Vay nóng Homecredit

Truyện:Lăng Thiên Truyền Thuyết - Chương 447

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Trọn bộ 792 chương
Chương 447: Thân tại hiểm địa
0.00
(0 votes)


Chương (1-792)

Siêu sale Lazada


Một giọng nói lạnh lùng trả lời: "Đến Chỉ Điểm Giang Sơn Các, gặp được gia chủ thì ngươi sẽ tự nhiên hiểu ra thôi".

Một người khác nói với giọng bất mãn: "Chẳng nhẽ bọn ta còn không biết gặp được gia chủ thì sẽ hiểu ra sao? Bây giờ chỉ là hỏi trước nhà ngươi một tiếng. Đến lúc đó trong lòng cũng có sự chuẩn bị có phải không? Để còn tránh lần nào cũng bị gia chủ giáo huấn đến tối tăm mặt mày. Cái đồ đáng chết nhà ngươi, nói thêm đôi câu vài lời thì cũng không mất cái gì của nhà ngươi. Thật đúng là cụt hứng mà".

Giọng nói lạnh lùng đó trở lên càng lạnh hơn: "Đã mười mấy năm rồi. Lần đó các người có thể moi được thông tin gì từ trong miệng ta mà đi? Bản thân không biết nghe lời tự mình tìm phiền phức thì có".

"Con mẹ nó!" Những tiếng cằn nhằn chửi thầm vang lên. Thể hiện ra sự phiền não cực độ trong lòng. Ba người đi trên con đường mòn, ai cũng không ngẩng đầu nhìn lên trên, không ai biết được rằng, ngay trên đỉnh đầu nơi mà họ vừa đi qua, còn ẩn nấp một kẻ được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất sát thủ trong truyền thuyết!

Nhìn ba người bọ họ bước xa dần, Lăng Kiếm lập tức động não nghĩ: "Ngọc Mãn Lâu ngay lúc này triệu tập người để bàn việc, chắc chắn là có chuyện đại sự gì đó. Mà nhất định phải là việc gấp! Rốt cuộc thì là việc gì nhỉ? Chả nhẽ...Ngọc gia phát hiện ra chỗ ẩn náu của chúng ta? Hoặc có thể là Ngọc gia có được tin tức của công tử rồi? Ngoài những việc này ra, hiện nay chắc cũng không có việc gì đáng để Ngọc Mãn Lâu triệu tập người ngay lúc nửa đêm thế này? ". Lăng Kiếm trong lòng bỗng cảm thấy cấp bách. Trong hai khả năng này, bất luận là thông tin gì, Lăng Kiếm đều cần phải biết rõ được ngọn ngành.

Nhưng có điều, bí mật của gia chủ Ngọc gia lại chả nhẽ nói muốn thám thính là thám thính được?

Lăng Kiếm tuy tự tin, hắn tự tin vì nội lực, khinh công, kiếm pháp của bản thân đã thuộc vào loại thượng thừa trong thiên hạ. Nhưng hắn lại không tự đại đến mức cho rằng nội bộ của Ngọc gia lại không có một người nào có nội lực vượt qua được bản thân mình. Ai mà biết được võ công của vị gia chủ Ngọc gia này rốt cuộc là cao đến mức độ nào? Ông ta trong những năm gần đây tuy chưa từng một lần đích thân ra tay, nhưng trong thiên hạ lại không có mấy người dám xem thường ông ta! Có lẽ cũng chỉ có Giang Sơn lệnh chủ mới có tư cách để xem thường Ngọc Mãn Lâu!

Ngoài thuật ám sát mà Lăng Kiếm tự cho mình là đệ nhất thiên hạ ra, những cái khác Lăng Kiếm cho rằng cũng chỉ là bình thường mà thôi.

Vốn dĩ chỉ là muốn nghe ngóng một chút về phản ứng của Ngọc gia, thừa cơ suy đoán xem thế lực của Ngọc gia như thế nào. Nhưng bây giờ hắn lại đang ở trên thế cưỡi lưng hổ, xét cho cùng thì có nên đi hay không?

Nếu như đi, chỉ sợ khả năng bị người ta phát hiện ra có lẽ vượt quá 9 phần, đến lúc đó đối diện với tất cả các cao thủ của Ngọc gia, khả năng thoát được của mình chắc không quá ba phần

Nên lựa chọn như thế nào đây?!

