← Ch.315 | Ch.317 → |
Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn đều có thể dễ dàng vượt qua Thiên Khanh chứ đừng nói là Tần Vũ ngày nay tu vi đã tiến nhanh. Mấy trăm năm tĩnh tu ngộ đạo, tu vi của Tần Vũ cứ thể mà tăng tiến, mặc dù lục đạo luân hồi bên trong đan điền không có biến hoá nhưng vẫn như trước có thể thấy được dòng suối chảy kia dần dần trông giống như dòng suối ở lục đạo luân hồi lúc trước
Lúc này, lục đạo luân hồi thong thả vận chuyển, từng đạo quang ảnh sâu không thấy nguồn phát ra nhưng trong nháy mắt lại biến mất không thấy đâu. Nếu không phải lục đạo luân hồi đang điên cuồng hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch của Tần Vũ, Tần Vũ cũng không phải khổ cực điên cuồng hấp thu Hỗn Độn nguyên khí ở ngoại giới thì hôm nay sợ rằng hắn đã trở thành chưởng khống giả
Đứng ở trong Thiên Khanh, Tần Vũ không quá gấp gáp tiến vào bên trong Tu La giới. Chỉ thấy vẻ mặt hắn đang suy tư nhìn Thiên Khanh trước mắt, bên cạnh là ba người Tình Nhi, Mục Thiên và Cam Vân ngay cả thở mạnh cũng không dám cẩn thận nhìn khuôn mặt anh tuấn vô cùng của Tần Vũ
Thực lực của Tần Vũ lúc trước trong khi chiến đấu đã thể hiện rõ rồi, cảnh đó khiến người sắp tiến đến sáu cánh như Mục Thiên cũng cảm thấy sợ hãi không thôi. Đối với lực lượng cùng với Tần Vũ so quyền vừa rồi trong lòng cũng đã có suy đoán, đương nhiên hắn cũng không thể đoán ra lực lượng thần bí kia là của Đế quân Thiên giới Đế Thích Thiên. Nhưng cũng không khác biệt lắm, phải biết rằng Băng Băng đã là cao thủ bảy cánh, có thể cam tâm tình nguyện quỵ lụy trên mặt đất, trong Thiên giới này liệu có mấy ai?
Nghĩ đến Đế quân, Mục Thiên thầm than may mà không chết, nhưng thấy Tần Vũ cũng dường như không có sự tình gì phát sinh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thì hắn liền an tâm. Vô luận là thế nào đã đi theo Tần Vũ, nếu là phản bội sợ rằng chính lương tâm cũng không cho phép. Huống chi Tần Vũ không cần tính toán truyền cho hắn công pháp cao thâm, lại còn cải tạo lại nguyên hạch nên càng khiến hắn cắn răng hạ quyết tâm, cho dù là địch nhân của Đế quân cũng nhất định phải đi theo Tần Vũ đại nhân
Mà Cam Vân và Tình Nhi thì không cần phải nói, vốn hai người đi theo Tần Vũ lâu nhất, sớm đã giao tính mạng bản thân cho hắn
Tần Vũ cũng không để ý đến ba người bên cạnh hiện đang suy nghĩ gì, hiện thời sắc mặt hắn có chút nghiêm trọng khiến cho Tình Nhi ngày thường vẫn làm nũng hắn cũng cẩn thận đứng bên cạnh, biết giờ phút này không phải là lúc để đùa giỡn. Nhưng lúc này trong lòng ba người cũng cảm thấy rất kinh ngạc, phải biết rằng chỉ cần chần chừ một bước tại không gian này bốn người sẽ có thể gặp nguyên khí hỗn loạn, xung quanh đều là khe không gian nhưng vì sao Tần Vũ lại đứng ở đây, vẫn chưa có nhúc nhích
Nếu bọn hắn lúc này có thể đoán ra được tâm tư của Tần Vũ có khi sẽ sợ hộc máu mà chết, chỉ có điều là bọn hắn căn bản không thể biết được suy nghĩ của Tần Vũ!
Đứng bên trong không gian bành trường, ánh mắt Tần Vũ lộ ra vẻ rất mâu thuẫn, trong lòng đang đấu tranh không biết có nên tại nơi này thử một chút uy lực của lục đạo luân hồi bên trong đan điền hay không?. Nếu lục đạo luân hồi thật sự không thể mặc cho mình tuỳ ý điều khiển thì Thiên Khanh này nhất định sẽ bị lục đạo luân hồi của mình hấp thu a!
