← Ch.067 | Ch.069 → |
"Nghiệt chướng! ngươi đang làm cái gì vậy?" Một tiếng rống rung trời vang lên. Lăng Khiếu vẻ mặt tối sầm, hai mắt chuyển màu đồng, hận không thể đem Lăng Thiên nuốt vào bụng.
Tình cảnh này nếu là thiếu niên thiếu nữ mười lăm sáu tuổi tạo thành mọi người cho dù kinh ngạc thì đến nỗi không nói nên lời. Tuổi mới lớn có chút cảm giác ngây thơ cũng có thể lý giải. Nhưng việc này lại phát sinh trên người một đôi tiểu hài tử sáu bảy tuổi, như vậy quả thật là hết nói nổi.
Trong đôi mắt xin đẹp của Sở Đình Nhi tràn đầy khiếp sợ, nàng không thể nào tin nhìn đứa con trai tốt con của nàng hồi lâu cũng không thể
Thời gian Quý phi Lăng Nhiên thét chói tai trôi qua, nàng là người thứ nhất khôi phục lại. Ánh mắt nhìn về phía Lăng Thiên mang theo vẻ vừa bực mình vừa buồn cười, thiếu chút nữa không nhịn được phì cười.
Lăng Không phụ tử há to miệng. Phía sau Lăng Nhiên hai cung nữ nhìn hai tiểu hài tử, trong mắt tràn đầy ý cười mỉa mai. Lăng phủ hoàn khố Tiểu công tử danh chấn tứ phương, nghe nói trong ngày thôi nôi chọn gì không chọn lại chọn túi thơm. Người nào cũng nghĩ sau khi lớn lên có thể hay không trở thành hoa hoa công tử. Ai mà nghĩ đến tiểu gia hỏa này còn chưa có lớn lên, mới năm tuổi đã bắt đầu đại nghiệp phong lưu! Hai mắt lặng lẽ liếc về phía hai người Lăng Khiếu, trong lòng thầm khen phu phụ Đại tướng quân thật sự là dạy con thật là hay.
Lăng Nhiên rốt cục cũng có phản ứng, cười đến run rẩy cả người, châm chọc nhìn ca ca tẩu tẩu. Ý tứ rất rõ ràng: nếu như không phải hai người có một số việc không cẩn thận bị tiểu gia hỏa này chứng kiến, lấy tuổi của hắn, như thế nào làm ra loại chuyện này?
Trong lòng mọi người đều có cùng suy nghĩ, không tự chủ được trêu chọc nhìn về Lăng Khiếu cùng Sở Đình Nhi.
Sở Đình Nhi giật mình, nãy giờ chả suy nghĩ được gì. Đến khi có phản ứng lại thấy ánh mắt mọi người dồn về phía mình. Tâm niệm vừa chuyển nhất thời rõ ràng ý tứ mọi người, khuôn mặt bạch ngọc xinh xắn, cái cổ cao cao không hẹn cùng lúc hồng lên. Xấu hổ, thẹn, giận, ... trút lên người trượng phu, tay nàng "sờ nhẹ" tấm lưng Lăng Khiếu.
Lăng Khiếu như một cơn lốc xông lên, không nói một lời, nắm mắt cá chân Lăng Thiên, bắt hắn nằm xuống, và thế là cái mông Lăng Thiên lại được Lăng Khiếu "đánh trống".
"Chát chát chát chát...", Bàn tay tiếp xúc cái mông tạo ra âm thanh rất lớn, nhưng cũng kém nhiều so với tiếng mắng của Lăng Khiếu: "Ta đánh chết tiểu súc sanh ngươi! Đúng là bại hoại gia phong, nghiệt chướng!"
Lăng Thần lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống cầu xin:"Lão gia, công tử hắn là đang kiểm tra cơ thể cho ta, lão gia xin đừng đánh công tử." Lăng Thần tuổi còn nhỏ, làm sao biết tại sao Lăng Thiên lại bị đánh, hắn đâu có làm gì sai?
"Kiểm... kiểm tra thân thể??!" Vừa nghe lời này, ai mắt một mồm lần nữa biến thành chữ "O". Kiểm tra thân thể? Tiểu công tử đùa giỡn thị nữ cũng là có lý do a, đúng là ngoài dự đoán của mọi người! Lăng Khiếu tức giận, âm thanh "chát chát" lại to thêm vài phần.
Lăng Thiên kêu to:"Ba ba, ngươi nghe ta giải thích!"
Lăng Khiếu nghiến răng nghiến lợi, quát:"Giải thích cái rắm!" Tay như trước không ngừng vỗ xuống mông, "chát chát....", tiếng nghe thật to.
