← Ch.243 | Ch.245 → |
Trên đường trở về, Lăng lão gia tử tinh thần uể oải không cưỡi được ngựa nên không thể làm gì khác hơn là phải ngồi xe. Lăng Thiên biết hôm nay này mặc dù đã hoàn toàn thanh trừ họa ngầm của Lăng Gia nhưng nhưng cũng làm lão gia tử đại thương tâm. Nên biết Lăng Chiến cả đời không có bao nhiêu tâm cơ, lấy lòng chân thành mà đối xử với người, tính cách cương trực, trọng tình trọng nghĩa! Hôm nay xử trí nhóm người này trong đó có một bộ phận d chính là lão gia tử một tay đề bạt lên, nhiều năm nay là huynh đệ thủ túc. Hơn nữa trong đó có Lăng Không lại là nghĩa tử của Lăng Chiến, quan hệ thân thiết không cần nói. Những người này lại phản bội, thật sự là cho lão nhân đã đến tuổi cổ lai hi như Lăng Chiến gặp một sự đả kích rất lớn! Đến tột cùng lúc nào có thể khiến lão khôi phục tâm tình, hoặc là nói có thể khôi phục hay không thì còn chưa biết!
Phụ tử Lăng Thiên cũng cưỡi ngựa đi tới, trong lòng cùng lo lắng cho thân thể lão gia tử mà yên lặng không nói.
"Phụ thân, gia quyến nhóm người này, ngài cho rằng nên xử trí như thế nào? Nhổ cỏ không hết gốc..." Lăng Thiên rốt cục dẫn đầu phá tan trầm mặc. Lúc này mặc dù trong lòng đã sớm có định kế nhưng phụ thân ở bên cạnh nên lại không thể không cố kỵ, để cho hắn chút mặt mũi.
Lăng Khiếu đang ngồi trên ngựa, hai tròng mắt phức tạp nhìn con mình một chút:" Không cần phải nói, đạo lý này ta hiểu! Việc này ngươi xem rồi xử lý sao không cần hỏi ta. Gia gia không phải mới vừa rồi đã đem toàn bộ đại quyền Lăng Gia giao cho ngươi rồi ư?"
Nguyên lúc sau khi xử lý phản đồ xong, Lăng Chiến lão gia tử cùng Lăng Lão phu nhân thương lượng một hồi, tiếp theo liền đột nhiên tuyên bố sau này hết thảy mọi việc trong Lăng Gia sẽ có tôn nhi Lăng Thiên toàn quyền xử trí. Hay nói cách khác, chẳng khác gì đã nhìn nhận vị trí gia chủ của Lăng Thiên, chỉ còn thiếu nghi thức mà thôi. Hai lão nhân xem ra là muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Kỳ quái chính là, Lăng Chiến lúc tuyên bố chuyện này dĩ nhiên trước đó cũng không thảo luận với con trai và con dâu mình mà trực tiếp quyết định. Sau đó cũng không có giải thích gì thêm mà lại quy định, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp vào quyết sách của Lăng Thiên đối với gia tộc! Ngụ ý rất rõ ràng. Tại Lăng Phủ trừ hai vị lão nhân gia thì chỉ có vợ chồng Lăng Khiếu có thể can thiệp đến Lăng Thiên, mà mẫu thân Lăng Thiên là Sở Đình Nhi có nói cái gì cũng không thể chống lại con mình, cho nên lời này của Lăng lão gia tử trên thực tế cũng chỉ là nói với Lăng Khiếu mà thôi!
Lăng Thiên đương nhiên rõ ràng trong đó có ý tứ gì. Hết thảy chuyện Lăng Thiên làm gần đây không có che dấu người nhà, vợ chồng Lăng Chiến và vợ chồng Lăng Khiếu cũng đã phát giác ra Lăng Thiên che dấu dã tâm rất lớn! Việc này đương nhiên là Lăng Thiên cố ý lộ ra, miễn cho người nhà trong tương lai không bị sốc khi những sự tình thái quá có thể
Nhưng dã tâm của Lăng Thiên so với trung tâm của phụ thân hắn đối với Thừa Thiên hoàng thất là hoàn toàn đối lập! Tuyệt đối khó có thể điều hòa mâu thuẫn. Tương lai nếu Lăng Thiên có hành động, vạn nhất Lăng Khiếu lại ngăn cản thì hỏng mất đại sự cho nên vợ chồng Lăng lão gia tử sau khi phân tích thời thế đã quả quyết hạ một đạo mệnh lệnh khiến cho người ngoài không thể tưởng tượng nổi!
