← Ch.317 | Ch.319 → |
Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn ngạc nhiên quay đầu lại đã thấy một hán tử Tu La tộc cao lớn nét mặt hung ác nhìn bình rượu trong tay hai người ánh mắt lộ ra vẻ tham lam
" Ngươi là ai?" Đế Thiên Hồn có chút ngạc nhiên nay đã trở lại lạnh lùng như trước, kinh thường quay đầu lại liếc mắt nhìn đại hán. Mà Đế Tuyết Phong lại như chẳng thấy gì cầm bình rượu tiếp tục uống ngon lành
Đại hán dường như không thể ngờ hai người này lại không thèm nhìn mình, sắc mặt cũng biến đổi hùng hổ tới trước mặt hai người, hung hăng vỗ mạnh xuống bàn
Chỉ nghe hắn nói:
" Lão tử là ai ngươi biết được chắc? Nếu biết thức thời giao bình rượu của các ngươi ra đây, còn bao nhiêu nữa cũng phải nộp hết nếu không đừng mơ có thể rời khỏi Bích thành!"
Sao? Đế Thiên Hồn sắc mặt trầm như nước, ánh mắt lạnh như băng mang theo sát ý mãnh liệt nhìn về phía đại hán, hai đôi cánh sau lưng vốn được che đi nay dần mọc ra, cộng với bốn đôi cánh lúc trước là sáu đôi cánh
" Bích thành là nhà ngươi sao? Ngươi chính là thành chủ của Bích thành?" Sau khi vị đại hán kia thấy Đế Thiên Hồn xuất ra thực lực chính thức liền phát hoảng quay đầu về phía khác thì Đế Tuyết Phong trong mắt lại hiện lên vẻ hài lòng. Một tay cầm bình rượu mùa trắng dốc ngược cho nó chảy xuống đất, một tay đặt trên bàn nhàn nhạt nói:
" Nghĩ đến ngươi chỉ là một phế vật bị người ta lợi dụng mà thôi, Bích thành này không đến lượt ngươi nói chuyện!"
Đế Thiên Hồn sát ý dũng khởi, nếu không phải giờ phút này trong Bích thành còn có sát trận vốn hắn vẫn còn kiêng kị thì sớm đã đưa đại hán này giết chết rồi! Nhưng là như thế nào thì hắn cũng không thể chịu được một gã Tu La bốn cánh vũ nhục, khí tức mạnh mẽ trên người chậm rãi phát ra trong chốc lát đã bao trùm cả tửu lâu
" Đại ca, đệ muốn giết hắn!" Sau khi khí tức sắc bén tràn ngập trong tửu lâu khiến cho đại bộ phận thực khách sắc mặt đều đại biến, đều biến nhanh khỏi nơi này. Cao thủ sáu cánh tại Tu La giới so với Thiên giới cũng không khác nhau là mấy, tất cả mọi người đều không dám ở lại mà xem náo nhiệt bởi vậy trong tửu lâu lúc này phút chốc đã cực kì tĩnh lặng
Đế Tuyết Phong vươn cánh tay che trước mặt Đế Thiên Hồn, đang muốn nói gì đó đột nhiên một đạo thân ảnh đã xuất hiện trước mặt Đế Thiên Hồn, cho hết mọi đường tấn công của hắn
"Hai vị tiểu huynh đệ trông rất lạ a, dường như các ngươi chưa từng qua Bích thành này?" Thanh âm vang đến có chút già nua, mặt mũi đã có những vết nhăn, nếu không phải trong đôi mắt tản ra khí tức quỉ dị thì Đế Thiên Hồn tuyệt đối không chút do dự hạ sát thủ với người đối diện
" Sao? Chưa từng tới thì đã sao? Chẳng lẽ Bích thành có cái địa phương đẹp đẽ nào ư?" Đế Tuyết Phong thu tay lại lẳng lặng đứng trước mặt Đế Thiên Hồn nhìn lão giả kia, nhàn nhạt nói:
" Ta chỉ thích đàn bà, nếu muốn mời chúng ta chỉ cần nỗ lực có khoảng một trăm mỹ nữ là có thể!"
