← Ch.301 | Ch.303 → |
Lúc này sắc trời tuy rằng đã có chút hắc ám, nhưng những quân sĩ Tu La tộc đứng ở trên tường thành tuần tra lại không bị ảnh hưởng chút nào, dù sao bọn chúng đều là người tu luyện, đối với bọn chúng mà nói ban ngày hay đêm tối cũng không khác biệt nhiều lắm.
Hồng Quân đem Huống Thiên Minh và Lãnh Diễm Phỉ thu nhập vào trong Hồng Quân giới, thân ảnh đứng tại chỗ đột nhiên càng lúc càng mờ dần, thoáng chốc đã tan vào trong không khí, còn Huống Thiên Minh và Lãnh Diễm Phỉ lúc này cũng sắc mặt phức tạp đứng trong hư không sương mù mờ ảo của pháp bảo quan sát chung quanh giống như một không gian mới trong lòng cực kỳ chấn động.
"Tiểu quân đúng là lợi hại như vậy. Pháp bảo đẳng cấp Thiên Tôn a. Quả nhiên không giống người bình thường." Huống Thiên Minh cảm nhận được thiên địa chung quanh linh khí nồng nặc, sắc mặt phức tạp lẩm bẩm tự nói trong lòng nhận thức đối với Hồng Quân càng thêm sâu sắc.
Trong Tử thành, thành chủ phủ hào hoa xa xỉ.
"Ha ha Dạ Sắc đội trưởng, hoan nghênh ngươi đến, đi đường khổ cực rồi."
Hơn mười nữ tử Tu La tộc khuôn mặt xinh đẹp đang ở trong đại điện múa vũ điệu mê người, ngồi trên chiếc ghế cao to, một gã nam tử cao gầy tướng mạo rất xấu xí cười lớn giơ chén rượu trong tay lên. Quay nhìn đám người phía dưới cười nói.
Mà hơn mười người ngồi phía dưới thân mặc khôi giáp, trên mặt dáng tươi cười mang theo ánh mắt si mê nhìn các nữ nhân đang múa giữa đại điện, vẻ mặt nóng cháy, đoàn người này chính là Dạ Xoa và vị lão đại kia cùng đám người của hắn. Chỉ thấy ngoại trừ hai người đều là năm đôi cánh ra, các tên thủ hạ khác ít nhất cũng đạt được ba đôi cánh, tuy rằng đội ngũ chỉ có hơn mười người, nhưng thực lực cũng không thể coi thường.
Lão đại của Dạ Xoa, cũng chính là nam tử được nam tử cao gầy gọi là Dạ Sắc đội trưởng cũng cười đứng dậy, giơ chén rượu to lớn trong tay lên quay sang nam tử cao gầy nói:
"Chuyến này đi mấy năm, rốt cục tới được đây, đầu tiên cảm tạ Thượng Phổ thành chủ đã nhiệt tình tiếp đãi chúng ta." Dứt lời, uống cạn rượu huyết hồng sắc trong chung, bồi bàn ở một bên vội vã rót đầy chung. Chỉ nghe hắn nói tiếp: "Các huynh đệ trên đường đi phòng bị nghiêm mật, mấy năm nay thực sự khổ cực, mồm miệng cũng lạt lẻo, hôm nay tới đây, vậy là tốt rồi nên thả lỏng một chút, chúng ta không say không nghỉ."
"Không say không nghỉ." Mọi người cùng hét lớn lên. Bầu không khí trong đại điện nhất thời nhiệt liệt hẳn lên chén chạm nhau chan chác, tiếng nói cười hân hoan, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Trên tường thành, từng đội từng đội quân sĩ nghiêm túc qua lại tuần tra.
Dưới bóng đêm trong vòng trăm dặm vùng đất bằng phẳng ngoài thành, một mảnh tĩnh mịch không có sự sống, thân ảnh Hồng Quân bỗng xuất hiện tại dưới tường thành. Lợi dụng lúc quân sĩ hai đội Tu La tộc xen kẽ bước qua, thân ảnh hắn thoáng một cái thuấn di đi qua giữa khe hỡ, lọt vào trong tường thành.
