Vay nóng Homecredit

Truyện:Lăng Thiên Truyền Thuyết - Chương 373

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Trọn bộ 792 chương
Chương 373: Giờ đây ta họ Lăng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-792)

Siêu sale Lazada


"Thực là nói bậy bạ!" Ngọc Trảm Thủy phất tay ao đứng dậy, sắc mặt xanh mét:"Thân là Ngọc gia đệ tử, là nữ nhi duy nhất của Ngọc gia mà lại nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Đúng là vong ân phụ nghĩa, vô sỉ cực điểm! Ngươi không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào sao?"

"Xấu hổ?! Không ngờ trưởng lão cũng biết đến thế giới này còn có chữ xấu hổ! Trưởng lão lấy đại nghĩa mà trách mắng, Băng Nhan thực sự không dám cãi, chỉ có một điều cần phải nói rõ, Ngọc Băng Nhan ta hiện tại đã không còn là đệ tử Ngọc gia!" Ngọc Băng Nhan ngẩng cao đầu, ánh mắt lẫm liệt nhìn thẳng, trong mắt đầy vẻ kiên quyết!

"Ta là nữ nhân của người ta yêu nhất! Ta là nữ nhân của Lăng Thiên!" Bảy chữ cuối cùng, Ngọc Băng Nhan dường như dùng toàn bộ khí lực bản thân, lớn tiếng hô ra!

"Cho dù hiện tại ta có chết, trên bia mộ cũng ghi là người của Lăng gia, mà không phải là Ngọc gia Ngọc Băng Nhan!"

"Thần tiên cũng không có cách nào thay đổi!"

"Bất kể ai cũng không thay đổi được!"

Ngọc Băng Nhan quật cường nhìn hai vị trưởng lão, ánh mắt cũng thiêu đốt ngọn lửa:"Lăng gia cơ nghiệp là của phu quân Lăng Thiên ta! Bất kể kẻ nào muốn cướp đoạt cũng sẽ là kẻ thù không đội trời chung của ta và phu quân, của cả Lăng gia chúng ta!"

Hít sâu một hơi, hai mắt Ngọc Băng Nhan ánh lên vẻ dứt khoát, cắn răng nói rành mạch từng chữ:"Bất – kể - kẻ - đó – là - ai!!!

Ngọc Trảm Thủy hai mắt lạnh băng nhìn Ngọc Băng Nhan:"Quả nhiên như thế! Gia chủ có lệnh, bất kể như thế nào, dù Tiểu công chúa không đồng ý cũng được, cũng phải làm cho Tiểu công chúa chấp nhận sự an bài của gia tộc, vì gia tộc mà xuất lực! Nếu không tuân theo, ta thân là Đại trưởng lão gia tộc sẽ có toàn quyền xử lý. Tiểu công chúa, ngươi nên nghĩ cho kỹ, ta thực sự không muốn trở mặt!" Giọng nói Ngọc Trảm Thủy trầm trầm, mang theo áp lực cực lớn!

"Không biết Đại trưởng lão muốn xử trí ta thế nào?" Ngọc Băng Nhan không hề run sợ, mạnh mẽ ngẩng cao đầu, lành lạnh hỏi.

"Hắc hắc, ý tứ của gia chủ là, Tiểu công chúa có bệnh đã lâu, trước giờ phải khổ sở chịu đựng. Hôm nay bệnh cũ tái phát, thân thể Tiểu công chúa yếu nhược, tin rằng bất cứ ai cũng sẽ không hoài nghi điều này!" Ngọc Trảm Thủy chậm rãi tiến lên trước một bước, hai mắt hiện hung quang "Quả nhiên Tiểu công chúa không muốn uống rượu mời, đã vậy lão phu đây cũng chỉ có thể mời Tiểu công chúa dùng chén rượu phạt vậy!"

Vạn vạn không nghĩ đến đại bá lại có thể nhẫn tâm như vậy, hạ mệnh lệnh kiểu này với mình! Trong mắt Ngọc Băng Nhan lộ ra thần sắc tang thương, nhưng nàng một bước cũng không lùi, lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão đang chậm rãi tiến đến, nhắm hai mắt lại nói:"Ngay cả bây giờ chết, ta cũng tuyệt không tiếc nuối chút nào! Vì ta đã là thê tử của Thiên ca!"

