← Ch.065 | Ch.067 → |
Nghe được Lăng Thiên nói khiến bọn họ ngây dại cả ra. Mười người về đầu không nhịn được cúi đầu xấu hổ. Tên đại hán đứng ra hỏi liền quỳ xuống lớn tiếng nói: "Khởi bẩm công tử. Chúng ta sai lầm rồi. Chúng ta tình nguyện tiếp nhận trừng phạt của công tử! Không một câu oán giận!"
Lăng Thiên hừ một tiếng: "Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, là các huynh đệ sinh tử. Khi đánh nhau trên chiến trường thì những huynh đệ này sẽ hộ vệ sau lưng các ngươi. Không có bọn họ thì các ngươi có tồn tại cũng không có ý nghĩa gì. Loại hành vi hôm nay của các ngươi nếu như trên chiến trường chỉ lo cho bản thân thì so với hạng người hèn hạ vứt bỏ huynh đệ có gì khác nhau? Còn có hắn nữa. Là một chạy về sau cùng phải cõng một tiểu hài tử mà các ngươi lại làm như không nhìn thấy gì? Lương tâm đâu? Tình huynh đệ ở đâu? Nếu như hắn hôm nay vì mệt mà chết thì trong lòng các ngươi có cảm giác gì? Có cảm giác áy náy không?"
"Ta muốn không phải là lực lượng của một cá nhân mà là lực lượng của tập thể. Thân ở loạn thế, nam nhi khó tránh khỏi phải chinh chiến nơi xa trường. Nếu nhưu hành tẩu trong giang hồ thì có võ là được. Nhưng trên chiến trường nếu không hiểu phối hợp, không biết chiếu cố huynh đệ thì chỉ có một kết quả: Bản thân sẽ trở thành một khối tử thi lạnh như băng. Tại nơi đây, các ngươi nói là khảo nghiệm cũng được, là huấn luyện cũng tốt. Tất cả đều phải được áp dụng trên thực chiến. Các ngươi phải nhận định rằng nơi đây chính là chiến trường! Có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào, không được phép sai lầm. Có thể ta nói hơi quá nhưng cũng hy vọng các ngươi hiểu rõ.
Âm thanh nghiêm khắc tràn ngập khắp đình viện. Tuy là trời đang đông như mọi người đều đổ mồ hôi đầm đìa. Chỉ biết cúi đầu nghe Lăng Thiên nói mà không dám ngẩn đầu lên. Lăng Thiên chưa nói dứt lời thì đám người bọn họ đều cảm giác được hành vi của mình có chút không thích hợp. Càng nghĩ càng cảm giác xấu hổ vô cùng. Bạn đang đọc .
Lăng Thiên quay đầu nhìn mười tên về sau cùng nói cũng rất lạnh lùng: "Về các ngươi, chỉ vì yếu kém gây ảnh hưởng khiến cho huynh đệ phải chịu phạt. Nếu trên chiến sợ rằng sẽ liên hệ với tính mạng của các huynh đệ mình. Bây giờ ta quyết định các ngươi sẽ phải chịu phạt cùng với mười tên kia. Các ngươi có phục không?"
Mười người này vừa nghe liền quỳ xuống đất đồng thanh nói: "Tiểu nhân tâm phục khẩu phục".
Âm thanh Lăng Thiên hòa hoãn hơn một chút: "Phải nhớ kỹ: Sinh mạng của huynh đệ cũng chính là sinh mạng của bản thân. Là một tập thể chỉ có thể đoàn kết mới phát triển được lực lượng chiến đấu lớn nhất. Nếu các ngươi chỉ biết chạy trối chết thì cho dù mỗi người các ngươi đều là những cao thủ nhất lưu cũng không tránh khỏi toàn quân bị tiêu diệt".
Lăng Thiên mang theo Lăng Kiếm và Lăng Thần quay vào trong phòng. Đám người Thiết Huyết Vệ vẫn ngơ ngác đứng tại chổ suy nghĩ những lời Lăng Thiên nói. Càng nghĩ càng cảm giác rất có đạo lý. Trên chiến trường làm gì có luật lệ nào? Tất cả đều nghĩ nếu lấy phương pháp này huấn luyện thành mấy vạn đại quân thì sau này còn ai có thể ngăn cản? Thiết quân như vậy có thể nghiền nát bất kỳ quân đội nào của bất cứ quốc gia nào. Trong lúc nhất người không khỏi 'hùng tâm vạn trượng'. Càng cho rằng với tài trí của công tử thì bỏ sức ra huấn luyện bọn mình chỉ để vui đùa sao? Tất nhiên là có mưu đồ cho đại sự.
Một ngày sau, Lăng Thiên chỉ huy cho ba mươi sáu tên kia một hồi ngồi chồm hổm bình tấn, một hồi nhảy ếch, một hồi thay đổi thành tử bộ, mồ hồi nửa nằm nửa ngồi, một hồi lại ra lệnh cho moi người 'đoan phúc' (Tác giả: Đoan phúc chính là phương pháp huấn luyện hạng nhất của cá quân đội bây giờ. Toàn thân nằm thẳng, hai tay duỗi xuống dưới, mũi chân hợp lại, hai chân dùng sức bật thân thể về phía trước hình thành bộ dáng bốn mươi lăm độ. Kiên trì luyện tập có đặc hiệu rèn cơ bụng rất tốt) Nói tóm lại là Lăng Thiên dùng tất cả phương pháp huấn luyện quân đội ở kiếp trước áp dụng lên các Thiết Huyết Vệ này.