Quân sĩ Tu La tộc tuần tra đó, đi đầu chính là một tên nam tử Tu La tộc ba đôi cánh cảm nhận được một làn gió lạnh thổi qua cổ. Cố nén lại cơn rùng mình nhìn người bên cạnh nói:
"Dường như có điều gì không đúng, ta sao có cảm giác có người lướt qua bên người chúng ta?" Nam tử bên cạnh đồng dạng là ba đôi cánh. Chỉ nghe hắn tức giận nói:
"Có cái rắm. Mắt của ngươi quáng rồi, từ lâu đã nói với ngươi, không nên lãng phí thời gian trên người những nữ nhân đó. Ngươi xem nhìn bộ dáng ngươi hiện tại, thời gian tu vi mười năm một chút cũng không có tiến bộ." Người nọ ngượng ngùng cười, ngoái đầu nhìn một vòng nghi nghi ngờ ngờ, mới lúng ta lúng túng nói:
"Lão tử chỉ thích cái khoản này, ngươi cũng không phải không biết. Quên đi. Không nói nữa. Giao ban, ta phải quay về bồi tiếp mỹ nữ." Nói xong, dẫn tiểu đội phía sau rất nhanh rời khỏi tường thành, hướng bên trong thành bước đi.
Tử thành về đêm không ai đi lại trên đường, tựa như tại đây quản lý vô cùng nghiêm ngặt.
Hồng Quân vừa nói chuyện với Lãnh Diễm Phỉ bên trong Hồng Quân giới, vừa dựa theo chỉ dẫn của nàng rất nhanh ẩn mình đi tới phía trước. Chỉ chốc lát, đã đi tới một khu nhà cửa ở thành tây.
"Đây là cái địa phương gì?"
Căn nhà rất lớn, lại có một cái tiểu hồ, ánh sáng ban đêm chiếu rọi xuống, sóng gợn trong veo, bên bờ tiểu hồ cây cối xanh um, Hồng Quân vừa quan sát bốn phía cảnh đêm tuyệt vời dưới ánh sáng mờ ảo lộ ra vẻ tĩnh mịch khác thường, vừa vô cùng kinh ngạc nhìn Lãnh Diễm Phỉ, trong lòng quả thực kinh ngạc nữ tử này bị người của Tử thành truy sát, vậy mà lại có nơi ở tốt như vậy.
Lãnh Diễm Phỉ cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Hồng Quân, sắc mặt thanh khiết xinh đẹp đỏ lên, nhẹ giọng nói:
"Đây là nơi ở của ta. Thường ngày rất là thanh tịnh..."
"Nơi ở của ngươi?" Huống Thiên Minh trong lòng cũng là buồn bực đến cực điểm, nữ tử này ở trong Tử thành có được chỗ ở tốt như vậy. Thân phận cũng nhất định là không thấp, làm sao lại bị người truy sát tới nỗi thảm hại như vậy.
"Đúng vậy, là chỗ ở của ta. Chính là Thượng Phổ thành chủ đặc biệt ban thưởng." Lãnh Diễm Phỉ sắc mặt chợt buồn bã, nói tiếp:
"Thực ra trước đây rất lâu ta đã dò hỏi biết được Thượng Phổ đối với ta có điều tính toán. Thế nhưng với chúng ta những người bị Tu La tộc vứt bỏ này, hoàn toàn không có chút danh dự nào đáng nói. Có thể có người âm thầm đến giúp đỡ, tất nhiên là cầu còn không được." Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Huống Thiên Minh hiện lên một vẻ xem thường trong lòng càng buồn bã đến cực điểm:
"Nếu như không phải nhiều năm qua ta từ đầu đến cuối ẩn náu bế quan tu luyện. Sợ rằng sớm đã bị Thượng Phổ đoạt mất cái thanh bạch rồi. Mặc dù là như vậy, cũng khó mà trốn tránh sự quấy rầy của hắn." Hồng Quân gật gật đầu, sắc mặt như chợt tỉnh, vỗ vỗ vai Huống Thiên Minh, nhìn Lãnh Diễm Phỉ thoải mái nói:
"Sự việc đã qua rồi cũng không cần phải nhắc đến nữa, kẻ gây ra bi thương không nói, còn muốn làm cho người hiểu lầm." Trong ánh mắt mang theo thần sắc trêu chọc liếc nhìn Huống Thiên Minh.
