Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Tinh Thần Biến - Chương 084

Hậu Tinh Thần Biến
Trọn bộ 581 chương
Chương 084: Không gian pháp tắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-581)

Siêu sale Shopee


Hơn mười đế cấp cao thủ đối chiến, mấy ngàn đế cấp cao thủ đang xem cuộc chiến, vậy quang cảnh hùng tráng ra sao chắc cũng biết, chỉ việc nghĩ tới thôi là có thể làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, nhất là có hơn mười người đã ngoài bảy cấp ma đế vây công một người, chuyện này trước kia căn bản là không dám tưởng đến, vậy mà bây giờ trơ trơ trước mắt làm cho rung động lòng người.

Bốn năm mươi đế cấp cao thủ, thấp nhất cũng là bảy cấp tiên đế, vây chặt một địa phương đến một giọt nước cũng không lọt, mặc kệ số lượng đông cỡ nào, ít nhất ở giữa đều phải có năm người vây bắt, tấn công mãnh liệt người nọ, nhiều cao thủ đế cấp giao chiến tạo nên một cảnh tượng thật là hỗn loạn.

Ở giữa, người nọ cũng là lợi hại, mặc dù tóc lăng loạn, nhưng không có chút dấu hiệu nào yếu thế, trường côn màu vàng trong tay càng cao thấp tung bay làm cho xung quanh mấy người không ngừng lui về phía sau.

"Hắc hắc, thật sự là không thể tưởng tượng được, tiểu huynh đệ này của các ngươi bây giờ cư nhiên cũng là chín cấp yêu đế a, thật sự là không tưởng nổi." Huống Nhật Minh trên đường đã biết được Tôn Ngộ Không chính là thông linh thạch hầu, tiên ma yêu giới thượng cấp thần thú. Từ lúc ra chiến trường thực lực chưa tới đế cấp, đến cuộc đại quyết chiến đã lên tới tám cấp yêu đế. Không nghĩ tới tại đây vô danh không gian, cảnh giới Tôn Ngộ Không lại tăng lên, tới chín cấp yêu đế cảnh giới.

"A a, nhị vị có điều chẳng biết." Hồng Quân hướng tới La Băng cùng Huống Nhật Minh giải thích, như là đang nói về một việc rất bình thường, "kinh thiên côn pháp của Ngộ Không tất cả đều là dĩ chiến ngộ đạo, chiến càng nhiều, tiến bộ lại càng lớn, Ngộ Không hiếu chiến như vậy, sợ rằng ở chỗ này đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến đấu, muốn không tiến bộ cũng khó!"

Huống Nhật Minh, La Băng, thậm chí một bên Âu Dương phạm đều gật gật đầu, ba người bọn họ đều biết rõ tên hầu tử này hiếu chiến cỡ nào.

Chín cấp yêu đế thượng cấp thần thú, lại phối hợp với kinh thiên côn pháp của Viên tộc lực chiến đấu càng thêm cường hãn, chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt đều sẽ biết.

"Bồng"

Lại một người tám cấp yêu đế từ vòng chiến bay ra, nằm bẹp trên mặt đất, muốn động một chút đều rất khó khăn, hiển nhiên đã bị trọng thương. Ngay lập tức một người tám cấp ma đế nhảy vào bổ sung, trong vòng chiến khoảng bốn năm chục người vây công, số lượng ngày càng nhiều, ko có giảm đi.

"Kinh thiên tam côn" Tôn Ngộ Không bị vây công ở chính giữa, sử dụng côn pháp cơ bản cũng chỉ xuất ra kinh thiên mười tám côn, kinh thiên chín côn, hôm nay thể lực đã tiêu hao không ít. Tôn Ngộ Không lúc này cũng không muốn dây dưa với bọn cao thủ đế cấp nên xuất ra kinh thiên tam côn, cũng là lần đầu tiên sử dụng kinh thiên tam côn.

