← Ch.175 | Ch.177 → |
Khách điếm trong thành Đoạn Nguyệt không chỉ có một cái hơn nữa còn phân ra cấp bậc cao thấp, chủ yếu là nhằm phục vụ các tu sĩ đến nghỉ trọ. Về phần giá cả cũng khác nhau, khách điếm bình dân ở ba ngày giá một viên Linh tinh, chỗ cao cấp nhất thì ở một ngày giá ba viên Linh tinh.
Giá cả chênh lệch nhiều như vậy đương nhiên điều kiện sinh hoạt trong đó cũng cách biệt một trời một vực, nghe nói trong thành Đoạn Nguyệt khách điếm sang trọng và đắt tiền nhất ở mỗi phòng đều bố trí một cái tụ linh pháp trận, đối với việc tu luyện của tu sĩ cũng giúp ích được vài phần, coi như là tiền nào của ấy thôi.
Riêng Thẩm Thạch mà nói cũng thật là xấu hổ vì hôm nay túi hắn rỗng tuếch, với những tu sĩ giàu có hay đệ tử nhân tài của các danh môn vốn coi Linh tinh như cặn bã ở trong khách điếm cao cấp, hắn chỉ đứng từ xa mà nhìn. Trên thực tế, bất kể là Quy Nguyên giới nói riêng hay Hồng Mông chư giới nói chung, có một hiện tượng rất bình thường là nhiều lúc tán tu đều ở vào hoàn cảnh màn trời chiếu đất.
Nghe ra thì có vẻ khổ sở nhưng trong Tu Chân giới sự thật là thế, phần lớn tán tu đều lâm vào tình trạng quẫn bách vì không đủ tài nguyên tu luyện, cái cơ bản nhất là Linh tinh cũng phải tính toán tỉ mỉ để bảo đảm cho quá trình tu luyện, vậy lấy đâu ra tiền mà thuê phòng trọ? Hơn nữa trong khách điếm hạng xoàng kỳ thật cũng chỉ là một gian phòng cộng thêm một cái giường chứ đâu có gì đặc biệt, cùng lắm thì yên tĩnh hơn bên ngoài chút ít mà thôi.
Nói đến chuyện ăn gió nằm sương, nếu là tu sĩ thì coi như đó là một cách để rèn luyện thân thể, dù sao tu sĩ cũng mạnh mẽ, dẻo dai hơn so với người thường, màn trời chiếu đất nằm ngủ ngoài trời thật ra cũng chẳng phải việc gì to tát, cho nên về lâu dài đa số tán tu vẫn chọn cách này chứ ít có người đi thuê phòng trọ, chuyện đó trong Tu Chân giới khá phổ biến nên cũng chẳng có ai chê bai gì họ.
Riêng Thẩm Thạch, thật ra thì với tình hình của hắn bây giờ tùy tiện tìm một chỗ trong nội thành tạm trú vài ngày cũng không phải không được, mấy năm trời vật lộn sinh tồn ở Yêu giới, hắn đâu được hưởng phúc ngày nào. Sau nhiều lần cân nhắc rốt cuộc hắn vẫn dằn lòng đi tìm một cái khách điếm, đương nhiên là loại bình dân nhất và giá cả rẻ nhất, nguyên nhân cũng rất đơn giản vì hắn đã mua một số lượng lớn Linh tài để chế tác Phù lục mà công việc này lại rườm rà và đòi hỏi sự tỉ mỉ nên đương nhiên là cần một chỗ yên tĩnh.
Cuối cùng Thẩm Thạch quyết định chọn khách điếm Vân Lai là nơi để ở lại.
Tên của khách điếm này được lấy trong ý “ Khách tự Vân Lai” (Khách đến như mây), chỉ có điều theo Thẩm Thạch quan sát hắn thấy bên trong bóng người thưa thớt, khách thuê trọ cũng không nhiều, so với tên gọi lại có chút khập khiễng. Thế nhưng ít người hóa ra lại hay vì cái mà Thẩm Thạch cần nhất lúc này chính là sự yên tĩnh.
Tiếp sau đó hắn rảo chân bước vào, tiểu nhị của khách điếm đon đả chạy ra chào hỏi, sau khi hắn tỏ ý muốn thuê phòng thì lão bản của khách điếm cũng đi tới nhiệt tình khoe khoang một phen, rằng ngoại trừ trong phòng không có tụ linh pháp trận còn tất cả mọi thứ cũng không khác gì so với khách điếm xa hoa nhất ở trong thành Đoạn Nguyệt này.
