← Ch.0246 | Ch.0248 → |
Mà Kỷ Thương Nguyệt bị ba vòng hắc sắc yên vụ bao phủ, liền giống như ba đạo khóa sắn quấn ở trên người nàng, căn bản không thể động đậy, chỉ là trong mỹ mâu đối với Sát Hành Vân tràn đầy sợ hãi cùng chán ghét, nhưng mà lại căn bản không cách nào chạy trốn.
Nàng chỉ cần hơi động một chút, hắc sắc yên vụ kia sẽ từ làn da xâm nhập vào trong thân thể, khiến cho nàng toàn thân như bị kim đâm, vạn trùng cùng cắn, đau đớn không nói nổi.
Lão quái vật này bắt nàng lại, còn chưa nói với nàng một câu, đặc biệt là một đôi ánh mắt lành lạnh kia của Sát Hành Vân có mấy lần nhìn chăm chú lên trên người nàng, nàng đều cho là Sát Hành Vân muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nghe được thanh âm của Sát Hành Vân, Phong Phi Vân cùng Tả Thiên Thủ đều là mặt liền biến sắc, lúc này xong rồi!
Cái hung nhân này làm sao tới rồi, người tới bất thiện a!
Thời gian gần hai trăm năm, thật sự quá xa xưa, cường giả cái thế cũng đã nhao nhao già đi, có tóc trắng xoá, có đã đi vào phần mộ.
Mà càng có người lại cường thế quật khởi, đã trở thành một đời cường giả cấp bá chủ mới.
Tả Thiên Thủ dường như có lẽ đã cảm nhận mình già rồi, ngay cả hơi thở cũng gấp hơn trước kia, cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi, lưng lúc nhỏ còn thẳng tắp nhưng giờ đã còng xuống.
- Thì ra là Tôn giả Dương Giới giá lâm, thứ cho không tiếp đón từ xa, khục khục, bất quá tiểu lão nhân thân thể càng ngày càng suy yếu, chỉ còn dưới ba ngày để sống, chỉ muốn an dưỡng mấy ngày cuối cùng này.
Tả Thiên Thủ bộ dạng như gần chết, xoay cái lưng còng, không ngừng ho khan
Vừa rồi tinh thần còn tựa như một đầu trâu đực, đột nhiên thoáng một phát đã trở nên giống như gần chết vậy, chỉ còn lại ba ngày? Ai mà tin chứ!
Lão gia hỏa này quả nhiên là một tên lừa đảo.
Sát Hành Vân tuy rằng toàn thân đều bị áo đen bao lấy, nhưng đôi mắt lành lạnh kia lại bộc phát ra vầng sáng sáng ngời, âm trầm cười nói:
- Tả đại sư chẳng lẽ cho rằng ta là một tiểu hài tử ba tuổi sao, ta vẫn còn nhớ rõ Tả đại sư ít nhất vẫn còn sống được 160 năm nữa đấy!
- Khục khục!
Tả Thiên Thủ lại ho sặc sụa, từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn lau màu đen, khẽ lau bên khóe miệng, lau vài cái đã lập tức dính đầy máu tươi, hắn thở hổn hển hai hơi, nói:
- Tiểu lão nhân vốn vẫn còn sống đươc hơn trăm năm, nhưng làm như một gã tầm bảo sư, chung quy vẫn phải tiến vào một ít nơi cấm kỵ, gặp một ít bí văn Thượng Cổ, biết được một ít chuyện không nên biết, nhất định sẽ bị giảm thọ, thậm gặp phải một ít điềm xấu. Coi như là đại tầm bảo sư cũng không thể thoát khỏi vận rủi như vậy, huống chi lão phu còn không đạt tới cảnh giới đại tầm bảo sư.
Loại người như tầm bảo sư, quả thật sẽ thường xuyên nhìn thấy một ít tứ mà Tu tiên giả bình thường không thấy được, gặp được một ít đồ vật mà Tu tiên giả không gặp được, rất nhiều tầm bảo sư đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử lúc tuổi già đều bị chết thê thảm, thập phần bi thương.
- Thì ra là vậy.
Sát Hành Vân có chút thất vọng lầm bầm lầu bầu.
Tả Thiên Thủ tiếp tục ho khan, ho đến đầy đất đều là máu.
Phong Phi Vân có khi thật sự rất hoài nghi, một người thọ nguyên sắp hết, khí huyết đã khô héo, sao lại còn nhiều máu để ho như vậy được?
Sát Hành Vân sau khi trầm mặc nửa ngày, chợt trong đôi mắt bắn ra hai đạo hàn mang, mãnh liệt vung ống tay áo lên, một mảnh khói đen từ trong tay áo bay ra, hóa thành một cái thủ trảo cực lớn dữ tợn khủng bố, tràn đầy lân phiến, màu sắc tôi tăm khiến người cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Oanh!