Uốn mình vặn lưng, khẽ cười nói:
"Nơi này cảnh vật quả nhiên tuyệt đẹp, cùng với gương mặt xinh đẹp của Diễm Phỉ thật phù hợp. Xem ra Thượng Phổ cũng không phải là nhân vật đơn giản."
Huống Thiên Minh mặt nghiêm lạnh, trước sau không nói lời nào, Lãnh Diễm Phỉ thấy Hồng Quân có ý định vì nàng khuyên giải, liền khẽ cười nói:
"Thượng Phổ trăm năm qua thường xuyên phái người tặng ta lễ vật, ta trong lúc nhàn rỗi, liền gom lại một chỗ. Cho nên mới hình thành quang cảnh ngày nay. Được rồi, ta dẫn các người đi nghỉ ngơi trước đã, đợi ngày mai lại tìm hiểu tiếp!" Hồng Quân cười nói:
"Đừng vội! Ở đây tuy rằng rất ít người đến. Nhưng hôm nay ngươi đã là người bị Tử thành đuổi bắt, sợ rằng cũng không được thanh thản lắm. Ta trước tiên ở đây bố trí một chút sau đó hãy nghỉ ngơi, ngươi dẫn Thiên Minh đi nghỉ ngơi trước đi." Huống Thiên Minh thần sắc lạnh lùng chợt sửng lại, nhìn Hồng Quân nói:
"Ta ở đây với ngươi." Lãnh Diễm Phỉ ánh mắt buồn bã, miễn cưỡng vừa cười vừa nói:
"Ta cũng ở đây xem thử Hồng Quân đại ca sắp bố trí như thế nào chứ!" Hồng Quân khoát tay áo, nhìn Huống Thiên Minh hai người nói:
"Có cái gì hay mà nhìn, đây là bí pháp gia truyền của ta, các ngươi không được ở một bên quấy rầy ta, đều rời khỏi đây. Mau đi nghỉ ngơi đi!" Dứt lời, thấy Huống Thiên Minh vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không nhịn được nổi giận mắng:
"Tiểu tử thối mau cút! Ở đây ngươi cũng không giúp được gì. Để Diễm Phỉ dẫn ngươi đi nghỉ ngơi một lúc, suốt thời gian qua ngươi cũng mệt mỏi rồi." Thấy Hồng Quân kiên quyết như vậy. Huống Thiên Minh trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải xoay người miễn cưỡng nhìn gương mặt trong sáng của Lãnh Diễm Phỉ nói:
"Vậy làm phiền Lãnh cô nương rồi." Lãnh Diễm Phỉ lúc này ước gì có thể cùng Huống Thiên Minh đơn độc ở chung với nhau. Tất nhiên là sẽ không để hắn có ý nghĩ không tốt ở trong lòng, vội vã lắc đầu nói rằng:
"Không phiền! Không phiền! Xin mời Huống đại ca đi theo ta!" Huống Thiên Minh gật đầu, đi theo sau thân ảnh uyển chuyển dịu dàng của Lãnh Diễm Phỉ, hai mắt nhìn mũi, không dám nhìn tới phía trước cái bóng lưng động nhân và cái mông đầy đặn ấy!
Thấy hai người rời đi, Hồng Quân lắc đầu cười lẩm bẩm nói: "Tiểu tử thối này, rõ ràng có ý tứ với cô nương nhà người ta, lại còn ở đó làm bộ làm tịch, đợi gặp được phụ thân, lần này nhất định bắt hắn làm tự thuật một phen!" Nói xong, quang mang trong tay chợt hiện. Chỉ thấy cái ngôi nhà đẹp tuyệt này trong nháy mắt tầng tầng lớp lớp sương mờ phủ kín xa xa nhìn lại, giữa ánh trăng mờ càng hiện ra cảm giác tươi đẹp!