Thẩm Thạch chỉ cười trừ, chẳng qua hắn muốn thuê một căn phòng yên tĩnh để có thể chế phù nên cũng không so đo với lão, hắn hỏi qua về giá cả thì biết được so với nơi khác trong nội thành giá ở đây vẫn là thấp nhất, một viên Linh tinh ở được ba ngày.
Thẩm Thạch âm thầm tính toán, với số lượng lớn Linh tài đang nằm trong Như Ý Đại, nếu muốn chế luyện hết thành Phù lục cũng như nghỉ ngơi cùng tu luyện, tận dụng tốt thời gian thì cũng phải mất ít nhất năm sáu ngày mới có thể làm xong.
Sau giây lát trầm ngâm, Thẩm Thạch liền đưa trước cho Hà lão bản hai viên Linh tinh coi như trả phí cho sáu ngày dừng chân tại đây, ấy thế mà hắn cũng không cò kè mặc cả, ngược lại trả nhiều hơn so với dự đoán của Hà lão bản, nhìn giống như đang nói chuyện phiếm rằng mình chỉ là một tán tu mới đến Quy Nguyên giới ít ngày nên chưa am hiểu gì nhiều, kính xin Hà lão bản giới thiệu sơ lược về Quy Nguyên giới và đặc biệt là tình hình trong thành Đoạn Nguyệt cho hắn biết.
Hà lão bản cũng là một tu sĩ tuy nhiên đạo hạnh thì bình thường, cảnh giới chỉ có Luyện Khí cảnh mà thôi. Thế nhưng lão có thể mở khách điếm trong thành Đoạn Nguyệt này ắt hẳn tầm nhìn và sự hiểu biết sẽ không kém, hắn cũng nhận ra kỳ thật Thẩm Thạch đâu phải là tán tu bình thường như lời hắn nói.
Nếu thực sự là tán tu bình thường, cảnh giới chỉ ở mức Luyện Khí cảnh chứ chưa đến Ngưng Nguyên cảnh, không cần nghĩ trong ngoài thành mười người thì có chín người sẽ ngủ ngoài trời. Chẳng qua Hà lão bản là kẻ làm ăn buôn bán, lão có thể nghi ngờ thân phận của Thẩm Thạch hoặc thấy lời lẽ của hắn không khớp nhau, nhưng điều này thì liên quan gì tới lão? Cho nên rốt cuộc Hà lão bản cười ha hả giả như không biết liền dẫn Thẩm Thạch về phòng trọ, trên đường đi lão cũng đem tình hình chung quanh nơi này nói sơ qua với Thẩm Thạch một lần.
Hóa ra dựa theo vị trí địa lý trong Hồng Mông chư giới thì Quy Nguyên giới được xem như giới ở tầng thứ ba. Gọi là tầng hai, tầng ba thực ra cũng chỉ là một cách gọi, mọi người đều biết thế giới Hồng Mông vô cùng rộng lớn, cho đến nay cũng chưa thể thăm dò hết được, phương pháp chủ yếu để di chuyển giữa các giới trong một trăm lẻ tám giới ở Hồng Mông là dùng Kim Thai Thạch Thượng Cổ truyền tống pháp trận.
Trong Hồng Mông chủ giới có tổng cộng ba mươi ba cỗ Thượng Cổ truyền tống pháp trận, đó cũng là giới hạn tối đa có thể dịch chuyển được trong lãnh thổ Hồng Mông. Từ nhiều năm về trước cho tới nay, Nhân tộc lấy Hồng Mông chủ giới làm trung tâm rồi thông qua truyền tống pháp trận để đi đến các dị giới hay còn gọi là tầng hai, tại tầng hai này lại nhờ các Thượng cổ truyền tống pháp trận mới có thể dịch chuyển đến tầng ba. Nghe nói trong Hồng Mông chư giới, muốn đến được vùng đất xa nhất thì phải truyền tống qua sáu dị giới và đó chính là tầng bảy.
