← Ch.358 | Ch.360 → |
Quang mang sáng chói, lực lượng cực kỳ cường đại làm cho không gian trước mặt Huống Thiên Minh bị xé rách, chỉ thấy quanh thân Tát Hải tản phát ra uy áp vô cùng lạ thường, khiến cho người ta hoàn toàn không cách nào nổi lên được một tia chiến ý muốn cùng đối kháng lại, đây là khí tức của cường giả chân chính a.
Chỉ có đứng ở trước mặt hắn, mới có thể thể nghiệm thực sự được cái loại khí thế cường hãn này làm tiêu tan ý chí hoặc là nói làm cho người ta kinh hoàng run sợ. Mà lúc này, cái khí thế vô bờ vô bến ấy lại gắt gao khóa chặt Huống Thiên Minh tại chỗ, khiến hắn rốt cuộc không cách nào né tránh được.
Trên mặt Huống Thiên Minh lộ ra một nụ cười châm biếm, thân ảnh ở trên hư không rất nhanh lay động, ngắn ngủi chỉ trong một hơi thở, thân thể hắn ít nhất đong đưa qua lại mấy trăm lần.
Tựa hồ, tám trăm mười đạo kiếp lôi luyện thể, làm cho thân thể hắn cũng đạt tới một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, trông giống như là Tần Vũ lúc trước dưới tác dụng của Lưu Tinh Lệ không ngừng tu luyện, đối với loại lực lượng hỗn loạn trong không gian có thể tiêu diệt thân thể này, bọn họ đã có sức đề kháng siêu cường. Cho nên, lúc này thần tốc chớp động, mặc dù không gian bị xé rách, nhưng cũng không có gây ra dù chỉ là mảy may thương tổn nào cho thân thể của Huống Thiên Minh.
Tát Hải ‘Ồ’ một tiếng, chín đôi cánh sau lưng đột nhiên mở ra, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng:
"Tử vân vô cực đại pháp! "
Một khe hở thật lớn rộng gần ba thước vô thanh vô tức xuất hiện tại bên cạnh Huống Thiên Minh, trong nháy mắt hắn còn chưa kịp ứng phó đã bị hút vào trong đó. Hồng Quân lúc này cũng vừa mới chạy tới tường thành, vừa vặn chứng kiến tình cảnh Huống Thiên Minh bị hút vào trong không gian cổ quái kia.
"Ha ha... Thiên Mông lão quỷ, cho dù ngươi có thể sáng tạo ra một nhân vật hoàn mỹ như vậy, thì được gì nào? Còn không phải mặc ý để ta khi dễ! Đợi ta lấy được Thiên đạo chi nhận vào tay, thử xem tại Tu La giới này còn có ai có thể đủ sức chống lại ta."
Tát Hải ngửa đầu cười lớn, nét vui mừng hớn hở sớm đã bao trùm trên mặt mày, không khó nhìn ra, tên cường giả chín cánh này, hiện giờ rất vui vẻ, cao hứng tột cùng.
Hồng Quân sắc mặt thoáng biến đổi, vốn khuôn mặt bình tĩnh lúc này sau khi nghe Tát Hải nhắc tới Thiên Mông, tức thì tim đập tăng nhanh, trong lòng tràn đầy phẫn nộ và khinh thường, tên Tát Hải này, tựa hồ cũng chỉ có thể nói sau lưng người ta thôi.
"Tát Hải, thả Thiên Minh ra!" Lặng lẽ quan sát Tát Hải một hồi lâu, Hồng Quân nhẹ giọng nói: "Thiên Minh mới rồi nếu như không phải lơ là khinh địch, thì há có thể bị thủ đoạn đê hèn của ngươi bắt giữ như vậy! "
"Hừ! Được làm vua thua làm giặc, Huống Thiên Minh chính đang ở trong không gian của ta, nếu như ngươi có biện pháp đánh bại ta, tự nhiên có thể cứu hắn ra, trái lại, hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại trong không gian của ta, trừ phi các ngươi có thể giao ra Thiên đạo chi nhận, bằng không hết thảy không cần bàn đến nữa."
Hồng Quân đang định nói tiếp, bên cạnh đột nhiên truyền đến một làn gió mát, chỉ thấy Tần Vũ đã đứng bên hắn. Nhìn bộ dáng Tát Hải với vẻ mặt đắc ý, Tần Vũ không nhịn được buộc miệng cười khì, chỉ bất quá là một cái không gian bình thường thôi không có bất cứ sinh khí nào a. Tên Tát Hải này đúng là ngông cuồng tự đại như thế, nếu như hắn có thể sáng tạo ra được không gian Huyền hoàng khí và Hồng Mông linh khí, há chẳng phải là mừng rỡ điên cuồng rồi.