"Ta sẽ không để cho ngươi chết! Tiểu công chúa, đây chỉ là một chén rượu phạt thôi. Chẳng qua làm cho ngươi ngủ một tháng trời, chờ ngươi tỉnh lại thì tất cả mọi thứ đã thay đổi rất nhiều rồi!" Ngọc Trảm Thủy âm trầm nói, bước càng lúc càng gần!

"Rượu phạt? Lão Tử thích uống rượu, không kể là rượu mời hay phạt, Lão Tử đây cũng muốn nếm thử!" Một giọng nói mạnh mẽ tràn ngập sát khí vang lên:"Đại trưởng lão, rượu phạt của ngươi, đến tột cùng là có vị gì?"

Ngọc Trảm Thủy Ngọc Trảm Không hai người đồng thời biến sắc. Ngọc Trảm Thủy bỗng dừng bước chân, hai người cùng quay đầu nhìn ra phía cửa.

Bên trong căn phòng tranh tối tranh sáng, thân hình khôi ngô của Ngọc Mãn Thiên đứng ở cửa vào, ngăn cản hoàn toàn ánh sáng mặt trời! Thoạt nhìn thân ảnh đó không ngờ lại to lớn vô cùng. Hai mắt giống như lệ điện nhìn về phía hai vị trưởng lão, cả người không ngờ lại sát khí bạo liệt!

"Tam gia, nghe nói ngài bị thương, thương thế ra sao rồi?" Ngọc Trảm Thủy miễn cưỡng tạo vẻ cười nghênh đón.

Ngọc Mãn Thiên lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay Ngọc Trảm Thủy đang muốn bắt mạch cho hắn. Mặt Ngọc Mãn Thiên lạnh như băng tuyết, hai mắt ưng nhìn chằm chằm Ngọc Trảm Thủy:"Đại trưởng lão, ta đây đang chờ uống rượu phạt của ngươi đây!"

"Ách, điều này..." Ngọc Trảm Thủy chần chừ một hồi, cuối cùng quyết định đem toàn bộ sự tình nói hết. Nếu không để Ngọc Mãn Thiên làm náo loạn lên, với giọng lớn của hắn, đừng nói đến bí mật, sợ rằng cả Thừa Thiên thành này cũng đều biết hết!

"Tam gia, đây là ý tứ của gia chủ!" Trầm ngâm một lúc lâu, Ngọc Trảm Thủy chậm rãi nói từng chữ "Nếu Tam gia còn có gì nghi ngờ, lão phu có mang theo dụ lệnh của gia chủ ở đây!" Nói rồi hắn duỗi tay đưa ra một phong thư.

Hắn vừa lấy ra đã nghe xoẹt một tiếng, Ngọc Mãn Thiên đã đoạt lấy. Nhìn qua một cái, Ngọc Mãn Thiên bèn đưa thu cho Ngọc Băng Nhan, nói:"Nhan nhi, ngươi đọc giúp cho thúc thúc một lượt" Ngọc Băng Nhan vội mở ra xem qua một lượt, mặt mày thất sắc run rẩy đọc:"Hễ là đệ tử Ngọc gia ở Thừa Thiên, sau khi thấy thư này mọi chuyện đều phải nghe theo sự quyết định của Đại trưởng lão Ngọc Trảm Thủy và tam trưởng lão Ngọc Trảm Không, không được phép cãi lại chút nào! Nếu không nghe sẽ quy theo gia pháp xử lý! Ngọc gia gia chủ đời thứ 39 Ngọc Mãn Lâu thủ bút!" Đọc xong thư một lượt, Ngọc Băng Nhan ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Mãn Thiên, trong lòng hoảng loạn, không nghĩ nổi chủ ý gì nữa.

