← Ch.319 | Ch.321 → |
Tuy nhiên chỉ cần một sự trì hoãn nhỏ này, bốn người Lăng Thập Cửu khóe miệng lộ máu tươi như hổ điên phản công lại. Kiếm quang như mưa từ trên không hạ xuống bỗng nhiên cùng bốn cao thủ Thủy gia lại đụng độ thành một đoàn! Lần này bốn người tận lực không cùng đối phương liều mạng nhưng mỗi kiếm đều chỉ vào chỗ trí mạng của địch nhân. Kiếm pháp tinh diệu do Lăng Thiên thân truyền, lấy mệnh đổi mệnh hãn dũng đả pháp, tại một khắc này đã đại phát huy tác dụng!
Bốn gã cao thủ Thủy gia tức giận rống lên nhưng trong nhất thì nửa khắc này lại vô pháp đối phó với bốn tiểu tử tựa hồ mệt đến đứng cũng không vững này!
"Chậm rồi! Lăng Thiên đã đến! Mạng của Lăng Khiếu đã được bảo trụ!" Ngọc Mãn Lâu oán hận thở dài, không cam lòng nhìn xem chiến cuộc, không nhẫn nại được thấp tiếng mắng: "Người Thủy gia đều là một đám ăn hại. Lấy năm mươi vạn người bao vây tiêu diệt bảy vạn người, binh lực gấp bảy lần mà cuối cùng lại không giết nổi Lăng Khiếu! Quả thực là cực kỳ hỗn trướng!"
Nghe vị đại ca của mình bình thường nghiêm túc âm trầm không hề cẩu thả thế mà giờ mở miệng mắng to, Ngọc Mãn Đường không khỏi kinh ngạc nhìn hắn rồi đột nhiên hắc hắc cười, trong mắt lộ ra vẻ như trút được gánh nặng. Nguyên nhân là dù sao cũng là vì hạnh phúc của nữ nhi Ngọc Băng Nhan. Ngọc Mãn Đường mặc dù chưa thấy mặt vị con rể Lăng Thiên nhưng yêu người yêu cả đường đi lối về nên lúc này thấy phụ thân Lăng Thiên kết thúc có hậu thì không nhẫn nại được thở phào một hơi!
Ngọc Mãn Lâu bình sanh đây là lần thứ nhất há to mồm mắng như vậy.
"Sát...."
Lăng Thiên dữ dằn quát một tiếng, thanh âm như sét đánh giữa trời quang, như núi lửa ngủ yên ngàn năm không có báo hiệu đột nhiên bộc phát! Núi nứt sông đoạn, sát khí trùng thiên địa thoáng chốc liền ầm lên bạo dũng bao trùm lấp đầy cả trời cao. Giống như long vương cuồng mãnh trở mình phiên giang đảo hải làm sóng ba đào cuồn cuộn nổi cao tận trời cao, mang theo sự sợ hãi khôn cùng trong nháy mắt đã tập kích vào tâm đầu hơn mười vạn đại quân Bắc Ngụy và Tây Hàn!
Khí thế tựa hồ như thiên băng địa liệt, tiếng trường khiếu thê lương mà hùng hồn mang sức chấn nhiếp của Lăng Thiên trong nháy mắt đã thể hiện thực lực độc tôn làm cho hơn mười vạn đại quân nhân mã đều tan nát ruột gan!
Theo tiếng huýt gió của Lăng Thiên, chỉ thấy trong quân Bắc Ngụy chiến mã đều nhảy dựng lên hí dài, hơn nữa số chiến mã gần Lăng Thiên thì đều nổi lên sự sợ hãi từ trong cốt tủy nguyên thủy rồi bỗng nhiên cấp bách hí vang vươn người dựng đứng lên, cả người xoay vòng, vố số binh lính Bắc Ngụy bị bất ngờ kêu lên sợ hãi rồi chật vật té xuống ngựa! Cả quân trận đầy tiếng ngựa hí người kêu, cả một quân trận chỉnh tề liền như bùng nổ hãm vào trong hỗn loạn!
Đám chiến mã nhảy loạn lên lúc hạ xuống thì bốn bàn chân như sắt thép giẫm xuống người chủ nhân vừa té xuống khiến vố số thanh âm xương cốt gãy đoạn răng rắc răng rắc vang lên! Thậm chí có không ít Binh lính Bắc Ngụy cứ như thế mà chết dưới móng ngựa!
Hộ vệ bên người Ngụy Thừa Bình phản ứng cực nhanh. Ngay lúc tiếng tiếng huýt gió của Lăng Thiên mới vừa nổi lên, đám lính mới vừa bắt đầu hỗn loạn thì đã đem hắn ôm chạy lên trên sườn núi.
Ngay lúc này, sau tiếng cuồng khiếu một khắc... -
Lăng Thiên hai chân kẹp bụng ngựa xung trận lên trước nhanh như lưu tinh phi xạ. Năm người cưỡi ngựa hóa thành một luồng siêu việt lưu quang kinh thiên lợi đao mang theo vô biên sát khí ngang nhiên trực tiếp mà trùng nhập vào biển người với hơn mười vạn đại quân Bắc Ngụy!