Lăng Thiên giờ phút này nghe được trong khẩu khí phụ thân mơ hồ có chút tức giận thì không khỏi cười bồi nói:" Phụ thân. Nói như thế nào hài nhi cũng là con ngài, há có đạo lý nào con gặp chuyện mà lại không thỉnh giáo phụ thân"
Lăng Khiếu mặt như trầm như thủy, đột nhiên quay đầu hai mắt nhìn chằm chằm vào con mình, ánh mắt vừa phức tạp vừa thống khổ, chậm rãi nói:" Kỳ thật, tám năm trước lúc Lăng Phủ biệt viện vừa mới kiến thành. Vi phụ từng muốn phái ra ba vạn thiết kỵ trực tiếp san bằng Lăng Phủ biệt viện, sau đó đem ngươi giam lỏng cả đời trong nhà!" Vừa nói xong đột nhiên lại lắc đầu cười khổ một tiếng: "Nhưng sau lại ngẫm lại, cũng là không nỡ mà, bởi vì ngươi dù sao cũng là con ruột cốt nhục Lăng Khiếu ta. Cũng là đứa con duy nhất của ta! Vô luận là ngươi lựa chọn như thế nào, ta chỉ có thể ủng hộ, không thể đối lập. Nếu như ngay cả ta cũng đối địch với ngươi thì ngươi xử trí thế nào!"
Lăng Thiên trong lòng chấn động! Nhìn vị phụ thân vẻ bề ngoài cực kỳ thô hào mà lại có tâm tư tinh tế như thế, lại có một mặt cảm tính như vậy, trong lòng không khỏi xúc động, hồi lâu không nói ra lời. Bạn đang đọc .
Nếu như lúc đầu phụ thân thật sự lựa chọn như thế, chính mình sẽ như thế nào? Giấu diếm hay là...
Tiếng chân ngựa lộp cộp, hai thớt ngựa tiếp tục đi về phía trước, phụ tử hai người nói chuyện thanh âm cực thấp, hiển nhiên sớm bị thanh âm ồn ào chung quanh che lấp. Lăng Khiếu chậm rãi thấp giọng nói ra nhưng lại khiến Lăng Thiên trong lòng nổi lên một đạo sấm sét!
"Vi phụ mặc dù là một người thô hào nhưng dù sao cũng đã thân kinh bách chiến, lăn lộn sống chết trong quân doanh một đời" Lăng Khiếu tự giễu cười cười: " Liếc mắt một cái sao nhìn không ra Lăng Phủ biệt viện đúng là một nơi đặc biệt, những người bên trong là ai, cái sân rộng như thế để làm cái gì. Sử dụng để làm gì? Hoặc là là nơi có thể huấn luyện vân vân, trong mắt lão quân nhân chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra"
"Vậy phụ thân ngài vì sao..." Lăng Thiên muốn nói lại thôi.
Lăng Khiếu không có để ý đến hắn, thần sắc có chút mờ mịt nhìn bụi đất cuồn cuộn phía trước thấp giọng nói:" Cho nên vi phụ tám năm qua tổng cộng cũng chỉ đi qua Lăng Phủ biệt viện hai lần, hơn nữa mỗi lần đều mang theo rất nhiều quan quân, chưa tiến vào sân đã dừng lại sau đó bốc hỏa đem ngươi răn dạy đánh chửi một trận rồi lập tức xoay người rời đi. Cho nên, ngươi liền chậm rãi trở thành trò cười trong quân, cái này cũng là vì sao mỗi lần ta răn dạy ngươi chung quy đều muốn có rất nhiều ngoại nhân có mặt tạo thành nhiệt náo cũng là có lý do!
Vừa nói, Lăng Khiếu lẳng lặng mà nhìn Lăng Thiên, trong mắt tựa hồ có chút mỉm cười: "Hoàn khố cũng không phải dễ làm như vậy. Mấy năm này, biết ngươi giả bộ rất mệt, kỳ thật, vi phụ cũng cố gắng rất mệt, ngươi giả bộ của ngươi, ta cũng giả bộ của ta."
Lăng Thiên đột nhiên cảm giác được trong lỗ mũi mình tựa hồ bị tắc, hai tròng mắt cũng tựa hồ bị bụi bay vào, yết hầu cũng nghẹn ngào tựa hồ bên trong đột nhiên có một cái cục đàm ngăn chặn yết hầu, ho không được, nói cũng không nên lời. Trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác hạnh phúc lẫn cay đắng.
Nguyên lai vị phụ thân thô hào này của hắn, thoáng nhìn qua là một nam nhân vô cùng thô lỗ nhưng không chỉ đã sớm biết chính mình đang làm cái gì, muốn làm cái gì, hơn nữa từ lâu đã dùng phương thức của hắn lẳng lặng phối hợp với mình, dùng phương thức của chính hắn yên lặng che chở chính mình! Bảo vệ che chở con mình!
Tất cả những việc này hắn không có thể nói rõ, cho dù là thê tử của chính mình cũng không thể. Bởi vì hắn biết đây là dạng phong hiểm gì. Tất cả bí mật cùng sự lo lắng sợ hãi cho con mình tất cả đều chôn giấu thật sâu ở trong lòng. Dùng ý chí của một nam nhân, một mình thừa nhận áp lực khôn cùng này!
Một nam nhân bề ngoài thô hào như vậy cuối cùng là làm như thế nào được hết thảy việc này!