Lăng Thiên cau mày, trong tay nắm một roi ngựa học bộ dáng nguyên soái huấn luyện binh lính trong TV ở kiếp trước. Bất quá nghiêm khắc hơn rất nhiều, không ngừng đi tới đi lui giám sát bọn họ. Nhìn thấy ai vi phạm liền nhẹ nhàng đánh ra một roi. Mặc dù không đau đớn gì nhưng sẽ khiến cho những người còn lại mở miệng cười lớn. Mà tên bị đánh sẽ xấu hổ đỏ cả mặt liều mạng tập trung huấn luyện...
Những động tác này của Lăng Thiên lúc đầu trong mắt các Thiết Huyết Vệ đều là những hình thù kỳ lạ, mỗi một động tác đều được duy trì tập luyện liên tục khiến cho bọn họ kêu khổ cả ngày.
Đám Thiết Huyết Vệ lúc đầu tập luyện rất lơ đểnh, hơn nữa đều âm thầm oán giận. Không biết vị tiểu công tử này sao có thể nghĩ ra phương pháp hành hạ người như thế? Biện pháp cổ quái này có lợi ích gì? Tốt hơn hết là cho mọi người ôm đá huấn luyện thể lực đi. Nhưng thời gian luyện tập dần kéo dài thì bọn họ đều kinh ngạc phát hiện mỗi một động tác cổ quái kia đều rèn luyện mỗi bộ phận của cơ thể. Mà tư thế huấn luyện này chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Tất cả đều thầm nghĩ cứ tiếp tục huấn luyện như thế này thì sợ rằng chiến lực sẽ đề cao gấp đôi gấp ba cũng không phải là chuyện không thể. Trong lúc nhất thời, những tên Thiết Huyết Vệ này đối với vị tiểu công tử này tuy còn nhỏ nhưng rất thần bí.
Khi mọi người có phát hiện này thì đến khi luyện tập không cần Lăng Thiên giám sát nữa mà hoàn toàn tự giác. Nhìn thấy đám Thiết Huyết Vệ có khí lực như vậy Lăng Thiên âm thầm gật đầu. Mỗi ngày đều như vậy thì sau khi nữa tháng sẽ hoàn thành sơ bộ thể chất huấn luyện, cũng có thể tiếp nhận được cường độ huấn luyện của bản thân mình. Khi đó mới bắt đầu huấn luyện chính thức.
Một ngày trôi qua, ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ đều cảm giác được thân thể đang được cải thiện nhưng mỗi người đều mệt mỏi vô cùng. Sau khi ăn cơm tối xong, Lăng Thiên lệnh cho bọn họ thực hiện lại các động tác hôm nay một lần mới tuyên bố buổi huấn luyện hôm nay kết thúc.
Mọi người thở dài một hơi nằm trên mặt đất. Cho dù là thể lực tốt như Phùng Mặc cũng không thèm để ý đến hình tượng nữa mà nằm trên đất thờ phì phò. Hắn cảm giác mỗi bộ phận trên thân thể vừa ê vừa đau. Phùng Mặc thở hổn hển nói đùa: "Trải qua ngày huấn luyện này của thiếu gia ta có cảm giác như vừa đi đến Diêm Vương điện, trải qua mười tám tầng địa ngục một lần".
Mọi người nghe xong liền hữu khí vô lực gật đầu đồng ý!
Bây giờ ánh mắt mọi người nhìn Lăng Thiên không còn khinh thường khi vừa mới đến nữa, lặng yên biến thành kính trọng từ tận đáy lòng! Không chỉ có uy lực một chưởng kia của Lăng Thiên, cũng không phải phương pháp huấn luyện của Lăng Thiên mà là những câu nói của Lăng Thiên nói về tình huynh đệ. Loại thuyết pháp này với hiện tại là lần đầu bọn họ nghe được nhưng càng nghĩ càng thấy những câu nói trên đều là 'kim khoa ngọc luật'. Không có chỗ nào sai lầm.
Lăng Thiên nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ không khỏi lạnh nhạt nói: "Bây giờ đã cảm giác được như đang ở mười tám tầng địa ngục sao? Ta nói cho các ngươi, muốn mạnh mẽ thì bây giờ chỉ là bắt đầu mà thôi. Tất cả chỉ là những động tác trụ cột đơn giản nhất thôi. Sau này các ngươi sẽ biết được cái gì mới gọi là 'địa ngục'! Hắc hắc hắc..."
Tất cả mọi người đều hít một ngụm không khí. Như thế này mà mới bắt đầu? Mọi người cảm giác được thân thể vô lực. Bây giờ chỉ hít thở thôi cũng khiến cho thân thể đau đớn mà chỉ mới bắt đầu thôi sao?
Lăng Thiên cười ha ha đi ra cửa, trước khi rời khỏi để lại một câu nói: "Ngày mai tiếp tục. Tất cả đều chiếu theo hôm nay mà làm".
"Hí..." Bên trong phòng, những hán tử cho dù nhìn thấy máu chảy đầy chiến trường, dù cánh tay bị đao chặt nát cũng không chớp mắt một cái thế mà giờ lại than ngắn thở dài. Rồi lại lay động thân thể khiến cho một trận hít thở đau đớn vang lên nữa...
1: Thiên tinh thiếu niên
← Ch. 065 | Ch. 067 → |