"Tam gia, ngài nghe rõ rồi chứ?" Ngọc Trảm Không âm trầm hỏi. Hắn cùng với Ngọc Mãn Thiên xích mích, nhưng nhiều lần giao thủ hắn không thắng nổi một lần! Giờ phút này nhìn thấy Ngọc Mãn Thiên biến sắc, hắn bỗng cảm thấy hả giận, cười ha hả đắc ý!

"Cút mẹ mày đi! Lão Tử không có tai chắc!" Ngọc Mãn Thiên một bụng uất ức, vừa nghe đến giọng âm dương quái khi của Ngọc Trảm Không nhất thời giận dữ, tính nóng bốc lên. Hắn cũng không thèm quản trưởng bối hay không trưởng bối, mở miệng chửi luôn!

Ngọc Trảm Không giận dữ, quát:"Ngọc Mãn Thiên, ngươi dám đối đãi với trưởng bối như vậy sao? Vô lễ quá thể, hôm nay lão phu muốn thay mặt gia chủ giáo huấn

Ngọc Mãn Thiên giễu cợt cười một tiếng, duỗi tay ra gãi gãi mũi, nghiêng mắt nhìn nói:"Trưởng bối? Ngươi tự mình ngẫm lại xem, vài mươi năm trước vào ngày đó ngươi có chút nào là bộ dáng trưởng bối? Giáo huấn ta sao? Chỉ bằng ngươi à?? Ta nhổ vào! Phì!!!"

Sau khi tiếng "Phì!" vang lên, Ngọc Mãn Thiên không ngờ lại "Phì" đến thẳng khuôn mặt già nua của Ngọc Trảm Không. Tất cả nước bọt của Ngọc Mãn Thiên dính lên mặt hắn, nhất thời hắn giận phát cuồng, định lao người nhào tới!

"Đừng làm loạn!" Ngọc Trảm Thủy giận dữ quát "Các ngươi không biết mình đang ở đâu sao? Đây là chỗ để các ngươi làm loạn à? Ngọc Tam gia, hai huynh đệ bọn ta làm việc đều theo lệnh của gia chủ. Tam gia cũng là con cháu Ngọc gia, chẳng lẽ đối với mệnh lệnh của gia tộc lại định coi thường sao?"

Ngọc Mãn Thiên ngạnh cổ lên nói:"Các ngươi thì sao? Đó là chuyện của các ngươi à? Nhưng Băng Nhan chính là cháu ruột của Lão Tử! Chuyện thân sự của nàng là do Lão Tử tự mình làm mối! Hai người các ngươi nếu có dũng khí động một ngón tay đến nàng, đừng trách Lão Tử trở mặt vô tình! Một khi đã thế, ta cho tất cả tan nát luôn! Đại ca nếu có trách tội, hai người các ngươi chưa chắc đã thoát tội đâu!"

Đưa mắt nhìn hai người thêm một lượt, Ngọc Mãn Thiên nói tiếp:"Đừng tưởng Lão Tử đây không biết! 3 năm trước Nhị ca chấp chưởng Hình Đường, xử trí Ngọc Tiểu Xuân là cháu ruột của Đại trưởng lão ngươi phải không? Ngươi là đang mượn công báo thù riêng! Đại ca cho các ngươi làm việc, không có nghĩa là cho phép các ngươi hạ thủ đối với Băng Nhan! Hai lão thất phu các ngươi gan to bằng trời nhỉ? Dựa hơi người nào mà dám thế?!"

Ngọc Trảm Thủy giận run cả người, mạnh mẽ kiềm chế xuống, lành lạnh nói:"Nếu Tam gia đã cố ý như vậy, mọi chuyện cũng có thể bỏ qua. Nhưng việc của gia chủ lại không được phép phá hỏng! Nếu Tiểu công chúa đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, lúc đó phải làm sao? Tam gia, ngay cả ngài cũng không chịu nổi trách nhiệm này đâu!"