Lăng Thiên không dám dùng nội lực chống đở, sợ phụ thân bị thương, cái mông đã đau lắm rồi, giờ lại nghe Lăng Khiếu nói những lời này, nhất thời giận dữ, lớn tiếng nói: "Lão đầu, chẳng lẽ không thể không giảng đạo lý?"
"Lão... đầu???" Lăng Khiếu tức giận thanh âm cũng run rẩy, " Nghịch tử! nghiệt chướng! súc sanh! ta###*** ngươi!" Trong cơn giận dữ, đem Tam Tự kinh ra mắng, lưu loát dị thường.
Sở Đình Nhi cùng Lăng Nhiên tiến đến khuyên can, lại bị Lăng Khiếu nổi giận một tay một người đẩy sang một bên, Sở Đình Nhi nhìn cài mông con mình béo mập mà lại có vết máu dần dần xuất hiện, trong lòng đau đớn không thôi, không nhịn được trong mắt nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Đang ở lúc cao trào, ngoài cửa có tiếng động, mấy tráng hán cao lớn chạy vào, đều là cả người bừng bừng nhiệt khí, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt mệt mỏi.
Sở Đình Nhi vừa thấy đầu lĩnh đúng là Phùng Mặc, nhất thời như gặp cứu tinh, vội vàng hô to:"Phùng mặc, mau tách phụ tử họ ra"
Đám người Phùng Mặc vừa chạy về đến, mệt mỏi không chịu nổi, cũng không nghĩ tới vừa vào cửa liền gặp sự kiện đặc sắc như thế, trong lúc nhất thời dĩ nhiên cố tranh thủ đứng thở, ở một bên xem địa chuyện hay. Các Thiết Huyết Vệ cùng Phùng Mặc một mực như nhau, mỗi người hai tay ôm ngực nhìn Lăng Thiên bị đánh vào mông cười đùa thoải mái, tuyệt đối không nghe phu nhân nói gì.
Lăng Thiên nửa tháng nay cơ hồ mỗi ngày đều gia tăng cường độ huấn luyện, mọi người phải thao luyện địa chết đi sống lại, ... ngay cả lúc nghỉ ngơi trên giường ngủ cũng bị khó khăn, trong lòng bọn họ sớm đã kêu khổ suốt ngày. Giờ phút này nhìn thấy tiểu ma tinh nàu bị phụ thân đánh, bộ dáng chật vật cực kỳ khiến họ đều là cảm giác được trong lòngnỗi vui sướng giống tột độ. Mệt mỏi suốt nửa tháng nay trong nháy mắt mất hết! Trong lòng mỗi người thầm nghĩ: Công tử một chưởng ngay cả đá tảng cũng có thể đánh nát, Nguyên soái như vầy chỉ là gãi ngứa mà thôi, thấm tháp vào đấu? Đánh vài cái, quả thật không có việc gì, nhưng thật ra loại chuyện khó gặp này xuất hiện thì còn không nhân cơ hội xem cho đã nghiền.
Người về tới càng ngày càng nhiều, đã hơn hai mươi người. Tên nào cũng có bộ dáng hả hê, đứng một bên nhìn Lăng Thiên chịu phạt. Có mấy người thậm chí vỗ tay ủng hộ, kêu loạn lên:"Nguyên soái, dùng sức! oa ha ha ha "
Lăng Thiên giận dữ, bất chấp thân thể còn bị đang nằm trong tay phụ thân, ngẩng đầu lên hét lớn: "... Sáng sớm ngày mai, một trăm sáu mươi dặm..."
Thiết Huyết Vệ lạnh run, không chờ Lăng Thiên nói xong, mọi người như ong vỡ tổ địa đi lên, đem phụ tử hai người tách ra.
Những Thiết Huyết Vệ đến Lăng Phủ, là dưới trướng Lăng Khiếu, tất cả mọi người biết vị Đại nguyên soái này một khi có việc quân là cực kỳ nghiêm khắc, quân pháp vô tình; nhưng nếu là lúc rảnh rỗi không có việc gì thì rất thoải mái, xem quân sĩ như huynh đệ, nên cũng không sợ chọc giận hắn, ba chân bốn cẳng địa liền đem Lăng Thiên cứu ra.
Cũng không biết cái tên cứu Lăng Thiên là cố tình hay là cố ý, đột nhiên buông tay, thân thể Lăng Thiên rơi xuống, mông hôn nhẹ lên mặt đất!
"A!... ta##&&*** một tiếng chửi long trời lở vang lên, mang ra một chuỗi dài Tam Tự kinh.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
← Ch. 067 | Ch. 069 → |