Vay nóng Tima

Truyện:Lăng Thiên Truyền Thuyết - Chương 242

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Trọn bộ 792 chương
Chương 242: Sửa trị bại hoại
0.00
(0 votes)


Chương (1-792)

Siêu sale Lazada


Đỗ Trung Tâm lại không nói được lời nào, chỉ cúi gằm đầu xuống, lờ mờ có thể thấy được hai giọt lệ lặng yên chảy xuống.

Sau khi nặng nề thở dốc một hồi, Lăng Chiến hung hăng nhìn Đỗ Trung Tâm trong tù xa liếc mắt một cái rồi đi nhanh tới cái xe tù thứ hai.

Trong xe tù này là một trung niên phụ nhân, từ hình dáng thì có thể nhìn ra được diện mạo trước đây rất xinh đẹp, chỉ là lúc này đang lăn qua lăn lại hữu khí vô lực, trên mặt đầy bụi bặm, tóc tai bù xù, sớm đã không còn nửa phần phong vận ngày thường!

Nhìn người trong tù xa, Lăng Chiến trầm giọng nói: " Dương Tiêm Tiêm, ngươi còn gì để nói không?"

Trung niên phụ nhân nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần nhìn về phía Lăng Chiến, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: "Tiện thiếp tự biết lỗi, xin lỗi Đại lão gia, xin lỗi Lăng Gia, không còn gì để nói nữa, chỉ cầu chết nhanh!"

Lăng Chiến chậm rãi gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén: "Tốt! Ngươi dĩ nhiên ngươi không còn gì để nói. Dương Tiêm Tiêm, năm đó ta từ trong tay đám tặc nhân cứu ngươi ra, chỉ vì ngươi nói ngươi họ Dương nên đa số mọi người không đồng ý việc lão phu thu nhận ngươi nhưng lão phu thấy ngươi quả thực là đáng thương nên cương quyết giữ ngươi lại. Mà hôm nay, sau khi ngươi phản bội ta, phản bội Lăng Gia cũng chỉ cấp cho lão phu một câu xin lỗi là xong, không còn gì để nói!"

Không để ý đến nàng nữa, Lăng Chiến bước về phía trước, khi đi ngang qua đám người trong tù xa rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ có thần tình trong mắt lại càng ngày càng bi thống. Lăng Thiên sớm đã nhảy xuống ngựa đi đến, cẩn thận đi theo sau Lăng lão gia tử đề phòng trường hợp Lăng lão gia tử kích động quá độ có thể xảy ra đại sự không ổn!

Rốt cục, Lăng Chiến dừng lại trước một cái tù xa. Thân hình to lớn của lão tựa hồ có chút phát run, thần sắc trong mắt vừa thống hận, vừa thương tiếc, vừa ghê tởm rồi còn có chút cảm hoài. Trong tù xa, đúng là Lăng Không, nghĩa tử của Lăng lão gia tử, cũng là người có quyền lực thứ năm trong Lăng Gia, ngoại trừ vợ chồng Lăng Chiến và vợ chồng Lăng Khiếu!

"Nghĩa phụ, nghĩa phụ, ngài cứu ta, ngài tha cho ta đi. Ta..." Lăng Chiến còn chưa kịp nói gì, Lăng Không đã hô to

"Lăng Không, những năm gần đây, vi phụ ta đối với ngươi như thế nào?" Lăng Thiên nghe được rõ ràng, thanh âm già nua của Lăng Chiến có chút run rẩy. Có lẽ là do thói quen, lúc Lăng Chiến nói với Lăng Không vẫn tự xưng là " vi phụ ", ngay cả khi đã biết Lăng Không chính là gian tế do Dương Không Quần phái tới, ngay cả khi đã biết Lăng Không chính là kẻ hạ độc thủ cơ hồ đã khiến cho Lăng Gia đoạn tử tuyệt tôn. Ngay cả khi đã biết Lăng Không có dã tâm lang sói nhưng trong lòng lão...

Lăng Thiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Có lẽ, Lăng Chiến sở dĩ thành công chính là bởi vì hắn cương trực và thiện lương.

"Nghĩa phụ đối ta ân trọng như núi! Hài nhi thật không dám quên!" Lăng Không nước mắt tuôn rơi "Chỉ là hài nhi thân bất do kỷ, làm nhiều điều không phải với nghĩa phụ, với Lăng Gia." Lăng Không khóc rất bi thiết, một bộ thật tình hối lỗi: "Nghĩa phụ, hài nhi đã hối hận rồi, sau này không dám để người khác sai khiến nữa. Sau này nhất định vì Lăng Gia làm trâu làm ngựa, cúc cung tận tụy."