Thủ trảo kia đụng nát tường thấp, đánh vào bảy tòa tứ cấp trận pháp trong sân, ép đến trên đỉnh đầu Tả Thiên Thủ, Tả Thiên Thủ bộ dáng vốn như gần chết trên người bỗng nhiên nổ bắn ra một đoàn ánh sao màu trắng, cánh tay trái mãnh liệt đánh ra ngoài, đánh lui thủ trảo của Sát Hành Vân.
Lưng Tả Thiên Thủ lâp tức thẳng tắp, hai mắt bắn ra tinh mang, tràn đầy tinh thần, hắn lôi kéo Phong Phi Vân đột nhiên lui vào trong phòng gỗ, sau đó kích hoạt lên mấy chục tòa hộ trận đóng cửa gỗ lại.
- Ha ha! Tả đại sư vẫn giảo hoạt như vây, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa gạt rồi.
Hai chân Sát Hành Vân dậm lên trên một đám mây đen đậm đặc, tựa như U Linh bay tới bên ngoài nhà gỗ, không có chút tiếng bước chân nào cả.
Tả Thiên Thủ nói:
- Tả mỗ sớm đã không còn để ý tới chuyện của Âm Dương nhị giới, mà ngay cả {Tu Tiên giới} cũng không hề giao thiệp nữa, ngươi vốn không nên tìm tới ta.
- Ta chỉ là muốn mời Tả đại sư giúp một chuyện thôi.
Sát Hành Vân mặc dù nói là tới cầu người, nhưng lại không hề có chút tư thái cầu người nào cả, ngược lại giống như đến bắt người vậy.
- Loại chuyện này, ta thật sự đã cai rồi.
Tả Thiên Thủ tựa hồ không dám giúp người làm bất cứ chuyện gì nữa.
- Ta tự nhiên sẽ không để cho Tả đại sư giúp không công đâu, ta sẽ đưa đến một phần đại lễ.
Sát Hành Vân lỗi lạc mà đứng, có chút khẽ vươn tay, dẫn xuất một đạo mây mù màu đen đưa Kỷ Thương Nguyệt đã bị trói buộc qua, một cái móng vuốt phủ đầy lân phiên nhéo vào trên cái cổ trắng nõn của Kỷ Thương Nguyệt, phát ra tiếng cười rét lạnh:
- Nghe nói Tả đại sư vào hai trăm năm trước vì một vị nữ tử tuyệt đại của Kỷ gia đã tiến vào Thần Đô Đế Cung phòng thủ sâm nghiêm nhất thiên hạ trộm lấy Long Linh Thạch, phần cảm tình này quả thật đủ sâu.
- Câm miệng!
Tả Thiên Thủ lạnh giọng nói.
Phong Phi Vân chưa từng thấy qua Tả Thiên Thủ nghiêm túc như thế, oán hận như thế bao giờ, cánh tay trái của hắn hung hắn bóp lên cây cột, khiến cây cột kia phải lõm xuống
Sát Hành Vân không chỉ có không câm miệng, ngược lại còn tiếp tục nói:
- Tả đại sư không hổ là đệ nhất cao thủ trận pháp trong thiên hạ trận pháp, tuyệt đối là người đầu tiên có thể tiến vào Đế Cung, không chỉ trộm ra Long Linh Thạch mà Thần Tấn vương triều dùng để trấn áp vận mệnh quốc gia, thậm chí còn không làm kinh động Tần Đế tu vị tuyệt đỉnh, thật sự khiến Sát Hành Vân phải bội phục a!
- Khanh khách!
Tả Thiên Thủ toàn thân cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, lời khen ngợi của Sát Hành Vân không chỉ không khiến hắn cảm thấy đắc ý, ngược lại còn khiến hắn thống khổ vạn phận.
Miệng vết thương vào hai trăm năm trước lại lần nữa bị người vạch ra.
Vậy mà trộm cả quốc bảo như Long Linh Thạch, tên Tả Thiên Thủ này thật sự là đạo tặc đệ nhất thiên hạ, bất quá hắn đã dám vào đế quốc trộm lấy Long Linh Thạch thì nhất định đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết, dù sao coi như là cự kình xông vào Đế Cung đều chỉ có một con đường chết.
Bởi vậy có thể thấy được Tả Thiên Thủ thật sự rất yêu vị tuyệt đại nữ tử của Kỷ gia kia, vì muốn nhìn thấy một nụ cười của nàng liền cam tâm liều chết nhập Đế Cung.
Nhưng Long Linh Thạch không phải vẫn đặt trong Thần Đô Đế Cung sao?
Phong Phi Vân cũng càng thêm rất hiếu kỳ, về sau đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
← Ch. 0246 | Ch. 0248 → |