Tiếng bước chân sột soạt vang lên, nhóm cuối cùng của Ngọc gia nhanh chóng dồn dập bước đến!

Không còn thời gian nữa rồi! Lăng Kiếm nghiến răng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Vì công tử nếu có chết thì đã làm sao?

Vạn mộc vô thanh đãi vũ lai! (Nghĩa: rừng cây im lìm đợi mưa đến, chỉ sự tĩnh lặng trước khi phong ba bão táp tới)

Thấy đội đi tuần tra đã đi xa. Lăng Kiếm không còn do dự nữa, nhanh chóng vút người lên cao. Gần như chạm vào đỉnh ngọn cây trong vườn hoa. Ba nhịp lên xuống không cao không thấp, bay lên trên lầu vọng nguyệt mà không phát ra tiếng động nào. Lặng lẽ nằm ép sát xuống nóc nhà. Nếu chỉ nói về trình độ khinh công cỡ này, đương thời nhiều nhất cũng không vượt quá 5 người!

Bởi vì khi Lăng Kiếm hành động, tuy có chạm vào ngọn cây, nhưng lại không hề có một chiếc lá nào lay động! Bay qua hàng vạn luống hoa, không chạm vào chiếc là nào dù chỉ mà một chút!

Lăng Kiếm cẩn thận đến mức chỉ lò ra nửa cái đầu, nhìn về Chỉ Điểm Giang Sơn các ở xa ngoài 50 trượng, thấp thoáng trong lùm cây. Lăng Kiếm trau hai hàng lông mày!

Ba bóng người trước đó vừa mới đó đã tiến vào trong Chỉ Điểm Giang Sơn các. Lăng Kiếm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của một người trong số họ. Lại xuất hiện những bóng người khác từ 4 phương 8 hướng lao đến. Lăng kiếm dốc toàn lực tập trung tinh thần để thám trắc. Hắn không thể không cảm thấy kinh ngạc, những người đến đây kẻ nào cũng là cao thủ, mà đều là cao thủ nhất đẳng. Nếu như chỉ nhìn từ tiếng bước chân để phán đoán khinh công, thì gần như mỗi một người đều không dưới Ngọc Mãn Thiên! Còn nếu như dựa vào khinh công để phán đoán võ công thì thực lực của Ngọc gia quả là thật đáng sợ!

Nội tình bên trong của thế gia ngàn năm đáng sợ đến mức này sao?!

Cũng giống như khi Lăng Thiên triệu tập người của mình để bàn việc vậy, trước giờ chỉ cho gọi những người đứng đầu, cũng tức là tầng lớp những người lãnh đạo. Nếu như dựa vào đó để suy luận, vậy thì thủ hạ của bọn người trước mắt mình chắc mỗi người đều có sức mạnh riêng

Những người này, có lẽ là những con át chủ bài cuối cùng của Ngọc Mãn Lâu, cũng chính là chỗ trông cậy lớn nhất của Ngọc gia!

Đêm nay nếu như chỉ thu được tin tức này thôi cũng đã được xem là không uổng phí chuyến đi này rồi!

Nhưng Lăng Kiếm hoàn toàn không thỏa mãn với kết quả này! Không uổng phí không đồng nghĩa với thành công mĩ mãn!

Ngọc Mãn Lâu triệu tập những cao thủ thuộc tầng lớp lãnh đạo này để bàn việc, chúng sẽ bàn việc gì đây, nội dung cụ thể sẽ là gì? Đó mới là vấn đề mà Lăng Kiếm thật sự quan tâm, cũng là vấn đề mà hắn cảm thấy hứng thú nhất! Bởi vì rất có khả năng là chúng muốn bàn kế sách để đối phó với cạm bẫy của công tử! Lăng Kiếm tuyệt nhiên quyết không thể quay đầu tại đây. Trong lòng có sự suy đoán này, kể cả là nguy hiểm đến tính mạng thì Lăng Kiếm cũng sẽ không rời đi trước khi làm rõ được tình hình!

Con người luôn là như vậy, được một thì muốn hai. Luôn muốn giành được nhiều hơn. Nhưng lại không xem trọng những thứ mà mình đã giành được. Lòng tham luôn đem lại bất hạnh cho con người, lần này liệu có là ngoại lệ với Lăng Kiếm?