Phải biết rằng, Thượng Cổ truyền tống pháp trận trong từng giới không phải đều tập trung ở một chỗ, ví như ở thành Thiên Hồng vốn nổi tiếng với đảo pháp trận là thế nhưng chỉ có tổng cộng mười bảy cái, mười sáu cái còn lại phân bố rải rác khắp Hồng Mông chủ giới rộng lớn và chẳng theo một quy luật nào cả.
Muốn đi từ Hồng Mông chủ giới đến Quy Nguyên giới, nếu là người của Lăng Tiêu Tông cần đến thành Đoạn Nguyệt đón Thẩm Thạch thì nhất định phải bắt đầu xuất phát từ thành Lưu Vân của Hải Châu truyền tống qua thành Thiên Hồng, rồi tới đảo pháp trận nhờ một Thượng Cổ truyền tống pháp trận trung gian dịch chuyển đến Hắc Hà giới, tiếp đó đi xuyên qua toàn bộ lãnh thổ Hắc Hà giới tìm một Thượng Cổ truyền tống pháp trận khác mới có thể tới được Quy Nguyên giới.
Nghe đến đây, cuối cùng Thẩm Thạch đã hiểu vì sao Lăng Tiêu Tông phái người tới Quy Nguyên giới cần mất trọn vẹn thời gian mười ngày, thế mới biết Hồng Mông chư giới thật sự quá khổng lồ. Lại nói tiếp, nhiều năm trước đây nhờ các vị Thần Tiên kỳ tài ngút trời nghiên cứu Thượng Cổ truyền tống pháp trận từ đó khám phá ra bí quyết để Nhân tộc tự xây dựng được những truyền tống pháp trận cự ly gần, chỉ cần cơ thể đủ mạnh để chống lại áp lực thì trong thời gian ngắn có thể đi hàng nghìn vạn dặm trong Hồng Mông chủ giới, nếu không có truyền tống pháp trận thì sự tiêu phí thời gian cho việc di chuyển, cho dù đó là tu sĩ có đạo hạnh thông thiên, cũng trở nên vô cùng gian nan.
Khi đề cập đến những vấn đề thông dụng này, Hà lão bản lén lút liếc mắt nhìn sang Thẩm Thạch, lão thấy hắn như đang suy nghĩ và có vẻ hiểu chuyện, trong lòng càng khẳng định suy đoán của mình lúc trước là đúng. Lão thầm cười lạnh nghĩ bụng, đường tới Quy Nguyên giới phải đi từ Hắc Hà giới trong Hồng Mông chủ giới, tức là mượn Thượng Cổ truyền tống pháp trận để dịch chuyển qua một tầng giới mới đến được nơi đây.
Nếu thật sự là tán tu muốn tới Quy Nguyên Giới thì cũng phải xuất phát từ Hắc Hà giới, đối với việc này lẽ nào lại hoàn toàn không biết gì, tuy mặt lão vẫn lạnh như tiền thản nhiên trò chuyện nhưng thực tế lão đã sớm nhận ra chân tướng của Thẩm Thạch từ trước đó rồi.
Chung quy vẫn là câu nói kia, cuối cùng Thẩm Thạch có gì che dấu thì đối với lão cũng không quan trọng, dù sao lợi nhuận chính là Linh tinh của những vị khách này mang đến, còn các thứ khác đâu cần quan tâm nhiều như vậy.
Tiếp theo lão không hề giấu giếm đem tình thế của thành Đoạn Nguyệt nói sơ qua cho Thẩm Thạch biết, nhờ Hà lão bản nên khi Thẩm Thạch đến được căn phòng mình yêu cầu thì hắn đã hiểu được đại khái tình hình của Quy Nguyên giới và Tu Chân giới quanh ở quanh đây.
Quy Nguyên giới trong Hồng Mông chư giới không tính là giới có tiếng tăm gì đặc biệt, trên thực tế nếu đơn thuần nói về sự nổi tiếng và nhân khí thì Quy Nguyên giới được xếp vị trí phía sau. Thế nhưng Quy Nguyên giới cũng có chỗ tốt vì ở đây tương đối yên bình, không xuất hiện Yêu thú có cảnh giới cường đại nghịch thiên, hơn nữa hoàn cảnh sống coi như không tệ rất thích hợp cho Nhân tộc cư trú, mặt khác nơi đây giúp tăng thêm lãnh địa khá lớn cho Nhân tộc, kèm theo đó là các các loại tài nguyên như Yêu thú, Linh thảo, Linh quáng… đều là những thứ cần thiết cho tu luyện, thế nên số lượng tu sĩ tìm đến cái nơi vắng vẻ này cũng không phải là ít.
