← Ch.107 | Ch.109 → |
Người của Thánh giới thôn cũng lục đục chạy tới Sa khâu lăng, nghe được Nghịch ương nói cũng không khỏi kinh dị, đối với bọn họ mà nói cuộc sống an bình năm trăm ngàn năm là một chuyện tốt, nhưng lần này Nghịch ương thủ lĩnh lại muốn cá cược lớn một chút nên trong long họ cũng có chút không hiểu và lo lắng.
Kỳ thật Nghịch ương trong lòng sớm đã có tính toán, nếu nắm chắc phần thắng thì cứ nên cá độ lớn hơn một chút, dù sao một mình quyết định cũng không được.
" Cá cược to một chút?" Hai huynh đệ Liêu Kiến và Liêu Kiệt đều nhíu mày, đồng thời hai gã liền dùng thần thức thương lượng. " Trước tiên muốn biết các ngươi muốn cá cái gì?" Liêu Kiệt đến giờ vẫn còn chưa biết Nghịch Uơng sở hữu thần khí nên căn bản hắn không để Nghịch ương vào mắt, trong lòng hắn cũng như Nghịch ương - đều nắm chắc phần thắng, nếu thấy mình thắng chắc thì tại sao không cá lớn một chút.
" được, nếu ta thắng thì người thánh giới thôn sẽ tiến vào ở trong thành năm trăm ngàn năm, còn các ngươi thì ra ngoài thành sống năm trăm ngàn năm, nếu ta thua..." nói đến đó, Nghịch ương liền nhìn sang Hồng Quân.
Hồng Quân mỉm cười đoạn bay về phía trước, đứng trước Liêu Kiệt nói "Nếu Nghịch Uơng thua, ngài sẽ phục vụ vô điều kiện cho các ngươi một ngàn ngàn năm, trong thời gian đó các ngươi muốn đánh muốn giết tuỳ ý các ngươi, bên cạnh đó ta còn có ba trận đạo quyển trục sẽ dâng lên cho ngươi, ở đây là ngọc giản, các ngươi cứ xem trước rồi quyết định". Hồng Quân nói xong, ngay lập tức trong tay xuất hiện một khối ngọc giản, tiện tay ném về phía anh em nhà Liêu Kiến – Liêu Kiệt.
" Nghịch ương thủ lĩnh không thể...:"
" Đúng vậy Nghịch ương lĩnh chủ, trận chiến này không công bằng chúng ta không nên cá cược, chúng ta vẫn tình nguyện ở lại Thánh giới thôn..." Hồng Quân vừa nói xong nội dung cá cược, hàng vạn người đang xem trận chiến đều nhao nhao cả lên. Lần này Nghịch ương cá độ lớn như vậy thực chất đã cùng Hồng quân thương thảo, hôm nay lão đã có vũ khí, căn bản là tuyệt đối không thể thua.
Lần này quyết định cá cược như vậy Nghịch Ương đã cùng Hồng Quân thảo luận, tuy nhiên nếu Nghịch ương thua thì có phục vụ ngàn ngàn năm cũng không tính làm gì nên phải có thêm điều kiện gì đó để hai anh em nhà Liêu Kiến – Liêu Kiệt hứng thú. Quyển trục thì không giống như ngọc giản. Một quyển trục thì phải cần mấy trăm, mấy ngàn ngọc giản mới có thể ghi lại được, huống hồ giờ này có tới ba quyển trục. Lúc trước Hồng Quân cấp cho Triển Tử Phong một cái ngọc giản, bên trong ghi một số nội dung cũng đã khiến cho hắn giật mình...huống hồ gì hôm nay Hồng Quân đem ba quyển trục ra đánh cá?
Liêu Kiến sợ ngây người, trận pháp...đây chính là trận pháp của thần giới. Từ trên bản ghi chép có thể thấy, ba quyển trục thì không biết chứa đến bao nhiêu nội dung? Vô luận là Thần giới thứ nhất hay thần giới thứ hai thì si mê trận pháp không ít người, song những người có thể học được trận pháp thực sự thì rất ít. Khi xưa Tần Vũ tại Mê Nhĩ sơn bố trận, một thượng cấp thần nhân nhờ duyên cơ xảo hợp mới đọc qua được một quyển trục trận pháp, thế mới thấy đuợc trận pháp quyển trục trân quý như thế nào.