Mã thông linh tính. Tiếng quát của Lăng Thiên đối với địch nhân hiển nhiên là tràn đầy uy hiếp, cuồng áp đến áp lực tâm linh nhưng đối với năm con ngựa này thì lại như khí tráng sơn hà! Cảm giác được chủ nhân dũng mãnh, tọa kỵ tựa hồ cũng vì vậy mà hưng phấn chạy nhanh hơn. Càng chạy càng nhanh. Từ xa nhìn lại như thể thiên thần mã đột nhiên giáng hạ nhân gian!
Đối diện quan binh Bắc Ngụy thần sắc đầy sợ hãi nhìn Lăng Thiên phóng ngựa xông vào thực như vào chỗ không người. Đại đao dài đến hai trượng bất ngờ huy lạc mang theo lực lượng quán tính chém lên trên người nhân mã phát ra âm thanh thanh thúy rồi một đao xuyên qua thịt! Rồi bỗng nhiên có tiếng nứt ra khiến cho người ta bỗng nhiên nghĩ đến âm thanh quả dưa nứt vỏ. Đầy trời bỗng nhiên máu tươi tung hoành bay tung tóe!
Lăng Thiên ha ha cười to phóng ngựa trùng nhập vào trong biển người. Thanh Long Thất Tinh đao nhiều lần huy động trông như cửu thiên thần lôi chợt hiện xoát một cái hạ xuống! Từ trái tới phải hơn hai mươi cái đầu chỉnh tề rơi xuống! Hai mươi cột máu đồng thời phun lên không!
Lăng Thiên một mạch không dừng, một đề cương ngựa giẫm nát đám thi thể trên mặt đất nơi đi qua, như một khoái thuyền đột nhiên lướt qua mặt nước yên bình! Cánh tay cụt, chân cụt cùng đầu người máu tươi bất ngờ hướng hai bên phun ra, tựa hồ như mặt nước đột nhiên nổi sóng lớn tách ra hai bên! Trong một sát na đó, đầy trời máu tươi phun ra sáng lạn, lại làm cho Lăng Thiên nghĩ đến cảnh Tết nguyên tiêu khói hoa đầy trời ở kiếp trước!
Phía sau, bốn gã sát thần đồng dạng vẻ mặt hưng phấn, trong mắt tràn ngập khát vọng giết chóc! Đồng thời hét dài trường huy mã đao chém xuống, bốn mặt tám phương bỗng nhiên tràn đầy máu tươi tàn chi! Năm ngựa tạo thành hình tam giác trùng tiến vào, một chỗ phá, chỗ chỗ phá! Liền như thể bảo đao cắt đậu hũ, không chút cố sức hướng ngàn vạn quân địch cắt tới! Thiết phá! Thiết xuyên!
Song quân đối trận quan trọng nhất là khí thế, khí đã vượng thì vô kiên bất tồi. Khí đã suy thì ngàn vạn quân cũng không có chút chiến lực nào.
Lúc trước Thừa Thiên quân đội cơ hồ đã mất đi năng lực chống cự, chỉ như đàn sơn dương chờ giết thịt! Quân đội Bắc Ngụy thì sớm đã say mê trong niềm vui chiến thắng đối thủ, thậm chí không ít kẻ đã nghĩ đến việc sau khi chiến thắng thì luận công phân thưởng như thế nào. Nào biết ngay lúc đang đắc ý tự mãn như thế thì cư nhiên lại có một vị diêm vương đoạt mệnh này tiến vào! Đột nhiên huýt sáo hù dọa mà đã khiến người ngã mã ngửa, mà đang hoảng sợ chưa tỉnh lại thì đã lại bị kỳ tập! Thấy địch nhân đánh tới xu thế như phá trúc, tàn nhẫn chém tới thì tâm can sớm đã tan nát! Thêm nữa trước người sau lưng đầy tiếng kêu rên bạo khởi, tràn ngập tuyệt vọng cùng đau khổ! Kẻ khác nghe thấy thì sớm đã hoảng sợ nhưng đang ở trong đám loạn quân, trước sau đều là biển người ngăn trở. Muốn trốn cũng không có đường mà trốn! Không ít người mới nghĩ đến đây thì địch nhân đã giết tới trước người, lập tức đầu rơi xuống đất, thi thể tan
Mặc dù quân địch xác thực có hơn mười vạn người nhưng nếu lấy phương viên trong một trượng mà tính toán thì số người chân chánh cùng Lăng Thiên đồng thời tiếp xúc thì thật không quá nhiều, nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm người mà thôi. Một nguyên nhân khác là người quá đông, người phía trước không biết sự tình phía sau, tả hữu hai bên ngoại trừ trong phạm vi hơn mười trượng chung quanh hơi có cảm giác tao động còn đâu đều không biết. Đến lúc chân chánh cảm giác được thì đám người Lăng Thiên đã quét ngang qua mà chém giết lên phía trước.