Ánh mắt lộ ra cái cười châm biếm, trong lòng lại thầm nghĩ, Huống Thiên Minh mặc dù dung hợp Thiên đạo chi nhận sau đó tu vi tiến triển rất nhanh, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, không thể nào hoàn toàn lĩnh hội Thiên đạo chi nhận đến mức mang lại lực lượng to lớn cùng cảnh giới, cho nên mới có thể bị Tát Hải bắt giữ dễ dàng. Trong lòng nghĩ, Tần Vũ rất nhẹ vươn hữu quyền ra, cứ phảng phất như không có dùng một chút sức nào, không gian trước mặt ngay lập tức bị ông xé toang.
Chín đạo thân ảnh nối tiếp nhau từ trong hư không rơi ra, kim quang chợt lóe, Huống Thiên Minh đã đứng bên cạnh Tần Vũ, mà một bên hắn, lại là tám nàng nữ tử Tu La tộc cực kỳ xinh đẹp, không phải tám nàng thị nữ của Trạc Nghiên kia thì còn ai vào đây?
Tát Hải sắc mặt đại biến, trong mắt chợt lóe vẻ kinh hãi, trong lòng rất là kinh ngạc người trẻ tuổi rất anh tuấn này làm thế nào phá vỡ không gian của mình, cứu chín người giam giữ trong đó ra ngoài.
Chỉ là, hắn dù sao cũng là cường giả hiếm có của Tu La giới, trong lòng tuy là bối rối không thôi, nhưng trên mặt cũng chỉ thoáng lộ vẻ xúc động một cái đã khôi phục lại bình tĩnh, đám người Hàn Sinh ở phía sau ngược lại bị thủ đoạn của Tần Vũ dọa cho giật mình nhảy dựng lên, mọi ánh mắt đầy kinh sợ nhìn Tần Vũ. Đối với không gian kinh khủng của Tát Hải sáng tạo ra, Hàn Sinh cùng đám người Hắc Thiên nhận thức rất sâu sắc, đây chính là tồn tại cường đại nhất trong Tu La giới hiện nay a.
Tám nàng mỹ nữ Tu La tộc thần sắc tiều tụy, hiển nhiên tại trong không gian của Tát Hải không hề dễ chịu, giờ phút này thoáng chút ngơ ngác, lập tức quỳ gối chỉnh tề trước mặt Tần Vũ, trên mặt lộ ra lòng biết ơn chân thành, Tần Vũ khoát tay áo, ra dấu bảo mấy người đứng lên, sau đó chuyển ánh mắt lấp lánh nhìn vào mặt Tát Hải:
"Gượng ép thu nạp thiên địa nguyên khí, cũng ngưng tụ thành không gian độc lập, ngươi so với các Tu La nhân và Thiên nhân khác có lẽ ưu tú hơn nhiều, nếu như không phải ngươi lúc khởi đầu đã tu luyện sai phương hướng, sợ rằng lúc này sớm đã thành tựu cảnh giới Chưởng khống giả, trở thành tồn tại trong Thiên giới xếp sau Thiên đạo! Đáng tiếc! "
Tần Vũ thở dài lắc lắc đầu, không để ý tới Tát Hải sắc mặt biến đổi, thản nhiên nói tiếp:
"Tiếc rằng bản thể nguyên hạch trong đan điền của các ngươi bị hạn chế gắt gao khả năng liên hệ giữa ngươi cùng với các không gian khác, mà ngay cả điểm thông đạo nối tiếp của không gian đó các ngươi đều không thể vượt qua, đây chính là hạn chế bẩm sinh của nguyên hạch đối với các ngươi!"
