng hai hung thú này đang tranh đoạt thiên tài địa bảo nẳm trên gò núi, lập tức không che ẩn giấu khí tức, đạp chân vào hư không lao về phía trước.
"Hống..."
Cảm giác được "tên người ngoài" Phương Vân đang tiến vào, hai hung thú đồng loạt quay đầu ra nhìn, phát ra tiếng rống cảnh cáo mạnh mẽ. Trong con mắt to như cái chuông đồng, hung quang lấp lóe.
"Thu!" Phương Vân hét lớn một tiếng, triệu hoán Ngũ Ngục Phong. Một vòng xoáy khổng lồ lập tức cuốn trên đỉnh đầu hai hung thú. Một luồng hấp lực cực lớn lập tức hút bọn chúng vào trong vòng xoáy màu đen do Ngũ Ngục Phong biến thành. Ngũ Ngục Phong hiện tại là pháp khí địa nguyên thượng phẩm, uy lực được đề thăng cực lớn, lại thêm thực lực đạt đỉnh của Phương Vân, đương nhiên đối phó với hai hung vật mạnh mẽ này sẽ không khổ sở nhu trước đây.
Trong Thủy ngục Phong, sóng cuộn từng cơn. Bị nước biển đen kịt bao phủ toàn thân, hai hung vật lập tức phát ra những tiếng rú thảm thiết. Toàn thân huyết nhục không ngừng bị hòa tan.
Trong hải đương màu đen ấy, không biết bao nhiêu thi thể đang trôi nổi. Những sinh vật này sau khi lọt vào trong vòng bao phủ của nước biển, lập tức bị ăn mòn sạch sẽ. Bởi lẽ trong đó không chỉ là lực lượng hắc ám thuần túy mà còn có lực ăn mòn cường đại.
Tuy rằng Độc Giao và Đà Long có thể chống lại kịch, độc, nhưng đối với lực ăn mòn hắc ám này thì lại không có khả năng chống cự. Chỉ một lát liền biến thành hai bộ xương "sạch sẽ"!
"Nội đan cần phải giữ lại!" Mắt thấy trong vòng xoáy nước, lóe lên ánh đỏ ánh xanh, chẳng mấy chốc mà bị sóng lớn đen kịt thôn phệ. Phương Vân vội vã vận khiến nội lực, lấy ra nội đan màu đỏ của Độc Giao, còn nội đan màu xanh nước biển thì để lại trong Thủy ngục Phong, hỗ trợ việc tế luyện Thủy ngục Phong.
Đà Long mang tính thủy, Nội đan của nó đối với việc thối luyện Thủy Ngục Phong có tác dụng cực lớn. Trái lại, Độc Giao màu đen tuy rằng là độc vật nhưng nội đan của nó lại có tính hỏa, bên trong ẩn chứa hỏa nguyên tố cực kỳ phong phú. là tài liệu dùng để tế luyện Hỏa Ngục Phong.
"Vù!"
Phương Vân chụp một cái, nội đan Độc Giao lập tức được thu vào trong tay. Từng cỗ nhiệt lực từ bên trong nội đan phát ra, Phương Vân có thể cảm giác được, viên nội đan này chứa đầy rẫy năng lượng.
"Mỗi đỉnh thuộc Ngũ Ngục Phong một khi tế luyện đều cần đến rất nhiều năng lượng ngũ hành. Nếu như không phải ta có một nguồn biển đen bất tận thì không biết lúc nào ta mới có thể tế luyện xong Thủy ngục Phong. Viên nội đan Độc Giao này mặc dù cực kỳ cường đại nhưng vẫn còn xa mới đủ đề bồi đắp lên Hỏa Ngục Phong. Có lẽ phải cần đến hơn mười viên mới miễn cưỡng hoàn thành bước đầu tiên."
Phương Vân đăm chiêu chốc lát, sau đó nhét viên nội đan hừng hực của Độc Giao vào trong túi không gian, bắt đầu quá trình, thu thập tài liệu để tế luyện Hỏa Ngục Phong.
.
← Ch. 0350 | Ch. 0352 → |