Liêu Kiệt nhìn Liêu Kiến sau khi đọc qua ngọc giản thì mặt mày ngẩn ngơ, nhịn không được liền dùng thần thức truyền âm "Ca, huynh làm sao vậy?"
Nghe được thanh âm của Liêu Kiệt, Liêu Kiến mới từ khiếp sợ tỉnh lại, hắn liếc mắt nhìn Hồng Quân với ánh mắt phức tạp, đoạn nói " Tiểu Kiệt, chúng ta cá"
" Ca?" mặc dù Liêu Kiệt có chút nắm chắc phần thắng nhưng là cá độ lớn như vậy, hắn một mình cũng không dám làm chủ, lần này quyết định cá độ phải do đại ca hắn lên tiếng.
" Được, Nghịch ương, chúng ta cá" thanh âm Liêu Kiến vang vọng toàn trưòng, như vậy ý nghĩa của cuộc đấu này đã tiến lên hẳn một bậc, một bước cực cao. Người của thần giới thứ hai lần này sẽ có cơ hội tiến vào thành trì mặc dù chỉ có năm trăm ngàn năm nhưng đó cũng là một điều mà bọn họ không thể tưởng tượng.
" Được, thống khoái" Khóe miệng Nghịch ương nở ra một nụ cười mà như gian kế của mình đã thành công, từ trong tay Hồng Quân tiếp nhận ba quyển trục, lãng thanh nói " Ta - Nghịch ương xin thề, hôm nay cùng Lạc Phượng thành phó thành chủ Liêu Kiệt đánh một trận, nếu ta thua cam nguyện làm nô tài một ngàn ngàn năm đồng thời dâng lên tận tay ba quyển trục trận pháp, nếu như vi phạm lời thề, thiên địa không dung".
Sau khi phát thệ, Nghịch Uơng dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn Liêu Kiệt, Liêu Kiến. " Liêu Kiến, Liêu Kiệt đến lượt các ngươi rồi đấy"
" Ta Liêu Kiến (Liêu Kiệt) ở đây thề, đệ đệ của ta Liêu Kiệt ngày hôm nay cùng Nghịch ương đánh một trận, nếu như thua ta cam nguyện để Lạc Phượng thành cho Nghịch ương năm trăm ngàn năm, nếu vi phạm lời thề, thiên địa không dung"
" Được, chúng ta bắt đầu đi" Liêu Kiệt ra tay trước, nhanh chóng bay về phía trước.
Nghịch ương hướng về phía người của Thánh giới thôn mỉm cười, rồi hướng phía trước bay về phía Liêu Kiệt,.
Một mảnh sa mạc trống trơn khoảng hơn mười dặm, rất tự nhiên tạo thành một đấu trường, chỉ là trận đấu này song phương đều là thượng phẩm thần nhân phương viên hơn mười dặm đối với họ không tính là lớn.
Một trận gió đột nhiên thổi qua khiến một đám cát vàng bay tứ tung, Nghịch ương lúc này trong tay không cầm thần khí Chiến thiên mà chỉ là một kiện thượng phẩm tiên kiếm bình thường nhưng trên người lại mặc một kiện trung phẩm thần khí chiến y, đáng tiếc là Liêu Kiệt cùng Liêu Kiến nhìn không ra bộ giáp này.
" Hừ, Nghịch ương, ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào một thanh thượng phẩm tiên kiếm là có thể thắng ta được sao?" Liêu Kiệt khinh thường nhìn vào tiên kiếm trên tay của Nghịch ương.
" A, đánh thì đánh cho nó nhanh, muốn biết thắng thua thì phải thử mới biết được." Nghịch ương nói xong, cổ tay khẽ rung lên...một đạo kiếm khí phá không nhằm hướng Liêu Kiệt bay tới.