Ba đạo côn ảnh màu vàng khí thế khổng lồ tới cực điểm trong nháy mắt phá tan vòng chiến, không thể địch nổi lực công kích nhất thời cường đại, cả bốn năm chục người trong vòng chiến thất kinh, mười mấy đế cấp cao thủ bị một côn đánh văng ra ngoài, thậm chí có mấy người bảy cấp ma đế chết tại chỗ.

Một côn, mười mấy đế cấp cao thủ trọng thương, còn có mấy người tại chỗ bị giết, dưới tình huống bốn năm mươi người vây công này, hai ba chục đế cấp cao thủ sửng sốt, mấy ngàn đế cấp cao thủ xung quanh đang xem trận chiến cũng đều sửng sốt. Bọn họ co thể tu luyện tới đế cấp cũng đều đã sống không ít năm có bao nhiêu lần xem được cái loại cảnh tượng này? Có thể nói cảnh tượng hôm nay, tất cả đế cấp cao thủ có thể vỗ ngực mà nói: "lần đầu tiên".

Tôn Ngộ Không đứng tại chỗ, tóc có chút tán loạn, theo gió phiêu động, trong tay một cây trường côn màu vàng chống trên mặt đất, trên người kim giáp chiến y lòe lòe sáng lên, giờ khắc này trong đầu Tôn Ngộ Không có một chút cảm giác quen thuộc, nhớ lúc trước ở tiên giới đại náo thiên cung, chúng thiên binh thiên tướng đều không phải đối thủ, uy phong bất phàm.

Đừng nói chỉ đế cấp cao thủ, ngay cả Huống Nhật Minh, La Băng đều sửng sốt, không thể tưởng được chín cấp yêu đế Tôn Ngộ Không lực chiến đấu kinh người như thế, hai người liếc nhau, đều thấy được tia kinh hãi trong mắt đối phương, kinh thiên tam côn bây giờ, nếu là bọn hắn sợ rằng cũng không dám trực tiếp chống đỡ.

"A, a", Hồng Quân trong đầu nỗi lên một cỗ tán thưởng, Tôn Ngộ Không giờ khắc này thật sự giống thần thoại "Đấu chiến thắng Phật" lúc trước đã thấy, đánh đâu thắng đó, uy phong lẫm liệt. Phượng Hi một bên có chút chua xót mắng, "Xú hầu tử, chỉ biết uy phong của chính mình."

Các đế cấp cao thủ chung quanh cũng từ sự khiếp sợ đã khôi phục lại, bọn họ không thể dễ dàng buông tha cho Tôn Ngộ Không, lập tức hơn mười cao thủ đế cấp trong chớp mắt đã vây khốn ngộ không lại chính giữa.

Huống Nhật Minh, La Băng còn có Âu Dương phạm vừa định đi hổ trợ, lại bị Hồng Quân cản lại, "Ngộ không còn có thể chiếm thượng phong trong chốc lát, huống hồ trên người hắn có thần khí chiến y, không có dễ dàng thua như vậy được, chờ tới lúc hắn chống đỡ không xong thì chúng ta sẽ giúp..." trong lúc bọn họ đang nói thì giữa sân lại xảy ra biến hóa.

"Oanh" một tiếng nổ, Tôn Ngộ Không cả người bị một cổ cường đại lực lượng đánh văng ra ngoài mấy ngàn thước, may mắn trên người mặc thần khí chiến y, bất quá cho dù như thế, một kích lực lượng này đã cho Tôn Ngộ Không bị một chút thương tổn.

"Ngộ Không....." Hồng Quân cũng là sửng sốt, vốn những người đó không có khả năng có lực công kích cường đại như vậy, nhưng những người này trải qua một loại thuật thần kỳ hợp kích làm tập trung tất cả lực đồng thời bộc phát mới có thể phát ra lực lượng cường đại như vậy.