Lăng Kiếm trong lòng rất rõ, muốn bay đến đỉnh lầu của Chỉ Điểm Giang Sơn Các mà không bị các cao thủ trong đó phát giác. Bản thân chỉ có một cơ hội, một cơ hội duy nhất! Đó chính là thời khắc mà tất cả những người có mặt đều tiến vào trong Chỉ Điểm Giang Sơn Các. Lúc đó sự chú ý của chúng đều sẽ có sự phân tán. Trong đó tất nhiên cũng bao gồm cả gia chủ Ngọc gia Ngọc Mãn Lâu. Kẻ đó là lợi hại nhất, kẻ địch ẩn giấu nguy hiểm nhất! Nếu như để lỡ cơ hội đó, thì chỉ sợ đêm nay sẽ tay trắng mà về, thậm chí là còn có thể nguy đến tính mệnh!

Tuy nhiên hiện nay vấn đề lớn nhất là vị trí mà Lăng Kiếm muốn đến được cách hắn quá xa. Những 50 trượng, cự li đó đối với bất kì cao thủ khinh công đương đại nào mà nói đều là một khoảng cách khó mà có thể vượt qua được! Mà ở giữa vị trí mà Lăng Kiếm đang ở và Chỉ Điểm Giang Sơn Các còn không biết bố trí bao nhiêu sợi dây nhỏ có treo chuông cảnh báo. Ngay cả là "Lăng không hư độ" của Tống Quân Thiên Lý, hoặc giả là Kinh Long bách biến của Lăng Thiên, liệu có thể làm được hay không? Kiểu gì thì kiểu chắc chắn sẽ không được lạc quan cho lắm!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lăng Kiếm vẫn quyết phải thử một phen! m cái việc mà người khác không dám làm!

Lăng Kiếm hít một hơi thật sâu, cơ thể của hắn liền giống như một tờ giấy mỏng bị gió thổi một cách nhẹ nhàng lướt trên mặt băng, duy trì tư thế đó trượt đi.

Từ hướng chính bắc có hai người đi đến, rất hiển nhiên hai người này đều không có một chút gì sự cảnh giác về tâm lí. Có lẽ chúng cho rằng bên trong trang viên của Ngọc gia là nơi mà an toàn đến mức không thể an toàn hơn. Ngẩng cao đầu khoan thai bước đến.

Nếu như lúc này Lăng Kiếm ra tay, hắn đủ tự tin để đưa hai gã cao thủ đỉnh cực võ công gần như không dưới Ngọc Mãn Thiên này hạ thủ trong nháy mắt, biến thành hai cái xác không hồn!

Đáng tiếc!

Lặng lẽ dựa sát người vào một gốc cây, Lăng Kiếm ẩn mình miễn cưỡng kiềm chế bản thân. Hình dung một cách thật nhanh chóng tốc độ bước đi và lộ tuyến đường đi của hai người này. Đợi đến khi hai người họ đã xa ngoài 30 trượng, ngay tại khoảnh khắc chúng sắp bước vào trong Chỉ Điểm Giang Sơn Các thì Lăng Kiếm bất thình lình hành động!

Chính tại lúc đó, Lăng Kiếm phát huy hết khả năng khinh công ở mức độ cao nhất mà hắn có. Một bóng người đen sì sì giống như một u linh hữu hình vô chất đột nhiên lóe hiện, rồi đột nhiên biến mất. Kể cả là có người nhìn thấy, chỉ sợ sẽ tự cho rằng mình bị hoa mắt.

Ở lần thi triển khinh công này của Lăng Kiếm, khủng khiếp đến mức vạt áo dưới của hắn không di động, ngay đến cả những sợi tóc hơi xõa ra trên đầu hắn cũng không bị thổi bay! Công phu tuyệt đỉnh được kết hợp giữa cực động và cực tĩnh này đã đủ để được xem là kinh thế hãi tục!

Lần thi triển khinh công bộc phát này của Lăng Kiếm có thể được xem sánh ngang bằng với Lăng Thiên, thậm chí là còn vượt qua cả Lăng Thiên!