"Vớ vẩn.." Lăng Thiên nở nụ cười quái dị:" Lăng Không, ngươi diễn trò đã được vài chục năm mà ngươi diễn thật sự là rất xuất sắc. Cơ hồ đã lừa gạt được mọi người, điều duy nhất khiến ta kỳ quái là ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao? Cho dù ngươi không mệt thì ta cũng cảm thấy mệt rồi."

Lăng Chiến vẻ già nua lắc lắc đầu chậm rãi nói:" Muộn rồi, nếu trước khi xảy ra sự tính ngươi tự thân chủ động thẳng thắn nói với ta, Lăng Không, cho dù toàn bộ người nhà phản đối, lão phu cũng sẽ cho phụ tử ngươi một con đường sống! Nhưng bây giờ, hết thảy đều muộn rồi"

Lăng Không nhìn Lăng Thiên, trong mắt đầy vẻ oán độc rồi đột nhiên nhìn Lăng Chiến: "Nghĩa phụ, lão nhân gia ngài bị người ta lừa rồi! Tiểu tử này mới là một cái đại âm mưu. Năm đó ta từng cho tiện nhân Sở Đình Nhi nọ ăn Tuyệt căn thảo, nàng tuyệt đối không thể có con. Có trời biết tiểu tạp chủng này ở nơi nào tới! Nghĩa phụ, ngươi phải minh xét a! Tuyệt đối không nên trúng kế kẻ gian! Thiên thu cơ nghiệp của Lăng Gia..." "Bịch!"

Không đợi hắn nói xong, Lăng Thiên đã thịnh nộ một cước đạp ra, rắc một tiếng, hai cây gỗ bên thành tù xa lập tức gẫy đôi, một cước tiếp theo hung hăng đá vào miệng hắn. Nhất thời Lăng Không đầu ngửa lên trời, miệng há to phun ra một chùm máu lẫn nước, trong đó có vài cái trăng trắng, chính là răng của Lăng Không.

Nhưng lời này của hắn đã truyền ra ngoài. Đang đứng ở phía xa, Lăng Lão phu nhân cùng vợ chồng Lăng Khiếu đều nghe được rõ ràng, không nhịn được trong mắt mỗi người đều phát ra sát khí mãnh liệt. Nghĩ không ra thằng nhãi này chết đến nơi mà vẫn còn muốn cắn người!

"Không được đánh cha ta!" Xa xa có một tiếng rỗng phẫn nộ vang lên. Trong đội ngũ của Lăng Gia có một người toàn thân bị trói như bánh chưng giãy dụa hướng về bên này di động hai bước nhưng lại bị một tên hộ vệ bên cạnh đạp cho một cước, nhất thời té sấp trên mặt đất, chật vật không chịu nổi. Đúng là con trai Lăng Không, Lăng Chân!

Lăng Chiến nhíu mày, trên mặt nhất thời hiện ra lệ khí dày đặc, một chút thương xót trong l òng đối với Lăng Không nhất thời biến mất, khinh bỉ nhìn hắn một cái rồi lại cất bước đi về phía trước!

Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Lăng Chân đang giãy dụa trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc lạnh lùng nói:" Lăng Chân, ngươi cố gắng tỏ ra hiếu thuận sao. Nhìn ngươi thật hiếu thuận a, nợ cũ trước kia chúng ta sẽ không quên tính toán, chỉ là bổn công tử sẽ khiến cho ngươi vì những lời hôm nay mà phải trả giá!"

Lăng Không từ lúc nhìn thấy con mình thì cả người sớm đã lạnh lẽo! Giờ phút này nghe Lăng Thiên nhìn con mình, ngữ khí nói chuyện không có chút cảm tình nào thì không khỏi cả người run lên, nhất thời rõ ràng hắn muốn làm cái gì, không khỏi thê lương rống to lên " Lăng Thiên, người nào làm người ấy chịu trách nhiệm! Lão Tử năm đó hại ngươi, hại mẹ ngươi nhưng Lăng Chân không có tội gì, ngươi có bản lãnh gì thì cứ đối phó với ta. Ngươi là một thằng cẩu tạp chủng, ngươi tới thu thập lão tử hả, ngươi tới hả, đến hả!!"

Lăng Thiên khóe miệng cứng đờ đột nhiên trợn mắt hét lớn:" Đem Lăng Chân lại đây cho ta"

Hai gã hộ vệ dạ một tiếng một tay túm lấy Lăng Chân trên mặt đất tựa như tóm một con gà con nhắc tới trước mặt Lăng Thiên rồi ném huỵch xuống. Mặt hắn va xuống đất nhất thời máu mũi ộc ra! Lăng Chân sau khi thân thể rơi xuống đất lăn đi hai vòng nằm cách Lăng Không khoảng năm ba bước!