Chỉ là nếu uy lực của lục đạo luân hồi thật sự như mình tưởng tượng thì Thiên Khanh này cũng sẽ tiêu đời, cũng chính là không gian hỗn loạn này bị chính mình phá vỡ. Sợ rằng thếu nó thì sau này người Thiên tộc và Tu La tộc sẽ chiến tranh liên miên, như vậy chẳng phải tự biến mình thành tội nhân thiên cổ hay sao?
Tần Vũ cũng không có ý nghĩ thương xót gì Thiên nhân, tuy nhiên có thể ngộ Thiên đạo, trong nội tâm của hắn chính là không muốn cuộc sống của mọi người trên Thiên giới khốn khó. Huống chi đó lại là một tay hắn gây nên, đối với con đường tu luyện sau này của hắn nhất định sẽ bị ảnh hưởng
Do sự sau hồi lâu, Tần Vũ mới lắc lắc đầu thất vọng nhìn ba người nói:
" Chúng ta đi!" nói xong hắn phất tay một cái ba người liền thoát ra khỏi không gian bành trướng
...
Ngồi trong tửu lâu, Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn hai huynh đệ vẻ mặt sầu muộn uống rượu của Tu La tộc. Đế Thiên Hồn uống rượu cứ như là uống độc dược, trông cực kì miễn cưỡng uống một loại rượu màu đỏ, nét mặt thống khổ nói:
" Rượu này ngay cả ... nước đái cũng không bằng!"
Đế Tuyết Phong cũng vẻ mặt buồn bực, thất vọng nói:
" Người ta nói Tu La tộc không có thức ăn và rượu ngon, xem ra đúng là như thế rồi, rượu và thức ăn tại Ma thành này nên mang từ Thiên giới chúng ta đến, dù sao nơi này cách Thiên giới chúng ta là gần nhất!"
Đế Thiên Hồn gật gật đầu, sắc mặt có chút lạnh lùng hung hăng nói:
" Sau lần này trở về ta nhất định xin Cha được quản lí Thiên Khanh, đến lúc đó, hừ, người Tu La nếu dám cả gan vượt qua Thiên Khanh ta nhất định không do dự mà giết chết!"
" Người bình thường có thể qua Thiên Khanh được sao?" Đế Tuyết Phong không tức giận nhìn Đế Thiên Hồn, mỉm cười nói:
" Người có tư cách vượt qua Thiên Khanh ít nhất là phải có tu vi sáu cánh, nếu là tu vi cao thâm thì không nói nhưng nếu là người hiểu rõ Thiên Khanh tất nhiên chúng ta không thể so sánh. Phải biết rằng những người này thường xuyên thông qua Thiên Khanh cướp bóc, nếu không có con đường an toàn lại có thể đi lại như vậy sao!"
Đế Thiên Hồn vỗ trán, hận hận mắng:
" Bọn người kia đều đáng chết, ngàn vạn lần không nên để ta gặp bọn chúng!"
Đế Tuyết Phong cười hắc hắc, con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt, nhỏ giọng hỏi:
" Có nghĩa là nên uống rượu của Thiên nhân chúng ta?"
" Đương nhiên là vậy!" Đế Thiên Hồn còn tưởng rằng Đế Tuyết Phong đang nói chơi, tuỳ ý gật đầu, cười nói:
" Giờ phút này nếu có người đưa thức ăn và rượu ngon của Thiên giới tới cho chúng ta, ta nhất định sẽ báo đáp thật tốt hắn một phen! Chỉ là lúc này phải khổ rồi!"
Đế Tuyết Phong cũng không nói gì, tay phải giơ lên đồng thời quang mang trên tay cũng bộc phát, một bình rượu có vẻ đã ủ rất lâu hiện lên trong lòng bàn tay. Còn chưa mở bình một mùi rượu thơm nồng đã truyền vào trong mũi Đế Thiên Hồn. Đế Thiên Hồn rất nhanh khịt khịt cái mũi ngửi, không nhịn được nuốt nước bọt cái ực, lo lắng nói:
" Đại ca, huynh từ đâu là có loại rượu thơm thế này? Loại này hình như chỉ có ở chỗ Cha!"
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Đế Thiên Hồn, Đế Tuyết Phong sắc mặt biến đổi mắng:
"Xú tiểu tử, còn không uống? Uống rồi bớt nói nhảm!"
Vừa nói hắn liền nhấc bình rượu lên, Đế Thiên Hồn thấy Đế Tuyết Phong như vậy không nhịn được vội vàng vươn tay chộp lại vào trong ngực. Mở bình ra uống một hớp lớn, than vãn:
" Chính là chỉ có rượu Thiên tộc chúng ta là ngon! Được rồi, đại ca, huynh không phải là ăm cắp rượu của Cha đó chứ? Mà rượu này huynh giấu ở đâu vậy?"
