← Ch.0105 | Ch.0107 → |
Con cự thú này giống như một tòa núi nhỏ, đầu như cá sấu, thân người như thao thế, đuôi tựa như cổ tước, toàn thân đều phủ đầy bởi những vảy cá to như bàn tay, trên lưng còn có một đôi cánh lân dài rộng to lớn.
Đây là một con tổ phong thú vô cùng hiếm thấy, chiến lực vô biên!
Tuy là linh tính tổ phong thú đã có phần đầy đủ, ẩn chứa linh khí nhưng lại không thể ngự kiếm bay lên không.
Trên lưng tổ phong thú có một tòa thiết kiệu, giống như một tòa lâu đài phong bế, phía trên có trang trí thiết văn đồng kính, phi diêm bạch trụ.
Chẳng qua là mảnh rèm của thiết kiệu mà cũng làm bằng thiết bố, ngay cả gió lốc cũng không thể nào thổi bay được một góc rèm, hiển nhiên người ngoài sẽ không thể nào thấy được rốt cuộc bên trong thiết kiệu là ai.
"Vèo!"
Một đạo kiếm bạch sắc bay xoay vòng phía trên miếu thần rồi lại bay về, cắm vào chóp thiết kiệu, quang hoa thần kiếm rực rỡ, có một đạo bạch quang qua lại không ngớt ở phía trên nhìn hết sức linh động.
- Áp lực hảo cường đại, rốt cuộc là cự kình từ phương nào tới?
Phong Phi Vân cảm giác được huyết khí trong người sôi trào, tựa như có một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu.
- Đó là... đó là Toái không linh kiếm, chính mà một món linh khí trấn giáo, chẳng lẽ là... hắn tới!
Phong Dật Chi hiểu biết sâu rộng, trong lòng đoán ra được một người mạnh mẽ.
- Tổ sư Đại diễn tiên môn, Nhạc Trùng Tử giá lâm!
Một đám môn đồ của đại diễn môn mặc trường bào màu hạnh hoàng từ trong bóng tối vọt ra, còn có cả 2 tên đệ tử lúc trước từng gặp Phong Phi Vân ở ngoài cốc cũng bất ngờ xuất hiện trong đoàn người kia.
Bọn họ chạy thẳng tới miếu thần trong lòng đất, đứng bên ngoài miếu thần, đưa mắt nhìn tòa thiết kiệu, trong mắt mang theo sự thành tín, lại cùng hô to:
- Đệ tử bái kiến tổ sư!
"Phốc! Phốc!
Toàn bộ đám đệ tử đại diễn tiên môn đều quỳ rạp dưới đất.
Cuối cùng thì sự yên tĩnh cũng trở lại như trước.
- Không ngờ Thương sinh động phủ cũng thu hút được tổ sư đại diễn tiên môn đến đây. Nhạc Trùng Tử chính là người đã đạt được danh hiệu tu tiên cự kình từ ba trăm năm trước, nắm trong tay thanh Toái không kiếm chiến đứng đầu cả Nam thái phủ.
Một vị hộ pháp Phong gia đã được nghe qua danh tiếng Nhạc Trùng Tử nói.
- Đây chính là một nhân vật cự kình thật sự, đã phong kiếm hơn hai trăm năm để tĩnh tâm theo đuổi con đường tiên đạo, xem ra nhất định là ông ta đã biết được một số bí mật liên quan tới tòa miếu thần này cho nên mới không đợi đến lúc xuất quan mà đã chạy tới đây.
Ngay cả Đông Phương Kính Nguyệt kiêu ngạo vô cùng mà lúc này cũng đứng im, dù sao thì một nhân vật cự kình giống như Nhạc Trùng Tử xuất hiện thì bất luận là đi đến đâu cũng đều là tiền bối đáng để người khác tôn kính.
"Ầm!"
Một phiến hỏa hải từ phía tây ào đến thiêu đốt cả màn đêm đen kịt, từng ngọn lửa cuồn cuộn bao trùm lấy chín tầng lầu các, ngọn lửa cuốn qua với uy lực đủ để đốt cả tòa cổ thành thành tro bụi.
Lại có đại nhân vật chạy tới!