Tát Hải trầm mặc, trên mặt lóe ra thần sắc trầm tư suy nghĩ, Hàn Sinh một bên lại hết sức bất bình, đứng dậy chỉ vào mặt Tần Vũ quát to:
"Trẻ nhỏ vô tri (không hiểu biết gì), Tát Hải tiền bối chính là người đứng đầu chân chính tại Tu La giới ta, đối với sự thông hiểu Thiên đạo sao một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ngươi có thể hiểu được? Nguyên hạch, chính là căn nguyên Tổ mộc tặng cho chúng ta tu luyện, là cơ sở nền móng của tất cả Tu La nhân thậm chí là Thiên nhân tu luyện, cùng với đột phá không gian lại có quan hệ gì đâu? "
Tần Vũ liếc mắt nhìn Hàn Sinh, khinh thường mỉm cười nói:
"Đúng vậy, bởi vì có nguyên hạch, những người các ngươi đây mới sinh ra thì đã có thể có lực lượng cường đại, chỉ cần tu luyện sơ sài, thậm chí không cần tốn công sức cũng có thể tiến vào cảnh giới hai đôi cánh. Nhưng mà, cũng chính bởi vì thế, nguyên hạch tại trong đan điền các ngươi, làm cho tất cả mọi con đường liên lạc cùng ngoại giới của các ngươi hoàn toàn bị ngăn chặn lại, chỉ có thông qua nguyên hạch, các ngươi mới có thể hấp thu chuyển đổi thiên địa nguyên khí, mới có thể sử dụng được lực lượng cường đại. Mà cũng chính vì như thế, mới vô hình trung tạo cho các ngươi thêm một tầng trói buộc không nhìn thấy, khiến cho các ngươi không cách nào đột phá được tình trạng hiện nay, không cách nào lĩnh ngộ được tầng áo nghĩa cao sâu hơn, thật đáng buồn đáng tiếc a! "
Tần Vũ nói hết sức rõ ràng, mọi người cũng nghe rất dễ hiểu, nguyên hạch, mang đến cho người của Tu La tộc cùng Thiên nhân tộc lợi ích thật lớn, nguyên nhân chính vì có nguyên hạch, tất cả bọn họ từ khi vừa sinh ra, việc tu luyện thì không tốn nhiều công sức làm chơi ăn thiệt, nói cách khác trong đan điền mỗi người bẩm sinh đã có sẳn một viên kim đan, giúp cho bọn họ không cần tốn sức chút nào cũng dễ dàng hấp thu thiên địa nguyên khí vào trong thân thể. Người có tư chất tốt hơn một chút càng rất nhanh tiến vào đến cảnh giới năm đôi cánh, trở thành cường giả nhất lưu của các tộc.
Chính cái gọi là *thành sự tại Tiêu Hà bại sự tại Tiêu Hà, có được ắt có mất. Trong đan điền bọn họ bởi vì có tiên thiên nguyên hạch này làm cho bọn họ làm nhiều ăn ít, cho nên chỉ có thể tu luyện công pháp sẳn có trong tộc, cho dù là vượt trội, cũng chỉ bất quá là trên nền móng này đối với công pháp làm ra một chút thay đổi mà thôi, cái này giống như là độ cao của một con ếch định nhảy về phía trước, thời gian lâu, tự nhiên như vậy mà hình thành thói quen, liền đó tự mình tạo ra cho mình một giới hạn, cực hạn tu luyện.
Đây là một loại hiện tượng giả tạo khiến cho chính bọn họ tự tạo thành gông xiềng cho chính mình, thế cho nên rất nhiều Thiên nhân cùng Tu La nhân sau khi tu luyện đến mức độ nào đó, tu vi liền dừng lại không tiến thêm được nữa.
Và đối với lực lượng phong tỏa không gian đó, thì càng là buồn cười. Tần Vũ cùng Hồng Quân sau khi kết thúc rõ từng chi tiết, rốt cục đưa ra được kết luận, điểm nối tiếp của không gian này với Nhân giới, chỉ sợ ngay cả Đế Thích Thiên cũng có thể đột phá qua được, bởi vì hắn có được Thiên đạo chi nhận.
* "Thành sự tại Tiêu Hà bại sự cũng tại Tiêu Hà": Điển tích trong Hán Sở tranh hùng, Tiêu Hà đêm trăng theo tìm Hàn Tín cố gắng thuyết phục Hàn Tín ở lại giúp Lưu Bang. Sau khi Hàn Tín giúp Lưu Bang thống nhất sơn hà lại đa nghi không nghĩ đến công lao Hàn Tín và sau khi bị giáng làm Hoài Âm Hầu Hàn Tín bị vợ của Lưu Bang là Lã Hậu cùng Tiêu Hà bày mưu lừa Hàn Tín đến Tràng An, bắt giam trong buồng kín rồi sát hại. Thế mới thật là: "Thành sự tại Tiêu Hà, bại sự cũng tại Tiêu Hà".
← Ch. 358 | Ch. 360 → |