"Các ngươi muốn làm gì thì làm, ta không can thiệp. Lão Tử là người Ngọc gia, kể cả ta không quản các ngươi, nhưng cũng không đến nỗi phá hỏng việc của các ngươi!" Ngọc Mãn Thiên ngang nhiên nói:"Nhưng không được làm quá phận! Người của Lăng gia nếu có bất cứ ai dù chỉ bị thương, Lão Tử cũng không tha cho các ngươi đâu! Còn về phần Băng Nhan, hai nhà đã định hôn sự, Băng Nhan giờ đây đã là người của Lăng gia! muốn làm gì, đó là chuyện của nàng, mà cũng là việc của Lăng gia! Đừng nói một Tam thúc như ta, cho dù là cha ruột của nàng, Nhị ca của ta ở đây cũng không quản đến!"

"Ta có thể đáp ứng các ngươi!" Ngọc Băng Nhan đột nhiên mở miệng, lạnh lùng nói:"Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của các ngươi!"

Lời vừa nói ra, ngay cả Ngọc Mãn Thiên cũng vô cùng kinh ngạc. Điều này không phù hợp với tính cách của Ngọc Băng Nhan! Đây là chuyện gì vậy?

Ngọc Trảm Thủy Ngọc Trảm Không hai người cùng thở phào một hơi. Ngọc Băng Nhan dù sao cũng là người của Ngọc gia, lời đã nói ra đáp ứng việc này, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Nếu không hiện tại có Ngọc Mãn Thiên làm chỗ dựa, nàng thừa sức cự tuyệt! Kết quả này mặc dù không được như ý muốn ban đầu, nhưng cũng miễn cưỡng duy trì đến lúc đoạt được quyền Lăng gia!

Trong đôi mắt Ngọc Băng Nhan mơ hồ như trút được một gánh nặng lớn. Lúc vừa rồi, ngay lúc nàng muốn mở miệng cự tuyệt thì bên tai bỗng truyền đến một giọng nói nhỏ như muỗi kêu, chính là giọng của Lăng Thần:"Nhan nhi cứ đáp ứng bọn hắn đi. Yên tâm, chuyện này công tử đã có an bài thỏa đáng rồi, không cần phải lỗ mãng" Ngọc Băng Nhan nghe vậy nhất thời yên tâm xuống.

Ngọc Băng Nhan đã đáp ứng, Ngọc Mãn Thiên lại không quản đến, giờ này hai trưởng lão có lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ngọc Trảm Thủy, Ngọc Trảm Không hai mắt nhìn nhau đồng thời cáo từ. Ngọc Băng Nhan phất tay không nói, Ngọc Mãn Thiên ngẩng đầu nhìn trời, chẳng thèm chú ý. Hai người kia tâm trạng buồn bực, nhưng cũng chỉ còn cách chuồn mất.

Nhìn hai người rời đi, vẻ mặt Ngọc Băng Nhan bỗng trịnh trọng nói:"Tam thúc, ngài nhất định phải quay về nhà một chuyến!"

"Hử? Vì sao?" Ngọc Mãn Thiên ngẩng đầu lên, có chút không hiểu hỏi.

"Tam thúc, ta lo lắng cha ta cùng đại bá...." Vẻ mặt Ngọc Băng Nhan đầy vẻ ưu tư, mắt nhìn Ngọc Mãn Thiên đầy vẻ cầu khẩn:"Quyết định này của đại bá, với tính cách của cha nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng hiện giờ không có chút tin tức nào của cha truyền đến. Tam thúc, nếu như cha cùng đại bá xung đột...Nếu vậy cũng chỉ có người mới có thể hòa giải được thôi"

"Được rồi! Vậy ta sẽ quay về ngay hôm nay" Ngọc Mãn Thiên nghe vậy cũng trở nên sốt ruột, hận không thể mọc cánh bay về:"Thành thật mà nói, chuyện lần này đại bá ngươi làm khiến cho Tam thúc ta như ngồi trên lửa vậy! Mẹ, mồm thì bảo Lão Tử làm mối khuê nữ, thực chất là muốn mưu đồ cơ nghiệp nhà người ta! Thật là chó chết mà! Ta nếu mà còn ở lại Lăng gia này, quả thực không còn mặt mũi nào, Lão Tử trong lòng cũng không được thoải mái. Lần này về ta nhất định phải can gián đại bá ngươi! Thực sự là quá quắt mà! Quá là hèn hạ! Bà nó chứ!"

Quyển 4


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-792)