Nhìn thảm trạng của con mình, trong lòng Lăng Không đau như dao cắt, hai khóe mắt trợn trừng cơ hồ nứt ra, trong yết hầu phát ra thanh âm trầm thấp phẫn nộ:" Lăng Thiên, ngươi muốn là

Lăng Thiên hắc hắc cười lạnh một tiếng rồi lớn tiếng nói:" Phụ tử Lăng Không vong ân phụ nghĩa, cấu kết với Dương Gia hãm hại chủ mẫu, đối với đại ân của gia chủ không báo đáp, ngược lại sinh dã tâm lang sói, ý đồ âm mưu soán đoạt sản nghiệp Lăng Gia! Đúng là tội đại ác, tội không thể tha thứ! Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, trước mặt mọi người vạch trần tâm tính như sài lang của này nghịch thần tặc tử này cũng như trừng phạt làm gương". Lăng Thiên ánh mắt uy nghiêm quét qua bốn phía một lần, phàm ai bị ánh mắt hắn quét qua đều không khỏi cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng âm thầm sợ hãi không thôi. Chỉ nghe Lăng Thiên cuối cùng nói ra một câu: "Các vị đều là tài năng hữu dụng của Lăng Gia. Lăng Thiên tuyệt không hy vọng chuyện đồng dạng phát sinh trên người các ngươi! Sau này các ngươi nhìn đây mà tự cảnh tỉnh mình"

Lăng Thiên bỗng nhiên xoay người nhìn hai gã hộ vệ vừa đem Lăng Chân tới, khóe miệng vừa động lộ ra một tia mỉm cười lạnh như băng êm ái nói: " Hai người các ngươi trước mặt Lăng Không cùng con của hắn biểu diễn một màn hí kịch đi. Bất quá, nếu Lăng Không đại gia xem xong khó chịu thì hai người các ngươi cũng rất không xong đâu! Ha ha ha."

Hai gã hộ vệ nọ cung kính ứng tiếng nói:" Công tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem Lăng Chân công tử hầu hạ chu đáo, đảm bảo khiến cho Lăng Không đại gia nhìn thấy thì vô cùng thoải mái!"

Lăng Thiên cười ha ha rồi xoay người đi.

Một gã hộ vệ khóe miệng lộ ra một tia hưng phấn thị huyết rồi đột nhiên vung chân đá vào trên người Lăng Chân, nhất thời làm cho hắn lăn đi một vòng ngửa mặt lên trời! Tay phải hắn vừa lộn, trong tay đã xuất hiện một thanh chủy thủ sáng loáng, cười hắc hắc rồi đi tới bên cạnh Lăng Chân!

"Không! Không nên" Lăng Không tuyệt vọng rống lên, nhìn con mình té trên mặt đất mà trong lòng vô lực!

"A..." một tiếng kêu thật dài thê lương thảm thiết vang lên làm cho đám ngươi vây chung quanh nhất tề sợ run cả người.

Tên hộ vệ nọ chậm rãi điều khiển chủy thủ trong tay đem quần áo trên người Lăng Chân cắt rời từng mảnh nhưng hắn xuống tay lại không hề có chừng mực, cơ hồ mỗi một nhát chém đều tạo ra một vết cắt nông sâu không đồng nhất trên người, máu tươi theo đó ứa ra

Lăng Chân bị trói chặt nên thân thể vô pháp nhúc nhích, chỉ là trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu bi thảm giống như sói tru. Khuôn mặt bình thản anh tuấn ngày thường cũng vì vậy mà đau đớn kịch liệt vặn vẹo biến hình trở nên dữ tợn vô cùng rồi hôn mê bất tỉnh. Chỉ là gã hộ vệ bên cạnh gã hộ vệ kia trong tay cầm theo một túi rượu mạnh, mỗi khi Lăng Chân đau nhức ngất đi thì hắn lại vẩy một ít rượu vào vết thương khiến cho Lăng Chân cực kỳ nhanh chóng tỉnh lại rồi lại tiếp tục phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương!

"Súc sanh!! Các ngươi là một lũ súc sanh! Mau dừng tay đi. Ta cầu xin các ngươi, van cầu các ngươi buông tha cho con ta." Lăng Không bên trong tù xa không ngừng dùng đầu hung hăng đập vào thành xe phát ra tiếng 'bang bang'. Trong đôi mắt không còn thấy vẻ mê hoặc hay tàn khốc, ngược lại chỉ còn vẻ năn nỉ.

Lăng Chiến lão gia tử sớm đã lặng lẽ xoay người đi nay cũng không đành lòng quay lại nhìn! Nhưng Lăng Lão phu nhân thì hai mắt híp lại bình tĩnh nhìn chăm chú vào bên này, trên mặt thần sắc không chút động lòng! Sở Đình Nhi thì sớm đã úp mặt vào lòng trượng phu, thân thể run rẩy. Lăng Khiếu nhìn chăm chú vào màn máu tanh trước mặt, trong mắt dĩ nhiên mơ hồ lộ ra một tia khoái ý!

Quyển 3


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-792)