Liêu Kiệt trên mặt vẫn là vẻ khinh thường, cũng không thèm ra tay, thân người cũng không thèm nhúc nhích. Đạo kiếm khí của Nghịch ương đánh thẳng vào người Liêu Kiệt. Kiếm khí khiến cát vàng bay tứ tung, cả không gian tràn ngập cát vàng...
" Nghịch ương, trình độ công kích của ngươi chỉ thế thôi sao? Ta có thể yên tâm cho ngươi đánh thêm một lần nữa." Giọng nói của Liêu Kiệt tràn đầy trào phúng, đột nhiên một đạo vàng như khói lan toả ra xung quanh.
" A, ta tặng ngươi một câu nói: Nếu đấu võ mồm thì ta nguyện làm nô tài cho ngươi đủ một ngàn ngàn năm." Nghịch ương ra chiêu này ngay cả Nghịch thiên kiếm pháp cũng không dùng, chỉ tiện tay vung lên mà thôi.
" Hừ, hãy tiếp một chiêu Thiên Kiếm Long Vũ của ta" Cát vàng dần dần bay đi, nhưng thân ảnh của Liêu Kiệt đã biến mất, không còn ở chỗ cũ nữa. Mọi người chỉ còn thấy một trận gió lốc đang nhanh chóng cuốn về phía Nghịch ương, những người là Thượng phẩm thần nhân có thể dùng thần thức thấy được trận gió lốc kia chính là Liêu Kiệt, hắn đang ở trung tâm gió lốc múa kiếm, mỗi một kiếm chém ra là một đạo kiếm khí, sau đó kiếm khí dung nhập lại một chỗ, tạo thành một trận gió lốc, động tác của Liêu Kiệt nhanh như chớp, chỉ mấy lần hô hấp đã tạo ra đạo gió lốc bao gồm mấy vạn đạo kiếm khí.
" Lui" Liêu Kiệt hét lớn một tiếng, cả người bay ra khỏi đạo gió lốc, cơn gió lốc bao gồm mấy vạn đạo kiếm khí nhằm phía Nghịch ương bổ tới.
" Hừ, chút tài mọn, phá cho ta..." Nghịch ương cũng hét lớn một tiếng, thượng phẩm kiếm tiên tỏa ra vạn đạo hào quang trực tiếp bổ vào đạo gió lốc. Mấy vạn đạo kiếm khí ngay lập tức bị đánh tan, không còn gì cả.
" Lại tiếp của ta một chiêu" Liêu Kiệt ngay lập tức đoạt lấy tiên cơ, điên cuồng công kích. Nghịch ương tay cầm thượng phẩm tiên kiếm né trái né phải dần dần rơi xuống hạ phong.
Liêu Kiến nhìn thấy cục diện trận đấu, khóe miệng đã có chút mỉm cười, ngay cả năm vạn binh sỹ thủ thành cũng cuồng nhiệt tới cực điểm, không ngừng hô to " Phó thành chủ tất thắng"
Tình cảm của thần nhân bên đối diện lại rất bất đồng, mắt nhìn thấy Nghịch ương sắp thua đến nơi, ai cũng cúi đầu ủ rũ, thần thái rất lo lắng. " Phá" Đột nhiên Nghịch ương hét lớn một tiếng, mười đạo kiếm khí bắn về phía Liêu Kiệt. Liêu Kiệt mỉm cười nhanh chóng tránh né...tuy nhiên hắn có tránh né thì cũng không hết được, bị một đạo kiếm khí oanh kích trên người...nhưng đạo kiếm khí đó đã bị cực phẩm chiến y trên người Liêu Kiệt ngăn lại không có một chút nào tổn thương.
" Rốt cuộc cũng xuất ra Phá thiên kiếm pháp" Liêu Kiệt trong lòng cười cười, sử dụng đến phá thiên kiếm pháp có nghĩa là bức được Nghịch ương xử ra bản lĩnh thực sự.
