← Ch.366 | Ch.368 → |
Đế Thích Thiên đến thu hồi Thiên đạo chi nhận, đám người Tần Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ai ngờ đến Thiên đạo chi nhận vậy mà lại đả thương Đế Thích Thiên rồi tự mình bay đi. Mọi người còn đang kinh ngạc nhìn những việc xảy ra trước mắt bỗng lại nghe một tiếng hét thảm thiết.
Nhìn theo tiếng vang, phát hiện lúc này Huyền lão đang dẫn mọi người trở lại, Thiên đạo chi nhận vừa mới đánh tới một người trong đó. Tần Vũ vừa nhìn thấy giật mình kinh hãi, há hốc miệng hồi lâu mới thốt ra lời "Tư nhi", lập tức vội vàng bay tới. Hồng Quân đang đứng phía sau cũng kêu lên "Đại ca" liền tức thì phóng theo Tần Vũ hướng tới người nọ.
Mà Đế Thích Thiên đang gượng ngồi dậy cũng là hai mắt đỏ bừng "Phong nhi!" lập cập chạy vội tới.
Người bị Thiên đạo chi nhận đánh bị thương nọ chính là Đế Tuyết Phong, thì ra Huyền lão cứu mười người xong trên đường quay về, không ngờ còn chưa tới nơi đã bị Thiên đạo chi nhận bay ra đánh trúng. Đợi đến lúc đám người Tần Vũ tới nơi, mọi người vui mừng rối rít. Chỉ có Đế Thích Thiên nhìn thấy vậy cười ha hả:
"Ha ha, hôm nay Thiên đạo chi nhận rốt cục không có rơi vào tay người khác. Con của ta, là nhi tử của ta. Con ta chính là đảm nhiệm kế tiếp Đế quân của Thiên giới."
Tần Vũ vừa nhìn thấy lập tức hiểu rõ, nguyên vốn cùng Huyền lão là có hảo tâm giúp Đế Thích Thiên cải tạo thân thể cùng nguyên thần, nhưng mà lại làm cho Thiên đạo chi nhận không thể nhận chủ. Đang lúc Thiên đạo chi nhận trở thành vật vô chủ cũng không có bị sự trói buộc nào, lại cố tình đánh lên Đế Tuyết Phong, cứ như vậy Đế Tuyết Phong vô tình trở thành tân chủ nhân của Thiên đạo chi nhận!
Tần Vũ nhìn về phía Đế Thích Thiên nói:
"Hắn vốn đã bị thương rất nặng, tiếp theo lại bị Thiên đạo chi nhận gây tổn thương nghiêm trọng. Nếu cứu trị chậm trễ, cho dù sau này có hồi phục tu vi cũng bị giảm sút." Đế Thích Thiên nhìn nhìn Tần Vũ, lại quay nhìn Huyền lão, sau đó nói:
"Vậy phiền Tần Vũ huynh thi pháp giúp cho."
Tần Vũ cũng không chậm trễ, lập tức một đạo sinh mệnh nguyên lực đưa vào trong cơ thể Đế Tuyết Phong. Thật ra Đế Tuyết Phong bị thương cũng không nặng lắm, trị liệu hồi phục cũng sẽ không phí sức như vậy. Tần Vũ đưa mắt nhìn Hồng Quân, Hồng Quân lập tức hiểu ý tức thì phất tay tung ra Hồng Quân giới, quang mang hôi mông khí bao phủ toàn thân Đế Tuyết Phong. Còn Tần Vũ nâng thân thể Đế Tuyết Phong lên, ở dưới thân Đế Tuyết Phong hình thành dòng xoáy Lục đạo Luân Hồi. Đột nhiên một tia sáng từ trung tâm dòng xoáy Lục đạo Luân Hồi bay ra, dung nhập vào quầng trắng mờ giữa Hồng Quân giới.
Thân mình Đế Tuyết Phong từ từ ngồi dậy, toàn thân tản ra một vầng hào quang trắng mờ ảo, vốn mái tóc đen dài lúc trước cũng từng bước biến đổi thành màu vàng kim. Ở bên dưới Lục đạo Luân Hồi thong thả xoay tròn, từng điểm từng điểm tinh quang bốc lên trên, những tinh quang kia lại đều dung nhập hết vào trong cơ thể Đế Tuyết Phong.