Một con quái thú không biết tên đi ngang qua cổng chính. Nhìn thấy trong căn nhà lần này cảnh tượng tuyệt đẹp, thân ảnh chợt lóe, lập tức định xông vào. Đã thấy Hồng Quân mặt lộ vẻ mỉm cười, trong tay bấm ấn quyết: Một đạo quang mang vụt lóe lên, quái thú kia trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi theo làn gió bay đi...
-o-o-o-
Thiên giới, trước Thủy Dực thành. Nhìn tường thành cao dầy.
Tần Vũ quay nhìn Tình nhi và Mục Thiên phía sau cười nói:
"Trong Thiên giới lẽ nào tường thành các thành thị đều là cao dày như vậy sao? Đối với những người tu luyện chúng ta, tường thành này cao tới đâu cũng không có tác dụng chút nào a!" Mục Thiên cười nói:
"Đây là Thiên nhân từ rất lâu trước đây đã hình thành tập quán mà thôi. Truyền thuyết kể rằng từ rất lâu, thiên địa vừa mới hình thành. Trong Thiên giới và Tu La giới đa số chính là quái thú và yêu thú. Còn Thiên nhân và Tu La nhân thì thuộc về thế yếu! Để bảo hộ tộc nhân của mình, mới từ từ phát triển lên mỗi tòa thành đều phải xây dựng tường thành cao to. Chính là để ngăn chặn đám yêu thú này!" Tần Vũ chợt nói:
"Nguyên lai nơi này vốn là địa bàn của yêu thú, khó trách lúc chúng ta gặp gỡ Cam Vân, thôn làng của bọn họ đang chịu đựng yêu thú tàn sát bừa bãi, xem ra trong Thiên giới cũng tuyệt không phải là địa phương yên ổn thái bình a!" Mục Thiên vừa cười vừa nói:
"Đại nhân lời ấy sai rồi, phải biết rằng khi đương nhiệm đệ nhất Đế quân xuất hiện, thì đã có thể hoàn toàn giết sạch bọn yêu thú này. Chỉ là không biết vì sao, các đời Đế quân từ trước tới nay đều không có đem đám yêu thú này hoàn toàn quét sạch khỏi Thiên giới. Với tu vi của họ chỉ cần muốn giết sạch chúng nó, tất nhiên là đơn giản vô cùng! Có lẽ trong đó có điều huyền diệu!" Tần Vũ gật gật đầu, dường như hiểu được điều gì, nói:
"Thiên đạo đúng là không cho phép đơn giản tiêu diệt một chủng tộc nào đó. Cho dù là yêu thú cũng không được. Xem ra Đế quân của Thiên nhân các ngươi hiểu được Thiên đạo rất là sâu sắc, mới có thể có được hành động thế này!" Thanh âm thanh thúy của Tình nhi vang lên:
"Vũ ca ca, cái gì là Thiên đạo?" Tần Vũ cười nói:
"Thiên đạo! Là thứ gì đó hư vô mờ ảo rồi lại thực sự tồn tại, chờ khi Tình nhi đạt tới cảnh giới tám đôi cánh tự nhiên có thể chạm đến được rồi!" Thấy Tình nhi vẻ mặt thất vọng dáng điệu thật khả ái, Tần Vũ nhẹ vuốt đầu tóc nàng, cười nói:
"Không nên nản lòng, tám đôi cánh cũng không phải là quá khó để tu luyện. Chờ khi Tình nhi tiến đến năm đôi cánh. Vũ ca ca chỉ dẫn cho Tình nhi đạo tự nhiên, đó đúng là cảnh giới do Vũ ca ca sáng tạo độc đáo a!" Tình nhi nghe được hai mắt rực sáng, hưng phấn gật gật đầu. Vẻ mặt kiên định nói:
"Tình nhi nhất định cố gắng tu luyện!"
← Ch. 301 | Ch. 303 → |