Ngộ Không đứng dậy, đồng thời cũng phát hiện ra Hồng Quân mấy người bọn họ lúc ấy trên mặt lộ ra tia hưng phấn, nhưng đến khi thấy Huống Nhật Minh thì rõ ràng thần sắc có chút biến hóa, nhưng chốc lát liền nghĩ thông suốt, lập tức nhìn hướng Hồng Quân hạ nhẹ hàng lông mi, Tôn Ngộ Không với Hồng Quân đã cùng nhau trải qua vô số trận chiến, đều dị thường quen thuộc tính cách lẫn nhau, thấy ánh mắt của Tôn Ngộ Không, Hồng Quân lập tức hủy bỏ ý định đi hỗ trợ hắn.

"Hồng tiên sinh, ta xem, không cần đợi nữa a!" Âu Dương phạm đã có chút không nhịn được, bị nhiều người vây công như vậy, nếu không tử thì cũng mệt mỏi đến chết, Tôn Ngộ Không từng vì hắn mà lập công lao, hắn nhớ rất kĩ.

"Đúng vậy, Hồng tiên sinh, nếu cứ như vậy thì huynh đệ ngươi sẽ gặp nguy hiểm a." Huống Nhật Minh cũng nói, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu Tôn Ngộ Không hôm nay đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực, nếu tiếp tục sẽ lành ít dữ nhiều.

"Đợi lát nữa đã!"Hồng Quân mỉm cười nói, hắn rất rõ ràng tính cách Tôn Ngộ Không sợ rằng lúc này Tôn Ngộ Không là muốn cho hắn một chuyện kinh hãi a.

Tôn Ngộ Không trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng quẹt vết máu tươi trên miệng, nhanh chóng hướng ánh mắt về phía những cao thủ đế cấp.

"Kinh Thiên thất thập nhị côn." Tôn Ngộ Không chợt quát một tiếng, theo đó côn ảnh đầy trời mang theo côn khí bàng bạc hướng hơn mười đế cấp cao thủ mà đánh tới.

"Kinh Thiên tam thập lục côn," than ảnh bay đi còn chưa hạ xuống, Tôn Ngộ Không lại đánh ra kinh thiên tam thập lục côn.

"Kinh Thiên thập bát côn."

"Kinh Thiên cửu côn"

"Kinh Thiên tam côn"

Mỗi một tiếng quát, đều đem theo một mảnh côn ảnh, mà trong đó lại ẩn chứa cường đại côn khí, càng làm cho người ta không thể chịu nổi áp lực, đến khi Kinh Thiên tam côn đánh ra, thân thể Tôn Ngộ Không mới vừa rơi xuống đất, nói cách khác, năm thức côn pháp này đều là lúc Tôn Ngộ Không trong không trung xuất ra, giữa mỗi một côn trong lúc đó đều cơ hồ không có thời gian nghỉ, uy lực mỗi côn sau so với côn trước lớp gấp mấy lần, cứ liên tiếp đánh ra như vậy, uy lực gia tăng tính ra tưởng như đơn giản, nhưng thật ra là rất khủng bố.

Côn khí uy lực khổng lồ giáng xuống, không gian không ngừng rung động, một kích này cơ hồ đã bao trùm cả chiến trường, ngay cả đế cấp cao thủ cũng không thể nào phi hành, đối mặt với côn khí cường đại này chỉ có thể lựa chọn đón đỡ.

"Oanh - oanh - oanh - oanh - oanh" thật lớn tiếng vang truyền đến, hơn mười đế cấp cao thủ đang vây công bị văng trở về so với tốc độ bay tới còn muốn nhanh hơn, đều té trên mặt đất, mười mấy đế cấp cao thủ chết trận, còn lại không một người nào có thể tiếp tục chiến đấu.