Đừng nói Đế Thích Thiên đã từng là Đế quân của Thiên giới, còn chẳng gặp qua trường hợp bực này, mà ngay cả Huyền lão ở một bên cũng nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Kỳ thật những ảo diệu trong đó cũng chỉ có Tần Vũ, Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh là biết được rõ ràng. Trong mười năm nắm giữ Thiên đạo chi nhận, bọn họ đã lĩnh hội hiểu được toàn bộ Thiên đạo ẩn tàng trong Thiên đạo chi nhận. Bọn họ vừa lĩnh ngộ vừa trao đổi với nhau vì thế với cảnh giới hiện nay thì cảnh giới lúc trước há có thể so bì được?
Tần Vũ lúc này không những trợ giúp Đế Tuyết Phong khôi phục trí nhớ của Tần Tư ở kiếp trước, còn vì Tần Tư mà rèn tạo ra một nền móng thật kiên cố!
Tần Tư mấp máy mở hai mắt bắn ra hai luồng kim quang lợi hại mà trầm ổn. Thoáng cái kim quang thu liễm, đứng dậy đi đến trước mặt Tần Vũ quỳ hai gối xuống:
"Phụ thân, tưởng hài nhi đã chết rồi!"
"Phụ thân?" Đế Thích Thiên đứng chết lặng, Huyền lão cũng thất thần, đám người Đế Thiên Hồn Hàn Sinh vừa mới tỉnh lại toàn bộ đứng sững sờ tại chỗ!
Tần Vũ âu yếm nhìn Tần Tư, hồi lâu mới cười nói:
"Tư nhi, đằng kia con còn có một phụ thân cũng rất quan tâm đến con đấy!" Lúc này Tần Tư xoay người lại đến trước mặt Đế Thích Thiên khom người nói:
"Phụ thân đại nhân làm cho ngài lo lắng." Đế Thích Thiên ngây ngốc nhìn Tần Tư hồi lâu nói:
"Phong nhi a, con làm sao vậy?" Trong thanh âm tràn ngập nỗi đau thương.
Tần Tư trịnh trọng nói:
"Phụ thân đừng kinh ngạc, xin để hài nhi giải thích với ngài."
Dứt lời, liền đem sự tình tiền căn hậu quả kể rõ cho mọi người nghe một lượt. Mọi người nghe xong, chậc chậc không những đối với những việc trải qua của Tần Vũ vừa rất lấy làm kinh ngạc vừa tán thưởng, nghe Tần Tư kể xong giống như nghe chuyện cổ tích.
Huyền lão nhìn về phía Tần Vũ:
"Oa nhi a! Không nghĩ tới lai lịch của ngươi vậy mà phi phàm như thế. Nghĩ đến cho dù là Thủy Quân còn sống cũng phải nhìn ngươi mà dựng thẳng lên ngón cái nha!" Tần Vũ cười cười lắc đầu nói:
"Huyền lão quá khen."
Sau đó đi tới trước mặt Đế Thích Thiên nói:
"Thích Thiên huynh, huynh và ta đã có duyên phận. Vậy phần lễ vật này mong huynh nhận lấy, đối với huynh có lẽ có chút trợ giúp."
Dứt lời xuất ra một cái quyển trục màu vàng giao cho Đế Thích Thiên. Đế Thích Thiên tiếp nhận lấy dùng thần thức lướt qua lập tức hai mắt sáng bừng lên, bên trong đúng là công pháp Tinh thần bí quyết của Tần Vũ. Thần tình hiện rõ vẻ cảm kích thế nhưng kích động nói không ra lời. Nên nhớ là hiện tại toàn bộ tu vi của Đế Thích Thiên đã không còn, nguyên hạch cũng không có, không thể tu luyện lại công pháp của Thiên giới lúc trước nữa. Chỉ còn lại lúc này là tâm đắc lĩnh ngộ tích lũy rất nhiều năm cùng với nguồn lực lượng không biết tên kia trong cơ thể. Hiện tại điều cần yếu nhất chính là một công pháp thích hợp, giờ đây có công pháp hoàn hảo hơn công pháp của Thiên giới rất nhiều, thêm nữa hợp với tâm đắc lĩnh ngộ của mình, sự việc này không phải là làm chơi ăn thiệt sao? Trách sao không khiến hắn vui sướng như thế.
Lúc này Huyền lão đi tới nói:
"A! Ta nói... Tần Vũ a... À! Nói như thế nào đây. Chúng ta quan hệ... cũng coi như không tệ đi. A..." Lão nhân này nói lập bập a a hồi lâu cũng chưa nói ra cái gì, Tần Vũ thấy thế cười cười tiện tay lấy ra một cái quyển trục màu vàng đưa cho Huyền lão nói:
"Có thể kết bạn với tiền bối, là vinh hạnh của ta. Nếu như không chê bỏ, cái này coi như để cho tiền bối dùng giải buồn..."