" Phá thiên thập tam kiếm" Phá thiên thập tam kiếm thực chất cũng không phải là Phá thiên kiếm pháp, trong khi truyền đạt cho Nghịch ương Nghịch thiên nhất kiếm, Hồng quân từ Kinh thiên côn pháp của Tôn ngộ không đã sửa sang lại Phá thiên kiếm pháp của Nghịch ương từ Phá thiên thất kiếm sửa thành Phá thiên thập tam kiếm khiến uy lực của Phá thiên thập tam kiếm mạnh hơn phá thiên thất kiếm mấy lần.
" Cái gì?" Liêu kiệt trước đây chỉ thấy Nghịch ương sử dụng Phá thiên cửu kiếm, chứ chưa bao giờ thấy Phá thiên thập tam kiếm. Trừ Phá thiên nhất kiếm ra, có thể nói phá thiên thập tam kiếm là mạnh nhất, mạnh hơn cả Bát đãng tứ phương (Thức thứ sáu của Nghịch thiên kiếm pháp) vài phần.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Liêu Kiệt cũng vội vã xuất ra chiêu kiếm tương đối mạnh của mình. " Thí thần thất sát quyết"
Trên Sa Khâu lăng, một lần nữa cát bụi lại bay đầy trời, cát vàng đầy trời khiến thần nhân không thể trực tiếp nhìn bằng mắt được. Thí thần sát quyết có tổng cộng mười thức, mặc dù so với Phá thiên kiếm pháp thì yếu hơn rất nhiều nhưng thượng phẩm thần khí thì chênh lệch rất nhiều so với trung phẩm tiên kiếm. Sợ rằng chỉ một bộ kiếm pháp bình thường nhưng được sử ra bởi thượng phẩm thần khí thì uy lực của nó cũng không hề kém Phá thiên thập tam kiếm của Nghịch ương.
" Oanh" Một tiếng nổ mạnh vang lên, Phá thiên thập tam kiếm mặc dù chiêu thức không nhiều lắm nhưng được suất ra từ trung phẩm tiên kiếm nên uy lực cũng gia tăng rất nhiều. Nhưng Thí thần thất sát quyết lại được suất ra từ Thượng phẩm thần kiếm nên uy lực gia tăng không biết bao nhiêu lần. Chỉ trong một chiêu đã phá tan Phá thiên thập tam kiếm, không những thế kiếm khí bị yếu đi không bao nhiêu, tiếp tục nhằm Nghịch ương cuồn cuộn bay tới.
" Thí thần thập sát quyết" Liêu Kiệt biết được với Thí thần thất sát quyết thì uy lực không đủ để giết được Nghịch ương nên hắn quyết dùng Tiếp một sát chiêu cực mạnh " Thí thần thập sát quyết".
Liêu Kiến bên ngoài nhìn thấy biểu hiện của Liêu Kiệt thì rất hài lòng gật gật đầu. Trong khi quyết đấu thì tối quan trọng là không để cho địch nhân một tia cơ hội nào cả, tuyệt đối phải tàn nhẫn nếu không thì tự mình sẽ hại mình.
" Hừ, rốt cuộc đã tới, ta phải phá hết sự tôn nghiêm của ngươi" Nghịch ương vốn đang sử dụng trung phẩm kiếm tiên, rõ ràng là có nguyên nhân, nếu bình thường đánh thắng Liệu Kiệt, sử dụng thần khí Chiến thiên để đánh thắng Liêu Kiệt là một điều hết sức đơn giản, điều mà lão muốn là hoàn toàn phá huỷ tự tin của Liêu Kiệt.
" Phá thiên ... nhất kiếm" Lúc này trong tay Nghịch ương đã là thần khí Chiến thiên, lão khởi động toàn thần nguyên thần lực, hét lớn một tiếng sử ra Phá thiên kiếm pháp...chiêu mạnh nhất, phá thiên nhất kiếm.
" Cái gì? Thần khí?" Liêu Kiến đang xem cuộc chiến, nhất cử nhất động của Nghịch ương đều nằm trong tầm mắt của hắn, trung phẩm kiếm tiên biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm, ít nhất cũng là trung phẩm thần khí cấp bậc.
Phá thiên nhất kiếm xuất ra, không gian xung quanh chấn động ...không ngừng hướng Liêu Kiệt bay tới.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |