← Ch.0181 | Ch.0183 → |
Kỷ Thương Nguyệt cũng là ngây ngẩn cả người. Hàm răng ngọc không nhịn được gắt gao cắn chặt, nàng cẩn thận nhìn chăm chú toàn thân lõa lồ của Phong Phi Vân. Phong Phi Vân cũng giống như đàn chim bị làm kinh động, vội vàng tự che đi hạ thân của chính mình.
- Nữ hiệp, tha mạng a! Chúng ta là đôi bên tình ý!
Phong Phi Vân run rẩy nhìn một đôi màu đen Chiến Kiếm trong tay nàng, không ngừng cầu xin tha thứ. Hắn vẫn còn ôm chặt lấy Quý Tiểu Nô quần áo bừa bộn, giấu nàng vào trong lòng mình.
Kỷ Thương Nguyệt vội vàng quay đầu, không hề nhìn cái mông trần trụi của Phong Phi Vân, tức đến cắn răng, mà hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc là ai, trốn ở chỗ này làm cái gì?
- Ta gọi là Phong Nhị cẩu! Chúng ta trốn ở chỗ này... Chúng ta trốn ở chỗ này... Làm... Làm...
Phong Phi Vân ấp úng hồi lâu, cũng nói không ra lời, mặt đều đỏ bừng.
Kỷ Thương Nguyệt vỗ trán một cái, cũng cảm giác được chính mình hỏi vấn đề này đích xác rất giống như vờ ngớ ngẩn. Cô nam quả nữ trốn ở trong kho củi, nhưng lại là quanh cảnh này thì còn có thể làm gì?
Tại sao lại đi hỏi về một vấn đề như vậy?
- Không cần phải nói!
Kỷ Thương Nguyệt cũng có chút xấu hổ, ánh mắt lại là có hơi hướng về thiếu nam thiếu nữ đang xoắn chung một chỗ mà nhìn thoáng qua. Phong Phi Vân lại là ôm Quý Tiểu Nô thật chặt, căng thẳng nói:
- Nữ hiệp, chúng ta thật là đôi bên có tình ý, xin ngươi cho chúng ta một con đường sống.
- Ta có nói muốn chia rẽ các ngươi khi nào?
Kỷ Thương Nguyệt có hơi nói không ra lời.
- Chẳng lẽ ngươi không phải đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh, Thập Tam nương Mẫu Dạ Xoa?
Phong Phi Vân kinh dị hỏi.
Kỷ Thương Nguyệt đáp:
- Ú ú ớ ớ...
- Thập Tam nương, ta biết ngươi thích nam sắc, chuyên chọn nam nhân soái ca như ta đây, phải bắt ta về Hoàng Phong Lĩnh, rồi ép buộc xúc phạm ta. Nhưng mà cho dù ngươi làm như vậy, ngươi cũng chỉ có thể chiếm được thân thể của ta, không chiếm được trái tim của ta.
Phong Phi Vân nói năng chuẩn xác, tình ý chân thành, trong lúc nhất thời lệ nóng lưng tròng.
Kỷ Thương Nguyệt quả thực tức đến nổ phổi, làm thế nào liền gặp phải chuyện này, còn bị người ta coi là Mẫu Dạ Xoa. Nếu không phải nhìn thấy tiểu tử này trên người cũng không có một tia linh khí, chỉ là một người bình thường, thì hiện tại nàng đã cho một cái tát vào miệng của hắn làm răng lợi rụng hết.
Sự chú ý của Kỷ Thương Nguyệt hoàn toàn bị Phong Phi Vân thu hút, nên không hề chú ý đến thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn thẹn thùng kia trong lòng Phong Phi Vân, chỉ coi nàng ta là một tiểu nữ sinh có mối tình đầu.
- Hừ!
Kỷ Thương Nguyệt xoay người liền đi, tựa như chạy trốn. Nàng chỉ nghĩ cách rời khỏi hỗn đản Phong Phi Vân này càng xa càng tốt, tránh trong miệng hắn lại phun ra một đống những lời không sạch sẽ.
Cho đến khi nàng đi lục soát khu nhà bên cạnh, Phong Phi Vân và Quý Tiểu Nô mới thở phào một hơi, biết một kiếp này xem như đã vượt qua.
Chiến lực hiện tại của Phong Phi Vân cũng mới đạt khoảng ba thành so với thời kỳ toàn thịnh. Nếu như liều mạng, căn bản không có khả năng là đối thủ của Kỷ Thương Nguyệt, cho nên mới chỉ có thể xuất ra một chiêu hạ sách này.
Kỷ Thương Nguyệt coi như tu vi cao tới đâu, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân chưa trải chuyện đời. Nhìn thấy tình yêu cuồng nhiệt của nam nữ yêu đương vụng trộm, thì tự nhiên là không dám liếc mắt nhìn nhiều hơn. Đặc biệt là tiện nhân Phong Phi Vân kia vẫn còn cố ý để lộ ra hạ thân đang dựng thẳng, trực tiếp đối diện với nàng. Vậy làm thế nào nàng còn dám điều tra cẩn thận.