Phiến hỏa hải kia rất nhanh đã bốc cháy ở ngoài miếu thần, lửa cuồn cuộn cao vút, ngọn lửa ngưng tụ thành một bóng người to lớn, dáng vẻ dữ tợn vô cùng mà lại còn giương nanh múa vuốt, giống như cự ma.
- Người này.. người này... chẳng lẽ là đầu đà tam điện chủ tích nhật sâm la điện tới sao? Người này là một hung ma, nhưng không phải đã bị trấn áp tại nhà ngục mấy trăm năm rồi hay sao, tại sao còn chưa chết?
Sắc mặt Đông Phương Kính Nguyệt biến đổi, nàng cảm giác được một cổ sức mạnh nào đó đang đè xuống.
Tu vi vị ma đầu này quả thực là rất cao, từng dùng sức mình cõng một rặng núi dài mấy trăm dặm, muốn đánh phá thần đô, khiêu chiến Tấn đế uy nghiêm nhưng lại bị một chưởng của Tấn đề trấn áp, sau đó nhốt vào tầng thứ mười ba của nhà ngục.
Có thể nhận một chưởng của Tấn đế mà không chết cũng đã chứng minh ma đầu này cường đại thế nào, tuyệt đối là một cự kình đương đại.
Những chuyện này đều là chuyện của mấy trăm năm về trước, không ngờ mấy trăm năm sau ma đầu kia lại từ trong nhà ngục thoát ra, lại đi tới nơi này.
Nghe được hung danh của hỏa đầu đà làm cho mặt mày ba vị hộ pháp Phong gia đều tái xanh, cả người đổ đầy mồ hôi hột.
Hung danh của vị ma đầu này mặc dù đã qua mấy trăm năm nhưng vẫn làm cho người khác sợ run người!
Hỏa diễm ngưng tụ thành bóng người, cao tới mười mấy trượng, kích thước của nó đơn giản như việc ta so sánh giữa người và kiến vậy. Nhưng vấn đề là hỏa diễm càng bốc cao kinh khủng thì liền làm cho bùn đất hóa thành một tầng khí dày đặc.
Lúc nãy là tổ sư đại diễn tiên môn, bây giờ là tam điện chủ Sâm la điện, hai người này đều là loại có tu vi kinh thiên động địa, nếu không xảy ra chuyện kinh thiên động địa thì tuyệt đối không thể kinh động đến bọn họ, làm bọn họ xuất hiện tại đây.
Những cổ thi tăng nhân trong miếu thầndĩ nhiên cũng đã nhận ra những vị khách không mời mà đến ở bên ngoài, bọn họ đều hắng giọng rống to, những thớ thịt mục nát trên người khuấy động ra luồng khí đen ngòm, chiến ý từng người đều vang dậy, lửa giận ngút trời.
Lúc này bọn họ cũng không còn tụng kinh niệm Phật nữa, giống như là gặp được kẻ thù, hướng về ngoài miếu thần xông ra, đem từng tọa trận pháp trong thần miếu kích hoạt lên, va vào nhau làm nổ ra những tiếng rền vang thật to.
Một màn này thực sự rất chấn động lòng người, giống như hơn một ngàn vị tu tiên giả đạt cảnh giới thần cơ cùng nhau xuất thủ, tuyệt đối không có một ai có thể chống đỡ được cổ sức mạnh này, đủ để nhuốm máu vạn dặm.
- Bàn nhược!
Một thanh âm già nua trầm thấp từ nơi phật chúc trong phật tháp ở đằng xa vọng tới, thật giống như có một vị lão tăng đang niệm kinh.
Nhưng mà thanh âm này cũng rất thấp, làm cho người ta hoài nghi không biết có nghe lầm hay không, dù sao thì tòa miếu thần này cũng đã đổ nát, bị chôn vùi trong lòng đất mấy ngàn năm qua, hiển nhiên không thể nào có một lão tăng chưa chết.
Nhưng mà giọng nói già nua này lại chính là nguyên nhân làm cho những vị cổ thi tăng nhân kia đang cuồng táo dữ tợn như triều cường lui trở lại, từng người lại ngồi xuống và niệm kinh, có đánh mõ, có niệm phật châu.
Những cái mõ cũng đã tả tơi đến độ trở thành đầu gỗ vụn, phật châu cũng đã rỗng ruột.
← Ch. 0105 | Ch. 0107 → |