Nam nhân già nua kia tựa hồ không có nghĩ đến Đế Tuyết Phong lại nói ra những lời như vậy, run rẩt một chút. Nghe lời trong miệng hắn phát ra nhắc tới một trăm mỹ nữ Tu La không thể nhịn được, nét mặt phẫn nộ nhưng lập tức hít một hơi thật sâu liền bình tĩnh lại, có thể thấy được lão giả này cũng có tâm cơ, có thể khống chế được tình cảm của bản thân
" Đại hùng, ngươi trước tiên lui đi!" Lão nhân trầm mặc một chút nhàn nhạt hướng về phía đại hán bên cạnh vốn đã bị Đế Thiên Hồn làm cho sợ không dám động đậy, nói:
" Phế vật vô dụng, trở về nhất định ta sẽ tính sổ với ngươi!"
"Hai vị tiểu huynh đệ, thuộc hạ của ta có mắt không tròng quấy nhiễu hai vị, hy vọng các ngươi độ lượng một chút không cùng đám hạ nhân này so đo, không biết có thể nể mặt lão già này mà bỏ qua có được không?"
Lão nhân sau khi phân phó hán tử cao lớn kia, nét mặt lập tức thay đổi mỉm cười, trong mắt cũng lộ ra thần sắc uy hiếp
Đế Tuyết Phong vẫn như cũ thích ý trở lại chỗ uống rượu, tựa hồ không cần nghe lão nhân kia nói gì, cũng không thèm quay đầu lại
Mà Đế Thiên Hồn đã bị khí tức trên người lão nhân trước mặt làm nổi lên chiến ý mãnh liệt, nghe lão nhân kia nói, Đế Thiên Hồn cười hắc hắc khinh thường hỏi:
" Ngươi là ai, vì sao phải nể mặt?"
" Ách ..." Lão nhân tựa hồ không nghĩ đến Đế Thiên Hồn lại có thể không chút nào nể nang mà nói toẹt ra những lời đó, lại tự tin cười nhàn nhạt nói:
"Ta là thành chủ của Bích thành này, không biết thân phận này có đủ để cho hai vị tiểu huynh đệ buông tha cho thuộc hạ của ta?" Vừa nói hắn vừa phất tay quay về phía đại hán lúc trước vốn đã được hắn phân phó lui đi những vẫn không nhúc nhích trách nói:
" Ngươi về đi, còn muốn ta tự mình tống ngươi ra khỏi đây sao!"
Mồ hôi trên trán đại hán nhất thời toát ra miệng há to đáng thương nhìn lão nhân, sau hồi lâu cũng không ra một chữ, da mặt vốn màu đen nay cũng hiện lên điểm điểm quang mang màu đỏ
Từ lúc thần thức Đế Thiên Hồn tập trung trên người đại hán cho đến giờ đúng là hắn chưa có di chuyển chút nào, cảm thụ được sự áp bức của khí tức cường hãn xung quanh thân thể cùng với sát ý ngút trời liền không thể dùng chân bước đi, chỉ có thể cúi đầu, có vẻ như hắn cảm nhận được nếu bước tới ba bước đầu sẽ rơi khỏi cổ
Thành chủ Bích thành chẳng biết là cố ý hay vô tình mà vừa mới phất tay, một đạo kình khí theo cánh tay thoáng chốc đã bao bọc lấy đại hán kia. Khí tức của Đế Thiên Hồn đang lưu lại trên người hắn lập tức bị phá vỡ, lúc này mới thoải mái được một chút
Cảm giác được bản thân đã có thể tự do, đại hán cảm kích nhìn thành chủ Bích thành, cung kính nói:
" Đa tạ thành chủ cứu giúp!"
Thành chủ Bích thành nhìn đại hán gật đầu, chuyển hướng về phía Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn, cười nói:
" Tên thuộc hạ này cũng là vì muốn lấy lòng ta mới có hành động ngu xuẩn như vậy, thứ lỗi rồi!"
Lúc này, đại hán kia thân ảnh mới chậm rãi lui về phía sau lại một mực tiến đến cái bàn xa xa ngồi xuống, mà chỗ đó đã có ba nam hai nữ đã ngồi từ trước
Đế Thiên Hồn nhìn Đế Tuyết Phong, thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng uống rượu không nói gì thêm, trong lòng có chút suy tính nhìn Thành chủ Bích thành cười nói:
"Thành chủ đối với thuộc hạ quả nhiên ưu ái vô cùng, ta cùng ca ca tới đây chỉ là đi ngang qua cũng không muốn phát sinh thù oán gì với các người, nếu chuyện đã được giải quyết thành chủ xin mời về đi!"