Lại nói đến thành Đoạn Nguyệt, đây được xem như một trong số ít các thành lớn của Quy Nguyên giới, đồng thời là nơi tập trung chủ yếu của tu sĩ, đặc biệt là tán tu khi đi đến giới này, vì vậy nhân khí ở đây quả thực không tệ, thậm chí ngay cả Thần Tiên hội cũng mở một chi nhánh ở trong thành.
Nơi đây tuy rằng tu sĩ chiếm phần đông nhưng đa số là tán tu nên không có thế lực nào đặc biệt lớn mạnh, trước kia có hai môn phái tu chân nho nhỏ với thực lực thuộc dạng bình thường, tuy họ mạnh hơn rất nhiều so với tán tu nhưng cách làm việc coi như cũng có quy củ cho nên các tu sĩ ở đây vẫn được bình an vô sự.
Chỉ có điều một năm về trước cục diện này đã có sự biến hóa, khởi nguồn từ việc Huyền Kiếm Môn vốn là một môn phái phụ thuộc vào đại danh môn tiếng tăm lừng lẫy Thiên Kiếm Cung trong Tu Chân giới ở Hồng Mông đột nhiên phái không ít đệ tử tới đây mua sắm nhà cửa đất đai và làm chủ một khu vực rộng lớn như có ý định trú chân lâu dài.
Có thể thấy dù chỉ là môn phái phụ thuộc vào Thiên Kiếm Cung nhưng đã áp đảo các thế lực bản địa tại thành Đoạn Nguyệt và phá vỡ sự cân bằng nơi đây. Tất nhiên hai môn phái nhỏ kia sao dám đối đầu với Huyền Kiếm Môn thực lực mạnh hơn mình lại còn có chỗ dựa lớn như thế, họ cũng đành phải lặng lẽ nhường vị trí lão đại trong thành Đoạn Nguyệt, đồng thời bí mật tìm hiểu, suy đoán xem tại sao đột nhiên Huyền Kiếm Môn lại hứng thú với cái thành vốn thường ngày chỉ có tán tu mới đi qua để thử thời vận này.
Sau một thời gian không lâu, Huyền Kiếm Môn cũng đã vững chân tại đây, hơn nữa căn cứ vào các hoạt động thường ngày, dần dần mọi người cũng khám phá được chút manh mối, thì ra ở sâu bên trong sơn mạch của Ngọa Hổ Sơn phía Tây thành Đoạn Nguyệt, không biết Huyền Kiếm Môn lấy tin tức từ đâu mà đã tìm thấy một Linh mạch.
Mọi người đều biết, Linh mạch chính là linh khí của đất trời được tích tụ ở một địa điểm trong lòng đất, trải qua thời gian lâu dài mới ngưng tụ thành Linh thạch phúc địa, đây cũng là nơi kỳ diệu mà mọi tu sĩ cả đời đều mơ ước hướng tới. Tuy nhiên, cái nơi được coi như ngọn nguồn sản sinh Linh thạch tự nhiên và liên tục này chính là nền móng của bất kỳ môn phái tu chân nào, chỉ cần có thực lực nhất định thì đều chiếm giữ một chỗ có linh mạch dù nó lớn hay nhỏ, như thế mới có thể ổn định để xây dựng và phát triển được. Nếu không có linh mạch làm cơ sở thì khác gì cây không rễ, suối không nguồn, nhất thời có thể nhờ vào một vài cá nhân kỳ tài để trở nên hùng mạnh nhưng về sau sẽ không truyền thừa lâu dài được.
Dẫu sao Linh thạch mới là gốc rễ trong vấn đề tu luyện của toàn bộ Nhân tộc.
Tin tức này lan truyền ra ngoài, nguyên nhân vì sao Huyền Kiếm Môn đến đây, họ không nói ra nhưng ai ai cũng biết cả rồi, tuy nhiên khi tin tức này trở nên phổ biến thì trước đó Huyền Kiếm Môn đã nhanh chóng chiếm giữ Ngọa Hổ Sơn và tổ chức canh gác nghiêm ngặt, người ngoài khó có thể nhúng tay vào, ngay cả hai môn phái kia cùng rất nhiều tán tu cũng chỉ biết than thở tiếc nuối mà thôi.