Khoảng cách giữa Lăng Kiếm với Chỉ Điểm Giang Sơn Các chính trong khoảnh khắc này được kéo gần lại chỉ còn gần 10 trượng!

Mồ hôi chảy ra ướt lưng áo của Lăng Kiếm, hành động mạo hiểm vừa nãy của hắn, ngay cả là sát thủ máu lạnh đệ nhất thiên hạ thì tim cũng phải "thình thịch" đập mấy hồi

Quả thật là quá nguy hiểm! Chỉ cần hơi có chút sơ xuất là sẽ có ngay sự khác biệt giữa sống và chết!

Dùng mắt để đo một chút khoảng cách. Lăng Kiếm tiềm hành về trước thêm được 5 trượng nữa, hắn dừng lại, nhìn quanh động tĩnh bốn phía một cách cẩn thận kĩ càng. Khẽ cười một cái không tiếng, vận công trong nháy mắt bay lên đỉnh một ngọn cây lớn đã nhắm đến từ trước. Cuối cũng thì cũng thở phào ra một hơi nhè nhè. Hắn vận khí, một luồng nội lực mạnh vô cùng chạy xuyên suốt trong cơ thể hắn, đợi cho đến khi hai người cuối cùng bước vào trong Chỉ Điểm Giang Sơn Các, đó chính là thời khắc mà Lăng Kiếm phi thân hành động!

Bất kì một chút sơ xuất nào, đều có thể dẫn đến kết cục chết không có chỗ chôn thân.

Nhưng Lăng Kiếm đã thành công, hắn đã làm được. Cho đến trước mắt thì vẫn chưa có một tì vết gì.

Chân trước của hai người cuối cùng đã bước lên bậc cửa của Chỉ Điểm Giang Sơn Các! Phảng phất có tiếng cười truyền đến, chắc là những người đến trước ở bên trong đang cười hai người đến muộn này.

Thời cơ tốt nhất, cũng là thời cơ duy nhất đã đến!

Cơ thể của Lăng Kiếm nhẹ nhàng vọt lên, từ từ bay lên độ cao khoảng 2 trượng, gập người một cách nhẹ nhàng chậm rãi trên không, bay về hướng nóc Chỉ Điểm Giang Sơn Các xa ngoài 4 trượng. Cả quá trình này, chậm một cách lạ thường, vẫn là không kèm theo bất kì tiếng gió nào.

Khinh công nói chung, nếu được gọi là có thành tựu thì trừ phi là tốc độ cực nhanh, biến hóa khéo léo! Nhưng khi khinh công đến được một cảnh giới nào đó, thì cần phải khống chế được một cách hoàn mĩ tốc độ của bản thân. Tuy nhiên muốn nhanh có lẽ là dễ dàng, nhưng muốn chậm thì lại là cực kì khó khăn. Đặc biệt là cái chậm của Lăng Kiếm, không phải là chậm ở trên mặt đất, mà là cái chậm sau khi cơ thể đã bay lên; mọi người đều biết, một người mà có thể làm cho cơ thể của mình dừng lại ở trên không trung, thì đó là việc trái với định luật của tự nhiên, cũng là việc không thể nào xảy ra được. Nhưng khinh công sau khi đạt đến cảnh giới cực cao, tuy vẫn không thể dừng lại ở trên không, nhưng có thể kéo dài thời gian bay trên không, cũng chính là cái được gọi là "trì không".

Mà công khinh công trôi người chậm dãi trên không này của Lăng Kiếm lại chính là tuyệt kĩ mà Lăng Thiên sáng tạo ra trên thế giới này, cũng là bí mật mà chỉ hắn mới biết.

Bình thường thì các cao thủ về khinh công trong võ lâm trong chớp mắt có thể vọt qua được cự li vài trượng. Còn Lăng Kiếm thì dùng hết thời gian của hai lần hô hấp mới chậm dãi từ từ bay được đến nơi cần đến! Cơ thể hắn từ từ hạ xuống, nhè nhẹ ép sát vào đỉnh nóc của Chỉ Điểm Giang Sơn Các. Sự mềm mại uyển chuyển của thân người Lăng Kiếm giống như màn đêm tuyết bay lả tả, trên nóc nhà lất phất rơi xuống những bông tuyết.

Quyển 5


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-792)