Cũng chính bởi vì Phong Phi Vân nắm được tâm lý của nàng, cho nên mới đem bức lui được nàng.
- Phì... hừ! Phì... hừ! Ngươi thật đúng là hôn ta!
Quý Tiểu Nô không ngừng nhổ xuống mặt đất, muốn phun sạch sẽ nước bọt của Phong Phi Vân. Quả thực rất ghê tởm, nói thì chỉ là diễn trò, hắn lại thật sự hôn mãnh liệt, đầu lưỡi đều chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Phong Phi Vân liếm liếm môi, khờ khạo ngốc nghếch cười một tiếng:
- Nữ hiệp này ánh mắt chính là thật sự khôn khéo, nếu như hôn không đúng, sợ là sẽ bị nàng nhìn ra sơ hở.
- Cái tay kia của ngươi cũng không nên thật sự chui vào trong y phục của ta, lại còn nắm chặt như vậy.
Trong đôi mắt to màu đen của Quý Tiểu Nô tràn đầy oán khí, hàng lông mi thật dài rung rung. Nàng vươn cánh tay nhỏ trắng như tuyết của mình, tự mặc lại chỗ quần áo che ngực của mình bị Phong Phi Vân cởi ra. Nhưng mà rốt cuộc lại cảm giác dìu dịu đi không ít, hai vú vẫn còn hơi đau.
- Khụ khụ! Lúc ấy hoàn toàn đen ngòm, hơn nữa nữ hiệp kia lại có khí thế hùng hổ như vậy. Lúc ấy ta có căng thẳng, hai tay liền kìm lòng không đậu nên lực dùng có hơi nhiều một chút.
Phong Phi Vân đáp.
Bàn tay nhỏ bé của Quý Tiểu Nô vội vàng là che kín ngực, cánh tay hung hăng đẩy vào ngực Phong Phi Vân, hất Phong Phi Vân bay đi ra ngoài
- Trả lại cho ta?
Sắc mặt của nàng thật vô cùng khó coi, nhưng lại mang theo một nét đỏ ửng, có vẻ rất là thẹn thùng.
- Cái gì?
Phong Phi Vân ngã ngồi xuống đất, sờ sờ đầu mà không rõ là chuyện gì xảy ra.
- Vẫn còn giả bộ với ta, ta... Y phục của ta bị ngươi giấu đi đâu rồi?
Gương mặt đỏ bừng của nàng trông càng thêm diễm lệ. Bởi vì vừa rồi vận động kịch liệt, khiến cho dây cột tóc trên đầu nàng đứt lìa, mái tóc dài màu đen rủ xuống, một mực kéo dài tới chỗ eo nhỏ.
Khiến cho nàng có thêm vài phần thùy mị!
- Trang phục không phải mặc ở trên người của ngươi?
Phong Phi Vân nói vô tội.
- Ta nói là về... một thứ bên trong kia!
- A! Ta nhớ ra rồi, lúc ấy cởi ra quá nhanh, sau đó đút vào trong túi của ta, thật xin lỗi a! Thật xin lỗi a! Trước kia đã hình thành thói quen hư... Không, không có đáng để ý đến, đây là lần đầu tiên. Đều là bị nữ hiệp kia hù dọa, động tác cũng quá nhanh một chút!
Phong Phi Vân lưu luyến không rời lấy từ túi áo ra một món da cừu không nhìn rõ màu sắc gì rồi bắt đầu thăm dò. Trên đó vẫn còn mang theo mùi hương thiếu nữ, tựa như mùi vị hoa lan, rất là mê người.
Đây chính là áo lót sát người nàng mặc ở tận bên trong cùng, nắm ở trong tay cực kì trơn nhẵn.
- Nó không phải nữ hiệp, nó chỉ là Tử Linh Tử được Kỷ gia bồi dưỡng.
Quý Tiểu Nô quay lưng lại, mặc áo lót cừu y trở về, trong âm thanh mang theo vẻ lạnh lẽo, tràn ngập hận ý.
Phong Phi Vân nhìn thân hình nhở nhắn xinh xắn kia của nàng, kìm lòng không đậu lại nghĩ tới vừa rồi vận động kịch liệt mà hung dữ kia. Hắn nhớ lại mà sờ sờ ngón tay, sau đó lấy ra từ trong túi áo một miếng vải không lớn, xấu hổ ho khan hai tiếng rồi nói:
- Vừa rồi tốc độ quá nhanh, không cẩn thận cũng cởi cả cái này ra.
Một đôi con ngươi tròn vành vạnh của Quý Tiểu Nô bắt đầu xanh lè, nàng nhìn miếng vải nho nhỏ kia trong tay Phong Phi Vân mà có hơi khép lại đôi chân ngọc thon thả. Cảm giác dưới làn váy của mình tựa hồ có hơi lành lạnh.
Một cơn gió mát từ ngoài cửa thổi vào, cảm giác lành lạnh lại càng rõ rệt.
← Ch. 0181 | Ch. 0183 → |