Đến giờ thì Thẩm Thạch đã hiểu tại sao người của Huyền Kiếm Môn lại xuất hiện ở cái dị giới xa xôi và hẻo lánh này rồi. Riêng sự góp mặt của Nam Cung Oánh, tất nhiên là vì Huyền Kiếm Môn nên Thiên Kiếm Cung đã ra mặt phái nàng đến để phô trương thanh thế. Dù sao cũng là một cái linh mạch, tuy rằng đến nay ngoài Huyền Kiếm Môn cũng không ai biết được quy mô của nó lớn nhỏ thế nào, nhưng có khả năng hấp dẫn họ rầm rộ chiếm giữ như vậy ắt hẳn lợi ích cũng không hề tầm thường.
Sở hữu linh mạch này, riêng Thiên Kiếm Cung có lẽ không đạt được ích lợi gì lớn hay đặc biệt, nhưng đối với Huyền Kiếm Môn nếu biết tận dụng tốt thì ngày càng lớn mạnh, thậm chí bước lên một tầng cao mới cũng là việc trong tầm tay.
Sau khi tiễn chân vị chủ khách điếm nhiệt tình và lịch sự đi khỏi, Thẩm Thạch mới đóng cửa phòng, quả nhiên căn phòng đã nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Hắn nhìn thoáng qua các vật dụng được bài trí ở đây, hết thảy đều đơn giản mộc mạc, cái gì nên có cũng đã có, tuy rằng đạo hạnh tu luyện của Hà lão bản bình thường nhưng trong việc buôn bán cũng khá chuyên nghiệp cho nên Thẩm Thạch không có gì là không hài lòng.
Hắn đến bên chiếc bàn rồi ngồi xuống và nghĩ về những tin tức vừa mới nghe được, trong lòng lại tăng thêm vài phần cảnh giác đối với Huyền Kiếm Môn. Tuy rằng ở bên ngoài mình và Huyền Kiếm Môn không có bất kỳ xung đột nào đương nhiên cũng không muốn đi trêu chọc bọn họ, nhưng Tiền Nghĩa chết trong tay mình, mơ hồ đã tạo nên một chút lo lắng.
Thật lòng lúc này Thẩm Thạch chỉ muốn nhanh chóng trở về Lăng Tiêu Tông mà thôi.
Và sau đó tất cả sẽ là một sự khởi đầu mới…
Thẩm Thạch lặng yên suy nghĩ và thầm hy vọng. Không lâu sau, hắn hít sâu một hơi rồi từ trong Như Ý Đại lấy ra từng loại nguyên liệu chế phù bày lên mặt bàn.
Nhìn những tấm Phù chỉ màu vàng vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, hắn thản nhiên mỉm cười, trong đầu hiện lên hình ảnh bản thân mình từ nhỏ đến lớn đều chăm chỉ luyện tập Âm Dương ngũ hành, vẽ mười loại phù văn không biết bao nhiêu lần…
Cùng lúc đó, Hà lão bản đi thẳng về đại sảnh và đang chuẩn bị ra sau quầy thu ngân kiểm tra lại sổ sách thu chi trong tháng thì thấy ở phía trước tiểu nhị lại đang tiếp đón một vị khách mới, đây cũng là một tu sĩ, thân hình cao lớn nhưng nhìn dung mạo thấy có vài phần hung ác.
Lão đứng bên cạnh nghe ngóng, tuy rằng vị tu sĩ kia sau khi vào đây tỏ ý muốn nghỉ trọ nhưng trong lúc nói chuyện với tiểu nhị dường như ánh mắt của gã lại không ngừng đảo qua đảo lại nhìn ngó chung quanh, nói gần nói xa chẳng qua đang muốn thử dò xét xem có một người trẻ tuổi nào mới đến trọ ở đây không.
Hà lão bản nghe xong mấy câu liền cảm thấy có khả năng lớn là người này muốn nghe ngóng tin tức về vị tu sĩ trẻ tuổi mà mình vừa tiếp đón lúc trước. Chẳng lẽ hắn có bí mật gì sao?
Hà lão bản đứng sau quầy âm thầm theo dõi câu chuyện giữa tiểu nhị và gã tu sĩ to con, mắt lão híp lại như đang suy nghĩ gì đó.
← Ch. 175 | Ch. 177 → |