Lần đầu tiên tại kiếp này, Lăng Thiên đối với vị phụ thân thô hào này sinh ra một cảm giác, đó chính thức là phụ tử thân tình!
Cho dù Lăng Thiên đã có lịch duyệt hai thế giới là người nhưng trong nháy mắt này dĩ nhiên có một loại xúc động vào lòng phụ thân khóc lớn một hồi!
"Kỳ thật mấy năm nay, vi phụ rất muốn nhìn ngươi như còn bé vậy, muốn ôm con mình một cái, ôm đứa con khiến ta vì hắn mà kiêu ngạo lẫn lo lắng mà ngoài miệng lúc nào cũng mắng chửi, con ta." Lăng Khiếu buồn vô cớ nói.
"Phụ thân!" Lăng Thiên cũng không nhịn được nữa, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
"Ha ha a." Lăng Khiếu nở nụ cười, nhưng trong mắt cũng rõ ràng có ngấn lệ chớp động:" Nam tử hán đại trượng phu, khóc thì thành bộ dáng gì nữa?"
Lăng Thiên luống cuống tay chân lau đi nước mắt trên khóe mắt, không có ý tứ cúi đầu cười. Trong lòng ấm áp dào dạt nói không nên lời. Thật bất ngờ rõ ràng, ngay cả chính mình đã kinh lịch qua hai thế giới cảm giác được con ruột trước mặt cha mẹ cuối cùng vẫn chỉ là một hài tử. Lăng Thiên rất thích, rất hưởng thụ loại cảm giác này.
"Mười chín người, bọn họ đều là người của ngươi sao?" Lăng Khiếu tựa hồ cảm giác trước mặt con mình rơi lệ có chút mất thể diện, liền nhanh chóng thay đổi đề tài.
"Vâng." Lăng Thiên nói.
"Bọn họ cũng phi thường không tệ! Tốt lắm!" Lăng Khiếu vui mừng nói."Những năm gần đây, nếu như không có bọn họ, vi phụ sợ rằng... Ôi, chỉ là khổ cho mấy hài tử này." Lăng Khiếu hai mắt ấm áp nhìn Lăng Thiên: "Ngươi có phần tâm ý này, ta rất thỏa mãn. Năng lực, tài trí, thiên phú của ngươi đều hơn vi phụ gấp trăm lần, gia gia hắn đem Lăng Gia giao cho ngươi, vi phụ rất yên tâm!" Vừa nói vừa lộ ra ý cười thoải mái từ đáy lòng.
"Ngươi có phần tâm ý này, ta rất thỏa mãn. Gia gia hắn đem Lăng Gia giao cho ngươi, vi phụ rất yên tâm!" Những lời này khiến trong lòng Lăng Thiên nhất thời nổi lên cơn sóng gió động trời! Suýt nữa thất thanh khóc rống lên!
Chính mình tự cho là thông minh dấu diếm phụ thân mình vài chục năm! Chuyện gì cũng lảng tránh hắn, thậm chí tâm lý còn có chút khinh thị vị phụ thân lẳng lặng bảo vệ mình mấy chục năm này. Bây giờ, bởi vì mình an bài mấy cao thủ hộ vệ bên cạnh hắn, việc này đối với vị tướng quân ở giữa sự bảo vệ lớp lớp của đại quân như Lăng Khiếu mà nói, thật sự là không quan trọng nhưng hắn dĩ nhiên nói:"Ta rất thỏa mãn!!" Hơn nữa thần thái của hắn tựa hồ từ vài tên hộ vệ này cảm nhận được hiếu tâm của con mình mà bộ dáng dĩ nhiên là vô cùng hạnh phúc!
Tình thương lớn nhất trong thiên hạ là của cha mẹ!! Ân tình lớn nhất trần thế là của cha mẹ!
Lăng Khiếu ha ha cười lớn một tiếng, hai chân kẹp chặt giục ngựa chạy lên phía trước, trong đám bụi mù cuồn cuộn truyền đến một câu nói của hắn:" Về gia quyến của những người đó, ngươi làm chủ đi. Giết chết cũng tốt, thậm chí thu phục cũng tốt, toàn bộ tùy vào ngươi. Bất quá, nếu muốn hỏi ý kiến ta, ta cho rằng, thế sự vốn khó lường hay là nên trảm thảo trừ căn, vi phụ mặc dù không khôn khéo lắm nhưng sự thật bao giờ cũng đơn giản và rõ ràng." Không hổ là lão quân nhân từ khói lửa đi ra, phong cách làm việc chính là tàn nhẫn. Đề nghị này cùng với ý định của Lăng Thiên thật sự là không mưu mà hợp.
Lăng Thiên không tự chủ được ghìm ngựa đứng lại, nhìn bóng lưng hùng tráng của phụ thân trong bụi mù như ẩn như hiện mà trong lòng không khỏi ngây dại.
Quyển 3
← Ch. 243 | Ch. 245 → |