Không đợi dứt lời Huyền lão kia thoáng cái đã chụp lấy lướt thần thức dò xem, thiếu chút nữa mừng rỡ quay mình chạy đi. Quyển trục màu vàng kia chính là bản ghi chép trận pháp bí truyền. Ở Thiên giới chẳng qua số người thông thạo trận pháp chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù là nhân vật có trình độ cao nhất cũng chỉ là tứ cấp trận pháp mà thôi. Cuốn trận pháp bí mật này không chỉ có đến cửu cấp trận pháp mà đều có chú giải ghi lại tỉ mỉ, còn có nghiên cứu tâm đắc của Tần Vũ. Đó chính là bảo vật rất tuyệt thế a, khó trách lão nhân kia cao hứng đến như thế.
Tóm lại mọi người vui mừng hớn hỡ, trong bầu không khí vui vẻ ấy, Tu La chí bảo cũng đã đến lúc trưởng thành tới nơi rồi.
Ngày hôm đó, trên cây Tu La, Tu La chí bảo phóng ra hào quang bạch sắc chói mắt, cùng với Thiên đạo chi nhận trôi nổi trên đỉnh đầu của Huống Thiên Minh với một loại tần số đặc biệt kết nối với nhau. Đột nhiên từ Tổ thụ sinh ra một trận dao động năng lượng kỳ dị, đem Huống Thiên Minh cùng Thiên đạo chi nhận cuốn lên không trung, Tu La chí bảo kia cũng rời khỏi Tổ thụ nhắm hướng Huống Thiên Minh ào tới. Một đạo bạch quang nổ bùng lên, đem Huống Thiên Minh, Thiên đạo chi nhận cùng Tu La chí bảo bao phủ cùng một chỗ, năng lượng Tổ thụ còn cuồn cuộn không ngừng hướng về quang cầu màu trắng kia tuôn trào tới.
Quang mang bạch sắc dần dần tan đi, mà lúc này Tổ thụ cũng chỉ còn lại khoảng một phần mười lúc bình thường. Trên bầu trời Huống Thiên Minh lại nảy sinh ra biến hóa, toàn thân hoa văn màu vàng chợt hiện ra, trên trán lộ ra một đạo ấn ký đỏ tươi. Ở giữa sắc màu vàng trang nghiêm đó ấn ký đỏ tươi hiện lộ ra trông thập phần quỷ dị. Đột nhiên Huống Thiên Minh ngửa mặt lên trời thét dài, răng nanh cả thước dài lộ ra ngoài. Toàn cảnh này thực sự dọa cho đám người Đế Thích Thiên giật mình nhảy dựng lên, bọn họ trước nay đâu có gặp qua tình cảnh cỡ này? Huyền lão trông thấy một màn này không khỏi làm cho ông nghĩ tới trận chiến trước kia mà ông không bao giờ muốn nhớ đến, bởi vì chính là tràng chiến đấu đó đã làm cho ông vĩnh viễn mất đi huynh đệ của mình...
Lúc này, Huống Thiên Minh đã trở về lại bên mọi người, hiện giờ ngoại trừ cái ấn ký màu đỏ tươi trên trán cũng không có gì khác lạ. Huyền lão đã đi tới ngưng thần hỏi:
"Thiên Minh a, ngươi cũng biết con đường sinh cơ kia rốt cuộc ở nơi nào?"
Huống Thiên Minh thần bí cười, đem Thiên đạo chi nhận đặt ở lòng bàn tay. Thiên đạo chi nhận giờ phút này đã biến thành một cái lãnh nhận màu vàng, ở giữa màu vàng có một sợi nhỏ màu đỏ tươi chuyển động. Chỉ vào sợi nhỏ màu đỏ này, Huống Thiên Minh nói:
"Đây là con đường sinh cơ đó." Nghe lời này mọi người không khỏi kinh hãi.
Huyền lão ngầm suy nghĩ, hình như biết được cái gì đó:
"Thiên Mông ở trong cơ thể của ngươi để lại tinh huyết của Huyết Ma?" Thiên Minh mỉm cười gật đầu. Huyền lão cười ha hả:
"Ha ha! Cũng chỉ có oa nhi Thiên Mông nầy có thể nghĩ ra cái phương pháp này. Hay a! Hay a! Không hổ là nhân vật thiên tài." Nói xong liền nghiêm mặt nói tiếp: "Thời gian không sai biệt lắm, mau đi đi. Đừng chậm trễ." Từng đạo tàn ảnh lóe lên liền biến mất không còn ai.