Ngay cả Hồng Quân đều khiếp sợ, Kinh Thiên côn pháp của Tôn Ngộ Không so với hắn càng thêm quen thuộc, nhưng nếu muốn dùng như thế này, đừng nói là Hồng Quân, sợ rằng ngay cả nhị thúc Hầu Phí đều không có khả năng làm được, Hồng Quân chính là học Kinh thiên côn pháp từ người sáng lập Tôn Luyện, cũng không có nghĩ đến Kinh Thiên côn pháp còn có thể sử dụng như vậy "thiên tài chiến đấu" Hồng Quân cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.

Sau một hồi công phu đánh chết gần hai mươi đế cấp cao thủ, mấy trăm đế cấp cao thủ đều không còn sức lực tái chiến, hơn nữa trong đó không có một người nào thấp hơn bảy cấp, chiến tích như vậy sợ rằng lúc trước Hầu Phí chín cấp yêu đế khó có thể làm được. Song, Tôn Ngộ Không, một thượng cấp thần thú lại làm được.

Huống Nhật Minh cùng La Băng lần này thật sự là trợn tròn mắt, mặc dù bọn họ cũng tự tin có năng lực làm được điểm này, nhưng La Băng là dựa vào Nhị lưu Hồng Mông linh bảo, mà Huống Nhật Minh chủ yếu dựa vào tốc độ của cương thi mới có thể làm được. Còn Tôn Ngộ Không, chỉ dựa vào một cây côn trung phẩm thần khí, còn chưa có luyện đến mức tận cùng bộ Kinh thiên côn pháp, dựa vào thiên phú chiến đấu, sự công kích dũng mãnh liền có thể đạt được thành tựu như vậy. Hai người đều không thể không thừa nhận, nếu đơn độc đối chiến, cho dù có sử dụng toàn bộ lực lượng sợ rằng cũng rất khó đánh thắng Tôn Ngộ Không.

Lại nhìn Âu Dương phạm, cái miệng há hốc, không thể tin nổi sực việc trước mắt, chuyện này đã hoàn toàn là một phạm trù siêu việt hắn không có khả năng giải thích nổi. Trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn vì lúc trước Tôn Ngộ Không cùng mười tộc người bọn họ khiêu chiến không có thực lực cường đại, cũng không có điên cuồng như vậy. Phượng Hi chắc là có chút ghen ghét nói "thần thú trâu bò như vậy, lực công kích so với phượng hoành xinh đẹp thật cường đại a’

Hồng Quân không nói gì, trực tiếp hướng Tôn Ngộ Không giơ lên một ngón cái.

Mang đến sự kiếp sợ vậy tựa hồ còn chưa đủ, con mắt Tôn Ngộ Không chậm rãi đảo qua các cao thủ đế cấp đang xem trận chiến, âm thanh lãng khốc nói "còn có ai muốn tranh giành thần khí trên người lão tôn nữa thì bước ra đi, lão tôn cũng tiếp đãi hết"."

Hồng Quân lần này thật sự nhìn không ra Tôn Ngộ Không còn có bao nhiêu chiêu bài nữa. Huống Nhật Minh cùng La Băng, cùng với Âu Dương phạm cùng Phượng Hi, cũng đều không biết, chỉ là đều lẵng lặng nhìn Tôn Ngộ Không. Những cao thủ đế cấp đang xem cuộc chiến đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thần khí vũ khí, thần khí chiến y, tại thế giới người chết này không ai mà không thèm muốn, nhưng nghĩ lại cũng phải giữ được cái mạng mới có thể sử dụng.

(Bởi vì tài tử, điểu vi thực vong???) đối diện với thần khí, thần khí chiến y, cuối cùng cũng có người không cưỡng được sự hấp dẫn của nó, hai ba trăm người lại lúc đục kéo đến, số còn lại lần này đều tránh ra xa xa, sợ bị liên lụy.

"Hừ, chẳng biết chết sống," Tôn Ngộ Không a a nói, có Hồng Quân, La Băng, Huống Nhật Minh, Tôn Ngộ Không rốt cục cũng lớn mật đánh một trận, tia lửa hiếu chiến trong lòng không ngừng run rẫy, cuối cùng cũng sắp bộc phát.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-581)