Đế Tuyết Phong cười cười nói:
" Rượu này là của Cha, hắc hắc ... dấu ở nơi nào? Đồ ngốc, ngươi không biết khi tiến vào bảy cánh liền có thể tự do thao túng không gian sao? Xung quanh thân thể trong vòng năm thước không gian mặc cho ta thao túng, muốn giấu một vật là vô cùng đơn giản!"
Đôi mắt lộ ra vẻ khát khao, Đế Thiên Hồn gắt gao nhìn Đế Tuyết Phong hâm mộ nói:
" Không biết đệ bao giờ mới có thể đạt đến cảnh giới như đại ca bây giờ, thật muốn lập tức bỏ đi tất cả không để ý chuyện gì tập trung tu luyện a!"
Đế Tuyết Phong cười nói:
"Nếu ta đoán không sai thì sau lần này Cha nhất định sẽ an bài cho đệ vào Thiên thần điện, có điều phải xem cơ duyên của đệ đến đâu, cũng tuỳ vào phúc phận của đệ! Nếu trong Thiên thần điện có cơ duyên, với tư chất của đệ thì không lâu sẽ có thể tiến vào cảnh giới bảy cánh. Tuy nhiên, từ bảy cánh mà tiến đến tám cánh thực sự rất gian nan, đệ cũng phải chuẩn bị tâm lí trước mới phải a!"
Đế Thiên Hồn thở dài, uể oải cúi đầu, có chút hờn dỗi nói:
" Cũng không biết cha nghĩ thế nào nữa, các huynh đều đã tiến vao trong Thiên thần điện một lần. Ngay cả mấy người Thiên vương kia cũng đã vào, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại không cho ta vào nữa?"
Đế Tuyết Phong liếc mắt nhìn Đế Thiên Hồn, cười mắng:
" Đó là vì Cha coi ngươi là trụ cột! Đừng tưởng rằng vào Thiên thần điện là có thể thuận lợi học được công pháp và năng lực. Phải biết rằng mỗi người chỉ có một cơ hội tiến vào trong đó, nếu tu vi quá thấp tiến vào cơ duyên lại ít cuối cùng cũng sẽ không có gì tốt cho ngươi cả! Mà khi tu vi đã cao rồi tiến vào trong đó có thu hoạch thì càng thêm thuận lợi, đồng thời đối với con đường tu luyện sau này của đệ sẽ có tác dụng rất lớn!"
Đế Tuyết Phong dừng lại một chút, nét mặt lộ ra vẻ ảo não, nói:
" Ta chính là bởi vì đi vào quá sớm nên không thu được kết quả gì nhiều, nếu là sau khi ta đột phá tám cánh mà tiến vào thì giờ phút này sợ rằng sớm đã tiến vào á hoàng giai rồi!"
Đế Thiên Hồn không nói gì nhìn thần sắc ảo não của Đế Tuyết Phong trong lòng thầm mắng, huynh chính là bảy cánh mới tiến vào cũng là do Cha bắt ép, huynh không biết trong đám huynh đệ có bao nhiêu người đỏ con mắt hận không thể được như huynh!
Hai người trầm ngâm một lúc, Đế Tuyết Phong than vãn:
" Vậy mới nói, Thiên Hồn, đệ nhớ lấy nhất định phải đột phá bảy cánh và không còn vướng bận gì nữa mới nên tiến vào trong Thiên thần điện. Tốt nhất là có thể tiến vào á hoàng giai (cái này giống như Hoa Hậu với Á Hậu) lại yêu cầu Cha cho ngươi tiến vào đó, như vậy có lẽ ngươi có thể đạt được cảnh giới như Cha, lúc đó chủ nhân của Thiên giới lại về tay ngươi rồi!"
Đến đoạn này thì Đế Thiên Hồn được truyền âm cho nên người Tu La căn bản không thể nào nghe được, Đế Thiên Hồn tò mò truyền âm hỏi:
" Chủ nhân của Thiên giới? Đại ca chẳng lẽ không nghĩ mình sẽ là chủ nhân của Thiên giới sao?"
Đế Tuyết Phong cười lắc đầu, trong nguyên thần một hại châu nóng bỏng tản ra quang mang, đoạt lấy bình rượu trong tay Đế Thiên Hồn, uống một ngụm lớn rồi cười nói:
" Ta cho tới bây giờ cũng không muốn nghĩ để chuyện đó làm vướng bận, phiêu diêu tự tại mới chính là tâm ý của ta!"
Đế Thiên Hồn cảm kích nhìn thoáng qua vị đại ca này, đang muốn nói gì đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm:
" Ài, hai người các ngươi mau đưa bình rượu kia cho lão tử!"
Hai người liếc nhau, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại
← Ch. 315 | Ch. 317 → |