Bên ngoài Sa thành, huyết vân kia biến thành hình viên cầu còn đang nổi lơ lửng tại đó. Nhưng hào quang màu trắng vây quanh bên ngoài đã dần dần có hiện tượng nứt rạn. Chung quanh khí tức bạo ngược càng thêm đậm đặc, mơ hồ từ trong viên cầu huyết sắc kia truyền ra từng trận tiếng gầm gào, làm cho người ta nghe đến khó tránh khỏi trong lòng phập phồng khó chịu!
Lúc này đám người Tần Vũ đã tới bên cạnh viên cầu huyết sắc. Nhìn hào quang màu trắng kia sắp vỡ tan, Huống Thiên Minh nói:
"Đợi đến khi Huyết Ma hiện ra, phiền Tần bá phụ dùng trận pháp giam lại, không thể để cho hắn chạy loạn. Tốc độ tên này quá nhanh, chỉ có biện pháp trước đem nó giam lại mới đối phó được. Sau đó thì nhờ Huyền lão dùng thủ ấn của ngài quấy nhiễu nguyên thần của hắn, chỉ cần có thể tranh thủ một thời gian ngắn là được rồi. Việc giáo huấn còn lại giao cho ta là xong."
Đúng lúc Hàn Sinh đột nhiên lên tiếng:
"Không biết thánh sứ có thể đừng giết Tát Hải tiền bối hay không, dù sao Tát Hải tiền bối đối với Tu La nhân ta vẫn là rất có cảm tình. Sự tình dẫn tới tình trạng này, ta nghĩ Tát Hải tiền bối cũng là không ngờ tới."
Trong đầu Huống Thiên Minh vang vọng lại lời nói của Tát Hải nói trước khi hắn nhập ma, trầm ngâm một lát, thấp giọng nói:
"Việc này ta tự có an bài!" Nói xong liền ngưng thần nhìn về phía viên cầu huyết sắc.
Viên cầu huyết sắc lúc này huyết quang dâng tràn, vầng hào quang màu trắng bao quanh đã từng chút từng chút một nứt vỡ. Khí tức cuồng bạo bên trong cuồn cuộn quét ra, một tiếng gầm rú phẫn nộ tiếp theo bùng lên, giống như tiếng quỷ đói gào khóc âm vang đến từ địa ngục, khiến cho đám người Mục Thiên Ngộ Không tu vi còn thấp đều bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ thấy tại giữa vầng huyết quang một đạo thân ảnh màu đỏ bắn vọt ra ngoài, điên cuồng gào thét:
"Ta đã trở về, các ngươi đều phải chết! Các ngươi đều phải chết!"
Thanh âm cuồng loạn, lại giống như muốn đem nỗi bi phẫn bị đè nén hàng úc vạn năm toàn bộ phóng xuất ra!
Thế nhưng mới vừa lao ra không xa đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn tung trở về, vô luận công kích như thế nào cũng đều bị hạn chế trong một mảnh khu vực nhỏ kia. Nhưng là mỗi một lần Huyết Ma công kích trên mặt Tần Vũ lại tái nhợt thêm một chút, thoáng cái công kích mấy mươi lần Tần Vũ đã ri rĩ máu tươi nơi khóe miệng.
Huyền lão vội vàng huy động cánh tay, từng đạo từng đạo vòng tròn xinh đẹp nối tiếp, chớp mắt đã hình thành một đồ án huyền ảo. Nhẹ nhàng vô thanh vô tức đồ án huyền ảo kia nhắm hướng Huyết Ma bay tới rồi lập tức đánh vào trên người Huyết Ma. Huyết Ma thoáng ngẩn người!
Đúng lúc này, Huống Thiên Minh đã biến thân xong, răng nanh kim sắc, ấn ký màu đỏ tươi, giống như thượng cổ thần thú mang theo khí thế không có gì sánh nổi đánh về phía Huyết Ma!
Phối hợp thật hoàn chỉnh, nắm bắt thời gian quả là chính xác.
Khi Huyết Ma từ trong cơn sốc chợt bừng tỉnh lại phát hiện bên cạnh thêm một con quái vật. Vừa thấy hoa văn vàng chói thần thánh trang nghiêm với ấn ký màu đỏ tươi trên trán lại quen thuộc như thế, thì hai cái răng nanh dài cả thước đã dán sát tại trên cổ của hắn...
← Ch. 366 | Ch. 368 → |