Theo lời Lăng Thiên, khối thịt này là một cái khối thịt siêu cấp, nếu trực tiếp mà cắt thì có thể dễ dàng mà cắt. Người chung quanh căn bản là không thể ngăn trở, cũng chỉ có thể truy đuổi phía sau, công hiệu không lớn.
Loại chiến thuật này Lăng Thiên gọi là " tạc xuyên "! Toàn bộ bằng một luồng cương liệt duệ khí, dũng mãnh hướng thẳng về phía trước, quyết không lùi bước. Gặp thần thí thần, ngộ phật sát phật! Lăng Thiên rõ ràng nhớ được, Đường Thái Tông Lý Thế Dân cực kỳ thiện dụng loại chiến thuật 'tạc xuyên' này! Lãnh tụ quân khởi nghĩa nổi tiếng là Đậu Kiến Đức cũng bị loại chiến thuật này đánh bại! Binh bại mà bị bắt!
Loại chiến thuật 'tạc xuyên' này có khuyết điểm duy nhất là nếu trong trận gặp phải địch nhân có cùng thực lực nghênh kích thì cũng không nhất định là có thể đánh bại. Mà trong khoảnh khắc bị ngăn trở đó mà bị toàn quân bao vây lại liền có thể bị tiêu diệt! Nhưng Lăng Thiên tự nghĩ nhìn quanh thế giới, ai có thể đủ sức ngăn cản trụ chính mình cùng Lăng Kiếm, Lăng Trì, Lăng Phong, Lăng Vân năm người đồng tâm hợp lực toàn lực tiến công. Nếu có thì sợ rằng còn chưa sinh ra!
Bất quá chỉ mất nửa chén trà nhỏ công phu, dưới thế công sắc bén không ai có thể ngăn cản được của Lăng Thiên hắn đã mở ra một đường máu, trùng tiến vào địch trận.
Xa xa trên sườn núi, Ngụy Thừa Bình cùng Thủy Thiên Huyễn hai người cùng một vẻ mặt, miệng mở to, hai mắt trợn trừng! Bọn hắn đứng tại sườn núi nhìn thấy rõ ràng, năm người này như lợi đao đem quân đội của mình từ đông nam sang tây bắc cắt thành hai nửa. Nhìn cử động có vẻ thật nhẹ nhàng mà khe hở xuất hiện cũng không lớn nhưng nhìn lại rất bắt mắt, coi như bốn mươi vạn đại quân của mình là đất bùn tạo thành, chỉ nhẹ một đao là có thể tùy tâm sở dục, muốn sao được vậy ư? Không kiềm chế được trái tim trầm xuống, tim nhảy loạn lên, cả người đầy mồ hôi lạnh, trong tâm ám gọi một câu: "Cái này còn tính là người sao? khác gì ma quái nhập vào rồi!"
Hơn nữa Thủy Thiên Huyễn càng không có dũng khí tin: Đây chính là kẻ hệ thống tình báo của mình báo cáo là một gã hoàn khố đây ư. Cái này.... quả thực chính là một chuyện nực cười lớn!
Lúc này bốn người Lăng Thập Cửu đã như dầu cạn đèn tắt, thân thể lung lay muốn ngã, hơn nữa khi thấy Lăng Thiên cuối cùng đã đến thì tại một khắc cuối cùng, tâm thần như được giải thoát không còn một điểm lực lượng. Lăng Thập Cửu tay phải vô lực nhũn ra, đơn đao rơi xuống mà đối diện một thanh trường kiếm như độc xà đâm vào tâm oa hắn nhưng lúc này Lăng Thập Cửu đã không còn nửa phân khí lực né tránh. Hắn chỉ mỉm cười nhắm hai mắt, trên mặt lộ vẻ lãnh đạm với sinh tử, một vẻ quang vinh vì không nhục với sứ mệnh!
"Thập Cửu!" Lăng Thiên hét lớn một tiếng, thân thể từ trên lưng ngựa cuồng xuất, giống như khoảnh khắc xuyên việt thế sự luân hồi lưu quang, lóe lên chợt hiện!
Lăng Thập Cửu đã cảm giác được mũi kiếm địch nhân đâm vào quần áo, thậm chí da thịt cũng cảm giác đau nhức nhưng tiếp theo liền cảm giác trường kiếm của đối phương tựa hồ bị hất văng đi. Tiếp theo liền cảm giác thân thể mình rơi vào một lồng ngực ấm áp! Hắn không nhẫn nại được sử dụng toàn thân một điểm khí lực còn lại trợn mắt nhìn. Hắn thấy một cảnh đẹp mắt, Lăng Thiên tay cầm một thanh trường đao như cuồng mãnh tảo qua, đem gã cao thủ Thủy gia nọ cả người lẫn kiếm hất bay ra ngoài, bay vọt lên cao bay đi, thân thể tại nửa khoảng không lại đột nhiên ầm một tiếng nổ tung, hài cốt vô tồn! Hắn bị nội lực cuồng bạo của Lăng Thiên trong nháy mắt phá nát thành trăm mảnh, một trận kích động đột nhiên bạo liệt!
Quyển 4
← Ch. 319 | Ch. 321 → |