Vừa nói hắn vừa tiếp nhận bình rượu từ tay Đế Tuyết Phong, sau đó không để ý gì đến thành chủ Bích thành nữa
Thành chủ Bích thành không nghĩ đến hai người trẻ tuổi này lại không nể mặt mình chút nào, vốn muốn phát tác nhưng thấy Đế Thiên Hồn sau lưng có sáu đôi cánh không thể vọng động. Do dự một chút rồi lạnh lùng hừ một tiếng xoay người hướng đến chỗ đại hán kia
"Ngươi vừa làm gì tên đại hán kia vậy?" Đế Tuyết Phong lơ đãng liếc mắt quan sát tên đại hán kia đang bị mấy người nam nữ cùng bàn cười nhạo, trong con ngươi đen nhánh quang mang loé lên, xoay người nhìn Đế Thiên Hồn nói
Trên trán đại hán kia, một quang ảnh hình răng nanh hiện ra, chỉ là mắt thường không nhìn rõ ràng lắm, chỉ có dùng thần thức mới có thể phát giác
Đế Thiên Hồn gật gật đầu, phất tay nói:
"Chỉ là giáo huấn hắn một chút thôi! Đại ca, Thành chủ Bích thành không phải tu vi rất cao, vì sao huynh lại ngăn cản đệ giết chết hắn?" Vừa rồi Đế Thiên Hồn thấy thành chủ Bích thành cứu đại hán ra ngoài, sát ý trong lòng cũng đã bùng lên đang muốn ra tay thì bị Đế Tuyết Phong truyền âm ngăn cản khiến cho hắn cực kì buồn bực
Đế Tuyết Phong than vãn:
"Nếu không ngăn cản đệ, để khi hắn phát động trận pháp rồi, ta và đệ hai người sợ rằng không thể thoát ra khỏi đây!"
"Ghê gớm! Chẳng lẽ chúng ta lại không có cách nào phá được trận pháp này sao?" Đế Thiên Hồn vẻ mặt cực kì buồn bực trầm thanh nói
"Không có biện pháp! Trận pháp này chỉ có cao thủ tu vi tám cánh mới có thể khả dĩ phá trận, nếu không căn bản không thể phá giải!" Đế Tuyết Phong cảm thán, trong lòng thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng đề cao tu vi, nếu không nhiệm vụ Cha giao cho mình khó có thể hoàn thành rồi
Chẳng biết vì sao gần đây hắn thường có loại cảm giác rất lạ, khi tiếp cận Tu La thành thì cảm giác không tốt đó lại càng rõ ràng hơn. Chính vì thế trong thời gian này hắn rất cẩn thận, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra có thể làm hỏng nhiệm vụ
Đế Thiên Hồn trầm ngâm một lúc cũng liếc qua chỗ đại hán lúc trước ngồi bên chiếc bàn xa xa, thấy thành chủ cùng mấy người đó cũng đã rời đi, suy tư hỏi Đế Tuyết Phong:
"Đại ca, đệ cuối cũng đã hiểu được có chút không ổn! Đại hán kia sao có thể chỉ vì một bình rượu mà vô duyên vô cớ mà gây chuyện với chúng ta, điều này quả thật có chút không thể tin! Liệu có phải thành chủ Bích thành kia phái người thử chúng ta?"
"Có lẽ vậy, mà cũng không cần để ý tới, người Tu La năm cánh cho dù là mười người cùng tiến lên cũng không đủ cho một tay ngươi giết. Chúng ta ăn nhanh một chút, ăn xong tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi rời khỏi đây!" Đế Tuyết Phong trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên toàn thân chấn động, nét mặt vui mừng như một kẻ điên, thấp giọng nói:
"Cha tới!"
Đế Thiên Hồn toàn thân cũng chấn động, nét mặt lộ ra vẻ không dám tin hướng theo ánh mắt của Đế Tuyết Phong nhìn lại. Chỉ thấy Cha Đế Thích Thiên chậm rãi bước qua tửu lâu, mái tóc vàng óng bay bay trong gió, trường bào màu trắng không vương một hạt bụi. Cảm giác được ánh mắt hai người, Đế Thích Thiên chậm rãi quay đầu nhìn hai người cười cười, thân ảnh loé lên đã xuất hiện bên cạnh hai người!
← Ch. 317 | Ch. 319 → |